Editor: YYone
Dưới tầng hầm sáng sủa, người đàn ông ngồi trên ghế, cúi đầu dùng dao khắc từ từ cạo bớt phần thừa, đôi mắt tập trung nhìn khối đất sét trên tay. Găng tay đen phát ra ánh sáng màu xanh lục, thể hiện quá trình truyền sức mạnh tinh thần của chủ nhân đang rất ổn định.
Sau khi hoàn thành xong một khớp nối, Thích Triều tháo găng tay, thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy rửa sạch mồ hôi rồi tiếp tục ngồi xuống bàn làm việc.
Vì anh Thẩm đã nhận việc dạy học cho búp bê nên Thích Triều sẽ không lãng phí khoảng thời gian này.
Song Kính là hai búp bê khác nhau nên phải dành nhiều thời gian để chế tạo hơn hẳn.
Thích Triều đã chuẩn bị từ trước, lúc làm việc cũng không quá vội vàng. So với việc có thể mau chóng làm xong búp bê thì hắn muốn chế tạo ra thân xác hoàn mỹ cho Song Kính hơn.
Hai búp bê ngay từ khi sinh ra đã dị dạng.
Thích Triều hy vọng lần này chúng có thể không đau không khổ mà đi tới thế giới này, gặp được nhiều điều tốt đẹp.
Hắn cúi đầu tiếp tục xử lý mô hình, không biết bao lâu trôi qua, Thích Triều lại tháo găng tay chuẩn bị nghỉ ngơi mấy phút, lúc xoay người liền phát hiện Thẩm Du Hi không biết đã ngồi bên cạnh mình từ bao giờ.
Thích Triều không quá ngạc nhiên, trước khi xuống đây hắn đã bảo anh Thẩm nếu có thời gian thì cứ tới. Thích Triều cười cười. “Bọn nhỏ vẫn đang học trên đó à anh?”
Thẩm Du Hi nhẹ nhàng ừ một tiếng, mấy búp bê đều mong ngóng được giúp đỡ Thích Triều nên rất nghiêm túc học hành. Nhớ tới lời Lan Lạc mới nói, lông mi anh rũ xuống, che khuất sự hứng thú lóe lên.
“Em sắp hoàn thành giai đoạn hôm nay chưa?”
Thẩm Du Hi nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa cong cong, dịu dàng hỏi.
“Ừm, sắp rồi.”
Thích Triều ước tính tốc độ của mình, đeo lại găng tay, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng. “Tầm một tiếng nữa là được.”
Thẩm Du Hi ừ đáp lại, tầm mắt đảo qua cuốn sổ đang mở trên bàn, nhìn thấy bản thiết kế của búp bê xa lạ, anh nhướn mày, dường như có chút tò mò. “Đây là cái em vẽ lúc đi dã ngoại phải không?”
Thích Triều lấy đất sét chuẩn bị làm việc, nghe vậy, hắn hơi nhích người qua, nói với Thẩm Du Hi. “Đúng rồi, anh muốn xem thì cứ xem.”
Thợ chế tác rất ít khi chia sẻ sổ vẽ liên quan tới cảm hứng thiết kế, đối với bọn họ, thứ này là đồ riêng tư. Có lẽ do ít khi tiếp xúc với các thợ chế tác khác nên Thích Triều không biết nhiều về quy tắc ngầm ở đây.
Nhưng dù hắn có biết cũng sẽ không để ý. Thích Triều tin tưởng Thẩm Du Hi, quan hệ hai người giờ đây đã khác nên càng không có mấy thứ rào cản này.
Thẩm Du Hi cực kỳ tận hưởng cảm giác Thích Triều hoàn toàn tin tưởng mình, anh rũ mi, khẽ mỉm cười, đứng dậy lấy cuốn sổ bên cạnh Thích Triều.
Lúc này Thẩm Du Hi cũng không cố ý trêu ghẹo Thích Triều, anh biết mấy ngày nay mình khá chủ động, nên kiềm chế lại một chút mới không khiến mình trông vồ vập quá.
Nhưng Thẩm Du Hi không trêu không có nghĩa là Thích Triều không bị quyến rũ. Thích Triều nhìn ngón tay trắng nõn đang ôm lấy cuốn sổ đen lắc lư trước mặt, mơ hồ ngửi thấy hương thơm lạnh lẽo trên người đối phương.
Hắn nhìn Thẩm Du Hi rồi lại cúi đầu quan sát đất sét, thất thần nghĩ, khó mà tin được người xinh đẹp như vậy lại là người yêu mình.
