Ngày nghỉ cuối tuần, An Ức được dung túng ngủ một giấc đến chiều.
Dung Nham đang gọi video với vài trợ lý trong thư phòng, An Ức không muốn làm phiền anh nên để lại một tờ giấy rồi vội vàng rời đi.
Tài xế đưa An Ức đến công ty để lấy tài liệu rồi mới chở cậu về An gia.
Cái nắng như thiêu đốt và hơi lạnh từ điều hòa khiến An Ức cảm thấy khó chịu. Khi nhìn thấy tin nhắn của Bùi Phương Trì nói thứ hai tuần sau gã muốn mời cậu ăn trưa, cậu còn tưởng mình đã đọc nhầm.
Cậu cầm điện thoại di động suy nghĩ suốt chặng đường, mãi cho đến lúc chiếc Volvo màu đen đi qua cánh cửa An gia, cậu mới trả lời một chữ “được”.
An Lộ đứng bên cửa sổ phòng làm việc nhìn thấy chiếc Volvo quen thuộc dừng lại, y nhìn An Ức xuống xe, thân thể cứng đờ dựa vào cửa xe một lúc rồi ôm bụng ngất xỉu ở bên đường.
“An Ức!”
Cậu bất ngờ ngất đi khiến An Lộ không kịp phản ứng. Y chạy xuống bế người trở lại xe, trên mặt hiện lên vẻ hoang mang chưa từng có: “Chú Trương! Đến bệnh viện!”
Khi An Ức mở mắt ra vẫn còn hơi choáng váng, đầu tiên cậu ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trên chóp mũi, sau đó nhìn thấy ống truyền dịch trên mu bàn tay, ký ức cuối cùng còn sót lại trong đầu là An Lộ lớn tiếng gọi cậu.
Rõ ràng là cậu đã về đến nhà.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, đồng hồ treo tường mới chỉ bốn giờ rưỡi, cậu có chút nghi ngờ không biết vừa rồi mình ngất xỉu hay ngủ quên.
Cậu nhìn chằm chằm vào những ngọn cây ngoài cửa sổ một lúc, vừa định nhấc điện thoại lên thì An Lộ cùng ai đó bước vào.
“Anh…” An Ức ngồi dậy, dựa vào đầu giường, sau đó nhìn người phía sau: “Chú Lục?”
Lục Ngọc Quốc gật đầu với cậu, đặt tập hồ sơ xuống, đi tới xem dữ liệu hiển thị trên đầu giường.
An Lộ rót cho cậu một cốc nước, vẻ mặt đâm chiêu khiến An Ức bối rối, cậu thuận thế nắm lấy tay y nói: “Anh, sao vậy ạ?”
“An Ức, em mang thai.”
An Lộ phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu, nhìn chiếc cốc trong tay cậu trượt xuống, nước còn sót lại bắn ra ngoài, hóa thành những vệt xám trên tấm chăn trắng.
“Không, sẽ không…” An Ức buông tay y ra, sau đó lại nắm chặt.
Lục Ngọc Quốc cầm lấy chiếc cốc bị lật úp, lùi về cuối giường nhìn cậu, “Tiểu thiếu gia, cậu phải cẩn thận chú ý thân thể mới phải.”
“Sao có thể…”
Cậu vẫn không thể tin được.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên nhưng không có chút nào vui mừng của An Ức, sắc mặt An Lộ càng trở nên nghiêm trọng hơn: “Em không biết mình có thể mang thai sao?”
An Ức cắn môi lắc đầu, “Lúc em khám sức khỏe tiền hôn nhân cũng không có khám mục này…”
Trước khi kết hôn, cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng Dung Nham sẽ sẵn sàng quan hệ tình dục với cậu, ngay cả lần đầu tiên của họ cũng là vì cậu cố tình lợi dụng lúc Dung Nham uống say trong đêm tân hôn mới dám hôn trộm anh.
“Tiểu thiếu gia, trước khi kết hôn đồng giới vẫn cần phải khám sức khỏe sinh sản. Năm nào tôi cũng nhìn thấy rất nhiều nam giới sẩy thai do sơ suất chuyện này. Thế nhưng, mặc dù xác suất nam giới có thể trạng tốt hiện nay không phải là nhỏ, nhưng số người có thể trạng thích hợp cho việc mang thai cũng không nhiều. Hơn nữa, tạm thời cậu đừng ăn gì cả, tôi đã sắp cho cậu một cuộc kiểm tra toàn diện lúc sáu giờ rưỡi rồi.”
Lục Ngọc Quốc đút hai tay vào túi áo blouse trắng, trông ông vẫn giống như chú Lục đã dỗ dành cậu rằng tiêm thuốc không đâu, uống thuốc không đắng khi cậu còn nhỏ.
“Gần đây cậu có cảm giác không thoải mái nào không?”
An Ức nhớ tới cơn đau bụng trước đó, gật đầu với ông.
“May là bụng của cậu đủ khỏe, nếu không không chú ý tới thân thể của mình sẽ rất nguy hiểm.” Lục Ngọc Quốc mở tài liệu ra cho cậu xem, nói đùa với cậu: “Sao thằng nhóc nhà họ Dung lại ngốc vậy?”
An Ức chỉ mới vừa hiểu lời ông nói, mặt còn chưa kịp đỏ thì Dung Nham đã gọi đến. Lục Ngọc Quốc hiểu ý cười cười, giải thích thêm vài câu rồi đi ra ngoài.
Cậu lấy chiếc điện thoại đang rung, nghe cũng không được mà không nghe cũng không được, An Lộ lại nhấn nút kết nối rồi mở loa ngoài.
“An An?”
An Ức nhìn vết nước trên chăn, sau khi nghe được thanh âm của anh cậu mới đè xuống cảm xúc quái dị của mình, nói: “Đêm nay em không về nhé ạ, em phải bàn chuyện hợp đồng với anh hai, ngày mai trực tiếp đến công ty…”
Bên kia im lặng một lúc rồi cậu mới nghe thấy một tiếng “ừm” rất bình thường.