Sự trầm mặc trong môi trường náo nhiệt bị phá vỡ bởi hai tiếng “Dung Nham” của Bùi Phương Trì.
An Ức dời tầm mắt đi chỗ khác, Dung Nham cũng theo cậu quay đầu.
“Dung Nham! Đến giúp tôi một tay với.” Bộ ấm trà tinh xảo được đặt ở góc đông nam, bổ sung cho những bức thư pháp và tranh vẽ trên tường.
Đây là nhà mới của Bùi Phương Trì, gã vẫn chưa thuê người giúp việc, chỉ có một quản gia lớn tuổi, những người hôm nay mà gã mời đến đều là những người trẻ tuổi.
An Ức sửng sốt một lúc mới đi tới, ngẫu nhiên chọn một chỗ ngồi xuống. Trình Sướng muốn đút cho cậu miếng thịt bồ câu non nhưng nửa đường đã bị Dung Nham đang mang trà tới chặn lại.
Anh ngồi xuống bên cạnh An Ức, đẩy đũa lại vào bên mép Trình Sướng: “Em ấy không thể ăn cay.”
Bàn nướng hình vuông, tám người ngồi vẫn còn dư chỗ. Tiếng thịt nướng kêu xèo xèo trên vỉ sắt, ở giữa còn có cá được đặt trên bếp than. Bồ câu nướng đã được bày lên đĩa, Dung Nham cắt đôi miếng thịt đùi nhúng mật ong, đặt lên đĩa của An Ức, cậu cắn được hai miếng thì đặt xuống, Dung Nham liền gắp bỏ vào chén của mình, thản nhiên ăn nốt phần còn lại khiến Trình Sướng sửng sốt trong giây lát.
Lờ đi miếng thịt vừa rơi khỏi đũa, anh ta thậm chí còn không biết bắt đầu nói từ đâu. Ăn đồ vợ đã ăn còn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy thực sự có vẻ là một điều kỳ lạ đối với Dung Nham.
Trình Sướng nhớ tới nghi hoặc của mình: “Vì sao không thể ăn cay?”
An Ức bị sặc trà.
Trình Sướng nhớ tới ý định làm đồ nguội ban đầu của mình: “Sao lại muốn uống trà?”
Anh ta vỗ tay: “Rượu đâu? Tại sao hôm nay không có rượu? Mùa hè ăn thịt nướng mà sao lại không có rượu! Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta tụ họp mừng Phương Trì về nước à! Mất liên lạc nhiều năm như vậy nói về thôi là được à! Nhất định phải khui rượu!”
Khui rượu do An Ức mang đến! Trình Sướng gào thét trong lòng.
“Được rồi được rồi, sau này vẫn còn gặp nữa mà.” Bùi Phương Trì đặt đôi đũa trong tay xuống, chắp tay chống cằm, trên mặt nở nụ cười, dường như tâm tình rất vui vẻ, “Hôm nay không uống.”
Gã nhìn tách trà trong tay Dung Nham, giọng nói mang theo sự dịu dàng đặc trưng của bác sĩ tâm lý, “Tối nay chúng ta đi đua xe, uống trà trước đi.”
Trình Sướng có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Bạch Dật Thanh, đối phương cũng không biết chuyện gì. Nhưng những cuộc tụ tập giữa bạn bè như thế này thì thường hay tùy ý, sau khi ăn xong, họ tiếp tục chơi gì cũng không thành vấn đề.
Dung Nham nướng bít tết cho An Ức, ngay cả mí mắt cũng không hề nhấc lên: “Hôm nay tôi không lái chiếc xe đó đến, tôi và An An sẽ không đi.”
An Ức dựa vào lưng ghế, ôm chiếc gối dựa trong ngực.
Bùi Phương Trì cũng sửng sốt một lát, lập tức mỉm cười cầm lấy chìa khóa trong tay lắc lắc về phía anh, “Tôi có xe, xe mới vừa nâng cấp xong, tuyệt đối không thua chiếc xe kia của cậu, tối nay cậu lái giải trí một chút nhé?”
