Khi mới bắt đầu sống chung, cả hai rất dễ diễn trước mặt đối phương.
Sự che giấu này có thể là vô ý nhưng một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại.
Đối với vấn đề này, Bùi Chước có tầm nhìn rất xa, anh không để lộ những thói quen xấu và sở thích thầm kín của mình, âm thầm bảo trì thiết lập tính cách hoàn hảo không tỳ vết.
Anh luôn cảm thấy ở phương diện này anh giỏi hơn Lục Lẫm, còn có thể lặng lẽ quan sát kẻ hở của hắn.
Ví dụ như Lục Lẫm không thích ăn cà tím.
Người lớn rất dễ che giấu tật xấu kén ăn.
Trẻ em kén ăn sẽ bị người lớn nghiêm mặt dạy bảo, nhưng đa số người lớn đều tự chọn những món mình ăn, muốn làm gì thì làm.
Sống một mình thì mọi thứ đều không sao, đến khi ở chung, thói quen ăn uống của hai người bắt đầu kết nối, một số việc sẽ dần dần biểu hiện.
Lục Lẫm sẽ không công khai nói hắn không muốn ăn món này món kia, chỉ là lúc động đũa thì rất hạn chế, giả vờ gắp hai miếng ăn chung với nước sốt.
Thực sự không thích, mỗi lần đi mua đồ, đều lặng lẽ vòng qua khu vực đó.
Bùi Chước không có thói quen ép buộc người khác, càng không tập trung vào cái gọi là dinh dưỡng không buông.
Anh thực chất là một người rất tốt bụng và dễ gần, nhưng không hiểu sao anh lại chỉ muốn bắt nạt Lục Lẫm.
Lục trưởng quan ở trường có chỗ dựa rất cứng, dù sao năng lực giảng dạy và làm việc của hắn rất vững vàng, thái độ đối nhân xử thế cũng không chê vào đâu được.
Thầy cô mới sợ hắn, thầy cô cũ thì quý trọng hắn, cho dù học sinh lớp bên cạnh gặp hắn trên đường cũng sẽ dừng lại nói ‘Chào thầy Lục ạ’ một cách cung kính.
Bùi Chước rất thích phá vỡ lớp vỏ bọc nghiêm túc của hắn.
Thứ Hai Lục Lẫm sẽ đến Hải Điến tham dự cuộc họp nghiên cứu, còn anh ở nhà nấu cơm.
Lục Lẫm vốn lo lắng Bùi Chước sẽ cắt trúng tay nên nói sau khi họp xong sẽ về đưa anh ra ngoài ăn.
Bùi Chước nói hai ba lời liền ngăn chặn vấn đề, việc đầu tiên anh làm khi đi chợ là mua cà tím.
Sau đó, mua thêm vài thứ đủ dùng cho một bữa ăn, đến lúc nấu ăn cũng coi như thuận buồm xuôi gió.
Trong lúc chế biến cà tím anh còn ngân nga một giai điệu, vui vẻ nghĩ đến bộ dáng cau mày của người đàn ông.
Khi Lục Lẫm cầm cặp trở về nhà, hắn có cảm giác thân thuộc lạ lùng và mới mẻ. Đi làm về nhà, người yêu đang đợi, trong nồi còn có cơm.
Hắn vặn chìa khóa, trong đầu đã có sẵn một hình ảnh, chỉ nghĩ đến thôi hắn cũng cảm thấy hạnh phúc. “Anh về rồi.”
“Mau mau đến ăn cơm thôi.” Bùi Chước bưng canh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi: “Trong bếp nóng quá, biết vậy em đã lắp điều hòa rồi.”
“Sao em không mở cửa ra rồi hãy nấu?”
“Em sợ mùi thức ăn bay vào phòng khách, mùi khói dầu cũng không dễ ngửi mà.”
Bùi Chước kéo hắn đi rửa tay rồi ngồi xuống, vui vẻ nói: “Nhìn xem em làm được bốn món này.”
Cà tím xào, cá chép om nước tương, thịt bò xào đậu đũa cùng một bát canh mướp trứng.
Khi Lục Lẫm nhìn thấy đ ĩa cà tím, lông mày hơi nhíu lại.
