Nuông Chiều - Dưỡng Xuân

Chương 14



Hai ngày qua Hạ Du có hơi ngủ nướng, buổi sáng bị Hạ Tu Âm đánh thức, ngây ngốc mấy vòng một hồi.

Tuy rằng không có rời giường, nàng vẫn ngoan ngoãn mặc quần áo cùng Hạ Tu Âm đi rửa mặt, nhưng tinh thần Hạ Du rõ ràng uể oải rất nhiều.

“A Du…” Hạ Tu Âm kịp thời mà đỡ cằm nàng.

Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du đặt trên lòng bàn tay tỷ tỷ, nàng dùng nắm tay xoa xoa đôi mắt, kinh ngạc phát hiện suýt nữa đầu mình va vào bồn rửa tay – nàng đang ngủ đứng.

Tấm gương dài một nửa, cô cúi người trước mặt Hạ Du, hơi nâng cổ tay lên, tay áo tơ tằm trượt trên khuỷu tay trắng nõn. Một tay cô vẫn còn đặt trên cằm Hạ Du, một tay kia nhẹ nhàng vuốt v e góc chân mày của nàng.

“A Du… Buổi tối không ngủ được sao?”

Bởi vì vừa mới dùng khăn lông lau mặt, mặt mày Hạ Tu Âm sạch sẽ đến lạ, con ngươi màu nâu nhìn chằm chằm vào nàng, đôi môi hồng ẩm ướt của cô khép lại.

Hạ Du nỗ lực thanh tỉnh thần trí nhưng dường như lại trở nên lung tung rối loạn.

Nàng theo bản năng lắc lắc đầu.

Hạ Tu Âm quan sát nàng một hồi, sau đó nhặt bàn chải rơi dưới đất để lên bàn.

“Cạch”

Mặt Hạ Du dần trở nên đỏ bừng: “Tỷ tỷ… em xin lỗi.”

Có vẻ như nàng thậm chí còn không đánh răng tốt.

Khi nói chuyện, nàng phát hiện trong khoang miệng có bọt vị bạc hà.

Hoảng loạn giơ tay che miệng, Hạ Du lo lắng bọt sẽ không cẩn thận văng đến lên người tỷ tỷ.

“A Du ở đây đợi tôi.” Hạ Tu Âm xoa đầu nàng, làm nàng thả lỏng lại: “Để tôi lấy cho A Du một cây bàn chải đánh răng mới.”

Hạ Du áy náy gật đầu.

Sau khi rửa mặt, Hạ Tu Âm cho một ít kem lên đầu ngón tay, bôi lên trán Hạ Du, đến hai má, sau đó chậm rãi tán đều.

Lông mi Hạ Du run run, dường như có chút khẩn trương.

Hạ Tu Âm cười: “Các bạn nhỏ hầu như đều không thích thoa cái này.”

Các bạn nhỏ… Đều…

Còn có các bạn nhỏ khác không thích sao?

Tỷ tỷ là đang nói ai vậy?

Bên dưới mí mắt mỏng manh, tròng mắt Hạ Du chuyển động.

“Tỷ tỷ… em thích…” Mở mắt ra, Hạ Du vội vàng giữ hai ngón tay của Hạ Tu Âm.

“Hửm?”

“Tỷ tỷ, em thích thoa hương.” Đứa nhỏ này thích nói mấy ký tự chồng chất nhau, mấy chữ mềm mềm mại mại ở trong miệng Hạ Du như là chứa viên kẹo ngọt ngào.

Trái lại Hạ Tu Âm đặt tay Hạ Du để vào lòng bàn tay mình, trong mắt lộ ra ý cười, nội tí trở nên rõ ràng: “Vậy A Du thoa hương lên trên tay mình đi.”

Cô học giọng điệu trẻ con, làn điệu điềm mỹ, có một chút ý tứ trêu đùa.

Hạ Du nghe được, nàng xấu hổ, xoa xoa hai tay giống như tỷ tỷ làm.

Trước khi dùng bữa sáng, Hạ Tu Âm có nói tinh thần Hạ Du gần đây không tốt lắm.

Dì Trần để một lá bạc hà lên trên trứng hấp với sò điệp, quay đầu nhìn lại hai mắt Hạ Du nghiêm túc đặt lên chén trên bàn cơm.

“Nhóc con khát nước sao…” Dì Trần tiếp: “Tiểu thư không biết thôi, nhiều đứa con nít bây giờ đều ngủ đến chín giờ sáng mới dậy, bảo bảo ngoan của chúng ta đủ cần mẫn rồi.”

