May là cửa hàng này là cửa hàng bình dân, đa số là quần áo mỏng, cho nên dù mua cả ngọn núi, Văn Tranh cũng chỉ cần trả năm chục ngàn mà thôi.
…Năm chục ngàn mà thôi.
Văn Tranh đau đớn nghĩ, mình muốn bay theo chiều gió.
Lúc ra cửa, anh chàng “Trẹo chân” kia đang há hốc mỏ nhìn “bạn gái” theo sau Văn Tranh, trông có vẻ rất sốc.
Văn Tranh cũng gật đầu chào lại anh ta.
Mặc dù mua không ít, nhưng sau khi kiểm tra số dư của mình, Văn Tranh vẫn dắt mèo tinh xinh đẹp đến cửa hàng bán quần áo cổ trang kia.
Cửa hàng nằm trên tầng hai, diện tích không lớn, lối vào có một giàn dây leo và cây mây, tủ kính bị một chiếc lá xanh ngắt che mất, bên trong là quầy tính tiền bằng gỗ lim và kệ trưng bày đứng, bầu không khí trong tiệm rất yên tĩnh pha lẫn chút cổ xưa.
Lúc Bắc Tư Ninh đến gần, ánh mắt của hắn thay đổi ngay lập tức, Văn Tranh bắt được khoảnh khắc chóng vánh đấy, khiến anh càng khẳng định suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong lòng mình hơn.
Trong cửa hàng đa số là quần áo cho nữ, quần áo cho nam rất ít, lúc Bắc Tư Ninh bước vào, tất cả nhân viên trong tiệm vừa ngạc nhiên vừa niềm nở chào đón hắn, trạng thái cứ như đang hận không thể lôi món đắt giá nhất đẹp đẽ nhất trong cửa hàng ra cho hắn thử.
Lần này Văn Tranh đứng cạnh cửa, dựa người vào kệ trưng bày bằng gỗ lim. Anh nhìn mấy cô gái vây quanh Bắc Tư Ninh, giúp hắn thay quần áo rồi đeo trang sức cho hắn.
Không gian như quay về ngày xưa, cậu ấm cao quý mới thức dậy, bên cạnh là mười tám người hầu đang giúp hắn mặc bộ quần áo rườm rà. Mà cậu ấm đã sớm quen với việc được phục vụ có chút hống hách, cậu ấm ấy sẽ không bao giờ đếm xỉa đến người hầu của mình chỉ vì bọn họ tận tâm với công việc.
Nhưng cậu ấm có quyền như thế, cậu ấm là người được tất cả mọi người hâm mộ và ước ao được như cậu.
Trang phục cho nam đẹp nhất trong tiệm không đẹp bằng trang phục cho nữ, nó càng không thể so với hình ảnh mờ ảo trong đầu Văn Tranh, nhưng anh vẫn quẹt thẻ rồi để Bắc Tư Ninh mặc luôn.
“Không phải ngươi bảo ta đội nón à?” Bắc Tư Ninh khó hiểu ra khỏi cửa hàng chung với anh: “Nếu mặc quần áo thế này ra ngoài, sẽ có nhiều người nhìn ta hơn.”
Văn Tranh khoác áo khoác thể thao cho hăn: “Có rất nhiều người mặt quần áo còn cầu kì hơn cả anh, che mặt cũng không phải vấn đề gì lớn. Thật ra không che cũng được, anh cũng đâu phạm tội, có gì đâu mà không để người khác thấy mặt được.”
Bắc Tư Ninh vui vẻ, nhưng mặt mày vẫn hơi xụ xuống: “Đúng vậy, sao ngươi không nói sớm một chút.”
Hai người rời khỏi trung tâm thương mại, một cơn gió lạnh phả vào mặt cả hai, nhưng nụ cười của Bắc Tư Ninh vẫn khiến Văn Tranh cảm thấy cơn gió ấy ấm áp như gió xuân.
Cho đến lúc này, Văn Tranh cuối cùng cũng tìm được vài điểm giống nhau của Bắc Tư Ninh và Đại Hắc.
Loại cảm giác mềm mại vi diệu này, thật sự rất khó miêu tả bằng ngôn từ được.