Hắn giúp bưng bát cơm ra, còn nhớ rót nước cho Bùi Chước.
Bùi Chước cầm ly nước, đưa bàn tay chỉ vào đồ ăn như thể đang tranh công.
“Anh thử món cà tìm em làm xem, thanh nhiệt, giải độc, điều hòa dạ dày.”
Anh đặc biệt xào riêng, đảm bảo có mùi vị của cà tím không bị thứ khác che mất.
Lục Lẫm nghe theo gật đầu, gắp một miếng nhỏ nếm thử, rất cho anh mặt mũi.
“Ngon lắm.”
“Thật sao?” Bùi Chước mỉm cười nói, “Vậy là tốt quá rồi, hơn nửa đ ĩa này là của anh á.”
Lục Lẫm còn chưa kịp nói gì, anh đã bắt đầu sờ đầu ngón tay, thổi nhẹ: “Cái này không dễ cắt gì hết, suýt chút nữa em đã tự làm mình bị thương rồi đó.”
“Lần sau để anh làm, em không cần quan tâm mấy chuyện này.” Lục Lẫm tự mình xác nhận anh không bị thương: “Là giáo viên em nhất định phải bảo vệ đôi tay của mình thật kỹ.”
“Được ạ, mình mau ăn cơm thôi.”
Bùi Chước chưa bao giờ nhận ra sống chung lại có những việc vui thế này.
Hao tổn tinh thần, tuyệt đối không làm.
Tiểu tác di tình (*), lâu lâu một lần, chơi rất vui.
(*) Tiểu tác di tình, đại tác thương tình: đôi khi đùa nghịch tức giận một chút có thể khiến cho cuộc sống thêm thú vị, còn nhiều quá thì sẽ tổn thương tình cảm
Lúc này anh giống như đang chơi cờ cùng Lục Lẫm, không những lén lút đổi quân, còn cướp của hắn mấy nước, chỉ để làm người này khó xử.
Thực ra Lục Lẫm rất thích món cá anh làm, ngay cả phần lưng nhiều xương cũng được hắn ăn sạch sẽ, ánh mắt đặc biệt ôn hòa.
Đôi đũa lướt qua lướt lại các món ăn, chỉ là hiếm khi dừng lại ở đ ĩa cà tím.
Bùi Chước thấy cơm trong bát của Lục Lẫm đã sắp hết, Bùi Chước hạ giọng, tỏ ra tủi thân nói: “Cà tím em làm không ngon hả anh?”
Lục Lẫm lập tức dỗ dành anh: “Không có, chỉ là cá ngon như vậy, anh không để ý.”
“Sao anh không ăn thêm chút nào thế.”
Người đàn ông lập tức gắp một đũa cà tìm lớn vào bát, ăn mà không hề cau mày.
Bùi Chước nhất thời nhịn không được bật cười, vừa cười vừa cản hắn: “Em trêu anh thôi, anh đừng ăn nữa.”
Lục Lẫm cau mày tiếp tục nhai, rõ ràng là chán ghét mùi vị lạ lùng của thứ này.
“Anh thực sự không cần ăn mà.” Bùi Chước chống cằm nhìn hắn: “Dinh dưỡng gì chứ, cũng chỉ vậy thôi, em chỉ muốn chọc anh thôi.”
Người đàn ông không hề lo lắng hay khó chịu mà còn nghiêm túc giải thích với anh như thể chính hắn mới là kẻ đầu sỏ.
“Thức ăn là do em nấu, không liên quan gì đến dinh dưỡng cả.” “Em nấu không ngon anh cũng sẽ ăn sao?”
“Ừ, anh sẽ ăn.” Lục Lẫm nhấp một ngụm nước, nghiêm khắc tự giác tựa như đang uống thuốc đông y đúng giờ: “Thanh nhiệt giải độc, điều hòa dạ dày.”
Nhìn điệu bộ này, tựa hồ chỉ cần Bùi Chước mở miệng là hắn có thể ăn hết cả đ ĩa cà tím xào này. Thế nhưng cố tình hắn lại không thích ăn, càng nhai càng nhíu mày, trông rất khiên cưỡng.