Nếu em trai hắn biết đối tượng của hắn trông như thế này thì chắc là hâm mộ đến chết ha? Thích Triều không nhịn được cười nhẹ, liếc mắt thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Thẩm Du Hi, tay cầm dao khắc lướt qua bàn, ngồi thẳng lưng, tỏ vẻ mình đang nghiêm túc chế tạo búp bê, động tĩnh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi cong cong, cúi đầu xem cuốn sổ của Thích Triều. Nhìn bản phác thảo búp bê, anh vuốt ve trang giấy, do dự hỏi. “Đây là tinh linh sao?”
“Đúng rồi.”
Thích Triều mỉm cười, hôm qua hắn chợt nảy lên ý tưởng muốn làm một búp bê có liên quan tới thiên nhiên, cơ mà mới chỉ hình dung ra hình dáng đại khái, cụ thể như thế nào còn chưa xác định, trong cuốn sổ cũng mới phác thảo mơ hồ.
Thẩm Du Hi nhìn nét bút nguệch ngoạc, dường như tưởng tượng ra cảnh Thích Triều vẽ một nét lại xóa một nét, cau mày nghĩ mãi không ra phải vẽ thế nào, trong mắt anh lộ ra ý cười, lật sang mấy trang trước đó.
Sổ tay ghi chép rất nhiều thứ, có bản vẽ phác họa bằng bút chì, cũng có một số chi tiết được ghi chú bằng chữ, càng không thiếu dấu vết tẩy tẩy xóa xóa.
Thích Triều vốn đang tập trung chỉnh sửa búp bê thì nhận ra dưới tầng hầm yên tĩnh bất thường. Hắn quay đầu phát hiện Thẩm Du Hi đang xem mấy bản nháp trước kia của mình, Thích Triều nhớ rằng mình không viết gì ngớ ngẩn trong này liền để anh tùy tiện xem.
Nhưng thấy ý cười trong mắt Thẩm Du Hi ngày càng rõ, Thích Triều bỗng dưng thấp thỏm, nhịn không được nghi ngờ liệu có phải mình đã viết cái gì không nên viết, nếu không sao anh Thẩm chỉ xem thôi đã cười như vậy?
Lúc Thích Triều định lên tiếng thắc mắc thì quang não trên bàn đột nhiên rung lên, Thích Triều khựng lại, mở máy.
Thẩm Du Hi vốn đang xem sổ tay cũng nhìn sang, thấy biểu cảm kỳ lạ của Thích Triều, anh nghi hoặc hỏi. “Ai gửi tin cho em thế?”
Khi hỏi câu này trong lòng Thẩm Du Hi đã có vài suy đoán. Vòng xã giao của Thích Triều tương đối hẹp, ngoại trừ cha, em trai, những người thường liên lạc như Đồ Trang thì hắn gần như không giao du với ai khác. Mà đối với bọn họ, Thích Triều cũng sẽ chẳng bày ra biểu cảm như vậy.
Hiệp hội sao?
Lông mi Thẩm Du Hi khẽ run.
Quả nhiên giây tiếp theo, Thích Triều đáp lời. “Là Tu Mai trước đây từng tham gia cuộc thi kia với em. Chẳng hiểu cô ấy biết tài khoản quang não em từ đâu.”
Thích Triều có ấn tượng khá sâu với Tu Mai. Cô là thợ chế tác nữ duy nhất lúc đó, còn tạo ra búp bê Vu Cổ Sư với tỷ lệ cơ thể tuyệt vời.
“Có chuyện gì mà cô ấy phải tìm em vậy?”
Đầu ngón tay Thẩm Du Hi khựng lại, ở nơi Thích Triều không nhìn thấy, ánh mắt anh lạnh lùng. Sự tồn tại của Hiệp hội mạnh mẽ đến ghê tởm, sáng vừa mới đi xong đã quay lại đánh bài tình cảm đấy à?
Tu Mai là thợ chế tác đặc cấp của Hiệp hội. Những gì Thẩm Du Hi nghĩ tới Thích Triều cũng có thể đoán ra. Hắn trầm tư một hồi rồi đưa quang não cho Thẩm Du Hi. “Cô ấy bảo ba ngày sau định tổ chức một buổi giao lưu giữa các thợ chế tác, mời em tới tham gia.”
“Em định tới à?”
Thẩm Du Hi nhìn vẻ mặt của Thích Triều, đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Ừm.”
Thích Triều không phủ nhận, hắn và Tu Mai không thân quen, mối liên hệ duy nhất giữa cả hai chỉ có chuyện Hiệp hội. Thích Triều biết nếu mình không có ý định gia nhập thì nên từ chối lời mời này, song nhớ tới việc Hiệp hội vô duyên vô cớ cần một lượng lớn búp bê cấp S, hắn cảm thấy mình phải đi một chuyến.
