Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 42: Chín ngày còn lại



*

Đầu tháng mười hai, đoàn phim tung ra đoạn cắt phim đầu tiên đã nhận lại một lượng phản ứng tích cực rất lớn từ phía độc giả.

Huỳnh Nhã Nhã cũng hoàn thành bộ kịch bản điện ảnh thứ hai, thuộc chủ đề thời trang, xoay quanh nữ chính là một nhà thiết kế tập sự của một tập đoàn lớn, chậm rãi trưởng thành.

Cô thêm vào bộ kịch bản lần này một chút yếu tố hài hước, kết hợp với cú lật tâm lý cuối cùng của nữ chính sau khi nhận ra mình đã luôn bị lợi dụng rồi tương kế tựu kế, tìm thấy thành công. Huỳnh Nhã Nhã tin tưởng bộ kịch bản lần này chắc chắn có phần xuất sắc hơn so với Mắt Trái, đồng nghĩa với việc sẽ cần một lượng đầu tư lớn hơn.

À, về phần nhà đầu tư, hình như không cần phải lo nữa.

Huỳnh Nhã Nhã tắt điện thoại, đặt lên tap đầu giường rồi cúi đầu nhìn người đang nằm ở cạnh mình, Quý Lam còn đang ngủ ngon lành, một tay vắt qua ôm eo cô.

Huỳnh Nhã Nhã cười nhẹ, đưa tay vuốt vuốt tóc hắn.

Sợi tóc dày mịn như tơ, đen bóng, hơi dài, khi xõa xuống có thể dài đến giữa sống mũi. Hình như đã lâu hắn chưa cắt tóc.

Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn hồi cuối tháng chín, lúc đó thật ra hắn không phải lôi thôi đến mức trông như vô gia cư. Có lẽ chỉ là do khuôn mặt quá đẹp trai đi đôi với quần áo hơi nhăn một chút khiến cô có cảm giác như một con vẹt đuôi dài mỹ lệ lại đi quấn bọc ni lông vậy thôi.

Ừm, từ lúc đó tới bây giờ, vẫn đẹp trai.

Khi đó hình như tóc hắn chỉ mới dài đến mí mắt, bây giờ đã che khuất cả đôi mắt rồi. Cắt bớt đi sẽ gọn gàng và đẹp hơn.

Có lẽ bị vuốt nhột, Quý Lam từ từ mở mắt ra. Hắn mơ màng vùi mình vào trong chăn lông, tay cũng ôm chặt eo Huỳnh Nhã Nhã thêm một chút rồi yếu ớt nhìn lên, âu yếm ngắm cô, mỉm cười trông ngốc ơi là ngốc.

Huỳnh Nhã Nhã có chút động lòng. Nhìn hắn lúc này chẳng khác mèo con đáng yêu là bao.

“Ngủ trưa mà ngủ như anh thì các doanh nghiệp đều phá sản mất.”

Quý Lam:???

Huỳnh Nhã Nhã chỉ tay lên đồng hồ treo tường, vẽ một đoạn từ số một đến số bốn. Hiện tại lại đang là buổi chiều bốn giờ hai mươi.

Quý Lam bĩu môi, nằm bất động.

Một lúc sau, cô hỏi: “Cắt tóc không?”

“…”

“Sao vậy? Cắt không? Tóc mái dài rồi nè.”

“…”

“Cắt đi, em cắt cho anh, em cắt đẹp lắm.”

Quý Lam nheo mắt: “…thật không?”

“Thật chứ! Nào, ngồi dậy đi! Cắt xong có việc nhờ anh làm.”

Nửa giờ sau, Quý Lam ai oán dọn sạch tóc vụn dưới sàn. Huỳnh Nhã Nhã đưa hắn cái mũ lưỡi trai để hắn hất bộ tóc mái kỳ quái trước trán lên, đội vào. Hai người dắt tay nhau ra tiệm cắt tóc.

_______

Cách tết tây 2 ngày, hoạt động hiện tại của đoàn phim đã đi vào quỹ đạo nhất định, danh tiếng được lăng xê lên rất tốt. Riêng bộ kịch bản mới có tên 《Điểm Dừng》 đã gửi lên tổng bộ, được hội đồng đánh giá cao.

Một số dị nghị, biên kịch mới Huỳnh Nhã Nhã đi cửa sau, cả hai bộ kịch bản đầu tiên đều được tấm tắc khen ngợi như thế này chắc chắn có uẩn khúc, là không công bằng đối với các biên kịch khác! Là có chỗ chống lưng!

Quý Lam chỉ túm áo Dư Cảnh đến phòng họp hội đồng, thị uy một trận, tự mình xác nhận chỗ chống lưng của Huỳnh Nhã Nhã có tồn tại ở đây, còn mang cả bản phân tích kiểm định tác phẩm có điểm cao chót vót của hai bộ kịch bản đến, đáp thẳng vào mặt mấy tên chết tiệt đang dị nghị nhảm nhí kia.

Hóa ra mấy tên này đều là vì muốn nâng đỡ cho mấy sugar baby của bọn hắn mà không thành, thế nên đang kiếm cớ để hạ Huỳnh Nhã Nhã xuống.

Không ai dám ho he tiếng nào nữa.

Đúng lúc này, hội đồng quyết định được thời gian họp báo chiếu thử, quyết định chiếu vào ngay tết tây ngày 1 tháng 1. Danh sách khách mời là một loạt tên tuổi có tiếng trong ngành công nghiệp điện ảnh.

