Quý Lam trong phòng nghe được Huỳnh Nhã Nhã và Trịnh Quang muốn tìm đầu tư, hắn gửi tin nhắn cho Dư Cảnh:
[Đầu tư cho phim của cô ấy 800 triệu. 300 dưới danh nghĩa của cậu, 500 của tôi và trước tiên đừng nói cô ấy biết là tôi. Về sau giúp cậu đối phó bác Dư.]
Dư Cảnh đọc xong tin nhắn, mắt trợn tròn ra, suýt nữa thì hô “mẹ tôi ơi” lên rồi.
Chưa hết, sau đó Quý Lam lại gửi thêm một câu tin nhắn khác:
[Cho họ mượn tòa An Triết ở đường B làm bối cảnh công ty chính trong phim, không được tính phí.]
Lần này đọc xong, Dư Cảnh thiếu điều ngã ngửa, bây giờ anh ta chỉ muốn lao vào trong phòng Quý Lam, bóp cổ hắn lắc thật mạnh mà hét: Năm nay loài người đều bị điên hết rồi có phải không?! Phải khônggg?!?!
Nội tâm anh ta bùng cháy là vậy, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh ho nhẹ, cười với Huỳnh Nhã Nhã: “Cô Huỳnh. Tôi sẽ đầu tư vào 300 triệu, một người bạn của tôi cũng sẽ góp vào 500 triệu nữa.”
Huỳnh Nhã Nhã vừa nghe xong, trong lòng như thả được một tảng đá lớn xuống, cười nói: “Thế thì tốt quá. Cảm ơn Dư thiếu và… bạn của anh.”
“Cô Huỳnh không cần khách sáo, ngoài ra ở đường B tôi còn có một tòa văn phòng làm việc không tính là nhỏ – tòa An Triết, hiện tại dùng làm một chi nhánh nhỏ thuộc mảng phát triển trò chơi của tập đoàn Dư thị. Tôi có thể cho mọi người mượn làm bối cảnh chính của bộ phim.” Dư Cảnh cười tươi: “Đặc biệt cho mượn, không tính phí nha!”
Huỳnh Nhã Nhã nghe xong càng hào hứng hơn, tiếp tục cảm ơn Dư Cảnh.
Nhưng Trịnh Quang bên này ánh mắt hơi lóe lên, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Đây tuyệt đối không hoàn toàn là chủ ý của Dư Cảnh, chắc chắn có người muốn mượn danh nghĩa của Dư Cảnh để giúp đỡ Huỳnh Nhã Nhã. Có thể là… Quý Lam chứ?
Bên ngoài, chuông cửa lại vang lên. Tài xế của Dư Cảnh mang hợp đồng đến.
Ba người bắt đầu thảo luận các điều khoản của hợp đồng, sau nửa giờ đồng hồ nữa thì xong chuyện. Cuối cùng là trao đổi phương thức liên lạc.
– 18:48.
Trịnh Quang đứng dậy cười chào: “Đã trễ rồi, chúng tôi phải về. Lần đầu hợp tác mong sẽ thuận lợi.” Hắn đưa tay ra muốn bắt tay với Huỳnh Nhã Nhã: “Tôi rất tán thưởng kịch bản của cô.” Nhanh nhanh cho tôi về, vợ đang chờ!!
Huỳnh Nhã Nhã cười cảm ơn với Trịnh Quang, bắt tay với hắn, rồi lại quay sang bắt tay tạm biệt với Dư Cảnh.
*
Tiễn hai người họ đi xong, Huỳnh Nhã Nhã có chút mệt mỏi. Đêm qua vì đẩy nhanh tiến độ mà cô ngủ rất trễ, sáng nay lại dậy sớm viết tiếp kịch bản đến tận giữa trưa, sau đó còn chưa kịp nghỉ ngơi thì hợp đồng đã đến tay.
Bây giờ cô chỉ muốn đi ngủ thôi.
Nhưng bây giờ đã bảy giờ tối, đã qua giờ ăn xế rồi. Quý Lam vẫn luôn ở trong phòng của hắn từ lúc hai người kia đến đây, hắn cũng chưa ăn.
Huỳnh Nhã Nhã vừa nghĩ đến, Quý Lam đã mở cửa đi ra bên ngoài. Hắn đứng sững ở cửa phòng yên lặng nhìn cô, cô cũng nhìn hắn, không biết phải nói gì.
Ánh mắt hai người giao nhau một lúc, Quý Lam mới dời tầm mắt đi, cúi đầu nói: “Tôi vừa gọi thức ăn bên ngoài, cô nghỉ ngơi một chút đi, lát tôi gọi cô ra ăn.” Cô hơi quá sức rồi, hắn biết. Hơi nghĩ một chút rồi lại nhìn cô. “Đừng… bỏ bữa.”
“À, thật cảm ơn, vậy tôi vào nghỉ ngơi một chút.” Huỳnh Nhã Nhã cười nhẹ với hắn rồi cũng đi vào trong phòng.
Quý Lam vẫn sững lại đứng đó từ lúc cô cười với hắn. Nụ cười của cô có chút… lấp lánh.
Ngượng ngùng mím môi, Quý Lam cũng lấy đồ rồi vào phòng tắm ở phòng khách nhanh chóng tắm rửa.
Hắn vừa tắm xong thì thức ăn cũng được giao đến. Trả tiền đầy đủ, hắn bày thức ăn ra bàn ăn xong mới đến trước cửa phòng cô, gõ hai cái.