Tay An Ức dần dần nắm lấy góc gối. Logo trên chiếc chìa khóa đó cùng nhãn hiệu với xe độ của Dung Nham, có thể là mẫu mới và là phiên bản giới hạn.
Dung Nham gắp miếng bít tết đặt trước mặt An Ức, sau đó nhìn gã nói, “Xe mới mà cậu không lái, đưa tôi làm gì? Lần sau đi, lần sau rồi chơi.”
Sắc mặt của Bùi Phương Trì có chút cứng ngắc.
An Ức dùng ngón tay sờ nhẹ đùi anh hai cái, ngay lúc cậu đang định nói sao anh không đi chơi thì Bùi Phương Trì đã lên tiếng trước: “Không phải là vì An Ức không muốn cậu chơi đấy chứ, trước đây An Ức sợ đua xe đúng không?”
An Ức rút tay lại, lén lút dùng đầu ngón tay chọc vào lòng bàn tay.
Gã nói tiếp: “Mỗi lần ngồi ở ghế phụ, lúc đua xong xuống xe mặt mày cậu ấy đều tái nhợt. An Ức bây giờ còn sợ không? Nhưng Dung Nham đua xe nhiều năm rồi, quản quá nghiêm cũng không tốt lắm nhỉ? Dung Nham đua từ nhỏ đến lớn, trong tình huống nào, con đường nào cậu ấy cũng sẽ biết mức an toàn tối thiểu…”
“Là tôi không muốn em ấy đi.” Dung Nham ngắt lời gã, “Gần đây An An không thích hợp chơi đua xe.”
“Huống hồ…” Dung Nham đặt đũa xuống, dựa lưng vào ghế sô pha, quàng tay qua vai An Ức, “Em ấy vốn đã trắng rồi, sao cậu lại so sánh em ấy với mấy tên thô lỗ suốt ngày thi đấu nơi hoang dã nhỉ?”
Mấy người bạn cười lớn, An Ức cũng không có xấu hổ như vậy.
Trong mắt Dung Nham không có chút cảm xúc nào, nhưng Bùi Phương Trì biết anh đang tức giận.
“Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, An Ức sẽ không trách tôi chứ?” Bùi Phương Trì cười, nâng tách trà lên mời cậu.
An Ức lắc đầu với gã. Có người lại đưa ra chủ đề khác, sau khi cuộc trò chuyện bắt đầu thì chuyện vừa rồi cũng kết thúc.
Dung Nham không phải là người nói nhiều, bạn bè nói chuyện thì anh nghe, An Ức mới là mục tiêu trêu chọc của mọi người, nhưng bây giờ cậu đã được đưa vào lãnh thổ của Dung Nham, không ai dám ỷ mình lớn tuổi hơn mà trêu chọc cậu.
An Ức cũng im lặng lắng nghe, Trình Sướng nhanh mồm nhanh miệng, có lúc có vẻ ngốc nghếch sẽ cười cười với cậu, tình cờ hỏi đến chuyện kinh doanh của An Lộ, cậu mới nói thêm một vài câu. Nhưng phần lớn thời gian cậu vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi, cậu được trải qua cảm giác được Dung Nham bảo vệ, trong lòng ngọt ngào đến mức có thể hoàn toàn tha thứ cho tất cả những lời nói bất hảo của Bùi Phương Trì.
Cậu không biết hôm nay Bùi Phương Trì đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Dung Nham đang nghĩ gì. Thực ra thì cơ thể cậu vẫn ổn, lần trước làm tình có hơi tàn nhẫn nhưng cậu vẫn có thể chịu được. Bầu không khí giữa bọn họ vốn đã có chút kỳ lạ, lỡ như tụ tập nữa, mọi chuyện lại trở nên khó chịu thì sao.
Cậu lại sợ Dung Nham nghĩ đến những điều cậu nói về chuyện anh đua xe ngày hôm đó, sau khi suy nghĩ, cậu ghé vào tai Dung Nham nói: “Không phải em không cho anh đi… Nếu anh muốn đua thì chúng ta cũng có thể đi với bọn họ.”