Hạ Tu Âm theo thói quen thường đọc sách trước, lúc sau mới đi gọi Hạ Du rời giường, nhưng tuy vậy vẫn chưa đến sáu giờ Hạ Du cũng đã cùng Hạ Tu Âm xuống lầu.

“Thật sự có thể dậy muộn như thế sao?” Hạ Tu Âm tự kỷ luật, còn cùng Hạ Du ngủ sớm dậy sớm.

Dì Trần hiếm khi thấy bộ dáng Hạ Tu Âm hoang mang, cười nói: “Kỳ thật cũng là vì bọn chúng ham chơi điện thoại, xem ti vi, giống như mấy con cú đêm vậy, nên sáng dậy không nổi. Bảo bảo ngoan có thể là đang lớn. Hai ngày sau, mọi chuyện sẽ ổn thôi…”

Hạ Tu Âm gật đầu: “A Du tự nhiên khác chúng, em ấy đều ngủ trước tám giờ rưỡi mỗi tối…”

Dì Trần thầm nghĩ, còn không phải bởi vì đứa trẻ này nghe lời hiểu chuyện đến quá phận.

Những gì Hạ Tu Âm nói, mặc kệ đó là cái gì cũng không dám tùy hứng.

“Tỷ tỷ, ăn cơm…” Hạ Du đi tới, móc ngón tay của Hạ Tu Âm.

“Ừ, được.”

===

“Khăn giấy, thẻ bảo hiểm y tế…” Hạ Du xác định các từ trong danh sách, báo cáo tỷ tỷ.

Một cái túi vải nhỏ vắt ngang vai nàng, nàng kéo cái túi bằng một tay, để cho Hạ Tu Âm lấy đồ bỏ vào.

“Cái cuối cùng, khẩu trang y tế.” Nàng nhanh chóng kiểm tra lại ghi chú: “Tỷ tỷ…”

Hạ Tu Âm kéo dây túi lại, điều chỉnh chiếc kẹp tóc nhỏ trên trán nàng một chút: “A Du thật lợi hại.”

Trên tờ giấy ghi chú không có chú âm*, Hạ Du vẫn nhận ra được.

*chú âm: là một loại chữ viết dùng để phát âm các chữ Hán trong tiếng Quan Thoại Trung Quốc.

“Có hai chữ không biết.” Hạ Du thanh âm nho nhỏ: “Là đoán.”

Hạ Tu Âm ngồi xổm trước người nàng, điểm mũi nàng, ý cười rõ ràng: “Vậy còn lợi hại hơn nữa.”

Hạ Du há miệng, trong mắt có chút ngạc nhiên, dường như là không nghĩ tới chuyện như vậy cũng có thể được khích lệ.

Lưu Chí đứng kế bên xe, Hạ Tu Âm nhờ ông trong sáng nay hẹn gặp bác sĩ nhi khoa uy tín.

Ông chờ không lâu liền thấy người làm mở cửa ra, Hạ Tu Âm nắm tay Hạ Du đi từng bước nhỏ xuống bậc thang, dọc theo đường mòn đá cuội hướng ông mà đến.

Cô gái trẻ mảnh khảnh, ăn mặc giản dị, làn da trắng nõn nhẹ thấu, ánh nắng nhạt xuyên qua khe hở cành lá dừng trên khuôn mặt cô, tạo nên những mảng sáng mảng tối. Tầm mắt vẫn luôn dừng trên người đứa trẻ bên cạnh, biểu tình ôn nhu, đôi mắt ấm áp.

Lưu Chí giật mình.

“Chú Lưu…” Đứa trẻ rụt rè cùng ông chào hỏi.

Hạ Du kéo dây đeo túi vải, nửa thân người dựa vào Hạ Tu Âm.

“À… ừ…!” Ông đáp.

Có lẽ con nít mỗi ngày một bộ bộ dáng, trước mặt là Hạ Du sạch sẽ trắng nõn, đôi mắt hai màu trắng đen trong veo, tinh khiết và trong suốt.

Lưu Chí gần như đã quên đi lúc ban đầu nhìn thấy nàng, vẻ ngoài đáng thương bẩn thỉu khi lần đầu tiên gặp.

“Tới đây, lên xe đi, không chừng trên đường còn bị kẹt.” Lưu Chí mở cửa xe, tay vịn ở đỉnh chóp, che chở để hai đứa nhỏ không phải va vào.

