Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 14: Thích Triều: Đá của tôi xịn nhất!



Editor: YYone

Đến nhà cũ, Thích Phong và Thích Diệp lúng túng ngồi đằng sau, không muốn rời đi.

Thích Triều nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hai đứa, suy nghĩ rồi thử nói. “Chuyện hôm nay coi như bí mật của ba chúng ta, không nói cho ai nữa đấy.”

Thích Phong và Thích Triều hiểu rõ, vừa nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sáng lên, liên tục gật đầu kêu được.

“Anh, anh yên tâm, bọn em sẽ không hó hé chuyện của anh với ông già đâu.” Thích Phong vội vàng thề, Thích Triều cũng nghiêm túc gật đầu.

Thích Triều cười thành tiếng, tuy cha của nguyên chủ chắc đã sớm nghe hết chuyện từ cấp dưới nhưng hắn vẫn rất biết ơn lòng tốt của hai thằng nhóc thối này.

Dù hôm nay không mua được vật liệu làm trái tim búp bê nhưng giúp được em trai của nguyên chủ cũng coi như không tệ.

Gần tám giờ tối, còn nửa tiếng nữa là đến giờ nhóc con đi ngủ, Thích Triều nhớ nhóc con nên tăng tốc phi thuyền về nhà, cả quãng đường chỉ mất mười phút.

Thích Triều còn tưởng cậu nhóc sẽ ngồi xem hoạt hình như lần trước, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy búp bê nhỏ đang đứng ở sảnh.

Búp bê dường như đã mệt, đứng đấu tranh với cơn buồn ngủ, đầu gật gà gật gù, nghe thấy âm thanh cửa mở thì lập tức đứng thẳng, đôi mắt xanh như phủ một tầng hơi nước, ngoan ngoãn nở nụ cười.

Nhóc con vừa đáng yêu vừa ngoan như này, ai mà không yêu cho được?

Tim Thích Triều mềm nhũn.

Hắn bước tới bế búp bê đang buồn ngủ, để cậu nhóc ngồi trên cánh tay hắn. Hắn thấp giọng cười nói. “Con mệt thế rồi sao không đi ngủ, đứng mãi như vậy không mệt à?”

Lan Lạc bổ sung năng lượng từ lúc sáu giờ, hiện tại đã buồn ngủ díp mắt. Cậu nhóc dựa đầu vào vai Thích Triều, lẩm bẩm. “Chưa chúc ngủ ngon, chưa được ngủ.”

Trong phim hoạt hình, trẻ con trước khi ngủ đều sẽ chúc người lớn ngủ ngon. Suốt mấy ngày nay Thích Triều đều dịu dàng chúc cậu nhóc ngủ ngon.

Những việc đó đã thành thói quen của Lan Lạc.

Trẻ con loài người trước khi đi ngủ sẽ chúc ngủ ngon.

Vậy nên Lan Lạc cũng muốn đợi Thích Triều về nhà.

Câu nói của Lan Lạc làm Thích Triều muốn tan chảy, đưa tay xoa đầu Lan Lạc, nhỏ giọng. “Ngủ đi, ngủ ngon Lan Lạc.”

Búp bê gật đầu, rầm rì chúc ngủ ngon, sau đó mắt nhắm lại, đầu dựa vào vai hắn, lông mi cong cong, hô hấp đều đều.

Nhìn từ góc độ nào, nhóc con trong ngực xinh đẹp cứ như thiên sứ hạ phàm vậy.

Cha già Thích Triều cẩn thận đặt Lan Lạc vào phòng, đắp chăn cẩn thận, không nhịn được lại chụp một tấm ảnh khi ngủ của cậu nhóc.

[Thiên thần nhà ai mà ngoan thế này.]

Nghe lời cảm thán trong lòng ký chủ, hệ thống không dám hé răng, âm thầm kêu gào. Còn sao nữa, ác ma đội lốt thiên thần, ngủ rồi ngoan chứ sao?

Sáng sớm hôm sau, Thích Triều dạy chữ cho Lan Lạc xong liền chuẩn bị ra ngoài mua đồ. Ban đầu hắn còn muốn đưa nhóc con theo nhưng Lan Lạc lại lắc đầu, chủ động ngối xuống sofa, bật hoạt hình, thể hiện rõ nhóc muốn xem phim, không muốn ra ngoài.

Mấy đứa trẻ loài người trên hoạt hình đều không thích đi mua sắm.