Giống như lúc Đại Hắc làm ổ trên ghế sofa, nhàm chán xòe móng rồi lại thu móng, hay động tác áp sát khiến vai Bắc Tư Ninh đụng vào vai anh lúc hắn muốn xem điện thoại của anh.
Văn Tranh không tiếp xúc gần với “bạn cùng lứa” hay đồng nghiệp như vậy bao giờ. Trước đây anh không quá thích bản người của Đại Hắc, nhưng đến khi hình ảnh của cả hai chồng lên nhau, suy nghĩ của anh lại thay đổi.
Đại Hắc là chú mèo độc nhất vô nhị, Bắc Tư Ninh cũng là người độc nhất vô nhị.
Hắn sẽ ngoan ngoãn đi chung với anh, sẽ tiêu tiền của anh, cũng sẽ vui vẻ vì anh cho phép hắn mặc quần áo hắn thích.
Văn Tranh ấn nhẹ lên tim mình theo bản năng, anh điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
“Chúng ta về nhanh thôi.” Anh giấu cảm xúc khác thường trong lòng đi, liếc điện thoại di động của bản thân sau đó nói như chưa từng có gì xảy ra.
***
Vì để tạo bí ẩn, cũng để phụ không át chính, bên chủ tiệc chỉ xuất hiện khi bắt đầu phỏng vấn, bây giờ sẽ chụp hình trước.
Mặc dù thông báo nói mọi người mặc gì cũng được, nhưng đa số streamer nữ đều cố tình mặc khá hở, không có mặc mấy bộ mấy cô hay mặc trước camera.
Ngọt Như Đường và Sả Chanh tay nắm tay đi đến trước background chụp hình, ngực kề ngực, má áp má, khiến chiếc nơ màu kẹo trên đỉnh đầu năng động và trẻ trung hơn bao giờ hết.
Hai cô đến vị trí được sắp xếp trước đó, MC cười hỏi: “Rất nhiều người không biết hai cô họ Hiên Viên nhỉ?”
Ngọt Như Đường cười ngọt: “Giờ họ biết rồi mà? Gia tộc bọn em hơi bị đỉnh luôn á, mọi người cứ như anh chị em ruột vậy, quan hệ cực kì cực kì tốt!”
MC ồ một tiếng thật dài, sau đó nhỏ giọng tò mò: “Chỉ là anh chị em thôi sao?”
Sả Chanh: “Đừng coi thường tình thân của tụi em!”
Cười đùa một hồi, lại nói câu chúc kênh livestream Ái Miêu ngày càng phát triển xong, hai chị em dắt tay nhau đi xuống.
Theo sau hai cô, là Hiên Viên Thiên Lộ và Hiên Viên Thiết Chùy.
Hiên Viên Thiết Chùy là một người đàn ông không có gì nổi bật, nhưng lại là gia chủ gia tộc Hiên Viên, đang nổi như cồn trong [Đào Sát], fans nam rất nhiều.
Sau khi Hiên Viên Thiên Lộ có chuyện hắn không chỉ không đá bay gã ra khỏi gia tộc, mà nâng đỡ gã rất nhiều trong Đào Sát, chuyện này cũng giúp hắn hút không ít fans, tất nhiều người cho rằng hắn nghĩa khí.
Sơn Vũ Dục La cũng đâu kém cạnh, nhưng khi đoạn chat hắn ta đe dọa Hiên Viên Thiên Lộ bị đưa ra ánh sáng, người chửi mắng Hiên Viên Thiên Lộ cũng yên lặng được một khoảng thời gian.
Khi một người lộ chuyện xấu, hiển nhiên mọi người chỉ muốn chửi mắng vài câu rồi bỏ đi, nhưng khi hai người lộ chuyện xấu cùng một lúc, hiển nhiên sự chú ý sẽ vơi đi phân nửa.
Dĩ nhiên, Hiên Viên Thiên Lộ của hôm nay không tài nào sánh được với gã của khi xưa, mém nữa gã đã không đến đại hội streamer này được, cũng may là người đại diện của gã có cách.
