Nước Hoa

Chương 52



Chứng chán học của nam sinh đến nhanh mà đi cũng nhanh như mưa rào mùa hè.

May mắn là chuyện này không gây ra quá nhiều thiệt hại.

Sau khi trở lại trường học, tâm trạng và trạng thái lên lớp của Trương Mạch được cải thiện đáng kể, như thể cậu đã được giác ngộ và biết rằng mình phải có trách nhiệm với cuộc sống của chính mình.

Bùi Chước nhìn thấy điều này, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Điểm trung bình bài kiểm tra đầu học kỳ không cao lắm, lớp số 1 xếp thứ tư, bị một số lớp khác vượt mặt.

Bọn học sinh trong kỳ nghỉ hè đều buông thả đến mức đi học lại rồi mà vẫn không thể bình tĩnh ngồi đọc sách.

Ngoại lệ duy nhất là Đỗ Trọng.

Sau lần thăm hỏi, động viên đó, cậu bé công nhân sống ở khu ổ chuột đang không ngừng lột xác, năm ngoái điểm số cuối kỳ không những tăng vọt thêm 20 điểm mà xếp hạng còn bất ngờ nhảy lên vị trí thứ tám trong lớp, điểm kiểm tra đầu học kỳ cũng vô cùng ổn định.

Ba của cậu bắt đầu cố định đưa đón cậu đến trường.

Lục Lẫm đúng giờ đưa học bổng cho cậu, ánh mắt ôn hòa, kiên định: “Chính là như vậy, từng bước một, em sẽ tốt lên thôi.”

Đứa nhỏ sờ sờ phong bì màu nâu, đầu ngón tay như bị độ dày của tiền đốt cháy, hoảng hốt nói: “Thật sự có thể sao ạ?”

“Em yên tâm nhận lấy đi.” Bùi Chước cười nói: “Em xứng đáng.”

Lớp 12 vừa đến, bánh răng thời gian liền bị quay nhanh chóng, giống như đã được lên dây cót từ sớm.

Hầu hết học sinh đã quen với những ngày không có giờ tự học muộn, mỗi ngày sau khi tan học, phụ huynh sẽ đưa chúng đến các trung tâm luyện thi để tiếp tục đẩy mạnh ôn tập, đề thi minh họa cũng được ra từ sớm, cường độ ôn thi cũng càng ngày càng cao.

Trong buổi họp lớp, một số bạn kiến nghị soạn lại những câu hỏi khó hoặc dễ làm sai thành một đề cương, sau giờ học sẽ thay phiên nhau đi hỏi giáo viên.

Bùi Chước là giáo viên môn chính, thường phải giải đáp nghi vấn của học trò đến sáu, bảy giờ vẫn chưa xong.

Lúc giảng bài, anh sẽ giảng theo tiêu chuẩn cao nhất, giải thích những điểm quan trọng trên chiếc bảng đen nhỏ trong văn phòng đến hai, ba lần, sau đó sẽ sắp xếp lại từng chút một dựa trên những bài kiểm tra trước đó.

Sinh hoạt của anh và Lục Lẫm trong lúc vô tình lại rẽ sang hai hướng.

Lục Lẫm là giáo viên chủ nhiệm, môn Ngữ văn lại không có quá nhiều vấn đề để học sinh tìm hỏi, nhưng thỉnh thoảng hắn phải chăm sóc học sinh trong lớp và tham dự các cuộc họp được tổ chức không cố định trong thành phố.

Bùi Chước đồng thời phụ trách môn Tiếng Anh cho lớp số 1 và lớp số 2. Sau đó, anh viết một bản báo cáo cho chủ nhiệm Hồ, tìm một phòng học trống để giải đáp thắc mắc của học sinh vào các buổi tối thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu hàng tuần.

Bọn họ mỗi người đều giữ chìa khóa nhà nhưng thường xuyên không gặp được nhau.

Trước khi sống cùng nhau, Bùi Chước chưa bao giờ trải qua cảm giác chờ đợi như thế này, lúc tan làm về nhà, thỉnh thoảng trò chuyện với Lục Lẫm trên WeChat là đủ rồi.

Trong kỳ nghỉ, cả hai yêu nhau say đắm, cuồng nhiệt suốt cả mùa hè, nhưng lúc này nhiệt độ đột ngột giảm xuống, dường như cả người đều cảm thấy khó chịu.