Lan Lạc cũng sẽ không.

Người cha ngốc nuông chiều con như Thích Triều còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể đồng ý thôi.

Giờ hắn muốn mua mẫu thạch để chế tạo trái tim búp bê.

Mẫu thạch mang đến sinh mệnh cho búp bê là nguyên liệu không thể thiếu, đồng thời cũng là nguyên liệu quý giá nhất.

Thích Triều khó mà tưởng tượng làm thế nào một cục đá lại có thể cung cấp được sinh mệnh nhưng thế giới này thần kỳ như thế, chỉ cần đem mẫu thạch ngâm vào dung dịch đặc thù, thợ chế tác hàng ngày truyền sức mạnh tinh thần vào nó. Đến khi nào nhận đủ, mẫu thạch sẽ được “đánh thức”, bắt đầu có nhịp đập như trái tim.

Đây chính là trái tim của búp bê.

Mẫu thạch sinh ra trong mạch khoáng sản đặc biệt. Theo như trên diễn đàn, phần lớn mẫu thạch sẽ do Hiệp hội quản lý, chỉ dành cho các thợ chế tác có chứng nhận. Các thợ chế tác không có chứng thực muốn lấy mẫu thạch chỉ có thể bỏ tiền ra mỏ quặng tự đổ thạch hoặc đến chợ đen.

Giữa hai phương án này, Thích Triều chọn cái đầu tiên.

Thứ nhất là đồ ở chợ đen quá đắt, hắn – đỗ nghèo khỉ.

Thứ hai là hắn không có kinh nghiệm, đi chợ đen sẽ dễ bị lừa, chẳng bằng cứ đi quặng mỏ.

Khoảng cách từ Lâm Kinh đến quặng mỏ gần nhất ở ngoại ô Thiết Sơn là hai trăm cây số, đi bằng phi thuyền mất bốn mươi phút. Khu vực khai thác có rất nhiều robot đang làm việc, chỉ có hai nhân viên phụ trách an ninh ở đây.

Sau khi biết được ý định của Thích Triều, người phụ nữ đeo thẻ công tác cũng không ngạc nhiên. Tuy rằng hiệp hội cung cấp mẫu thạch nhưng có nhiều thợ chế tác không hài lòng với loại mẫu thạch đó, khu vực khai thác mỏ mỗi ngày đón tiếp rất nhiều thợ chế tác như vậy.

Thích Triều được đưa tới một khu mỏ, hang động lập loè ánh sáng xanh, nhìn lên như thể đang chiêm ngưỡng bầu trời đầy sao vô cùng xinh đẹp.

Trái ngược với bên ngoài, bên trong quặng chỉ có hai, ba robot, thoáng nhìn qua phải có tới mười mấy con người ở đây.

Thích Triều nhìn bọn họ gõ gõ đục đục cũng đoán được mấy người này hẳn đều là thợ chế tác.

Người phụ nữ đưa Thích Triều tới nơi, nhắc nhở. “Chọn được mẫu thạch ưng ý thì ra ngoài cân rồi thanh toán. Nếu là lần đầu tiên tới chọn mẫu thạch thì khuyên ngài không nên quá tham lam, kể cả ở trong mỏ thì mẫu thạch cũng không rẻ.”

“Được, cảm ơn.” Thích Triều gật đầu cảm ơn ý tốt của cô.

Người phụ nữ rời đi, Thích Triều ngồi xổm trên đất, xem xét mấy cục đá.

Đúng vậy, mẫu thạch để sản sinh ra sự sống cho búp bê không phải những viên đá lấp lánh trên vách tường mà là mấy cục đá xám xịt chẳng khác gì đá thường này.

Mẫu thạch được chia thành ba cấp, cấp cao, cấp vừa và cấp thấp. Phải được thợ chế tác “đánh thức” sẽ để lộ màu sắc đặc biệt. Cấp cao là màu đỏ, cấp vừa xanh lam và cấp thấp mà màu trắng.

Cấp bậc mẫu thạch càng cao, tuổi thọ búp bê càng dài, cấp càng thấp thì tuổi thọ càng ngắn. Ở Lam Tinh, tuổi thọ cao nhất của búp bê là năm mươi năm, thấp nhất thì còn không đến một giờ.