Bùi Chước âm thầm nghĩ người đàn ông này đáng yêu đến mức không cách nào tìm được từ để diễn tả, vì thế anh liền bước qua hôn lên mặt hắn.
“Em thực sự bị thầy Lục mê hoặc rồi, sao anh lại làm em thích đến như vậy chứ?”
Bữa cơm còn chưa kết thúc, bên ngoài bỗng nổi gió dữ tợn.
Ngẩng đầu nhìn lên, mây mù càng lúc càng đen kịt, trên cửa sổ đã có những giọt mưa đọng lại.
Bùi Chước thầm nghĩ hôm nay trời sẽ mưa to nên vội vàng thay giày đưa A Mao ra ngoài một vòng.
Thời tiết giữa hè oi bức, mấy ngày nay trời lại dai dẳng không chịu mưa, bây giờ khí trời nóng như như xông hơi, dù chỉ ở ngoài thêm mấy giây cũng phải về tắm rửa thay quần áo một lần nữa.
Mấy hôm trước dự báo thời tiết liên tục báo có mưa, nhưng những ngày qua như đang giận dữ với Đài Khí tượng, mây mù đến mấy cũng không chịu mưa.
Bùi Chước dắt A Mao đi nửa vòng rồi vội vàng chạy về nhà, vừa về đến thì bên ngoài bỗng đổ mưa tầm tã, xa xa sấm sét vang dội, tia chớp chợt lóe lên liên tục.
Những hạt mưa dày đặc giống như đập xuống đất, có thể nghe thấy rất nhiều người kinh hô, hoảng loạn chạy về nhà.
Lúc này Lục Lẫm đã rửa bát xong, đang lau bàn, hắn còn nhớ trên ban công còn có khăn trải giường mới chưa được lấy vào.
“Để em lấy cho.”
Hai người rất ăn ý mà phân công công việc, không quan tâm ai làm nhiều hơn, ai làm ít hơn.
Lục Lẫm sẽ đảm nhận phần lớn công việc chân tay nặng nhọc, Bùi Chước sẽ đảm nhận công việc đơn giản cần sự tinh tế nhiều hơn như lau sạch các khe hở trên nền gạch chẳng hạn.
Cơn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, sau đó mới bắt đầu thổi gió, căn nhà trở nên mát mẻ như vào cuối thu.
Hai người phải đóng hết cửa sổ va chuyển chậu hoa ra ban công để chống ẩm. Sau đó làm việc, tắm rửa, xem phim, l@m tình và cùng nhau ngủ.
Mọi thứ đều được thực hiện từng bước một, tự nhiên và hưởng thụ.
Khoảng ba bốn giờ đêm, mưa lại bất chợt nặng hạt hơn.
Trước đó chỉ là mưa to bình thường, tiếng sấm lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng.
Vào thời khắc vạn vật đang ngủ say, một tiếng sấm đột nhiên vang lên như nổ tung khiến lòng người chợt thắt lại.
Tiếng sấm rõ ràng như nhắm vào đầu rồi bổ xuống, tia chớp theo sau xé toạc bầu trời làm màn đêm sáng bừng nghe như thiên tai giáng lâm.
Bùi Chước nghe thấy âm thanh liền bị đánh thức, anh hơi cử động thì Lục Lẫm cũng mở mắt ra, vòng tay qua vai anh, ôm chặt cả người anh vào lòng.
“Có sợ không em?”
Bùi Chước lắc đầu, thừa dịp cảm giác mát mẻ tiếp tục ngủ trong vòng tay hắn giống như hồ ly trốn trong hang cuộn đuôi ngủ.
Lục Lẫm ôm anh, vươn tay che hai tai của anh lại, bóng dáng hai người hòa vào nhau, hô hấp thả lỏng. Lại thêm vài tia chớp tung tóe, tiếng vang oanh tạc đến nỗi mặt đất cũng rung chuyển.
Hai người giống như những người sống sót cuối cùng ở nơi tận thế, cuộn tròn trong chăn bông, cộng hưởng hơi thở với nhau.
Sau cuộc hoan lạc, thân thể Bùi Chước bắt đầu lười biếng, bây giờ anh không có ý định làm thêm lần nào nữa, xương cốt đều mềm nhũn.