Thứ Ba và thứ Năm mỗi tuần anh được về sớm sẽ đưa A Mao chạy bộ xung quanh khu dân cư, sau đó cắt trái cây cho vào tủ lạnh rồi nấu trước bữa sáng cho ngày mai.

Làm xong những việc này anh lại dọn dẹp nhà cửa, lúc xong xuôi cũng chỉ mới tám giờ rưỡi thôi. Chín giờ rưỡi, cuối cùng Lục Lẫm cũng lái xe về đến.

Hai người nhàn nhạt thân mật chốc lát, sau đó ngồi trong phòng làm việc cùng nhau chuẩn bị bài và viết giáo án.

Đôi khi chín giờ rưỡi mà hắn còn chưa được về vì có thể hắn phải xã giao với giáo viên trường khác.

Những lúc này, Bùi Chước sẽ ngâm mình trong bồn tắm, không yên lòng đọc tạp chí số mới nhất, tự hỏi liệu hôm đó hắn có về sớm hay không.

Sau đó một mình anh đi ngủ lúc mười giờ rưỡi.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, anh có thể nghe thấy tiếng Lục Lẫm mở cửa.

Anh còn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên trong phòng.

Không phải Lục Lẫm bước đi quá nặng mà dường như là anh đã để ý những tiếng bước chân chập trùng từ lúc nào không rõ, chờ hắn về, chờ hắn đến gần hơn.

Mỗi lần Lục Lẫm về nhà vào lúc nửa đêm, lộ trình hành động của hắn luôn cố định.

Bùi Chước giả vờ ngủ, dựa vào ý thức của mình trong giấc ngủ nông để phán đoán hắn đang làm gì.

Thay giày, cất túi đựng tài liệu, mở cửa bước vào, nhẹ nhàng ôm lấy anh, hôn lên trán anh.

Sau đó hắn sẽ vào bếp giúp chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai, hoặc nếu thấy anh đã chuẩn bị sẵn thì hắn sẽ dọn dẹp trong nhà, tắm rửa thay quần áo rồi rón rén lên giường ôm anh.

Trước khi đi ngủ, hắn sẽ hôn nhẹ lên trán anh thêm lần nữa.

Có lúc Bùi Chước rất thích sự ôn nhu, ấm áp này nhưng đôi khi lại không thích chút nào.

Trước khi yêu hắn, anh không phải là người hỉ nộ vô thường mà là một người tự chủ, điềm tĩnh và còn rất thanh tâm quả dục.

Nhưng khi nhìn thấy Lục Lẫm, anh giống như đã nốc hết một chai rượu mạnh, chỉ muốn châm lửa.

Tưởng chừng như chỉ có chìm đắm như con thiêu thân trước ngọn lửa sau đó vỡ tan thành từng mảnh, yêu nhau một cách chân thành, nhiệt huyết mới có thể xứng đáng với thân xác và tình cảm trẻ trung của bọn họ.

Bùi Chước chưa bao giờ nói ra khỏi miệng những suy nghĩ tục tĩu hoàn toàn không phù hợp với một giáo viên trẻ như thế này.

Anh phối hợp với sự sắp xếp của nhà trường, chủ động dạy bù và giải đáp thắc mắc cho học sinh, đồng thời hạn chế tối đa nguyện vọng cá nhân như thể chưa từng có tâm trạng nóng nảy như vậy.

Tuổi dậy thì và mối tình đầu cuồng nhiệt cùng nhau tới muộn, lại trùng hợp tới vào năm cuối cấp này.

Dường như anh đã trở lại trạng thái yêu đơn phương Lục Lẫm.

Tự tin và thong dong, nhẹ nhàng, không vội vã.

Ngay cả khi đến hai giờ rưỡi sáng anh mới được hắn ôm vào lòng thì anh vẫn sẽ tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Vì phải dậy từ sáu giờ để chuẩn bị cho tiết tự học buổi sáng nên Lục Lẫm chỉ ngủ được có bốn tiếng.

“Đây là kết quả bài kiểm tra tiếng Anh hàng tuần.” Bùi Chước dùng trạng thái giải quyết việc chung đưa bảng dữ liệu cho Lục Lẫm, hai người cùng nhau bước vào văn phòng.

