An Ức nhớ Dung Nham còn chưa ăn tối, ngủ mới hai tiếng đã tỉnh dậy.
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn nhỏ, Dung Nham đang ngồi trên thảm trải sàn chỉnh lý tài liệu, nghe thấy tiếng động, liền đi tới ngồi xổm bên giường nhìn cậu: “Em tỉnh rồi à?”
“Ừm…” An Ức mơ màng ngồi dậy, bật công tắc đèn, nhìn rõ đống tài liệu rải rác trên thảm, “Đèn bàn không đủ sáng, sao anh không vào thư phòng mà xem. “
“Anh chỉ tùy tiện chỉnh sửa một chút thôi.” Dung Nham rót cho cậu một cốc nước, “Em còn muốn ngủ không? Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, hâm lại là có thể ăn.”
“Anh còn chưa ăn cơm sao?” An Ức có chút kinh ngạc, lấy điện thoại ở đầu giường bật lên nhìn, “Sao muộn thế này…”
“Anh đợi em cùng ăn.” Dung Nham xoa đầu cậu, “Anh đi xào rau, em nằm thêm một lát đi.”
“Dạ…” An Ức cuộn chăn, tùy ý nằm ở trên giường, đôi mắt ngơ ngác nhìn khe hở nhỏ do anh đi ra ngoài để lại.
Hai người đã kết hôn được hơn một năm, ngoại trừ có thêm việc làm tình thì dường như cách thức ở chung của hai người không khác gì khi còn nhỏ cả.
Dung Nham xuất thân từ một thế gia quân – chính, nhưng anh lại nghịch ý của ông cụ, không chịu vào quân đội, bị cắt mất nguồn kinh tế cũng không chịu cúi đầu. Sau đó… hai người kết hôn, Dung Nham luôn có những suy nghĩ của riêng mình, cậu đoán không ra, chỉ muốn cùng anh sống thật tốt.
Cậu thích Dung Nham tràn ngập hương vị khói lửa của nhà bếp, cũng thích Dung Nham đầm đìa mồ hôi khi dùng sức làm tình với cậu ở trên giường.
Thế nhưng, có lẽ Dung Nham chỉ thích làm tình với cậu.
Thế nhưng, như vậy vẫn tốt hơn là Dung Nhan chỉ coi cậu như một người bạn bình thường.
Đây có lẽ là niềm an ủi duy nhất của An Ức.
…
Ăn tối xong, Dung Nham không ngừng nghe điện thoại, có rất nhiều chuyện tích lũy trong chuyến công tác đang chờ anh giải quyết. An Ức nhàm chán xem tin tức rồi rút về phòng làm việc của mình. Lúc Dung Nham đi vào thì thấy cậu đang đọc sách trên sofa, một chân gác lên tay vịn, chân còn lại thỉnh thoảng đung đưa qua lại.
“Anh xử lý công việc xong chưa?” An Ức lại đung đưa chân hai lần, có vẻ rất vui.
Dung Nhan gật đầu, đi tới gãi lòng bàn chân cậu. An Ức vội vàng thu chân lại, giả vờ tức giận nhìn anh một cái, anh cười nhẹ, ngồi xuống ôm cậu vào lồng ngực: “Em đang xem gì vậy?” “
An Ức cho anh xem bìa, sau đó lật sang trang tiếp theo.
Dung Nham tựa cằm vào vai cậu, An Ức đọc thêm hai chương, sau đó nghiêng đầu nhìn Dung Nham, hình như anh đã ngủ rồi.
Quả nhiên là thế.
Cậu rõ ràng biết rằng là do bản thân quá nhàm chán nên hai người không có điểm gì chung, nhưng cậu vẫn thầm an ủi mình, có thể là vì đối phương quá bận rộn với công việc nên mới mệt mỏi.
Cậu luôn kiếm cớ cho bản thân.
Cậu luôn không thừa nhận rằng hai người thật sự không hợp.
Vẫn thích dùng sự im lặng để trốn tránh.
Quá tệ.
Nếu là người kia, chắc chắn sẽ chọc cho anh vui vẻ mà cười lớn.
An Ức thở dài trong lòng, đóng sách lại, vừa định đứng dậy đã bị người ôm lấy.
“Em đi đâu?” Dung Nham vẫn còn nhắm mắt.
“Anh ngồi như vậy không thoải mái, về phòng ngủ đi.” An Ức chạm vào tay anh.
Dung Nham ghé sát vào tai cậu, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại không nói gì.
