_______
Đêm ngày 10 tháng 1.
Quý Lam mở cửa phòng ngủ chính bước vào trong, đi tới ôm lấy cô gái đang ngồi trước bàn trang điểm: “Ngày mai… em không đi được không?”
Cô gái vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt của mình trong gương, không đáp.
Khi vừa mới xuyên đến đây, đôi mắt này là một đôi mắt hạnh to tròn mỹ miều, giờ đây lại có chút hẹp và dài ra, lại xếch hơn một chút tựa như mắt phượng, câu hồn câu phách, thâm trầm đ ĩnh đạc.
Càng ngày càng trông giống đôi mắt của cô ở kiếp trước.
Đường nét trên khuôn mặt mới qua gần bốn tháng mà cũng thay đổi từng chút một, giờ đã có sáu – bảy phần tương tự thân xác ở thế giới cũ.
Đây có lẽ… là tâm sinh tướng. Vì linh hồn thay đổi nên dung mạo cũng sẽ đổi thay.
Huỳnh Nhã Nhã cụp mắt. Đột nhiên mỉm cười, rồi cười rộ lên: “Lo gì chứ, chúng ta còn chưa chuẩn bị kỹ sao?”
Quý Lam lắc đầu, từ phía sau chôn mặt mình trong hõm vai cô: “Không phải chưa kỹ, anh chỉ là… rất lo lắng. Mặc dù có kỹ đến mấy đi nữa, lỡ như có bất trắc…”
Hắn ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Anh sợ lắm…”
Huỳnh Nhã Nhã xoay người ra sau, ôm Quý Lam, vuốt nhẹ khóe mắt hơi đỏ của hắn.
Cô nhếch môi: “Bé Lam, bé yêu chị lắm hả?”
Bé Lam gật đầu, vùi mình vào cổ cô, lí nhí một chữ nhỏ xíu: “Yêu.”
Cô nhướng mày, lại trêu chọc hắn: “Bé nói gì á, chị nghe chưa rõ nè?”
Hắn ngượng chín cả mặt, nhặng xị lên: “Yêu yêu yêu! Đừng có kêu anh là bé nữa!”
Quý Lam trườn người lên, gặm gặm má thịt của Huỳnh Nhã Nhã, hôn mạnh một cái “chóc” siêu vang trên mặt cô để trả thù.
Cô trợn mắt cười: “Trời ơi anh giác hơi cho mặt em hả? Mai nó mà tím lên là em bắt anh đền một chai kem che khuyết điểm cho em đó!”
“Đền đền đền! Đến cái hãng mỹ phẩm anh cũng đền cho em luôn, đừng có mà chọc anh.”
Hai người cười giỡn trong phòng một lúc lâu.
Điện thoại của Huỳnh Nhã Nhã reo lên, là Gia Ngộ gọi đến, cô đá vào mông Quý Lam một cái: “Im lặng coi nào!”
Rồi cô bắt máy: “Alo, sao vậy?”
Gia Ngộ nói: “Chắc chắn rồi, ngày mai lúc tầm chín giờ sáng có người hẹn Diệp Gia Linh ra ngoài.”
“Được. Hãy canh lúc cô ta đi khoảng sau nửa tiếng rồi hãy rời đi. Buổi chiều nhớ đúng giờ bắt đầu kế hoạch, nhớ kỹ là phải dùng điện thoại công cộng đấy!”
“Vâng em biết rồi!”
Huỳnh Nhã Nhã cúp điện thoại, xuống giường kiểm tra đồ đạc ngày mai cần dùng, tự mình ngẫm lại kế hoạch một lúc nữa mới xem như xong.
Cô nhìn qua Quý Lam đang bồn chồn ngồi bên mép giường một cái, thở dài rồi bước qua ôm hắn, hôn lên trán: “Không sao đâu, đều có chuẩn bị hết rồi. Chắc chắn cảnh sát sẽ không để chúng thoát được đâu.”
