Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 39: Dấu son



*

“…Ấy, dậy rồi sao? Vậy dậy uống thuốc và ăn chút cháo cho nhanh khỏe, nhé.”

Gia Ngộ tỉnh dậy từ trong mơ màng. Nghe được giọng của Tống Chỉ, cô vô thức kêu một tiếng: “Mẹ…?”

Sau khi ngẩn người khoảng vài ba giây, cô mới tình táo lại, nhận ra mình vừa lỡ miệng.

Tống Chỉ cười, đỡ Gia Ngộ ngồi dậy, tựa vào đầu giường. “Tỉnh rồi thì tốt. Nào, con uống thuốc đi rồi ăn cháo.” Bà nhẹ nhàng thăm hỏi: “Ây da, làm sao mà để bản thân bệnh nặng đến mức này chứ! Con không có người thân bên cạnh sao?”

Gia Ngộ lúng túng.

Đúng lúc này, Huỳnh Nhã Nhã mang theo ly nước ấm, mở cửa đi vào trong phòng, chữa cháy: “Mẹ của Gia Ngộ qua đời đã lâu, cậu ấy còn có một đứa em trai bị lạc mất vào lúc cậu ấy mười hai tuổi. Tính tới bây giờ chắc em trai cậu ấy cũng lớn bằng Tiểu Nhiên rồi đấy mẹ ạ.”

Gia Ngộ: “…” Bịa giỏi lắm.

Huỳnh Nhã Nhã: “…” Phải bịa chứ!

Tống Chỉ thương tiếc: “Ôi, khổ thân con gái bé bỏng…” Đau lòng quá! Sao số của đứa trẻ này lại khổ như vậy chứ!

Huỳnh Nhã Nhã đưa ly nước ấm cho Gia Ngộ để cô uống thuốc. Tống Chỉ lại hỏi: “Thế bây giờ Tiểu Ngộ đang sống cùng ai? Không có người thân cận sao?”

Huỳnh Nhã Nhã sợ lộ, bịa tiếp: “Cô ấy đang sống cùng chị gái khác mẹ, ba ruột với mẹ kế thì không quan tâm gì lắm. Quan hệ với chị kế cũng không có gì tốt đẹp, thường xuyên bị bắt nạt.”

Huỳnh Nhã Nhã diễn sâu, thở dài: “Hôm nay chị kế bỏ đi chơi với người khác, bỏ cô ấy đang sốt lại một mình trong nhà, thế nên bệnh mới nặng như vậy đấy.”

Tống Chỉ nghe vậy lại thao thức đau lòng một trận, mắng chửi một nhà Diệp gia kia sao mà vô tâm.

Gia Ngộ bên này bình tĩnh ăn bát cháo thịt bằm, giao phó tất cả cho Huỳnh Nhã Nhã, để cho cô bịa cho đã. Dù sao cũng có ai chứng minh được chuyện hai người các cô đều “không thực sự là bản thân mình” đâu chứ.

Nói gà nói vịt một lúc, Huỳnh Nhã Nhã thở phào nhìn hai người trước mặt bắt đầu nhận thân.

Tống Chỉ từ ái nắm tay Gia Ngộ, nói: “Không sao, sau này con cứ gọi cô là mẹ đi, có thêm đứa con gái nhỏ nhắn xinh xắn như con, mẹ cũng rất vui á!”

Gia Ngộ thật sự xúc động muốn khóc: “Vâng ạ, mẹ…”

Gia Ngộ tựa mặt lên vai Tống Chỉ, bà cũng ôm lấy cô, vỗ vỗ nhẹ lên lưng. Gia Ngộ kín đáo phóng một ánh mắt cảm kích đến cho Huỳnh Nhã Nhã, không tiếng động nói mấy chữ: Cảm ơn chị.

Huỳnh Nhã Nhã lắc lắc đầu cười nhẹ. Họ vốn mới là mẹ con thật sự, chỉ vì sự cố tâm linh không cách lí giải kia mà “Huỳnh Nhã Nhã” chẳng còn là chính mình nữa, thậm chí không còn tư cách gọi mẹ mình là mẹ. Bây giờ cô chỉ là đang tìm cách để bù đắp lại cho nguyên chủ những mất mát của cô ấy mà thôi.