Theo lời Tu Mai nói, buổi giao lưu này mời ba mươi thợ chế tác, trong đó có một nửa là đã được Hiệp hội chứng thực, nửa còn lại vẫn chưa. Tất cả đều từng tạo ra búp bê cấp S.
Muốn tìm hiểu về mục đích của Hiệp hội thì tham gia buổi hội họp này có lẽ là một điểm đột phá.
Dù cuối cùng có không tìm được, hắn vẫn có thể giao lưu với các thợ chế tác khác, nói chung lợi nhiều hơn hại.
Thẩm Du Hi rất hiểu Thích Triều, suy nghĩ một lúc đã đoán được nguyên nhân hắn muốn tới buổi giao lưu. Anh dịu dàng nhìn Thích Triều, dường như hắn làm gì anh đều sẽ đồng ý.
“Được rồi.” Thẩm Du Hi nói xong câu đó, trên mặt mang theo một chút lo lắng, “Thợ chế tác Hiệp hội chắc sẽ nhân cơ hội mời em gia nhập. Nếu em không định tham gia thì tốt nhất đừng tin tưởng bọn họ.”
Thích Triều biết rõ đám thợ chế tác kia nói chuyện khó phân biệt thật giả, hắn không nhịn được duỗi tay xoa tóc Thẩm Du Hi. “Em biết rồi anh.”
Bên kia, trong biệt thự xa hoa lấp lánh ánh vàng, Tu Mai nằm trên ghế sofa màu trắng đắp mặt nạ. Vu Cổ Sư mặc trang phục dị tộc đứng đằng sau cô, chậm rãi xoa bóp vai cho mẹ mình.
Vu Cổ Sư biết mẹ đang nói chuyện với mấy người cấp cao của Hiệp hội. Từ giọng điệu của Tu Mai cũng đoán được lần thương lượng này chẳng mấy suôn sẻ.
Chờ cuộc gọi kết thúc, Vu Cổ Sư gỡ mặt nạ trên mặt mẹ xuống, tỉ mỉ làm sạch tất cả các tinh chất còn thừa, khẽ hỏi. “Mẹ, có chuyện gì sao ạ?”
Vu Cổ Sư biết điều duy nhất trên thế giới này khiến mẹ tức giận chỉ có tiền.
“Đám người Hiệp hội bị đần à. Mẹ kiếp tưởng tiền bà đây từ trên trời rơi xuống chắc.” Tu Mai vừa mở miệng đã văng tục. “Bà đây phải dựa vào quan hệ mới mời được nhiều thợ chế tác nổi tiếng như thế, chỉ chờ tới lúc phát sóng buổi giao lưu sẽ kiếm được tiền. Thế mà mấy người kia dám bảo bà đây cắt phần livestream, còn muốn bà dành thời gian để ca ngợi Hiệp hội với lại nịnh nọt mấy ông lớn chưa gia nhập nữa.”
Tu Mai bị đám người không biết xấu hổ này làm cho tức chết. Quan hệ mà cô có chẳng lẽ phải dùng làm bậc thang cho Hiệp hội á?
Nhưng dù trong lòng có tức giận đến đâu thì Tu Mai hiểu mình vẫn phải dựa dẫm vào Hiệp hội. Dù sao cô chỉ là một thợ chế tác không có bối cảnh, dám rời khỏi Hiệp hội thì mấy búp bê cấp S không có năng lực trong nhà chắc chắn sẽ bị nhòm ngó.
Nói cho cùng là do thiếu tiền.
Tu Mai tặc lưỡi, nếu mà có thể sinh ra trong gia đình giàu có thì ai thèm dây dưa với cái Hiệp hội chó má này.
“Mẹ ơi, con sẽ cố gắng kiếm tiền.”
Vu Cổ Sư bước lên một bước, phần xẻ quần bên hông để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, cực kỳ thu hút ánh nhìn.
Tu Mai cảm thấy được an ủi, đúng là búp bê mà mình tạo ra vẫn ngoan nhất. Cô quyết định làm theo lời Hiệp hội nói, song sẽ không cắt phần livestream, không thì ai chịu trách nhiệm khi tiền của cô phải đổ sông đổ bể. Cô cũng đâu rảnh mà mỗi năm đều tổ chức một buổi giao lưu thế này.
Ba ngày sau, Thích Triều đúng hẹn đưa Li Bạch và Lan Lạc tới địa điểm buổi giao lưu.
Theo thư mời thì thợ chế tác khi tham gia cần mang theo búp bê do mình chế tạo.