Trước khi búp bê bị đánh thức sẽ chẳng ai biết được mẫu thạch này cấp gì. Có khi tiêu tốn rất nhiều năng lượng tinh thần lại chỉ nhận được một cục đá thuần trắng bỏ đi.

Thích Triều tài chính hạn hẹp, dự tính chỉ đủ mua một viên. Nếu không có phương pháp chọn lựa thì cứ đơn giản cái nào hợp mắt là được.

Chưa tới mười phút Thích Triều đã lựa được một viên đá cực giống hình trái tim nằm trong góc, cảm giác khi cầm viên đá này không tệ, lại rất đẹp, vừa nhìn đã thấy không tầm thường rồi. Thích Triều bỏ mẫu thạch vào túi, vỗ vỗ tay chuẩn bị rời đi.

Trong đám thợ chế tác, Thích Triều là người đến muộn nhất nhưng lại về sớm nhất.

Có người đàn ông đang bực bội chọn mẫu thạch thấy vậy liền không nhịn được cười nhạo với bạn mình. “Quả thật có mấy người chẳng xứng làm thợ chế tác. Nhìn xem, đến cả mẫu thạch còn không biết nhìn, sao mà làm được?”

Giọng nói của gã vừa đủ để tất cả mọi người trong quặng nghe được.

Bạn đồng hành của gã, Astley đỏ bừng mặt, lớn tiếng quát. “Bối Qua! Ông nói linh tinh gì đấy? Ông còn thích quản chuyện người khác à?”

Astley hối hận gần chết, nếu không phải y không biết đường đến đây, mấy thợ chế tác quen biết trong hiệp hội đều bận thì đã chẳng đi cùng Bối Qua tới quặng mỏ này. Bảo sao chẳng ai ưa gã. Lớn lên trông cũng được mà mồm miệng lại thúi hoắc như thế.

“Xin lỗi, xin lỗi. Anh đừng để bụng, bạn của tôi không có ý xấu đâu.” Astley vội vàng cứu vãn tình hình.

Bản thân Thích Triều cũng chẳng để tâm đ ến mấy lời kia, chỉ có thiên tài bị dẫm phải đuôi nghe mấy lời ấy mới tức giận thôi. Hắn có làm thợ chế tác hay không cũng chẳng vì một câu nói mà thay đổi.

Hắn cười với Astley, hỏi. “Mọi người đều là thợ chế tác của hiệp hội à?”

“Đúng vậy.” Astley thấy Thích Triều không giận thì thở phào nhẹ nhõm, ấn tượng tốt với Thích Triều cũng tăng lên. Hắn tò mỏ hỏi. “Anh vừa bắt đầu học chế tạo búp bê à?”

“Xem như là vậy.” Thích Triều cười nói, tầm mắt dừng ở băng tay phải của Astley.

Tất cả thợ chế tác trong quặng mỏ đều đeo băng tay này, có lẽ là quy định riêng của hiệp hội, chỉ có một mình hắn không đeo. Trách không được bị người ta đâm chọc.

Bối Qua thấy bạn đồng hành của mình giao lưu thân thiết cùng hắn liền khó chịu. Gã lầu bà lầu bầu ở bên cạnh, tuy đã nhỏ giọng nhưng ở gần vẫn nghe được gã đang chửi người ta.

Astley càng xấu hổ, vội vàng nói. “Tôi là thợ chế tác cấp ba của hiệp hội, tuy kinh nghiệm chọn mẫu thạch không nhiều nhưng nếu anh cần giúp đỡ thì tôi có thể cho anh vài lời khuyên.”

Mẫu thạch chưa bị đánh thức rất khó đoán cấp bậc, những thợ chế tác kinh nghiệm phong phú sẽ dựa vào cảm giác. Đôi khi cảm giác vẫn mắc sai lầm nhưng cũng chả còn cách nào khác, loại cảm giác thần bí này trở thành cách duy nhất.

Tự nhiên có người tới giúp như này Thích Triều đương nhiên sẽ không từ chối, hắn lấy mẫu thạch của mình ra cho Astley xem.

Astley cau mày nhìn mẫu thạch, thế nào cũng thấy không ổn. Cảm giác này giống như hai lần trước y mua mẫu thạch, cực khổ hai tháng chỉ nhận được hai viên cấp thấp màu trắng.

