*
Triệu Dương cười nhẹ nhàng, vờ như chưa nói gì, bắt đầu mở túi lấy tài liệu và hợp đồng ra. “Nhà xuất bản của chúng tôi có chút tin tức, nghe nói tác phẩm này của em đang được dựng thành phim. Vì khả năng bộ phim này thành công là rất cao, kéo theo sách có thể sẽ bán rất chạy.”
Triệu Dương đẩy hai bản hợp đồng kí kết và một tập thông tin về nhà xuất bản An Nam đến trước mặt Huỳnh Nhã Nhã.
“Nên tôi cảm thấy không thể bàn bạc qua loa qua trêи mạng xã hội như đối với các tác giả bình thường khác được, vì thế hẹn em đến đây để cùng thảo luận kĩ càng chút. Vì công việc có chút dày đặc nên tôi không tiện ra khỏi thành phố. Ngại quá, phiền em đi xa như vậy.” Triệu Dương lại mỉm cười lễ độ.
Huỳnh Nhã Nhã cười nhẹ, đáp lời: “Không có gì. Dù sao thành phố A cũng là một nơi lí tưởng để ghé thăm, sau khi bàn bạc xong tôi còn muốn ở lại chơi mấy ngày mới về.”
Hai người khách sáo xong, bắt đầu đi vào chủ đề chính – kí hợp đồng xuất bản. Quý Lam ngồi bên cạnh Huỳnh Nhã Nhã cũng lấy tai nghe không dây ra đeo vào một bên tai, im lặng xem một game show trong điện thoại.
*
Buổi nói chuyện kết thúc lúc gần mười một giờ trưa.
Huỳnh Nhã Nhã kí vài nét nhã nhặn xinh đẹp vào hai bản hợp đồng, cô giữ lấy một bản, bản còn lại An Nam sẽ giữ.
Triệu Dương và Huỳnh Nhã Nhã đứng dậy bắt tay, hai bên khách sáo nói với nhau “Hợp tác vui vẻ!” rồi chuẩn bị ra về.
Lúc nhìn đến góc nghiêng bên mặt của Triệu Dương, cô đột nhiên thấy có chút quen mắt.
“Anh Triệu có người thân ở thành phố T chứ?” Huỳnh Nhã Nhã hỏi.
Triệu Dương nhướn mày, nghĩ nghĩ vài giây rồi lắc đầu trả lời: “Chắc là không đâu. Người nhà của tôi đều ở thủ đô, chỉ có tôi là chuyển đến làm việc ở đây mà thôi. Có vấn đề gì vậy?”
Huỳnh Nhã Nhã lắc đầu: “Không có gì, có lẽ tôi nhìn nhầm.”
Sau đó hai bên chào tạm biệt, tách ra.
*
Quý Lam mở cửa xe taxi, nhìn Huỳnh Nhã Nhã chờ cô ngồi vào. Đôi mắt hắn có chút nhạt nhẽo. Huỳnh Nhã Nhã cũng không màu mè, thống kɧօáϊ ngồi vào trong, nhích sang bên trái để hắn ngồi vào.
“Bác tài, cho chúng tôi đến phố ẩm thực ở đường số 1 ạ.” Huỳnh Nhã Nhã nói với bác tài xế có khuôn mặt hiền hòa tầm 45 – 48 tuổi.
“Ok!” Bác vui vẻ trả lời rồi kéo cần, nhấn chân ga. “Mấy đứa lần đầu đến thành phố A du lịch, có lịch trình chưa, bác chỉ cho mấy chỗ tham quan đẹp lắm này.”
Bác được Huỳnh Nhã Nhã trả tiền bao xe cả bốn ngày, bốn ngày này đều do bác phụ trách đưa đón hai người họ đi chơi, ngoài ra không nhận chở người khác.
Huỳnh Nhã Nhã cũng cười nhẹ: “Hay là bác cứ đề cử đi ạ. Chúng tôi cũng không có kế hoạch rõ ràng lắm.”
“Ôi, có cánh đồng hoa oải hương rộng và đẹp lắm, bác thấy mấy cặp tình nhân trẻ tuổi như mấy đứa rất thích rủ nhau đến đó chụp hình.” Bác nhìn vào kính chiếu hậu. “Mấy đứa nếu cũng muốn đi thì để trưa nay ăn uống chơi bời ở phố ẩm thực xong, rồi để chiều chiều bớt nắng bác chở đi cho nhé.”