Đây là lần đầu tiên Li Bạch và Hướng Nguyệt cùng cha tham gia giao lưu. Lúc tới hội trường, hai đứa bám theo Thích Triều một bước không rời. Li Bạch nắm tay cha, nhảy nhót tung tăng, không còn nhút nhát trốn đằng sau cha khi đến nơi lạ nữa.
Ngược lại, tuy Hướng Nguyệt cũng nắm tay ba ba nhưng đôi tai cún trên đầu run run, đôi mắt đỏ lạnh lùng đảo quanh, dường như đang cảnh giác thứ gì đó.
Thích Triều thấy vậy liền nhỏ giọng an ủi mấy câu, sự chú ý của Hướng Nguyệt mới quay lại trên người cha, song chiếc đuôi phía sau vẫn nhẹ nhàng vung vẩy.
Hướng Nguyệt là một búp bê rất cẩn thận.
Trước khi xác nhận xung quanh hoàn toàn an toàn thì Hướng Nguyệt luôn giữ thái độ đề phòng với tất cả. Phần lớn nguyên nhân là do khoảng thời gian quá dài ở trong mẫu thạch, đương nhiên cũng do tính cách của cậu nữa.
Các thợ chế tác ở đây dù chưa hay đã gia nhập đều sẽ có liên hệ với nhau, song những người một mình một cõi như Thích Triều cũng không ít.
Thích Triều không biết rằng sau khi cuộc thi kết thúc danh tiếng của hắn ở trong ngành đã vô cùng cao. Thích Triều không được các thợ chế tác khác liên hệ là do thân phận con trai tỷ phú của hắn.
Số tài khoản quang não của Thích Triều có tính bảo mật cực kỳ cao, nếu Tu Mai không có quan hệ thì đã không thể liên lạc được với Thích Triều rồi.
Hơn hai mươi thợ chế tác có mặt ở đây chia thành các nhóm nhỏ, mang theo búp bê cấp S mà họ tự hào đi bắt chuyện với nhau, ánh mắt thi thoảng lại liếc sang chỗ Thích Triều, ngo ngoe muốn làm quen. Một thợ chế tác đặc cấp trẻ tuổi chủ động tới cạnh hắn, thấy đối phương ôn hòa trả lời, nhiều thợ chế tác khác cũng có ý định tiếp cận.
Họ cầm ly đi nhao nhao đến bên cạnh Thích Triều. Không nhắc đến thân phận con trai người giàu nhất, việc giành chức vô địch cuộc thi, tiếp tục tạo ra hai búp bê cấp S đã chứng minh năng lực của Thích Triều rồi. Nếu bây giờ không kết giao thì cơ hội sau này sẽ ngày càng ít.
Thích Triều để hai nhóc qua bên cạnh chọn đá năng lượng ăn, còn mình thì bắt đầu trò chuyện với những thợ chế tác đi tới. Dù sao trước đây hắn từng mở hai phòng làm việc, kỹ năng giao tiếp đương nhiên không tồi, nhưng nếu để hắn chọn thì thà dành thời gian ở nhà chơi với búp bê còn hơn.
Thợ chế tác đeo mặt nạ giả dối, lời ra lời vào đều có ý khuyên hắn tham gia Hiệp hội, Thích Triều vẫn cảm thấy ở chung với mấy búp bê thú vị hơn gấp mấy lần. So với đám thợ chế tác mang đủ loại tâm tư thì các búp bê suy nghĩ đơn giản, ngây thơ, hồn nhiên hệt như thiên thần.
Cùng lúc đó, tại sân huấn luyện xa xôi, A Cốt cười tủm tỉm, giọng điệu hồn nhiên, vui vẻ. Cậu ta nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu. “Sao lại không chơi cùng A Cốt? Hôm nay A Cốt đặc biết tới tìm ngươi chơi mà.”
Nói xong, cậu ta như thể đang giận dỗi, hừ một tiếng, ném quả cầu tròn về phía người đàn ông đang mệt mỏi chạy trốn. Quả cầu tròn vo chạm vào áo người đàn ông rồi lăn xuống đất. Ngay lập tức, gấu áo người đàn ông đã bị ăn mòn.
Người đàn ông vốn đã vô cùng chật vật nháy mắt càng thêm hoảng sợ, suýt chút nữa đã bị dọa ngất xỉu.
Thấy vậy, A Cốt híp đôi mắt xanh biếc, hành động vừa rồi của cậu ta hệt như đang khoe khoang năng lực của mình trước mặt người đàn ông. A Cốt kiêu ngạo, vui vẻ nói. “A Cốt rất giỏi đó, sẽ không giết chết ngươi đâu nên cùng chơi thôi nào!”