Hạ Du đem túi vải đặt ở một bên, di chuyển nó vào trong, lại di chuyển nó một lần nữa để đủ vị trí cho tỷ tỷ.

Hạ Tu Âm sau khi ngồi xuống, dùng tay đỡ trán đứa trẻ.

“Tiểu thư, nghe nhạc không?” Hầu hết nhạc được lưu trong xe là nhạc nhẹ, Hạ Tu Âm thích tiết tấu chậm một chút.

Hạ Tu Âm dùng đôi mắt đen láy nhìn Hạ Du, nghĩ đến lúc trước nàng ngủ không đủ, gật đầu: “Ừm, chú Lưu có thể mở những bài con thường nghe.”

Cháu họ bên ngoại của cô thường bảo cô tệ, chỉ dùng những bài hát đó dỗ nàng ngủ.

Quả nhiên, xe đi không xa lắm, đầu Hạ Du đã hạ một chút một chút, mi mắt cũng gục xuống dưới.

Ngay khi thân người nàng hơi run rẩy, sau đó dần tỉnh táo một chút, theo bản năng đi tìm Hạ Tu Âm.

Phát hiện Hạ Tu Âm ngồi ở bên cạnh mình, nàng nhéo góc áo tỷ tỷ, cúi đầu nở một nụ cười thẹn thùng nhỏ.

Hạ Tu Âm dõi theo, mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Đầu nhỏ Hạ Du đã thấp đến đầu gối, trước khi nàng tỉnh dậy, Hạ Tu Âm bảo vệ đầu nàng, đặt lên đùi mình.

“Tỷ tỷ…” Hạ Du khẽ gọi cô.

Hạ Tu Âm tay che hai mắt nàng: “A Du ngủ một lát, tới bệnh viện tôi sẽ kêu em.”

“Dạ…” Từ trong lỗ mũi phát ra thanh âm nhỏ, Hạ Du cọ lòng bàn tay Hạ Tu Âm, an an ổn ổn chìm vào giấc ngủ sâu.

Lưu Chí giảm âm lượng, giai điệu nhẹ nhàng như sương mù mờ ảo, lảng vảng lấp đầy khoang xe.

“Sẽ có mầm bệnh do những đứa trẻ bị bệnh khác mang đến bệnh viện, chúng ta phải tự bảo vệ mình.” Hạ Tu Âm giúp Hạ Du mang khẩu trang: “A Du không thể tùy tiện tháo khẩu trang xuống.”

Hạ Du đặt tay lên khuôn mặt bị che hơn phân nửa, chỉ lộ một đôi mắt đen linh động, hàng mi dài chớp chớp, khẩn trương nhìn về phía Hạ Tu Âm.

Hạ Tu Âm mở bao bì, đeo khẩu trang lên cho mình.

Cô dùng gương mặt chạm Hạ Du, hai khẩu trang cọ vào nhau, tạo ra một tiếng nhỏ.

“Cũng không cần… Lo lắng như vậy.” Một nụ cười nhẹ lan ra từ sau tấm vải đến tai Hạ Du, khiến trong lồ ng ngực nổ vang một tiếng.

Lưu Chí theo sau các nàng, để phòng đến trường hợp Hạ Tu Âm không chú ý.

“Lên phía trên một chút.”

Hạ Du cẩn thận quan sát chuyển động những người khác, đem bảo hiểm y tế để vào chỗ, nhưng không có “tích” một tiếng, cũng không có nhảy ra thông tin đã đăng ký…

Hạ Tu Âm đặt lên tay nàng, ấm áp truyền đến mu bàn tay Hạ Du, cùng nhau nhích lên trên.

“Tích”

[Phòng khám chuyên khoa xxx Hạ Du 01]

Mắt Hạ Du sáng rực lên.

“Chúng ta vào thôi.” Hạ Tu Âm nắm tay Hạ Du đang cầm bảo hiểm y tế.

Biết được Hạ Du tám tuổi, bác sĩ tháo kính xuống, nhìn nàng cẩn thận.

Đứa trẻ cứng hết cả người, ngoan ngoãn không nhúc nhích, kiềm chế hoảng loạn.

“Một đứa trẻ tám tuổi… theo tiêu chuẩn sống hiện tại đã bắt đầu phát d*c không ít.”

Cô kêu Hạ Du đem áo trên vén lên, mang găng tay sờ lên.

“Đứa nhỏ này…”

Bác sĩ thấy vết sẹo trên bụng Hạ Du, giọng nói dừng một chút.