Cả hai đến trước camera, nụ cười đều khá cứng, MC sẽ không làm mất mặt người trong nhà nên không hỏi mấy vấn đề nhạy cảm, chỉ qua loa có lệ vài câu rồi để cả hai vào.
“Mấy streamer nam cũng không quá xấu.” Phỏng vấn được hơn phân nửa, MC vừa tạm nghỉ uống ngụm nước vừa nói với nhân viên xung quanh.
Quay phim nói: “Hay là do nữ streamer thật sự nghiêm túc, còn nam streamer chỉ do bật filter nhiều quá?”
MC nhún vai: “Kệ đi, dù sao xấu cũng là chuyện của bọn họ. Haizz, trước kia Sơn Vũ Dục La cũng thuộc hàng đẹp trai, bây giờ một anh đẹp trai hạng phổ thông còn không thấy được…”
Quay phim: “Chấp nhận sự thật đi, một đám trai tơ cắm mặt chơi game, không cần tạo áp lực với ai, còn có thể trông chờ gì được?”
Ngọc Thụy: Từ gốc là cái này (艳压通稿), bản QT là diễm áp thông cảo. Theo mình sreach á, thì từ này có nghĩa là hành động các sao sửa dụng phương tiện truyền thông (báo chí các thứ) để đăng ảnh tạo áp lực. Các sao nữ thường đăng mấy tấm ảnh mình thật lộng lẫy lên mạng để khiến mình nổi tiếng cũng như khiến người khác áp lực đồ á. Mình cũng không chắc là mình edit vầy đã ổn chưa. Nếu mọi người thấy kỳ nhớ ới mình.
MC uống nước xong, nở một nụ cười mệt mỏi với quay phim rồi cầm kịch bản chương trình quay lại làm việc.
Lúc này, một chàng trai mặt tròn dễ thương và một anh chàng cao ráo với đôi mắt hồ ly bước vào.
Hai mắt MC sáng lên.
“Wow, đây là Tiểu Ngọc của chúng ta phải không? Bộ đồ hôm nay đẹp quá!” MC khen: “Người bên cạnh cậu là?”
Đặng Phác Ngọc cười ngu: “Bạn của em, mọi người có thể gọi anh ấy là…ừm….”
“Bách Sương.” Bách Sương nói tên thật, ánh mắt hơi híp, trông có vẻ dễ tính.
Hắn mặc quần rằn ri rộng rãi với một chiếc áo thun đen, đôi bốt cao còn dính chút bùn, nhìn rất giống một anh nông dân với lội từ dưới ruộng lên. Có thể do vóc người tốt, nhất là đôi mắt kia, khiến MC đỏ hết cả mặt.
“Ngài Bách là bạn thân của Tiểu Ngọc ngoài đời phải không? Không có quan hệ…đặc biệt nào chứ?”
Một trong những mục đích của MC là tìm vài chuyện thú vị, đây cũng có thể được gọi là câu hỏi của chương trình.
Đặng Phác Ngọc vừa nghe xong đã đỏ mặt, lắp bắp không nói được từ nào, mà Bách Sương là cáo già, nói nói vài câu đã kéo chủ đề đi theo hướng khác, không thừa nhận.
Đặng Phác Ngọc xìu đi trông thấy, vội vàng lôi Bách Sương vào trong.
MC âm thầm xúc động, cảnh này có thể bị biên tập cắt bỏ, tiếc quá, tiếc cho một người đàn ông mặt mày sáng láng thế này…..
Lúc cô đang không tập trung, lại một người khác bước vào, cô lập tức lật kịch bản, nhiệt tình chào hỏi: “Dương Hà, hoan nghênh!”
Chờ đến khi người đàn ông đến gần, MC sốc đến mức không thể khống chế được biểu cảm của bản thân: “Ừm, hôm nay anh đi một mình à?”
Gương mặt cứng ngắc của Dương Hà giần giật, ừ một tiếng ngắn gọn, giọng trầm trầm bắt tai, khác hoàn toàn với vết sẹo to trên mặt hắn.
MC không nhận được tin có một streamer bị hủy dung, cho nên chưa chuẩn bị tinh thần trước, để lộ sự khiếp đảm của mình. Cô hít sâu hai cái, cuối cùng cũng thả lỏng được như bình thường, nói thêm dăm ba câu với Dương Hà, khen giọng hắn hay rồi để người vào trong.
