Nhìn thấy Dung Nham đang định ôm mình ra khỏi phòng tắm, An Ức thì thầm vào tai anh: “Cạo đi, được không ạ?”
Dung Nham thay đổi hô hấp, dùng sức ép cậu vào tường để hôn, mạnh mẽ xăm lược, đuổi theo đầu lưỡi mềm mại của cậu.
An Ức không kịp thở đã bị đôi môi của anh ngăn chặn, hôm nay Dung Nham vừa hung dữ vừa dịu dàng, giống như muốn hôn cậu từ đầu hạ đến cuối đông.
“Là em nói đấy, đừng hối hận.”
Sau đó cậu được anh đặt trên bồn rửa.
An Ức không an phận mà lay động mũi chân, hai tay che mặt lại để lộ ánh mắt sáng ngời nhìn anh rồi mỉm cười.
Trong lòng Dung Nham khẽ động, dùng lòng bàn tay vỗ vỗ đầu cậu, hôn lên mu bàn tay cậu: “Đừng dụ dỗ anh.”
An Ức đưa tay sờ lên mặt anh, cười nói: “Anh cũng dụ dỗ em mà.”
“Ngồi yên nào.” Dung Nham kéo chiếc khăn tắm trên người cậu, “Anh khử trùng trước.”
An Ức ngoan ngoãn ngồi ở bồn rửa mặt, nhìn anh lấy dao cạo ra khử trùng, nhìn anh mang khăn tắm và kem cạo mới vào, nhìn anh đổ đầy chậu nước ấm đặt bên cạnh, nhìn anh cúi xuống trước mặt mình.
Dung Nham nhúng khăn vào nước nóng, cẩn thận lau vùng tam giác cho cậu, trông nghiêm túc như một kỹ thuật viên phòng thí nghiệm đang bảo trì những dụng cụ quý giá.
Anh vẫn đang mặc quần áo thường ngày, một mảng lớn ở trước ngực và vai đã ướt đẫm, vải vóc dính vào da thịt, khiến An Ức có chút ước ao. Cậu cũng muốn áp mình thật chặt vào da dẻ của Dung Nham, chạm vào cơ bắp tuyệt đẹp của anh, nhìn anh chảy mồ hôi, nhìn anh động dục, nhìn anh mạnh mẽ đâm vào cậu.
An Ức hoàn toàn cứng rồi.
“Bây giờ dừng lại cũng chưa muộn.” Dung Nham nhìn cậu mỉm cười, tiếp tục dùng khăn ấm che đi phần cương cứng của cậu, “Nhưng cương rồi thì sẽ dễ cạo hơn, em có muốn tiếp tục không?”
An Ức gật đầu không chút do dự. Thấy anh bận rộn chuẩn bị nhiều như vậy, cậu không muốn dừng lại.
“Sao anh biết cương sẽ dễ cạo hơn…” An Ức nắm lấy cổ tay anh, ra hiệu cho anh tiếp tục.
“Tra trên mạng.” Anh rửa tay rồi bôi bọt kem lên nơi riêng tư của An Ức. Lông ở chỗ đó của An Ức không dày, bụi nhỏ màu đen khiến da cậu trông càng trắng hơn.
“Anh…” Thế mà còn dùng giọng điệu tự nhiên như vậy nói ra.
“Suỵt!” Dung Nham hôn lên khóe miệng cậu, “Cục cưng, yên nào.”
Nói xong, anh lại lấy dao cạo ra, ngồi xổm trước mặt An Ức.
dương v*t bị điều khiển theo hướng của lưỡi dao, cũng bị Dung Nham kiểm soát chặt chẽ.
Cậu đang bị người khác dùng một lưỡi dao sắc bén cạo qua làn da nhạy cảm nhất của mình, nguồn cơn dục vọng và vũ khí sắc bén ở gần trong gang tấc, nhưng dưới sự điều khiển của người kia, hai thứ này cứ một tiến một lùi, không hề xung đột với nhau.
Dung Nham cạo xong một đường thì rửa sạch lưỡi dao. An Ức không ngờ rằng việc cạo lông vùng này lại cần nhiều thủ tục như vậy.
Lặp lại mấy lần như vậy, An Ức cúi đầu xuống cũng không nhìn thấy lông mao nữa.
Dung Nham điều chỉnh tư thế ngồi của cậu, để vùng phía trong bắp đùi của đối phương có thể tiếp xúc nhiều hơn với ánh sáng.
“An An, ấn vào.” Anh nắm lấy tay An Ức ấn vào dương v*t của cậu, kéo căng da bìu thêm một chút, cẩn thận cạo sạch lông ở dưới tinh hoàn.
Khi Dung Nham đứng dậy, An Ức vẫn còn ngơ ngác không biết mình đang nghĩ gì. Anh qua loa rửa sạch dao cạo, sau đó ôm người vẫn còn chưa hiểu gì đứng dưới vòi sen.
Vật nhỏ của người nào đó cương cứng, ngẩng lên từ giữa một đống bọt trắng. Dung Nham nhìn một lúc rồi đột nhiên không đành lòng rửa sạch.
Đáng yêu. Đáng yêu chết mất.
An Ức chắp tay sau lưng đứng trước mặt anh, đợi rất lâu mà nước nóng vẫn chưa chảy xuống, ngơ ngác ngẩng đầu hỏi hắn: “Còn phải đợi bao lâu nữa mới rửa được vậy anh?”
Dung Nham đột nhiên thấp giọng cười ra tiếng, xoay đối phương quay lưng lại với mình rồi ôm lấy, vươn tay ấn nút.
“Rửa lúc nào cũng được.”
An Ức không kịp để ý đến lời trêu chọc của anh, liền dựa vào trong ngực anh, mặc cho anh xoa bóp rửa sạch dương v*t của mình, nhìn dòng nước rửa trôi bọt bong bóng.
Không có lông mao cản trở, đầu ngón tay của Dung Nham trực tiếp chạm vào làn da mỏng manh của cậu, An Ức bị anh xoa nắn đến mức run chân.
Dung Nham nghe tiếng ngâm nga lơ đãng thoát ra từ miệng cậu mà trong lòng sung sướng, càng muốn bắt nạt cậu thêm.
Không ngờ, cậu nhóc ngốc nghếch trước mặt đột nhiên ôm lấy cánh tay của anh, ở trong lồng ngực anh ngẩng đầu lên.
“Em không còn “nơi hạ cánh” nào nữa.”
Trái tim sắt đá của Dung Nham gần như trở nên mềm nhũn. Anh cúi đầu hôn lên trán cậu.
“Anh sẽ là nơi hạ cánh của em.”