_______
CHỦ ĐỀ KÌ NÀY: Một ngày bình thường của Quý nhị thiếu trước và sau khi bị anh trai là Quý đại thiếu đuổi khỏi nhà.
_______
**Trước khi bị anh trai đuổi đi**
_______
Buổi sáng nọ trong một căn phòng lớn của khu biệt thự Tinh Uyên thành phố P, Quý Lam nằm trong ổ chăn bông mềm mại vẫn còn đang ngủ. Ánh mặt trời từ cửa số sát đất phủ lên chiếc giường xanh thẳm, chiếu thẳng lên mặt Quý Lam.
Vì ánh nắng quá chói, đôi mắt kia khẽ rung động. Hàng mi vừa dài vừa dày như chiếc quạt khẽ nhấp vài cái khó chịu, và rồi đôi mắt ấy mở ra.
Quý Lam ngồi dậy từ trêи giường, tay xoa xoa đầu tóc mềm mại làm chúng rối bời lên. Hắn nhìn thời gian, vừa vặn bảy giờ sáng.
Hắn lê bước chân vào nhà vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, chải đầu, cạo râu. Sau đó ra ngoài, bước vào phòng thay đồ rồi thay vào quần tây, áo sơ mi và giày bốt da, đều là màu đen.
Cả người hắn khoan khoái lại sạch sẽ gọn gàng, vì cả bộ trang phục màu tối mang lại cảm giác ổn trọng hơn, tư thái của hắn lại có chút lười biếng tùy hứng. Hắn kiểm tra ví tiền, thẻ, ví điện tử, điện thoại, đồng hồ. Xong tất cả, Quý Lam bước từ trêи tầng ba xuống phòng bếp.
Một ngày mới bình thường của hắn, bắt đầu!
VIỆC CẦN LÀM MỖI NGÀY THỨ NHẤT: Kiểm tra số tiền mình có – Xong!
***
Quý Lam nhìn quanh phòng bếp, anh trai hắn là Quý Lục đang ăn sáng, bộ dạng trầm ổn thành thục. Dì Hạ nhìn thấy Quý Lam thì nhanh chóng bưng lên một bát súp cua rồi nhanh lẹ trốn đi.
Bà có rảnh rỗi lắm mới ngồi đây nghe anh em nhà này đâm chọt nhau!
“Chào buổi sáng, A Lục.” – Quý Lam ngồi xuống bàn ăn.
Quý Lục nhíu mày nhìn Quý Lam: “Gọi ai là A Lục? Tên anh để cho cậu gọi sao?”
Quý Lam không sợ chết tiếp tục nói: “Đặt tên ra không phải để gọi thì để làm gì hửm? A Lục?”
Tay Quý Lục siết lại nổi lên mấy đường gân xanh. Quý Lam thấy thế tiếp tục chăm thêm một bình dầu: “Anh cũng có thể gọi tôi là A Lam nha, A Lục!”
Keng!
Quý Lục lạnh mặt đặt thìa sứ xuống, hắn mà không đi ngay bây giờ thì lát nữa hắn sẽ tẩn cho tên em trai chết tiệt này một trận. Hắn rất nhạy cảm với cái tên của chính mình, “Lục” ấy chính là màu xanh lá.
Từ lúc bạn gái cũ của hắn trồng cho hắn một thảo nguyên xanh rờn trêи đầu vào hai năm trước thì Quý Lam chết tiệt bắt đầu trường kỳ gọi hắn là A Lục.
Quý Lục chỉnh lại cravat, cố gắng treo lên vẻ nhã nhặn hàng ngày rồi mau chóng đến công ty, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn xong đã bị em trai nhồi đầy một bụng tức. Hắn thật sự vô cùng căm ghét tên em trai này. Sau khi điều hành được tập đoàn, hắn nhất định phải tống Quý Lam đi xa một chút, đỡ phải ôm giận mỗi ngày.
Sau khi thấy Quý Lục đi rồi, Quý Lam vui vui vẻ vẻ ăn thêm hai chén súp cua.
VIỆC CẦN LÀM MỖI NGÀY THỨ HAI: Chọc tức anh trai – Xong!
***
Quý Lam sau khi ăn sáng xong, thấy đã tám giờ hơn, hắn lái xe đến phim trường của Quý Huyền. Trêи đường đi hắn tấp lại mấy cửa tiệm bánh ngọt, tìm mua bằng được bánh Macaron bảy màu mang tới cho chị gái.
Sau khi kết thúc cảnh quay, Quý Huyền nhìn thấy Quý Lam lại đến, thở dài lén nhìn người đại diện, bất đắc dĩ nhận lấy hộp bánh Macaron.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt khó nói của Quý Huyền và vẻ mặt vặn vẹo tức giận của người đại diện đang đứng bên cạnh làm Quý Lam cảm thấy chơi rất vui.
Hắn một hai muốn Quý Huyền lập tức mở hộp bánh ra ăn tại chỗ để dỗ hắn vui, Quý Huyền hết cách, đành ăn một cái Macaron màu vàng trước cho vừa lòng em trai.