“Thầy Lục cũng ở đây sao?” Cô Trương nóng lòng muốn tan sở, đưa một tờ giấy khác cho Lục Lẫm: “Đây là thời khóa biểu của tổ Địa lý, thầy xem xong thì ngày mai đưa lại tôi được không?”

Lục Lẫm đứng ở cửa, chặn đường Bùi Chước đi vào.

“Được rồi, cô về cẩn thận.”

Bùi Chước đành phải đứng ở cửa cùng hắn.

Ngay sau đó, thầy Triệu cũng xách cặp đi ra: “Thầy Lục, tối nay thầy không cần cùng tôi đi giải đáp thắc mắc của lớp số ba, lát nữa bọn trẻ học xong rồi thì chúng tôi sẽ cùng nhau đi ra ngoài.”

“Cảm ơn thầy, cực khổ rồi, thầy đi thong thả.”

Năm giờ rưỡi, chuông tan học lại vang lên, hai giáo viên cuối cùng trong văn phòng cũng bước ra, mỉm cười chào tạm biệt hai người.

Sau khi mọi người đi hết, Lục Lẫm sắp xếp lại đống tài liệu trong tay rồi bước vào cửa.

Bùi Chước theo hắn vào văn phòng, giây tiếp theo anh đã thấy hắn trở tay đóng cửa, giam giữ anh trong không gian bị thu hẹp.

Anh vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu sao lại có cảm giác anh đã làm sai điều gì. “Thầy Lục ơi?”

Người đàn ông không trả lời mà ép sát anh vào cửa văn phòng, tiến quân thần tốc hôn thật sâu lên môi anh.

Li3m láp gặm c ắn, hai đầu mũi chạm vào nhau, nhanh chóng, mãnh liệt và hoang dã.

Bùi Chước không ngờ hai người sẽ làm chuyện này ở một nơi như vậy, vì vậy anh hoảng loạn và kinh ngạc nắm lấy cổ tay và ống tay áo của hắn.

“…Nhớ anh không?”

Người đàn ông cúi đầu, khẽ cắn lên môi anh, sau đó nửa khống chế nửa dụ dỗ siết chặt eo anh, hôn anh thật sâu thêm lần nữa.

Sự k1ch thích và ph óng đãng kéo đến như thể đã bị đàn áp và kiểm chế quá lâu.

Bùi Chước bị hôn đến đầu lưỡi vươn ra, nức nở dùng chất giọng khàn khàn dỗ hắn: “Anh nhẹ một chút.”

“Nhớ anh không?” Hắn lại hỏi.

Tựa như lúc này nếu không được nghe một lời tâm tình từ người yêu, hắn sẽ liều mạng làm thêm chuyện quá đáng hơn nữa.

Mỗi ngày đều gặp nhau, mỗi đêm đều ngủ chung nhưng hắn lại cố tình hỏi anh có nhớ hắn hay không.

Suýt nữa Bùi Chước nghẹn ngào, nghiêng đầu cũng không tránh được hắn nên chỉ có thể khàn giọng thừa nhận.

“Nhớ, ngày nào cũng nhớ.”

“Nhưng mà thầy Bùi, sau khi tan học hình như em không nhìn đến anh.” Đôi mắt Lục Lẫm đen như mực, như có mây đen tích tụ trong con ngươi: “Em không quan tâm đ ến anh sao?”

“Rõ ràng là cuối tuần nào anh cũng có xã giao, còn rất nhiều việc phải làm.” Bùi Chước vừa bị hắn ấn eo vừa hôn môi, nói chuyện cũng ngắt quãng: “Hơn nữa, cuối tuần nào chúng ta cũng…”

“Không đủ.” Lục Lẫm lại cắn môi anh giống như bởi vì không chiếm được đáp án mình mong muốn mà cố ý giày vò anh: “Em không thể như vậy.”

Trong suốt kỳ nghỉ hè, anh là một người yêu thẳng thắn, bốc lửa và hoàn hảo nhưng bỗng nhiên anh lại biến thành một người bạn bình thường nhã nhặn, lễ phép.

Hắn không thể chịu đựng được chính mình bị lạnh nhạt như thế này.

Vừa lúc đó, cô Trương nóng nảy xông đến tìm chìa khóa, vặn tay nắm cửa hai lần nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Sao cửa không mở được rồi?”

Cô ấn vào cửa hai lần rồi dùng tay nắm cửa đẩy vào.