Quý Lam nghe đến mấy câu “tình nhân”, “như mấy đứa” thì khẽ liếc sang nhìn Huỳnh Nhã Nhã, rồi lập tức thu hồi tầm mắt. Không đợi cô kịp trả lời, hắn nhanh chóng nói: “Được ạ. Trưa nay chúng cháu đi phố ẩm thực, nghỉ ngơi chút rồi chiều sẽ đến đó.”
Quý Lam khẽ nhìn sang xem phản ứng của cô. Huỳnh Nhã Nhã chỉ cong cong khóe môi, ánh mắt cô đáp trêи người hắn, sau đó thu mắt lấy điện thoại ra bấm, không nói gì.
Quý Lam cũng quay đầu về nhìn ra cửa sổ, ánh mắt kia của cô… mang ý nghĩa gì?
*
Cũng không uổng công chọn phố ăn vặt là địa điểm ăn trưa. Nướng xào hầm chiên nóng lạnh nguội đều có đủ, có cả kem và mấy loại nước uống độc đáo khác. Mỗi món một ít, hai người quét hết tất cả các món đặc sắc trêи phố ăn vặt, ăn xong cũng no đến không thở nổi.
Lúc này…
“… Anh đã no lắm chưa?” Huỳnh Nhã Nhã vừa đặt tay vỗ nhẹ lên cái bụng thật no của mình, vừa vươn ánh mắt thèm khát lên quầy bạch tuộc nướng xốt chua cay trước mặt.
“… Còn có thể ăn tiếp.” Quý Lam no đến không thẳng được lưng, tầm mắt cũng dán chặt lên mấy xiên bạch tuộc nướng.
Nhã: “Hay là ăn một chút nữa thôi nhé…”
Lam: “Ừm, thêm một chút xíu nữa mà thôi…”
*
Lát sau, Quý Lam kêu tính tiền.
Ông chủ: “Của hai người tổng cộng ….. nhé.”
Huỳnh Nhã Nhã im lặng rút tiền trả. Bọn họ bây giờ lại no đến đứng cũng không đứng lên được. Ban nãy rõ ràng đã rất no nê rồi, không hiểu bằng cách nào cả hai gộp lại lại có thể ăn thêm hai mươi mốt xiên bạch tuộc.
Nhã: “Hay là… ngồi thêm chút nữa rồi hẵn đi.” Tôi bây giờ không đi nổi đâu.
Lam: “Được. Cũng mới hai giờ kém mười thôi.” Tôi cũng cần tiêu hóa xong mới đứng dậy được.
…
_______
Hai người họ nghỉ trưa tại một quán cà phê, đến 03:00 chiều thì quyết định tiếp tục đi chơi.
Giữa chiều của mùa thu, lúc này là thời điểm ánh sáng tự nhiên đẹp nhất, thích hợp chụp hình. Thế nên các bạn trẻ đến thành phố A du lịch đều bắt đầu ào ra ngoài tìm chỗ chụp ảnh, người trêи phố dần dần đông lên.
Đứng trêи lề đường, Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam cùng chờ bác tài xế đến đón. Có mấy cô gái đi ngang nhìn thấy Quý Lam thì đỏ mặt, chỉ nhau thầm thì. Hắn hoàn toàn làm ngơ.
Huỳnh Nhã Nhã thấy thế có chút buồn cười: “Anh lại thành tâm điểm chú ý rồi.”
Hắn liếc sang nhìn cô, mím môi không trả lời, cúi đầu tiếp tục lơ đi.
Tâm điểm chú ý, nhưng cũng có hấp dẫn chú ý của chị được đâu.
“À ừm, anh gì ơi, em chào anh.” Đột nhiên một cô gái tóc ngắn có khuôn mặt đáng yêu ấp úng đi đến chào hỏi. “Anh có, có thể cho, cho em thêm bạn được không ạ?” Cô gái khẩn trương đến mức nói lắp, hai má hồng hồng, hơi liếc về phía mấy người bạn đi cùng của mình rồi nhìn chằm chằm Quý Lam.
Nội tâm cô gái tóc ngắn: Mẹ ơi!! Nhìn gần còn đẹp trai hơn!!!