Hạ Du mặc một tay áo bên trong, động tác ở giữa, có thể thấy rõ một số vết sẹo nhạt.

Có lẽ ánh mắt bác sĩ quá trực tiếp, cả người Hạ Du run lên.

Trước khi bác sĩ chất vấn Hạ Tu Âm, nàng cuống quít giải thích: “Là người xấu… Không phải tỷ tỷ.”

Môi Hạ Tu Âm mím thành một đường thẳng, mi đ è xuống, trong mắt tối đen.

Cô để Hạ Du ôm trong lồ ng ngực mình, giúp nàng sửa lại áo, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng, hôn lên nước mắt quanh mắt nàng.

“A Du, không sao đâu.”

“Kế tiếp còn cần làm cái gì không?” Nàng chậm rãi hỏi.

Bác sĩ ở giữa nhìn hai đứa nhỏ, đỡ kính.

Cô in hồ sơ bệnh án lên máy tính, viết mấy dòng chữ cho Hạ Tu Âm.

“Bởi vì chưa từng hệ thống kiểm tra, cho nên các hạng mục liên quan đều yêu cầu làm một lần. Đánh dấu mấy cái là hôm nay có thể một lần làm xong, chụp cộng hưởng từ MRI có thể để tới cuối tuần, hai người có thể đi hẹn trước.”

Hạ Du đã núp cả người phía sau Hạ Tu Âm, đầu chôn sau lưng cô.

Bác sĩ bổ sung: “Trước bữa trưa nếu có ra kết quả nào cũng đều đưa tôi nhìn một chút.”

“Cảm ơn.” Hạ Tu Âm sờ mái tóc Hạ Du: “A Du, nói tạm biệt với bác sĩ đi.”

Hạ Du ngước mắt, trong mắt còn lưu dấu vết kinh hoàng.

Nàng tin cậy nhìn về phía Hạ Tu Âm, thấy tỷ tỷ cổ vũ nhìn nàng liền lấy hết can đảm: “Tạm… biệt.”

Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, để Hạ Du thấy mặt bà, bởi vì mỉm cười nên khóe mắt chồng chất nếp nhăn: “Bạn nhỏ ngoan… Tạm biệt.”

Hạ Du đôi mắt run rẩy.

Bác sĩ cũng là người rất tốt.

Lưu Chí đến một tòa nhà chăm sóc y tế khác để hẹn thủ tục trước, Hạ Du và tỷ tỷ ngồi trên ghế trước phòng khám, chờ đợi kêu tên thử máu.

Một cậu bé gần đó được mẹ ôm trong lồ ng ngực, khóc đến cả trời đen kịt, thân mình hoảng đi, bắp chân thẳng tắp, người mẹ dường như không giữ được cậu ta.

“Không đau, thật sự không đau đâu.” Mẹ cậu dỗ dành: “Hạo Hạo con xem, chị gái nhỏ kia cũng không khóc.”

Người phụ nữ chỉ về phía Hạ Du.

Cậu bé mang theo bong bóng nước mũi, chột dạ nhìn về phía Hạ Du, tròn tròn mặt, tròn tròn đôi mắt, khoẻ mạnh kháu khỉnh.

Hạ Du cùng cậu bé nhìn nhau một hồi, Hạ Tu Âm nắm tay nàng.

“Chị… gái… nhỏ…” Cậu bé ngưng khóc, hít hít nước mũi, muốn tới bắt Hạ Du.

Hạ Du còn mang khẩu trang, nhưng cặp mắt kia thật sự đẹp, hơn nữa nàng ngoan ngoãn an tĩnh, cả trẻ nhỏ cũng thích.

“Tỷ tỷ…” Hạ Du nhỏ giọng kêu Hạ Tu Âm.

“A Du, em nghĩ mình nên làm gì bây giờ?” Giọng Hạ Tu Âm cũng nho nhỏ.

Hạ Du chớp chớp mắt, vươn một bàn tay để cậu bé bắt lấy.

“Đừng khóc nha.” Nàng nói.

Cậu bé nhếch môi cười, lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ: “Chị… gái… nhỏ…”

Đôi mắt Hạ Du cũng cong lên.

Rút máu xong, cậu bé liền đứng sau Hạ Du.

Hạ Du luồn cánh tay vào cửa sổ, tỷ tỷ che mắt nàng lại, lông mi mềm mại quét vào lòng bàn tay.

Nhân viên y tế dùng tăm bông xoa xoa lòng bàn ta rồi vuốt đầu ngón tay nàng.