Thấy chị gái ăn rồi, Quý Lam mới đồng ý đi về.
Người đại diện: “Quý Huyền! Chị còn chiều ý em trai mình như vậy nữa, đến cuối tháng này tăng cân thì ráng mà giảm! Tháng này Quý Lam hắn nạp cho chị bao nhiêu đồ ngọt rồi chị có biết không hả?! Tháng sau còn phải chụp ảnh cho tạp chí XX đấy!”
Người đại diện vỗ vỗ tay, kể lễ: “Hôm kia là bánh Mouse, hôm qua là trà sữa, hôm nay là Macaron! Tôi tức chết mất!”
Quý Huyền vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi biết rồi.”
Cô biểu hiện: Lỗi của em trai mình, mình không chịu đựng thì ai chịu đựng?
Quý Lam bên này giả điếc đi khỏi phim trường.
VIỆC CẦN LÀM MỖI NGÀY THỨ BA: Vỗ béo chị gái mỗi ngày – Xong!
***
Mắt thấy đã đến mười giờ sáng, Quý Lam lái xe đến một tòa trung tâm giải trí thương mại, đi lên quán cà phê ở lầu 7, hắn gọi một ly cacao nóng, bắt đầu mở máy tính xách tay ra chơi game.
Chơi một mạch đến mười một giờ, hắn bắt đầu lướt xem bộ sưu tập mới của một nhãn hiệu nổi tiếng nào đó, đến tận giờ ăn trưa.
Quý Lam lại xuống lầu 5, tùy tiện ăn một buổi cơm trưa rồi thuê một phòng xem phim cá nhân, cho người chiếu một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng có thời lượng hơn hai tiếng rưỡi rồi mặc kệ phim chiếu mà ngủ trưa trong đó.
VIỆC CẦN LÀM MỖI NGÀY THỨ TƯ: Cho bản thân không gian riêng mỗi ngày – Xong!
***
Sau khi kiểm tra tổng số tiền hắn đã tiêu từ sáng đến hiện tại là ba giờ chiều, Quý Lam nhận ra sáng giờ hắn chỉ mới tiêu có hơn 3 triệu đồng thì hơi thất vọng.
Hắn quyết định dạo một vòng khu vực mua sắm ở tầng 3, quyết định mua một chiếc đồng hồ hàng hiệu có kiểu dáng khoa trương mà khả năng là hắn sẽ không bao giờ đeo đến, giá hơn 30 triệu, sau đó mới vừa ý rời khỏi tòa trung tâm giải trí.
VIỆC CẦN LÀM MỖI NGÀY THỨ NĂM: Dùng thẻ của Quý Kim Minh cho hắn để tiêu phí nhảm nhí mỗi ngày – Xong!
***
Bốn giờ chiều, Quý Lam đến công ty Dư Cảnh đợi anh ta tan làm rồi đến tụ họp với nhóm công tử thiếu gia hay ăn chơi quấy phá mà hắn vốn không ưa gì. Hắn cùng bọn họ đi đến đủ chỗ để lêu lỏng trác táng, chỉ duy nhất hai việc cuối cùng mà hắn chưa bao giờ muốn thử qua, đó là “gọi đào” và chơi thuốc. Đương nhiên Dư Cảnh cũng sẽ không dính vào.
VIỆC CẦN LÀM MỖI NGÀY THỨ SÁU: Cố ý lan truyền cái danh “Quý nhị thiếu của Quý thị thích chơi bời lêu lỏng” ra thật thường xuyên – Xong.
***
Buổi tối hôm đó khi Quý Lam về đến biệt thự Tinh Uyên; Quý Kim Minh, bà Quý, Quý Huyền Và Quý Lục đều có mặt trong phòng khách. Mỗi người đều mang một vẻ mặt như có tâm sự.
Quý Kim Minh một mình một ghế, bà Quý và đại tiểu thư Quý Huyền ngồi cung một chỗ. Quý Lam thản nhiên đến sofa, ngồi xuống bên cạnh đại thiếu Quý Lục.
Hôm đó Quý Kim Minh bắt đầu muốn phân chia quyền điều hành. Đại thiếu muốn đảm nhận chức trách lớn nhất đó là điều hành tổng bộ DYA, đại tiểu thư lại từ chối việc nhúng tay vào mạch sống tập đoàn nhà mình, riêng nhị thiếu lại là ngồi yên nhìn chằm chằm ly trà, không tỏ ý kiến nào.
Quý Kim Minh đồng ý chuyển quyền điều hành tổng bộ Quý thị lại cho đại thiếu Quý Lục, có ý muốn chia một nửa mạch sống trong số các công ty con cho đại tiểu thư Quý Huyền, còn cổ phần lẻ tẻ nằm ở các tập đoàn khác không phải của Quý thị thì ông muốn trao lại cho con út là nhị thiếu Quý Lam.
