Chỉ có người đẹp mới có tuổi thanh xuân, còn chuyện tình yêu của người bình thường, đa phần đều cẩu huyết, đầy rẫy sự lợi dụng, phản bội và toan tính. Chuyện tình yêu của cô sẽ không bao giờ có yêu từ cái nhìn đầu tiên hay sống chết có nhau, cô, một người bình thường, có được chẳng qua là bình dị là chân lý, là cơm áo gạo tiền, là tình cảm nhẹ nhàng, êm đềm như dòng nước chảy.
Hà Tri Nam bỗng nhiên nhớ ra, sau khi về Bắc Kinh, cô đã gặp chị J mấy lần, phát hiện tâm trạng chị ta u uất. Vốn dĩ, sau Tết, chị J được thăng chức, có phòng làm việc riêng, hai người cơ bản không có cơ hội gặp mặt. Còn cô, vì chuyện của Cao Bằng, cũng suýt chút nữa thì quên mất chuyện Cù Nhất Bồng bỏ rơi cô để cao chạy xa bay với chị J.
Xâu chuỗi mọi chuyện lại, cô nghiến răng, quyết định đi tìm chị J để hỏi rõ. Không ngờ, buổi sáng hôm đó, chị J đã lượn lờ ra khỏi phòng làm việc, hàng mi mới nối lung linh, trên tay xách một chiếc túi to tướng. Hà Tri Nam tinh mắt nhận ra đó là mẫu limited mà cô từng thấy trong quảng cáo, “Lại nữa rồi”. Cô bĩu môi, nhìn thực tập sinh ngồi ở góc phòng, trao đổi ánh mắt, thực tập sinh nhanh chóng hiểu ý.
Chị J rất thích khoe khoang, nhưng khoe khoang trong văn phòng là một nghệ thuật cao cấp. Cách khoe khoang được lòng người nhất, là lựa chọn thời điểm thích hợp, vô tình lộ liễu sự giàu có. Mà chị J rõ ràng là không giỏi kỹ thuật này: Sự phù phiếm của chị ta, giống như muốn ấn đầu khán giả vào sự giàu sang của mình, ép người ta phải khen ngợi.
Lần này, màn dạo đầu của chị ta là nhắm vào một luật sư năm ba. Chị ta đi đến bàn làm việc của cô ấy, đưa chiếc túi đến trước mặt cô ấy, nói lớn: “Này! Lisa, cho chị xem khóa kéo bên trong túi của em mở về hướng nào? Chị mới mua một chiếc túi, thấy khóa kéo mở theo hướng khác với những chiếc túi chị mua trước đây. Chẳng lẽ là hàng fake?!”
Mồi nhử không tồi, đáng tiếc là mọi người đều đã quen với chiêu trò của chị ta, họ vô cảm nhìn màn hình, cắm cúi làm việc. Luật sư năm ba bị chọn trúng cười gượng gạo, theo bản năng ôm chặt chiếc túi của mình, nhưng chị J đã nhanh tay hơn, mở chiếc túi trên bàn luật sư năm ba, nhìn một cái, rồi lại diễn xuất kịch tính: “Ôi trời ơi! Giống nhau! Vậy thì chị yên tâm rồi, chị thường xuyên mua brand này, chắc chắn không phải hàng fake. Cũng tại chị, hôm qua, đi shopping, hứng lên là quẹt thẻ, về đến nhà mới phát hiện thiết kế hơi khác so với trước đây, nghiên cứu mãi.”
Văn phòng vẫn im lặng như tờ, các luật sư lâu năm tập trung làm việc, các em thấp cổ bé họng thì tò mò, ngại ngùng.
Hà Tri Nam thầm tặc lưỡi, cô mở Wechat, gửi cho thực tập sinh một đoạn bình luận về hiện trường: “Màn dạo đầu không tồi, thông tin phong phú: Đầu tiên, giả vờ nghi ngờ túi xách là hàng fake, ám chỉ túi xách là hàng hiệu, bởi vì chỉ có hàng hiệu mới có hàng fake; nhắc đến việc thường xuyên mua brand này, ám chỉ bản thân giàu có. Cuối cùng, nhấn mạnh là mua ở cửa hàng, nghĩa là mua ở store chứ không phải là order. Còn quan trọng nhất là, ‘thiết kế khác với trước đây, nghiên cứu mãi’, ám chỉ đây là mẫu mới, còn việc ‘hứng lên là quẹt thẻ’, thì khắc họa rõ nét hình ảnh của chị ta, là một cô công chúa thích mua sắm bốc đồng.”
