“Không, những thứ này là của Nhất Lăng muội muội.”
Giản Vũ Tiệp thở hổn hển và trả lời câu hỏi của lão phu nhân trong khi dọn đồ cùng với tài xế và người giúp việc.
“Đồ cho Nhất Lăng? Con mua gì cho con bé?”
Giản lão phu nhân rất khó hiểu, Vũ Tiệp mua nhiều đồ như vậy để làm gì.
“Có rất nhiều đồ chơi sang trọng, chắc hẳn trong nhà Nhất Lăng muội muội có thể có, nhưng có lẽ em ấy đã không mang theo khi chuyển đến đây. Con mua một ít và để trong phòng của em ấy. Ngoài ra còn có một vài túi xách và đồ dùng văn phòng phẩm.”
Giản Vũ Tiệp đã đến trung tâm mua sắm sau giờ học vào tối hôm qua, tiêu rất nhiều tiền và làm cạn ví.
Những đứa trẻ trong Giản gia hàng năm đều nhận được rất nhiều tiền lì xì từ người lớn tuổi, nhưng số tiền tiết kiệm của Giản Vũ Tiệp rất hạn chế.
Vì mẹ anh không đồng ý cho anh làm ảo thuật nên anh chỉ có thể lén mua những thứ liên quan đến ảo thuật.
Sau khi mẹ anh biết anh đã tiêu tiền cho khoản này, bà không cho anh chi phí sinh hoạt, và bà sẽ trực tiếp mua cho anh nếu anh cần bất cứ thứ gì.
“Được rồi, con nhớ mua cho em gái, còn bà thì sao? Bà nội không có phần sao?” Giản lão phu nhân cố ý trêu chọc Giản Vũ Tiệp.
“Bà..” Giản Vũ Tiệp xấu hổ.
“Được rồi, được rồi, bà nội trêu con, dành thời gian nhiều hơn cho em gái là được rồi, gần đây con bé không ngủ được ngon.”
Giản Nhất Lăng thiếu ngủ, Giản lão phu nhân cho rằng cô ngủ không ngon.
“Nhất Lăng muội muội ngủ không ngon sao? Vậy thì con sẽ mua cho em ấy một ít tinh dầu thơm để ngủ, và trà thơm cũng có thể giúp ngủ ngon, và..”
Giản Vũ Tiệp bắt đầu tìm kiếm các loại thuốc hỗ trợ giấc ngủ trong đầu, rồi liệt kê danh sách cần mua.
“Được rồi được rồi, nhìn con đó, làm như thể bà nội ngược đãi Tiểu Lăng vậy! Những cái con muốn mua đó, trong nhà đều có, bà đã đưa cho Tiểu Lăng dùng rồi.”
Giản lão phu nhân có thể nhìn bé ngoan của mình ngủ không ngon sao?
Giản Vũ Tiệp ngượng ngùng gãi đầu, có bà ở đây, chắc hẳn bà sẽ không để em ấy thiếu thứ gì.
“Nhân tiện, Nhất Lăng muội muội đâu rồi bà? Em ấy dậy chưa? Hay em ấy còn ngủ nướng?”
Giản Vũ Tiệp đã vào cửa một lúc, vẫn chưa thấy Giản Nhất Lăng đâu.
“Còn ngủ nướng gì, con bé đã sang nhà Vu gia bên cạnh lâu rồi!”
“Hả? Sớm vậy sao? Tiệc không phải buổi chiều sao?”
“Vu Hi đến nói đưa Nhất Lăng đi chơi trước, ta cũng không ngăn lại.
Giản Vũ Tiệp nghe vậy, khuôn mặt xấu xa của Địch Quân Thịnh đột nhiên hiện ra trong tâm trí anh.
” Bà nội, con đến nhà kế bên trước! Bà nhờ người giúp cháu chuyển sang phòng em gái nha bà! “
Giản Vũ Tiệp vừa chạy lại vừa hướng bà nội hô to.
Giản lão phu nhân vừa buồn cười vừa bất lực, đứa bé này vừa nghe tin em gái đi qua bên cạnh liền chạy đi, chỉ đợi một lúc cũng không được.
Giản Vũ Tiệp vội vã chạy vào Vu gia, lúc này không có người nào được Vu Hi mời đến dự tiệc cả.
” Vũ Tiệp thiếu gia, sao cậu lại ở đây? “
Quản gia nhà họ Vu biết Giản Vũ Tiệp.
” Em gái tôi đâu? “
Giản Vũ Tiệp trông lo lắng.
” Nhất Lăng tiểu thư đang nghỉ ngơi. Thiếu gia nói để Nhất Lăng tiểu thư ngủ một lát, đừng làm phiền cô ấy trong thời gian này. “
Để cho Giản Nhất Lăng ngủ ngon hơn, anh đã đặc biệt bố trí phòng gác mái hoa tường vi cách xa tiền sảnh nhất.
” Ở đâu? Tôi xem qua. “Giản Vũ Tiệp hoài nghi lời nói của quản gia.
Ai biết những gì họ nói là đúng hay sai.
Phải nhìn thấy được mới tốt.
Mặc dù Vu Hi là người tốt nhưng Địch Quân Thịnh thoạt nhìn là người cái gì cũng có thể làm được.
” Vũ Tiệp thiếu gia, chuyện này..”
Quản gia có chút xấu hổ.