Một mảnh im lặng…
Đêm đó, sau khi Quý Kim Minh đưa ra quyết định, không ai bày ra ý kiến gì. Thế nhưng ngay sáng hôm sau, chị gái Quý Huyền xách theo vali bắt đầu xuất ngoại với lí do cần chụp tạp chí và phải lưu diễn các buổi trình diễn thời trang ở nước ngoài, một lần đi này là đi hơn bốn tháng. Các văn kiện chuyển dời quyền quản lý các công ty con kia cho Quý Huyền vẫn luôn không có ai kí xác nhận, tỏ rõ thái độ từ chối của cô. Còn Quý Lam thì lặng lẽ trả lại chiếc thẻ của Quý Kim Minh đã cho hắn, về cái quyết định kia của ông, hắn vẫn không tỏ thái độ nào rõ ràng.
Trong ba tháng liên tiếp, dưới sự thúc đẩy và thuyết phục của đại thiếu gia, Quý Kim Minh đành chấp thuận để con trai út tự mình trưởng thành rồi sẽ xem xét chuyển quyền sở hữu cổ phần con cho hắn sau.
Sau đó Quý Kim Minh và bà Quý cùng xuất ngoại điều trị, Quý Lục chính thức điều hành DYA, Quý Lam vẫn nhởn nhơ vào tháng thứ tư sau khi chị gái xuất ngoại.
Một ngày nọ, Quý Lục chuyển vào một trong các thẻ riêng của Quý Lam số tiền 50 triệu đồng, hắn nói với Quý Lam: “Anh biết chị sẽ chuyển thêm tiền cho cậu. Nhưng anh muốn cậu rời khỏi nhà, tự mình xem lại bản thân một chút. Mấy năm qua anh biết cậu còn giận ba, giận anh và giận cái nhà này, nhưng cậu cần học cách dựa dẫm vào bản thân.”
Quý Lam im lặng nghe, nhoẻn miệng cười nhẹ: “Hiểu rồi, A Lục.”
Quý Lục: “…”
*
Lúc Quý Lam bị tống cổ ra khỏi nhà mà còn chưa kịp soạn sành quần áo, hắn vẫn còn đang ngỡ ngàng. Ít nhất cũng phải cho hắn ba ngày chuẩn bị thu dọn rồi mới nên đuổi người chứ?
Quý Lục: “Anh cho cậu một năm duy nhất, nếu năm sau cậu hiểu chuyện một chút thì nhóm cổ phần mà chúng ta sở hữu ở Lâm thị, Bùi thị, Giang thị và Đỗ thị kia, anh sẽ đưa chúng cho cậu theo ý muốn của ba.”
Cũng chiều hôm đó, Quý Huyền lặng lẽ chuyển vào chiếc thẻ đó cho Quý Lam 250 triệu, không có thêm lời nhắn nào.
Đây chính là chiếc thẻ chứa 300 triệu làm nên kì tích giữa Quý Lam và Huỳnh Nhã Nhã.
***
Buổi sáng hôm sau, Quý Lam kiểm tra tất cả các thẻ ngân hàng của hắn, luôn cả 300 triệu kia thì tổng cộng số tiền hắn giữ được hiện tại là hơn hai tỷ đồng. Hắn quyết định thuê khách sạn ở tạm một ngày rồi sau đó tìm đến Dư Cảnh. Đêm đó wifi khách sạn không tốt, Quý Lam quyết định dùng dữ liệu di động để chơi game mà không hề đăng kí gói cước nào.
Ngày thứ hai sau khi bị đuổi khỏi nhà, Quý Lam bị xe chở hàng quệt phải, sau đó ngã vào thùng carton…
_______
**Sau khi bị anh trai đuổi đi**
_______
Quý Lam: Xách túi đồ cho Nhã Nhã.
Quý Lam: Vận chuyển gấu bông cho Nhã Nhã.
Quý Lam: Ở lì trong nhà Nhã Nhã làm trạch nam, không đi chơi, ít ra khỏi nhà.
Quý Lam: Nấu mì cho Nhã Nhã.
Quý Lam: Rửa bát cho Nhã Nhã.
…
— MÀN ẢNH NHỎ SỐ 2 —
Phong Tỷ đang kiếm cơm ăn: “Xin hỏi Quý nhị thiếu cảm thấy thế nào khi Nhã Nhã lại bắt công tử cao quý là cậu đây đi rửa bát?” :))
Quý Lam biểu hiện: “Trước khi bị anh trai đuổi đi, tôi ở nhà chỉ việc đi chơi rồi về ngủ. Sau khi bị anh trai đuổi đi, tôi cảm thấy người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Chị Nhã Nhã phải nuôi tôi ăn ở, sao tôi có thể không biết điều chứ?” Sau đó hắn cúi đầu tiếp tục rửa bát.
Phong Tỷ đã ăn cơm xong: “…??”
_______
CHỦ ĐỀ KÌ NÀY: “Một ngày bình thường của Quý nhị thiếu trước và sau khi bị anh trai là Quý đại thiếu đuổi khỏi nhà.” – KẾT THÚC.