Thực tập sinh há hốc mồm, cố gắng nhịn cười, hỏi Hà Tri Nam bài thi đọc hiểu trong kỳ thi đại học môn ngữ văn có được điểm tuyệt đối không? Nhưng cô ấy cũng không nhịn được tò mò: “Vậy rốt cuộc túi xách đó là brand gì thế?!”
Ôi, đừng hỏi! Tuyệt đối đừng hỏi – cách trả thù cao tay nhất đối với những người thích khoe khoang, là bơ đẹp họ, giả vờ như không nhìn thấy. Ngược lại, ân huệ lớn nhất dành cho họ, chính là tìm hiểu ngọn ngành mọi thứ mà họ muốn khoe khoang, sau đó, tấm tắc khen ngợi.
Đáng tiếc, lần này, Hà Tri Nam có chuyện muốn bàn bạc với chị J, nên cô bất đắc dĩ phải phối hợp. Lúc chị J không tìm được khán giả thích hợp, định chán nản kết thúc, cô dứt khoát đứng dậy, cứu nguy: “Oa! Là túi gì vậy ạ? Em thấy đẹp lắm!”
Tuy rằng luôn không ưa Hà Tri Nam, nhưng chị J vẫn cảm kích vì sự phối hợp của cô lúc này, chị ta ba chân bốn cẳng chạy đến, đưa logo túi xách đến trước mặt Hà Tri Nam, vui vẻ tuyên bố: “Mẫu mới của CHANEL đấy, rẻ lắm, chưa đến 10 vạn tệ, highly recommend nhé! Hôm nay, lúc lướt điện thoại trên tàu điện ngầm, chị thấy một hot girl cũng xách chiếc túi này, nhưng túi của cô ta màu hồng, vẫn không xinh xắn bằng túi của chị.”
Hà Tri Nam lịch sự mỉm cười, “ừ ừ, à à” đáp lời. Cuối cùng, cô cũng được chị J nhiệt tình mời đi ăn trưa.
Hai người đến một nhà hàng đồ ăn healthy gần khu SOHO Kiến Ngoại (SOHO là viết tắt của “Small Office Home Office”, ám chỉ những văn phòng nhỏ hoặc văn phòng tại nhà). Nói chuyện được vài câu, Hà Tri Nam đã đi thẳng vào vấn đề: “Chị ơi, dạo này chị còn liên lạc với Cù Nhất Bồng không?” Cô cố gắng giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng ánh mắt lại chăm chú quan sát phản ứng của chị J.
Quả nhiên, tay và miệng chị J đều dừng lại, miếng sandwich vừa xiên lên, chưa kịp đưa vào miệng đã bị đặt xuống. Chị ta trợn trắng mắt, lạnh lùng nói: “Hỏi cậu ta làm gì, tra nam chính hiệu! Mắt mù hết rồi! Phượng hoàng nam không có chí tiến thủ, chuyên tìm những cô gái trẻ giàu có. Hứ~ Ai cũng có thể lên giường.”
Nghe câu trả lời này, Hà Tri Nam cũng cảm thấy khó chịu, cô cúi đầu ăn salad, không nói gì. Chị J lại bực bội, không biết nghĩ đến điều gì, chị ta coi Hà Tri Nam là một trong những cô gái trẻ, lời nói đầy gai: “Chị nhìn thấu cậu ta rồi, chỉ cần là con gái Bắc Kinh, cho dù xấu, lùn, béo đến đâu, chỉ cần có nhà, thì cậu ta đều bằng lòng ngủ với em, dỗ dành em, coi em là báu vật. Muốn ‘lấy chồng giàu’ thì thôi đi, vấn đề là, cậu ta còn ngốc, không phân biệt được thật giả, coi bánh ngô là vàng.”
Những lời này chua ngoa, đâm chọt, Hà Tri Nam thực sự không thể nghe thêm nữa, cô “tạch” một tiếng, dứt khoát đặt dĩa xuống, nói: “Con gái trẻ thì có cái hay của con gái trẻ, lùn, béo, xấu thì đã sao? Có những bà cô, cho dù có giàu có đến đâu, già rồi thì vẫn là già.”