Khi cửa mở ra thì trong văn phòng không có ai, chỉ có chiếc quạt trần vẫn đang quay.

“Phải nói với thầy Tiểu Hoàng tra thêm dầu vào cửa mới được.” Cô Trương lẩm bẩm: “Phòng kế bên coi như có tâm, phòng này không thể thay cánh cửa mới tốt hơn sao?”

Bùi Chước và Lục Lẫm trốn trong tủ dài, không gian bị ép đến cực điểm.

Hai người phải chen chút vào khoảng trống của nhau mới có thể miễn cưỡng đóng cửa lại, giọng nói của cô Trương gần trong gang tấc, như thể một giây sau bất cứ lúc nào cô mở cửa cũng sẽ nhìn thấy.

Bùi Chước cảm thấy bọn họ quả thực đều điên hết rồi.

Ánh sáng từ bên ngoài lọt vào qua những khe hở, chiếu sáng khuôn mặt đẫm mồ hôi và đầy d*c vọng của hai người.

Lục Lẫm nghiêng người ngửi tóc anh một hơi thật sâu, dùng khẩu hình miệng yên lặng trêu anh.

『Em thơm quá. 』

Hai má Bùi Chước nóng bừng, anh đang cố gắng lắng nghe động tĩnh của cô Trương loanh quanh trong văn phòng vậy mà hắn còn vòng tay ôm lấy vai anh.

Hai người nghiêng đầu cùng lúc, hai má áp sát vào nhau, nếu nghiêng đầu thêm chút nữa liền có thể hôn nhau.

Lục Lẫm vậy mà không hôn anh.

Đôi mắt đen láy của anh đang dò xét dưới ánh đèn nhỏ vụn, môi anh lặng lẽ mấp máy thêm hai chữ.

『Lại đây. 』

Nhạc chuông điện thoại chói tai vang lên từ bên ngoài.

Hai người đều có thói quen bật chế độ im lặng, là điện thoại của cô Trương.

“Alo? Em đang ở văn phòng. Đợi một chút, em không tìm thấy chiếc túi mới mua.”

“Làm sao em biết em đã ném nó ở đâu? Đừng vội. Đúng rồi, em nói anh nghe, cổ phiếu mà chúng ta nói lần trước hôm nay đã chạm đỉnh đấy!”

Cô Trương vừa lục lọi ngăn kéo trong văn phòng vừa nói chuyện điện thoại với chồng.

Đồng phục giáo viên vẫn được treo trong không gian tối tăm và chật hẹp, không khí ngày càng mỏng manh.

Bùi Chước giống như đã cam chịu mà hít một hơi thật sâu, vòng tay qua cổ Lục Lẫm, hôn lên môi hắn.

Không khí trong lành đọng lại giữa môi anh và hắn, cổ và lòng bàn tay của hai người đều đẫm mồ hôi vì nóng bức.

Đây là đang trộm tình.

Lén lút trốn trong tủ, vụng trộm trước mặt đồng nghiệp.

Tủ sách bên cạnh chất đầy sách cũ lẫn sách mới, mùi giấy mực xộc vào mũi, vương vấn giữa kẽ môi.

Cả hai đều rơi vào trạng thái gần như ngạt thở, Bùi Chước tranh thủ hít một hơi thật sâu, lần nữa chia sẻ oxy với hắn.

Oxy giống như bị đóng băng, lạnh đến mức ngón tay của hai người bị mắc kẹt trong cổ và quần áo của nhau.

Nụ hôn cháy bỏng, dây thần kinh cháy bỏng, mọi thứ đều cháy bỏng.

Nụ hôn của hai người vô cùng im lặng, cả hai đều ăn mặc chỉnh tề, bất động như tạc tượng.

Thế nhưng dường như cả hai đang cùng nhau phá hủy, chà đạp khu vườn mang tên trật tự và đạo đức, đồng thời tận hưởng nụ hôn nồng nàn mà ngay từ đầu lẽ ra không nên tồn tại.

Đằm chìm thêm một chút nữa cũng không có vấn đề gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Xin lỗi, dạo này tôi bận quá nên cập nhật chương mới không ổn định lắm, cảm ơn các bạn đã thông cảm.

Quyền này sắp kết thúc, nói về tình yêu và đồng hành cùng học sinh cấp 3, sẽ không có sự ngược hay thất tình, nên đừng lo lắng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.