An Ức thấy anh không có ý định cử động thì cũng theo anh, ngồi đó một lúc mới thấp giọng nói: “Vậy em xoa bóp cho anh nhé?”
“Được.”
Tốc độ nhanh chóng làm người ta thật khó hiểu.
An Ức còn chưa kịp phản ứng, Dung Nham đã chủ động xoay người nằm xuống, hai chân dài đặt ở đầu kia của ghế sô pha, để An Ức trực tiếp ngồi lên bụng đối diện với mình.
“…”
“Như vậy sao em xoa bóp cho anh được?”
Dung Nham nhướng mày, áp thân trên về phía cậu, hôn lên môi cậu một cái, dùng hai tay ôm lấy mông cậu: “Dùng chỗ này xoa có được không?”
“Sao anh lại nghĩ đến những chuyện này…”
Tại sao anh chỉ thích mông của em.
Anh nhìn em nhiều hơn cũng tốt mà.
An Ức vùi mặt vào cổ áo của anh, cố gắng không khóc.
“Hóa ra chỉ có mình anh nghĩ đến chuyện này à?” Bàn tay Dung Nham vuốt ve tấm lưng mịn màng của cậu, sau đó từ từ đi xuống, luồn tay vào bộ đồ ngủ của cậu, có chút ác ý mà kéo vạt quần lót của cậu: “Vậy, An An có biết sao quần lót của anh lại treo ngoài ban công không, anh mới về lúc chiều thôi mà nhỉ?”
An Ức khẩn trương đến mức cắn áo của anh, càng giấu mặt kín hơn.
Dung Nham nhìn vành tai đỏ bừng của cậu, tà niệm càng thêm mãnh liệt.
“An An không ngoan.” Dung Nhan kéo mở khe mông của cậu ra.
“Ưm…” An Ức nắm lấy cánh tay anh, “Không phải anh đoán được hết rồi sao…”
“Nhưng anh muốn nghe em nói.” Dung Nham rút tay lại, dứt khoát cởi đồ ngủ của cậu ra, dùng lòng bàn tay ấm áp vỗ nhẹ vào mông cậu hai cái, “Bảo bối ngoan, thừa dịp lúc anh đi vắng, em đã làm chuyện xấu gì rồi hửm?”
An Ức dâng cho anh một nụ hôn, nỗ lực thoát khỏi tình cảnh đáng xấu hổ này, lại bị anh đảo khách thành chủ, hôn đến mức toàn thân cậu phát dâm.
Dung Nham nhìn cậu đáng thương cầu xin tha thứ thì mềm lòng hơn nửa, khẽ cắn lấy bờ môi dưới của cậu, nói: “Em lén mặc quần lót của anh à?”
An Ức xấu hổ không dám mở mắt nhìn anh, chỉ dùng giọng mũi ừm một tiếng.
“Mặc bao nhiêu lần?”
“A…”
An Ức cố gắng trốn tránh lần nữa.
Dung Nham nhéo mông cậu.
“Ba lần…”
Dung Nham cắn vành tai cậu: “Vậy lần trước khi làm tình với anh qua video, em tự cởi quần lót là vì sợ anh nhìn thấy phải không?”
“Dạ…”
“Mặc quần lót mà anh đã mặc qua?”
An Ức đỏ tai, gật đầu.
“Ngoan quá.”
Dung Nham ôm cậu điều chỉnh tư thế, tay trái nhào nặng mông của cậu, tay phải di chuyển đến dương v*t của mình: “Vừa rồi làm quá nhiều, lần này anh không đi vào, nhưng anh muốn nghe em kể toàn bộ chi tiết.”
An Ức do dự.
“Nói cho anh bắn thì anh không phá em nữa.”
An Ức động lòng.
“Là…sáng thứ ba tuần trước, em mặc của em, nhưng đổi lại của anh, mặc đi làm…”
“Lúc đến công ty, em nghĩ, anh có phát hiện ra không, còn nghĩ nếu anh không phiền, buổi sáng anh có thể… bắn vào trong, sau đó em sẽ mặc đồ của anh…”
“Mẹ kiếp.”
An Ức còn chưa kịp nói xong, giây tiếp theo Dung Nham đã bế cậu lên.
“Anh muốn nuốt lời, An Ức.”
“Anh mà phiền kiểu quái gì được.”
Dung Nham thở hổn hển, đè cậu xuống giường.
“Anh muốn xuất tinh vào trong mông của em, trong cổ họng của em, trên lông mi của em, trong miệng của em, em có muốn không?”