Quý Lam bùi ngùi, vẫn không yên lòng hơn chút nào nhưng vẫn phải thõa hiệp: “Qua chuyện này, chúng mình về nhà anh đi em. Anh dẫn em đi gặp gia đình anh, có được không?” Hắn nhìn cô.
Thấy cô không trả lời, hắn càng nóng nảy hơn: “Mẹ anh hiền lắm, ba anh thì hơi khó chịu chút thôi nhưng mà cũng không có dữ tợn đâu! Anh trai với chị gái anh cũng vậy, không làm khó em đâu!”
Huỳnh Nhã Nhã nhướng mày, rồi mỉm cười, dỗ dành: “Được thôi. Qua chuyện này chúng ta cùng nhau đi. Nếu không có gì bất trắc thì qua tết mình đính hôn luôn cũng được, anh có chịu không?”
Hắn mở to mắt nhìn cô đầy bất ngờ, giọng hơi run: “Em nói thật đó hả?”
“Thật chứ! Em lừa anh hồi nào nè?”
Quý Lam xác nhận biểu cảm trên mặt cô, thấy có vẻ là thật thì mắt ửng đỏ cười cười.
“Được rồi, đi ngủ thôi.” Cô vò mớ tóc mềm trên đầu hắn: “Ngủ ngon nha, anh chúc em may mắn đi?”
“Ừm, chúc em may mắn, chúc chúng ta đều may mắn.” Hắn hôn lên môi cô một cái thật nhẹ nhàng.
…
_______
Buổi sáng hôm sau.
8:32 – Huỳnh Nhã Nhã nhận một cuộc gọi của Trần lão sư, không có âm thanh cũng không có nội dung, dài chín giây, sau đó đầu dây bên kia cúp máy.
8:33 – Có hai đoạn tin nhắn được gửi đến cho Huỳnh Nhã Nhã từ số điện thoại của cô Trần.
[《Ghim vị trí》]
[Biên kịch Huỳnh đến đây đi, có chuyện này cần chúng ta cần trao đổi gấp!]
Vị trí này nằm trong một con đường vắng vẻ tại ngoại thành. Và theo như tìm hiểu, cô Trần có hai chiếc điện thoại, một chiếc trong đó đã bị mất vào bốn ngày trước.
Huỳnh Nhã Nhã cười khẩy, gửi toàn bộ nội dung trên cho đường dây thanh tra đang theo vụ lần này, nhận được tin báo xác nhận của đội điều tra.
…
9:12 – Huỳnh Nhã Nhã ra khỏi Dạ Tước, đi đến bên đường kêu taxi.
Cô cố ý đứng ngay tầm ngắm của camera an ninh gắn trên đèn tín hiệu ở đối diện. Mặt dây chuyền hình ngôi sao đang đeo trên cổ thật ra là thiết bị định vị mini.
Có chiếc taxi dừng lại trước mặt, Huỳnh Nhã Nhã hít sâu, thở hắt ra rồi mở cửa bước vào bên trong, đang tính đóng cửa lại thì đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn kéo cửa lại từ bên ngoài.
Huỳnh Nhã Nhã hơi dừng lại, nhìn bên ngoài, có cô gái nhỏ nhắn mặc quần yếm jean đáng yêu, trong túi yếm chứa vài cây cọ vẽ, gài túi đeo chéo nhỏ trên bụng. Trên túi áo sơ mi gắn một cái bảng tên trường đại học A, tên Nghiêm Lê.
Nghiêm Lê: “Xin lỗi chị ạ, em đang gấp, em lại không tìm được xe nữa!” Cô bé trực tiếp ngồi vào xe.
Là sinh viên mỹ thuật ở trường đại học A. Nghĩ cũng thuận đường, để cô bé đi cùng cũng không sao, dù sao cũng không ảnh hưởng lắm.
Huỳnh Nhã Nhã mím môi: “Bác tài cứ chạy đi. Đường Y phố X thì thả tôi xuống, sau đó đi thẳng đến đại học A cho em ấy.
Nghiêm Lê cười đáng yêu: “Em cảm ơn chị!”