Xem như một lời xin lỗi gửi tới nguyên chủ trong cả ba đời của cô ấy, từ lúc còn là Huỳnh Nhã Nhã, đến hai lần trở thành Diệp Gia Ngộ.

***

Sáng hôm sau, Gia Ngộ giảm sốt, chào tạm biệt rồi trở về căn hộ tầng tám. Trước đó còn trao đổi rất rất nhiều cách liên lạc với Tống Chỉ và Huỳnh Nhiên.

Huỳnh Nhiên sau khi biết mình đột nhiên có thêm một người chị gái, không hề khó chịu gì, thậm chí còn cười tươi rói, cũng sảng khoái kêu Gia Ngộ một tiếng “Chị hai!” thật to rõ.

Trở về căn hộ, đến gần trưa thì nghe được âm thanh bấm mật khẩu cửa, Gia Ngộ liền biết Diệp Gia Linh trở về rồi. Nhìn đồng hồ, cô nhắn tin cho Huỳnh Nhã Nhã.

[Thời gian Diệp Gia Linh trở về nhà không khác đời trước bao nhiêu, xem ra phía bên kia không có thay đổi.]

Vài phút sau, Huỳnh Nhã Nhã cũng trả lời: [Hiểu rồi.]

___

Tống Chỉ và Huỳnh Nhiên chỉ ở lại chơi duy nhất một ngày. Buổi chiều hôm đó đã nhanh chóng trở về thành phố S, bà nói là không thể để nhà hàng vắng chủ quá lâu.

Hai ngày sau, Huỳnh Nhã Nhã nhận được thông báo 《Mắt Trái》 đã đóng máy sau gần hai tháng quay chụp, bắt đầu đi vào công đoạn chế tác và tuyên truyền. Bộ phim dự kiến sẽ được chiếu trước tết âm lịch.

Ngày mười sáu tháng mười một sẽ tổ chức họp báo tuyên truyền cho bộ phim, Huỳnh Nhã Nhã thân là biên kịch, chỉ cần đến góp mặt một chút, trả lời một vài câu hỏi, các vấn đề còn lại đều sẽ được các diễn viên đảm nhận.

Quay vòng vòng vài cái đã đến ngày diễn ra họp báo. Huỳnh Nhã Nhã dự định mặc váy, nhưng nghĩ kỹ lại, cô cũng chỉ là một biên kịch thì cần gì phải ăn diện lộng lẫy, thế nên cô chỉ mặc quần tây đen với sơ mi lụa bóng màu đỏ rượu cách điệu.

Trang điểm xong, nhìn vào gương một lúc lâu, Huỳnh Nhã Nhã nhíu mày.

Có gì đó kì lạ lắm.

Cô có cảm giác như sau vài tháng xuyên đến, dường như dung mạo của cơ thể này có biến đổi. Thậm chí… càng ngày càng có nét giống với dung mạo kiếp trước của cô.

Nguyên chủ vốn là loại nhan sắc xinh đẹp điềm đạm, mang theo một loại cảm giác lãnh cảm như bông tuyết đầu đông. Chỉ mới qua gần ba tháng, giờ lại có chút nét gì đó sắc sảo và cuồng nhiệt hơn, nhất là ánh mắt.

Có lẽ đây chính là “tâm sinh tướng” mà người ta vẫn thường hay nói tới?

“…Nhã Nhã?” Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng của Quý Lam.

Huỳnh Nhã Nhã hồi thần, nhanh chóng với lấy chiếc túi xách rồi mở cửa ra ngoài. Thấy Quý Lam mặc tây trang giày da, tóc vuốt cao đứng trước mặt, cô ngạc nhiên.

“Anh đi cùng em đến buổi họp báo sao? Nhưng đâu cần đâu, em đi một lát là về rồi.”

Quý Lam cười cười, cầm lấy túi xách của Huỳnh Nhã Nhã: “Anh bảo Dư Cảnh đến đón chúng ta rồi. Lát nữa em cứ vào phòng họp báo đi, anh với cậu ta đi chỗ kia có chút việc, cậu ta sẽ đến buổi họp báo sau.”