Quý Lam lười biếng dời tầm mắt qua nhìn cô gái, nhàn nhạt trả lời: “Không được. Không thấy bạn gái tôi đứng ngay bên cạnh à?” Hắn hất mặt sang Huỳnh Nhã Nhã bên cạnh, rồi lại chột dạ dời tầm mắt đi.
Huỳnh Nhã Nhã nhìn hắn, cũng không vạch trần, chỉ cười nhẹ.
Cô gái nhỏ nghe vậy, đỏ bừng khuôn mặt vừa nhìn Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam, vừa giải thích: “Ơ chị là bạn gái của anh ạ? Em, em xin lỗi ạ. Em nhìn sơ qua thì thấy, thấy chị và anh có nét giông giống nhau nên, nên em nghĩ hai người là anh em ruột… Em xin lỗi ạ…”
Nội tâm cô gái tóc ngắn: Chị gái cũng thật xinh đẹp, thua trêи tay chị gái xinh đẹp như vậy, xứng đáng!!!
Lông mày Quý Lam giãn ra, bày ra một bộ dáng trai đẹp lười biếng, không cảm xúc mà trả lời cô gái nhỏ: “Không cần xin lỗi đâu, chúng tôi là tướng phu thê mà người ta vẫn thường hay nói, rất đẹp đôi.”
Hắn tiếp tục chột dạ nhìn sang Huỳnh Nhã Nhã, sợ cô phản cảm. Nhưng Huỳnh Nhã Nhã vẫn giữ thái độ nhàn nhã không thèm để ý tới, trêи môi vẫn treo một độ cong nhỏ.
Cô gái lại ríu rít xin lỗi vài cái rồi ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy về chỗ mấy người bạn.
Lúc này Quý Lam mới mất tự nhiên ho nhẹ, bâng quơ nhìn đông nhìn tây.
Huỳnh Nhã Nhã: “Tướng phu thê, nhỉ~?” Cô cố ý kéo dài chữ cuối, cười nhạt nhìn thẳng vào Quý Lam.
Hắn cắn cắn môi dưới, đáp: “Tình huống đặc biệt, là tôi nói bậy, xin lỗi.”
Huỳnh Nhã Nhã nhướn mày: “Không sao. Tình huống đúng là đặc biệt thật.” Cô nhìn vành tai hắn lại bắt đầu hồng lên, khẽ cười rồi quay lại nhìn về bên đường chờ xe đến.
Điện thoại reo, Huỳnh Nhã Nhã thấy là của bác tài xế, bắt máy: “Alo, là tôi. Có việc gì sao ạ?”
Bác tài xế: “Hai cháu cho bác trễ chút nha, chỗ này có một chiếc xe tải lớn bị tắt máy, đường hơi kẹt xe rồi.”
“Ừm, không sao đâu, bác cứ từ từ tới, chúng tôi không gấp đâu ạ.” Huỳnh Nhã Nhã nói.
Bác tài xế nói thêm vài câu rồi cũng ngắt cuộc gọi. Huỳnh Nhã Nhã nói với Quý Lam là phải chờ thêm chút thì xe mới tới, hắn gật đầu.
Thế là hai người bắt đầu im lặng đứng chờ.
Năm phút sau, có anh chàng tóc nhuộm màu nâu tối đi đến bắt chuyện với Huỳnh Nhã Nhã.
“Bạn ơi, có thể cho mình số điện thoại được không?” Anh chàng cười tỏa nắng.
Quý Lam phóng tầm mắt như lao như giáo đến.
Huỳnh Nhã Nhã nhìn anh chàng, cười tươi: “Không thể!” Sau đó dời tầm mắt trở về trêи đường chờ xe.
Anh chàng hơi thất vọng đáp một tiếng “À…” thật dài. Chỉ nhìn sang Quý Lam một cái rồi thôi, lủi thủi bỏ đi.
Huỳnh Nhã Nhã đột nhiên quay qua cười với Quý Lam: “Thật là một tình huống đặc biệt.” Rồi quay mặt đi.
Quý Lam: “…”
Xử lý gọn gàng thật. Vậy chẳng phải ban nãy chính hắn quá nhiều lời với cô gái tóc ngắn kia rồi sao?
…
Bầu không khí bỗng có chút ngượng ngùng…
*