Anh nằm im lặng một lúc rồi quay lại nhìn vào mắt người đàn ông. “Em hơi mất ngủ.”
Lục Lẫm hôn lên trán anh.
“Anh cũng vậy.”
Sống ở thành phố lâu ngày thật giống như đã cách thiên nhiên rất xa, cây xanh nhìn thấy đều là cảnh quan nhân tạo, như thể con người thống trị thiên nhiên.
Chỉ khi đối mặt với bầu không khí điên cuồng lúc nãy, người ta mới có thể chợt tỉnh táo và có cảm giác quay trở lại thời kỳ nguyên thủy.
“Nếu không thì…chúng ta chơi cờ nhé?”
Bệ cửa sổ phòng của Bùi Chước không chỉ có thể ngồi được mà còn có thể đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ.
Anh đi tìm bàn cờ, còn Lục Lẫm thì đi pha trà và tìm đồ ăn nhẹ.
Lúc bốn giờ sáng, hai người đã không còn buồn ngủ cũng không bị những việc vặt đè nén, có thể thoải mái tận hưởng cơn mất ngủ và màn đêm này.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, hai người ngồi bên cửa sổ, uống trà và chơi cờ trong đêm. Trong nhà không mở đèn, màn đêm như nước chỉ đủ chiếu sáng bàn cờ.
Bên ngoài trời đang mưa to, nước đổ xuống cửa kính như thác nước, mà là thác nước lơ lửng nghiêng một góc bốn mươi lăm độ.
Lại có thêm vài tiếng sấm và tiếng nổ khiến thần kinh mọi người giật nảy lên.
Tâm tư chơi cờ của Bùi Chước cũng không nặng mà anh chỉ đang hưởng thụ quá trình này.
Bộ não của anh sẽ tự động phán đoán tình hình và nước đi, tuy không chính xác lắm nhưng anh sẽ không trở thành một đối thủ nhàm chán.
Dòng thời gian bị cửa kính chia làm hai, ngoài cửa sổ bỗng nhiên chấn động dồn dập, nhưng bên trong cửa sổ lại bình tĩnh thong dong.
Hoá ra sống chung rồi, mất ngủ cũng có thể sẻ chia.
Người sống cô độc sẽ gián tiếp bị mắc kẹt trong đêm tối mênh mông.
Yêu nhau rồi dù không thể hoàn toàn bắt ép đối phương dung nạp vào một góc ánh sáng mà bản thân canh giữ nhưng vẫn có thể cùng nhau vượt qua bóng tối, thậm chí có thể cảm thấy một chút hạnh phúc.
Ván cờ còn chưa kết thúc, giông bão khẩn trương rút lui nhanh chóng, từ đầu đến cuối không có một âm thanh nào.
Bầu trời vốn sắp sáng nhưng không sáng nổi, giống như một tờ báo cũ đã bị nước sâu ngâm nhũn. Bùi Chước ngáp một cái, đột nhiên lại cảm thấy buồn ngủ.
“Đi ngủ thôi.” Anh vuốt phẳng bộ đồ ngủ, liếc nhìn ván cờ còn chưa xong.
Người đàn ông ngước mắt lên nhìn anh rồi chợt cười.
“Sao anh lại cười?”
“Thích em.”
Lục Lẫm bước xuống khỏi bệ cửa sổ, bước tới ôm anh vào lòng, thoải mái mà không tốn chút sức lực nào.
“Vui vẻ mà đến cũng thoải mái mà đi, không quan tâm thắng thua, ngay cả kết quả ra sao cũng không quan trọng, không cần để ý nhiều.”
“Sự thông suốt này của thầy Bùi ấy mà, chỉ nghĩ thôi mà anh cũng đã rất thích.” Hắn ôm Bùi Chước trở lại giường, thuận thế ôm chặt lấy anh.
Trong phòng ngoài phòng đều yên tĩnh, bóng tối khiến người ta cảm thấy yên bình, thư thái như đang lơ lửng trong vũ trụ hư không.
Hai người lại ngủ trong vòng tay của đối phương, đôi chân dài quấn quýt vào nhau, lòng bàn chân ép vào mu bàn chân không chịu tách ra.
Tình yêu cuồng nhiệt mà bình tĩnh cứ thế mà rừng rực.