“Huỳnh Nhã Nhã, ăn cơm thôi.”
“…” Không thấy đáp lại.
Quý Lam lại gõ thêm ba cái. “Huỳnh Nhã Nhã…” Cô không nghe thấy sao?
Vừa dứt lời, của phòng được mở ra. Huỳnh Nhã Nhã bước ra, tóc búi cao của cô đã được xõa xuống, có chút xoăn nhẹ. “Thật ngại quá, tôi ngủ quên một chút.”
Quý Lam nghe cô nói cũng gật đầu. “Ăn thôi.”
Hắn nhìn tóc mềm xõa trêи vai cô, có chút… muốn vuốt ve mái tóc ấy.
Hai người ăn một bữa cơm đơn giản, vẫn là Quý Lam thu dọn bàn ăn.
Lúc hắn ra phòng khách, thấy Huỳnh Nhã Nhã đang nằm trêи sofa lướt điện thoại. Hắn đi đến, ngồi xuống. Huỳnh Nhã Nhã nhìn hắn một chút, cười tươi cảm ơn hắn: “Cảm ơn nhiều nhé, nhờ anh mà tôi đỡ mất công tìm mấy tên đạo diễn kia, bớt được bao nhiêu phiền phức. Đã thế còn tiện tay kéo được nhà đầu tư nữa. Anh là công thần! Ngày mai cho anh ăn ngon.”
Quý Lam nhìn xuống tay hắn, mở miệng: “Kịch bản và đoàn phim đều có người chuẩn bị rồi. Cô có muốn xuất bản bộ kịch bản ấy thành tiểu thuyết, bán ra ngoài không?”
Huỳnh Nhã Nhã nghe hắn nói, trong đầu bắt đầu nhảy số.
Xuất bản sách sao? Xuất bản… Sách… Xem sách…
Phải rồi!
Đột nhiên Huỳnh Nhã Nhã ngồi bật dậy, hai mắt sáng lên. “Anh nói phải nhỉ?! Sao tôi lại không nghĩ đến?!”
Xuất bản nó thành sách, có thể vừa kiếm nhuận bút, vừa kiếm lời từ sách bán được. Hơn nữa cũng xem như một phương pháp tuyên truyền cho bộ phim vào lúc sắp chiếu.
Cô lập tức search tìm những nhà xuất bản sách tốt nhất hiện tại, nhìn Quý Lam bằng cặp mắt lóng lánh.
“Cưng à, anh lại lập công rồi đấy!” Cô cười trêu hắn một câu sau đó chạy vào phòng mình bật laptop lên.
Quý Lam ngồi trêи sofa bất động, bên tai vẫn còn vang vọng giọng nói của cô.
– Cưng à…
Hắn cụp mắt xuống, mím môi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vành tai hai bên bắt đầu đỏ lừng lên một cách bất thường.
_______
Bốn ngày sau, Trịnh Quang gọi đến nói với Huỳnh Nhã Nhã chuyện đã bắt đầu công bố kịch bản ra rồi. Cũng đã tuyển được phó đạo diễn và mời xong các lão sư diễn xuất.
Kịch bản của cô còn được đánh giá 8.7/10, đây là một chỉ số rất cao cho một bộ phim điện ảnh chiếu rạp về chủ đề tình cảm kết hợp thương trường tranh chấp.
Buổi thử vai cho các nhân vật chính và nhân vật quan trọng trong kịch bản được định ra vào ngày 24 tháng 10, cũng chính là vào ba tuần nữa. Ngày 25 thì tổ chức thử vai cho các nhân vật phụ. Lịch trình cứ thế được định ra.
Ban giám khảo cho buổi thử vai bao gồm bốn người: đạo diễn, chính là Trịnh Quang; phó đạo diễn; một vị lão sư diễn xuất họ Trần; và biên kịch gốc của bộ phim – Huỳnh Nhã Nhã.
Về việc này thì cô không có ý kiến gì. Cô cá chắc là số đông diễn viên ngày hôm ấy đến thử vai còn không thể diễn giỏi hơn cô.
Mời biên kịch của bộ phim làm giám khảo, là để tự biên kịch có thể đánh giá và nhận định người diễn viên ấy có thể thể hiện được khí chất và hình tượng của nhân vật ấy trong kịch bản mà do chính tay biên kịch dựng lên hay không.
Nhưng trùng hợp thay, Huỳnh Nhã Nhã cô lại không chỉ là một biên kịch, mà linh hồn của cô chính là linh hồn của một minh tinh xuất sắc với kinh nghiệm diễn xuất hơn 7 năm, đã nhận qua trêи mười giải thưởng về diễn viên phụ xuất sắc nhất và hàng tá giải thưởng về vai phản diện xuất sắc nhất rồi đấy.
Những vai cô đảm nhận đều là những vai diễn tà ác, thâm hiểm và độc địa có độ khó vô cùng cao, yêu cầu về diễn xuất cũng không phải ai cũng có thể đạt được.
Huỳnh Nhã Nhã nghĩ một lúc, hãnh diện với những thành tựu mình từng đạt được ở kiếp trước, đuôi mắt và khóe môi cô cong lên.
Thế nên, mời cô làm giám khảo là phải rồi đấy. Đoàn phim suy nghĩ thấu đáo lắm. Tốt lắm tốt lắm~
*