Hạ Du dựa trong lồ ng ngực Hạ Tu Âm, nghe tim đập bên trong, trong lòng bình tĩnh lại.

Kim đâm vào ngón tay.

“Đau không?” Cậu bé nhìn chằm chằm vào ngón tay của Hạ Du.

“Không đau.” Hạ Du nghĩ nói.

Vì thế, cho dù nước mắt lưng tròng, sau khi lấy máu cậu bé cũng không có la một tiếng.

“Tốt, ngoan lắm.” Hạ Du nắm tay tỷ tỷ rời đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua cậu bé.

Nàng cùng cậu bé vẫy tay tạm biệt.

“Hầu hết các chỉ số đều ở trên tuyến hợp lệ… thiếu dinh dưỡng, tình huống tương đối nghiêm trọng.” Bác sĩ nhìn nhìn đơn báo cáo: “Hiện tại điểm mấu chốt vấn đề là đứa nhỏ này sinh trưởng phát triển rốt cuộc có bình thường hay không.”

“Tôi khuyên là nên quan sát trước ba tháng. Nếu ba tháng này phát triển không tốt, hy vọng cô có thể xem xét liệu pháp k1ch thích tố trị liệu.”

“K1ch thích tố trị liệu?”

“Tiến hành tiêm mỗi tháng, liên tục từ hai đến ba năm. Về sau hiệu quả không rõ, như vậy sẽ không cần nỗ lực nhiều về phương diện cao hơn.” Bác sĩ quan sát Hạ Tu Âm một chút: “K1ch thích tố trị liệu rất tốn kém, nhưng cô hẳn là không cần lo lắng về điều này.”

Hạ Du ở bên ngoài cùng với Lưu Chí, cửa ngăn lại, Hạ Tu Âm không thể nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau.

“Được.” Hạ Tu Âm nhìn bác sĩ niêm phong thông tin của Hạ Du vào một túi đựng hồ sơ, mặt trên dùng bút ghi chú tên và số đánh dấu.

“Tôi chỉ ngồi khám nửa ngày, cho nên các kết quả kiểm tra khác thì cô phải hẹn trước… Ừm, thứ tư tuần sau.” Bác sĩ có vẻ hơi mệt: “Trong thời gian này, nếu có cái gì quan trọng cũng có thể liên hệ tôi.”

“Cảm ơn.”

“Như vậy đã xong buổi khám bệnh ngày hôm nay, cô…” Bác sĩ cân nhắc nói: “Cô và đứa trẻ đó có quan hệ gì?”

Hạ Tu Âm chuyển sang ánh mắt quan tâm.

“Chú Lưu, chú không có mang khẩu trang.” Chịu đựng thẹn thùng, Hạ Du nhịn không được nhắc nhở Lưu Chí.

Lưu Chí bị đôi mắt thanh triệt sạch sẽ nhìn, tay phát giác sờ mặt.

“Tỷ tỷ nói, chúng ta phải mang khẩu trang, không cho bệnh khuẩn thương tổn chúng ta.” Nàng lo lắng như người lớn.

“Chú Lưu, chú phải tự bảo vệ mình.”

Nói xong, làm như ý thức được bản thân nói hơi nhiều, nàng vội vàng dùng tay nhỏ che miệng, trong mắt mềm mại lưu lại ít nước, sáng sáng.

Lưu Chí có chút kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát lại nở nụ cười.

“Cảm ơn, lần sau chú sẽ chú ý.”

Đôi mắt Hạ Du biến thành trăng non, dường như là cuối cùng cũng yên tâm.

Lúc này, Hạ Tu Âm đẩy cửa ra.

“Tỷ tỷ!” Hạ Du nhảy cẫng từ trên ghế bật lên, như chú chim bồ câu nhỏ bổ nhào vào trong lồ ng ngực Hạ Tu Âm.

Ý thức được có người đang nhìn, nàng ngượng ngùng lui lại, giơ cao tay nhỏ: “Tỷ tỷ…”

Hạ Tu Âm nhìn vào khuôn mặt đỏ và đôi mắt long lanh của nàng, nghe lời nắm lấy: “A Du, chúng ta về nhà thôi.”

Hạ Du ỷ lại dựa ở bên người cô.

Lưu Chí cầm túi thuốc và hồ sơ bệnh án, từ trong túi lấy ra chìa khóa xe.

Ông theo sau hai đứa trẻ, một lớn một nhỏ.

Về nhà thôi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.