Bác tài nghe địa điểm, hơi ngập ngừng hỏi lại: “Cô gái à, muốn đi đường Y thật sao?”
Huỳnh Nhã Nhã thấy thái độ của bác tài, biết là ông do dự đến cái con đường vắng vẻ đó, chỉ nhẹ đáp: “Vâng ạ.”
Bác tài chỉ gật đầu.
…
9:47 – Xe dừng lại trên vỉa hè ở góc đường Y. Huỳnh Nhã Nhã xuống xe, nhìn xe chạy đi vài giây thì lấy điện thoại ra xem lộ trình đến ghim vị trí mà tin nhắn kia đã chỉ định.
Chỉ cần rẽ qua hai khúc cua trong đường hẻm mà thôi.
Cô bình tĩnh soạn và gửi đi một tin nhắn: [Tôi sắp đến rồi, nhưng cô Trần ơi sao chỗ này trông vắng vẻ thế?]
Cô Trần: [Không sao đâu, cứ đến đi, đây là đường đến nhà cũ của tôi.”
Huỳnh Nhã Nhã chỉ nhẹ nhấc đầu lông mày lên. Nếu không có chuẩn bị thì chắc cô cũng mắc bẫy như lịch sử kiếp mà của Gia Ngộ trải qua.
Nhà cũ của cô Trần đương nhiên sao có thể ở trong cái góc hẻm tối mù này, vì thật ra cô Trần vốn là con cháu tài phiệt, chứ có phải xuất thân thấp kém, khó khăn, phải tranh đoạt khổ cực để đi lên cái vị trí chỉ đạo diễn xuất kia đâu.
Huỳnh Nhã Nhã nhét điện thoại vào túi quần, chậm rãi nhìn xung quanh, tinh ý nhận ra vài công nhân xây dựng bên kia, một vài ông chú lưu manh ngồi xổm bên đường đối diện lại đang vừa hút thuốc vừa khẽ trao đổi như tám chuyện, còn có một số người lạ xung quanh.
Cô thản nhiên bước vào sâu trong đường nhỏ. Đi đến khúc cua đầu tiên thì thấy có người đàn ông mặc áo ba lỗ đen đang nằm ngủ gật gù trên chiếc ghế bố cũ, thấy cô đi qua thì hắn khẽ ngó sang rồi xem như không có gì, tiếp tục nhắm mắt lại.
Huỳnh Nhã Nhã mím môi nín cười.
Đều là cảnh sát.
Những người này cải trang quá chuyên nghiệp, nếu không phải đã biết trước thì cô cũng không nhận ra chút sơ hở nào.
Rẽ đến khúc cua thứ hai, cô đi thẳng vào trong thêm chút nữa. Lúc này chỉ còn hơn mười mét nữa là đến điểm ghim vị trí.
Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng giày bốt nhí nhảnh phóng tới, Huỳnh Nhã Nhã ngờ vực quay đầu lại, phát hiện Nghiêm Lê đang từ sau lưng mình chạy đến.
“Chị ơi, cho em xin số điện thoại với~ mình chia tiền xe đi ạ!”
Mà cũng lúc đó, đằng sau con hẻm lại có bốn người đàn ông gầy gòm như mấy tên côn đồ bước ra, trên tay cầm một cái bao vải và một cuộn băng keo.
Huỳnh Nhã Nhã nhìn bốn tên đàn ông, lại nhìn sang Nghiêm Lê đang trừng mắt sợ hãi sau lưng mình.
Ngoài dự liệu, Nghiêm Lê tựa như một con tốt trắng vừa đi lạc vào lãnh địa đầy cạm bẫy của đám cờ đen.
Huỳnh Nhã Nhã bỗng nhiên thấy hoảng hốt vô cùng. Nghiêm Lê cô bé này không hề thuộc phạm vi kế hoạch mà bọn họ đã chuẩn bị từ trước!
Trong đầu cô lúc này chỉ còn lại một câu.
Thôi xong rồi!!!
…
_______