Quý Lam bĩu môi: “Suốt cả tháng này em nhờ anh chạy đi chạy lại giữa nhà mình với phòng điều tra, giờ em lại còn muốn lao dịch anh!”

Quý Lam sống chết không chịu góp mặt hôm chiếu thử. Huỳnh Nhã Nhã cũng sống chết không cho hắn ôm hay hôn một cái nào trong suốt cả một ngày.

Hắn: “Hì hì… Họp báo chiếu phim của bạn gái anh, sao anh có thể không có mặt chứ!”

Huỳnh Nhã Nhã khinh miệt cười một cái.

***

“A Nhã! Buổi chiếu phim hôm qua lên top hagtag rồi!” – Gia Ngộ mặt mày hớn hở đưa điện thoại cho Huỳnh Nhã Nhã xem.

Trên top hagtag, có đến tận bốn cái hagtag nằm trong top 10 liên quan đến buổi họp báo của Mắt Trái, chiếm vị trí cao nhất là top 2.

#2: Tô Đán – Lâm Vân: Phim giả tình thật?!

#5: 《Mắt Trái》- Visual của dàn diễn viên quá cực phẩm rồi!

#6: dẫm rách váy của Ngọc nữ Tô Ân, hậu bối không những không xin lỗi mà còn hống hách?!

#9: Dàn khách mời “siêu khủng” của 《Mắt Trái》!!!

Huỳnh Nhã Nhã híp mắt, nhìn chằm chằm cái hagtag thứ sáu, đây là cái hagtag tiêu cực duy nhất trong bốn cái.

“Của Tống Nghi đó chị.” – Gia Ngộ nhún vai. Cô nhấn vào hagtag, bài viết đầu tiên có đính theo một clip ngắn dài ba mươi giây.

Trong clip, Tống Nghi dẫm lên đuôi váy của Tô Ân, khiến đuôi váy bị rách một đường khoảng hơn hai mươi cm. Tô Ân hơi đơ ra một chút, Tống Nghi chỉ nhìn chỗ váy rách một cái, liếc lên nhìn Tô Ân, cười nhẹ rồi xòe hai tay ra hai bên kiểu “chả sao hết” rồi bỏ đi.

Huỳnh Nhã Nhã xem xong clip, trên đầu chảy xuống bốn cái hắc tuyến.

Cái con nhỏ điên này!!! Nay có kim chủ rồi nên không làm bạch liên hoa nữa hả?!

Ngoài cửa truyền đến tiếng bấm mật khẩu, Quý Lam mở cửa bước vào, cởi giày, kéo lỏng cà vạt rồi lao vào lòng Huỳnh Nhã Nhã, rên rỉ: “Mệt chết anh…”

Huỳnh Nhã Nhã cười cười, đẩy hắn ra: “Gia Ngộ còn ở đây đó.”

Hắn lười biếng ngồi dậy, ủ rũ đi vào phòng ngủ phụ.

Gia ngộ hỏi: “Thời gian này đều trông như vậy, anh ấy đi đâu mà có vẻ mệt thế?”

Huỳnh Nhã Nhã cầm ly nước uống một ngụm, im lặng mấy giây mới nói: “Hôm nay là ngày cô gái thứ chín bị bắt cóc.”

Gia Ngộ mắt mở căng, ngỡ ngàng một lúc. Cô nàng suýt nữa đã quên mất việc này.

Huỳnh Nhã Nhã: “Thật ra suốt cả tháng này tôi nhờ anh ấy xử lý vụ này đây. Nếu mọi chuyện kế tiếp vẫn diễn ra theo đúng như trí nhớ của em, thì chỉ còn chín ngày nữa là đến lượt tôi bị bắt cóc rồi.”

Gia Ngộ nhíu mày.

“Và mười hai ngày nữa thì tôi sẽ chết trong vụ nổ ở căn nhà hoang cùng với chín cô gái kia.” – Huỳnh Nhã Nhã nói tiếp.

Bầu không khí bỗng nhiên rơi vào im lặng.

Gia Ngộ hơi cúi đầu xuống, tự mình bấu vào lòng bàn tay: “Gần đây yên bình quá nên em suýt nữa thì quên mất… Em xin lỗi.”

“Sao em lại phải xin lỗi?”

“Em… em sống đến đây là lần thứ ba rồi… mà vẫn chẳng nhanh trí hơn được chút nào…” – Cô nàng tự trách mình.

Huỳnh Nhã Nhã mỉm cười nhẹ, đưa tay gỡ lấy hai bàn tay đang cào cấu vào nhau của Gia Ngộ ra, vuốt ve mấy vết xước trên đó.

“Em đừng tự trách bản thân mình. Tôi biết em là người muốn cứu lấy cả hai chúng ta nhất, là người đau đớn nhất và mất mát nhất sau những gì xảy ra.”

Khóe mắt cô nàng đỏ hoe.

Huỳnh Nhã Nhã: “Không sao, đừng lo. Chúng ta sẽ thành công thôi. Lấy lại mọi thứ cho cả ba chúng ta, cho tôi, cho em và cho Diệp Gia Ngộ thật sự.” Cô lau nước mắt cho Gia Ngộ.

“Vâng… Là em có lỗi với cô ấy. Cướp đi cuộc sống và thân phận của cô ấy…”

“Ừm, tôi cũng có lỗi với em.” – Huỳnh Nhã Nhã nở một nụ cười đau xót.

“Nhưng yên tâm đi. Tương kế tựu kế, chúng ta sẽ thành công thôi. Không phải ngẫu nhiên mà tôi đày đọa bạn trai mình chạy đi chạy lại đến phòng điều tra đâu hahaha!”

*


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.