Máy quay tạm dừng, cô nàng vỗ ngực, cảm thấy thực sự sợ hãi, vội vàng vào trong nghỉ ngơi năm phút.
MC cũng không phải nhân viên của kênh livestream Ái Miêu, cô chỉ là một MC bên ngoài, cho nên chưa từng nghe qua mấy chuyện yêu hận này. Có người nhỏ giọng kể cô nàng nghe khoảng thời gian lên voi xuống chó của Dương Hà khi xưa, làm cô bối rối vô cùng. Vừa cảm thấy hắn đáng thương, cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Ngày xưa có xấu thế nào cũng chắc chắn không kinh khủng bằng bây giờ, đau đớn thế nào chứ? Sao Dương Hà có thể có can đảm đứng trước camera hay vậy?
“Đừng buồn-” Đại ca cầm máy quay phim an ủi cô: “Dù sao đàn ông cung không cần đăng ảnh tạo áp lực lên mạng.”
MC: “….”
Sao đại ca anh có một câu này thôi vậy, anh thích coi ba cái đó lắm hả!
MC lật kịch bản, giải quyết cảm xúc trên mặt, cười tươi rói ngẩng đầu lên, chỉ thấy có hai người đàn ông đi về hướng này, một người cao và một người cao hơn. Anh đẹp trai bên trái mặc quần áo bình thường, ống quần còn xắn lên cao hơn mắt cá chân, vừa hoang dã vừa ngập tràn hơi thở tuổi xuân, còn anh bên phải….bên phải….
Cô đột nhiên phát biểu một câu không suy nghĩ: “Hai anh có muốn đăng hình tạo áp lực không?”
Văn Tranh và Bắc Tư Ninh: “???”
Vào hội trường, bên trong đang tiệc tùng linh đình, cái sảnh nhỏ hôm bữa Hồng Chí đặt không thể nào so được với nó.
Văn Tranh nhận ly rượu phục vụ bưng tới, đưa cho Bắc Tư Ninh: “Uống được không?”
Bắc Tư Ninh nhấp một ngụm, kiên nhẫn hỏi: “Đăng ảnh tạo áp lực là gì?”
Văn Tranh ngừng một chốc, đành phải nói cho hắn sự thật: “Tôi cũng không biết.”
Hai người từ lúc vào hội trường đã như mang hào quang lấp lánh, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Nhất là Bắc Tư Ninh đang mặc bộ đồ tím khói với điểm xuyến chút vì sao và tay áo rộng, cứ như đến để người ta khen ngợi, làm Ngọt Như Đường với Sả Chanh ghen tị vô cùng.
Tất cả mọi người đến đây đều cố gắng đi bắt chuyện, làm quen càng nhiều càng tốt, chỉ mỗi hai người họ đứng trước bàn ăn ăn liên tục, lát sau Đặng Phác Ngọc gia nhập, không biết bốn người nói cái gì mà ai cũng cười vui vẻ.
“Ngọt Ngào, cô chú ý một chút.” Thấy bàn tay siết chặt và gương mặt nhăn tít của Ngọt Như Đường, Sả Chanh lo lắng nhắc nhở: “Mặc dù không có ai quay phim, nhưng camera không thiếu….đừng để ai túm được đuôi mình.”
Ngọt Như Đường nghe xong cũng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, gật đầu với Sả Chanh: “Cô nói đúng, chúng ta nghe Thiết Chùy.”
“Thiết Chùy thông minh, cứ làm theo kế hoạch của ảnh, chắc chắn mọi thứ sẽ đâu vào đó. Chúng ta đừng tự tiện….”
“Tôi biết rồi. Mấy cô gái kia vào vị trí chưa?”
“Đã, chờ khi bọn họ ra cửa sau, sẽ…”
“Người đóng giả tên tóc dài thì sao?”
“Cũng ổn rồi, đang ở khách sạn…”
Hai người nói rất nhỏ, càng về sau càng nhỏ hơn, nhưng vẫn bị người thính tai ngồi sau nghe được.