Huỳnh Nhã Nhã nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh đi đâu mà phải tây trang giày da, tóc vuốt sáp đầy đủ thế này?”

“Ừm… lát nữa em sẽ biết mà, đừng truy hỏi nữa, nha~?” Hắn cúi đầu xuống, tựa lên vai Huỳnh Nhã Nhã, mắt to long lanh vừa nhìn cô vừa cười lấy lòng, thuần thục thi triển nũng nịu đại pháp.

Huỳnh Nhã Nhã bị bạn trai nhỏ sắc dụ: “…”

Má nó nhan sắc trời đánh!

“Được rồi. Đi thôi, cũng sắp đến giờ rồi. Lát nữa nhất định phải cho em biết đấy.” Cô vỗ vỗ áo vest của Quý Lam, quay ra mang giày.

“Đợi chút.” Hắn kêu cô lại, cầm một chiếc ghim cài áo hình lá phong được đính đá màu bạc, cúi người xuống cài vào ngực áo sơ mi của Huỳnh Nhã Nhã.

Cô nhướn mày: “Đẹp thật đấy. Anh mua khi nào vậy?”

“Vào hai ngày trước, nó là một cặp đó!” Hắn cười tủm tỉm chỉ lên ngực áo vest của mình.

Lúc này cô mới để ý đến, trên áo Quý Lam đang cài một chiếc ghim cài cực kì giống chiếc ghim trên áo cô, chỉ có chút chi tiết nhỏ phần đầu ghim là bất đồng. Quả thật là một cặp.

Huỳnh Nhã Nhã bật cười. Ngoắt ngoắt Quý Lam bảo hắn cúi xuống.

Hắn đến gần một chút, bị cô nắm cổ áo kéo lại, hôn một cái chốc lên môi rồi thả ra.

Huỳnh Nhã Nhã vuốt lại nếp áo cho Quý Lam xong, cúi người thay giày cao gót, xong xuôi thì mở cửa nhà. Lúc này cô mới nhìn lại, hắn đứng im chỗ cũ, mím môi nhìn chằm chằm cô.

“Làm sao? Anh có ý kiến gì với em à?” Cô khoanh tay lại, tựa lên khung cửa trêu ghẹo.

“…Không có, nhưng mà môi anh dính son của em rồi, lau cho anh đi.” Hắn nhìn qua cái gương trên tủ giày, thấy được vết son môi nhàn nhạt trên môi mình.

Tuy rằng thật sự không muốn lau đi…

Huỳnh Nhã Nhã đi vào rút tờ khăn giấy, nhón chân lên tính lau đi cho Quý Lam. Ai giờ giữa chừng bị hắn đẩy ra, làm cô ngơ ngác một trận.

“Đợi một chút, anh chụp lại đã!” Hắn rút điện thoại ra.

Huỳnh Nhã Nhã:??? Anh tính chụp cái gì?!

Cô đứng đó, chứng kiến cảnh Quý Lam liên tục tự chụp ảnh, từ kiểu selfie đơn giản nhất đến kiểu chụp ảnh qua gương, tổng cộng bấm chụp bảy lần.

Cất điện thoại vào, lúc này hắn mới đi tới cạnh cô, cúi xuống: “Được rồi, em lau đi.”

Nhã:…?? =)))

_______

– MÀN ẢNH NHỎ SỐ 5 –

A Phong: “Cậu chụp ảnh làm cái gì?”

Lam: “Hứ, “dâu tây” cũng là dấu hôn, dấu son cũng là dấu hôn. Đây xem như là lần đầu tiên cô ấy để lại dấu hôn trên người tôi, phải lưu lại chứ!”

A Phong: “…” Được được, cậu đúng rồi, cậu nói chí phải, nói gì cũng đúng.

Lam đang sao lưu mấy tấm ảnh lên dữ liệu đám mây: “Mà khi nào chị mới chịu tạo cơ hội để Nhã Nhã để lại “dâu tây” trên người tôi?”

A Phong: “… hehehe!!” Dùng ma thuật đen biến mất.

Lam: Haizz…

_______


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.