Lúc Astley muốn uyển chuyển nhắc Thích Triều đổi viên khác thì Bối Qua nhìn thấy viên mẫu thạch này đã cười ha hả. “Cục đá này của cậu chắc chắn là màu trắng, là loại đá kém cỏi nhất. Nếu nó mà là màu xanh thì tôi chặt đầu xuống cho cậu đá luôn.”

“Bối Qua!” Astley bị gã ta chọc cáu muốn điên rồi, nếu sau này còn ra ngoài với gã thì y làm chó.

Ba, bốn thợ chế tác đứng ngoài hóng hớt thấy Bối Qua nói vậy cũng sôi nổi bình luận. Dù bọn họ chẳng ưa gã ta nhưng ánh mắt của gã rất chuẩn, viên mẫu thạch này vừa thấy đã biết là cấp thấp rồi.

Thích Triều bị nhiều thợ chế tác can ngăn nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Trước khi đánh thức mẫu thạch thì chẳng ai quy định mấy lời nhóm thợ chế tác này nói là đúng cả.

Hắn cười cười cảm ơn ý tốt của bọn họ rồi bỏ mẫu thạch vào túi, thể hiện rõ hắn đã quyết định mua rồi.

Bối Qua thấy vậy càng không vui, gã không ưa cái loại không phải thợ chế tác còn tự cho mình là đúng. Cả đám dân chuyên đã nói rồi mà chỉ cảm ơn rồi vẫn quyết định ngu ngốc mua thứ rác rưởi này về?

Astley thấy Bối Qua lại chuẩn bị gây sự liền vội đẩy gã sang một bên, giải thích với Thích Triều. Sau khi biết Thích Triều do thấy viên đá hợp mắt nên mới mua thì không nói gì nữa.

Hai bên đều dựa vào cảm giác, ai đúng ai sai còn chưa biết nhưng người bạn ngu ngốc của hắn còn đang giật đùng đùng, đòi người ta thêm phương thức liên lạc để chờ kết quả xem ai mới là người đúng.

Thích Triều không có ý kiến, thêm bạn với cả Bối Qua lẫn Astley, mặc dù gã Bối Qua này chỉ giỏi gây gổ nhưng hắn từng gặp nhiều người ẩm ương hơn nhiều, trình độ này chưa là gì.

Ra khỏi quặng mỏ, Thích Triều tìm nhân viên trả năm vạn tiền sao để mua viên mẫu thạch hình trái tim kia.

Vì một viên có khả năng cao là mẫu thạch cấp thấp mà tốn đến năm vạn, người có gia cảnh hơi khó khăn không đỡ nổi kiểu chi tiêu thế này. Thích Triều không nghèo, nhưng giờ ngân sách cũng eo hẹp, túng thiếu.

Ngồi trên ghế điều khiển, hắn vuốt v e viên mẫu thạch xám xịt. Viên đá nhìn có vẻ gồ ghề sờ vào lại nhẵn như đá cuội, Thích Triều cúi đầu xem xét, nhìn thế nào cũng thấy thích.

Trong quặng mỏ làm gì có viên đá nào giống như vậy, chẳng những hình thù độc đáo, sờ vào còn thích?

Viên đá tuyệt vời thế này tại sao mấy người thợ chế tác kia lại không thích?

Thích Triều khó hiểu, thấp giọng lẩm bẩm đúng là kỳ lạ, cất mẫu thạch vào túi.

Thích Triều không biết rằng mỗi khi trong lòng hắn khen viên đá, xung quanh mẫu thạch ánh lên những đốm sáng xanh, như đom đóm bay nhảy giữa không trung, cuối cùng dung hoà với viên đá rồi biến mất..

Nếu có dụng cụ kiểm tra ở đây sẽ phát hiện ra những đốm sáng xanh này đều là sức mạnh tinh thần từ biển ý thức của Thích Triều thoát ra.

Cảnh tượng này mà đưa lên trên mạng chắc chắn sẽ gây ra một cơn náo động lớn, năng lực tinh thần luôn chỉ xuất hiện khi con người tập trung cao độ.

Làm gì có ai như Thích Triều, ngắm nghía mẫu thạch, thuận miệng khen một câu đã có thể cho mẫu thạch hấp thụ sức mạnh tinh thần. Thật đáng sợ.

YYone:

Mình cần góp ý mn ơi. Trong truyện có mẫu thụ và mẫu thạch thì nên giữ nguyên hay để thuần Việt luôn là cây mẹ, đá mẹ? Hoặc mn có cụm từ nào khác rcm không =((


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.