Dương Hà mặt mày sẹo lồi sẹo lõm nghiêm mặt, lo lắng nhìn bốn người bên cạnh bàn ăn đằng xa.
***
Quay lại vài tiếng trước.
Chiều, sau khi Ngọt Như Đường và Sả Chanh trở về khách sạn sau chuyến đi đến trung tâm thương mại, cả hai càng nghĩ càng tức tối. Cứ ngồi bên mép giường thở dài hết lần này đến lần khác.
“Ngọt Ngào, cô nói xem, Z đại thật sự không có bồ à?” Sả Chanh thay đồ, đang đứng trước gương chỉnh quần áo.
Ngọt Như Đường chọt điện thoại, tức tối nói: “Má, cho dù hiện tại không có thì trước đó cũng phải có, anh ta tán gái điêu luyện thế mà, không chừng có tận mười tám em bồ cũ đấy.”
Sả Chanh: “Nhưng chúng ta không có chứng cứ….”
Yên lặng một chốc, Sả Chanh nói tiếp: “Còn có Đại Vương đó nữa, nhan sắc quá khủng khiếp, tôi sợ camera sẽ bị tên đấy cướp hết.”
Ngọt Như Đường tức giận đập gối: “Sao có thể có người tự nhiên đã thế được!? Chắc chắn tên đấy phải động dao kéo!”
Nhưng vẫn câu nói kia, không có chứng cứ.
Lúc này có người gõ cửa, Sả Chanh nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy người đến là Hiên Viên Thiên Lộ và Hiên Viên Thiết Chùy bèn vội vã mở cửa cho họ vào.
“Anh Thiên Lộ, anh Thiết Chùy….” Sả Chanh mời cả hai ngồi lên giường: “Khi nãy bọn em đến trung tâm thương mại, nhìn thấy Z đại.”
Hiên Viên Thiên Lộ không thích mấy chữ cái này, vừa nghe đã nổi máu, gã đến khá trễ nên trước giờ chưa từng thấy mặt thật của Văn Tranh.
Cho dù thế, gã vẫn rất đau đầu, tức giận hỏi: “Sao lại gặp!?”
Hiên Viên Thiết Chùy vỗ vai gã, bảo gã đừng nóng, để Sả Chanh nói hết đã.
“Cho nên, hai người không có chứng cứ?”
Ngọt Như Đường và Sả Chanh cúi đầu không cam lòng, nói: “Không có…..”
Cả hai cứ nghĩ Thiết Chùy sẽ trách móc mình, không ngờ hắn lại nói: “Không sao.”
Thiên Lộ khó hiểu hỏi: “Không sao gì?”
“Không có chứng cứ….không sao.” Thiết Chùy nói: “Mọi người sẽ tin thứ họ muốn là sự thật………người càng hoàn hảo, sai sót của hắn càng dễ khiến người khác tin tưởng hơn.”
Ba người đực mặt nhìn hắn, Thiết Chùy cười nhẹ, gương mặt bình thường không có gì đặc biệt bỗng trở nên khó lường.
“Không có scandal, vậy chúng ta tạo scandal, không có bộ mặt thật xấu xí ẩn sau vỏ bọc hoàn mỹ, vậy chúng ta cứ tạo một cái. Điều giản đơn thế này, chắc không cần tôi dạy đâu nhỉ?”
Ba người bừng tỉnh, vui đến mức hận không thể nhảy cẫng lên, Ngọt Như Đường hô lớn: “Em biết! Em đi tìm mười tám cô bồ cũ đến chặn đầu Z đại!”
Sả Chanh cũng nói: “Lại tìm một người đàn ông có tạng người na ná Đại Vương, chụp một mớ ảnh bộ mặt thật!”
Hiên Viên Thiên Lộ nói tiếp: “Cuối cùng tìm một người vạch trần tất cả!”
Thiết Chùy đặt ly lên bàn: “Thân bại danh liệt.”
–——
Hậu trường nhỏ:
Netizen: Anh đẹp, nho nhã lễ độ, bọn tôi không tin! (hình ảnh tạo áp lực không phải do chính chủ đăng)
– —–oOo——