Chị J ghét nhất bị người khác nói mình già. Hai người lập tức đối đầu, trừng mắt nhìn nhau một lúc, dưới ánh nắng ban trưa, cường độ của ánh mắt đủ để nhìn rõ nếp nhăn, mụn, tàn nhang, mụn đầu đen… trên gương mặt đối phương, và mọi khuyết điểm trên gương mặt của mỗi người.
Những người tự ti về ngoại hình không thể chịu đựng được cuộc chiến này. Hà Tri Nam thua cuộc, cô bỗng nhiên cảm thấy chán nản.
Cái gọi là tình yêu đến bất ngờ, hóa ra là do Cù Nhất Bồng để ý đến tiền của cô, hèn chi tình cảm này đến nhanh, đi cũng nhanh, phát hiện này khiến cô thất vọng từ tận đáy lòng. Cô từng tưởng mình là cô công chúa được vô số người cưng chiều, giờ mới biết, mình chỉ là một người bình thường trong vạn người: Không quá xấu, cũng không quá đẹp, không quá thông minh, cũng không quá ngốc nghếch. Cô bình thường, tầm thường, đại trà. Là một trong vô số cô gái trên đường phố, nhìn một lần là quên.
Cô nhớ ra, nếu như một năm trước, có người nói với cô: “Em nên chấp nhận sự bình thường của bản thân.” Cô chắc chắn sẽ ném cho người đó một câu dõng dạc: “Cút mẹ mày đi.”
Nhưng bây giờ, vào buổi trưa này, khi phát hiện ra tình cảm mập mờ trước đây chỉ là một hiểu lầm được lên kế hoạch từ trước, khi cô đối đầu với một người phụ nữ hơn mình mười mấy tuổi dưới ánh nắng mặt trời, lại cảm thấy bất an vì khuyết điểm trên gương mặt, da mặt sưng húp, cô đột nhiên hiểu ra, tại sao nữ chính trong tiểu thuyết, truyện tranh, đều là những cô gái vừa xinh đẹp, vừa ngầu.
Chỉ có người đẹp mới có tuổi thanh xuân, còn chuyện tình yêu của người bình thường, đa phần đều cẩu huyết, đầy rẫy sự lợi dụng, phản bội và toan tính. Chuyện tình yêu của cô sẽ không bao giờ có yêu từ cái nhìn đầu tiên hay sống chết có nhau, cô, một người bình thường, có được chẳng qua là bình dị là chân lý, là cơm áo gạo tiền, là tình cảm nhẹ nhàng, êm đềm như dòng nước chảy.
Vì bình thường, lại tự cho mình là phi thường nên mới không cam lòng, mới phù phiếm.
Trước khi rời đi, Hà Tri Nam vẫn không nhịn được, hỏi chị J: “Vậy là cuối cùng chị đá anh ta rồi?”
“Tất nhiên rồi. Chị chán rồi, thì đá thôi.” Chị J nhấp một ngụm nước, dứt khoát trả lời.
Sự thật là, chị J đã khóc ba ngày ba đêm vì Cù Nhất Bồng bỏ rơi chị ta, cao chạy xa bay về Bắc Kinh, vừa tức giận, vừa bứt rứt, khó chịu.
Chuyến du lịch Tahiti của hai người, ban đầu rất vui vẻ. Cù Nhất Bồng đã nhận chiếc đồng hồ của chị ta, toàn bộ chi phí chuyến đi đều do chị ta bao, lẽ ra chị ta nghĩ chị ta mới là thượng đế của anh ta. Đáng tiếc là, thượng đế tự cho mình là cao quý, đến giữa chuyến đi, hai người suốt ngày phơi nắng trong biệt thự ven biển. Hôm đó, chị J nũng nịu trong lòng Cù Nhất Bồng, hỏi: “Cậu muốn lấy kiểu con gái như thế nào?”
Cù Nhất Bồng cũng thẳng thắn: “Kiểu mà bố mẹ em thích. Tốt với em, điều kiện kinh tế kha khá.”
Chị J nũng nịu hỏi: “Kiểu như chị được không?”
Cù Nhất Bồng sững người hai giây, chỉ cười. Câu đầu tiên lướt qua trong đầu anh ta là: “Tuổi này rồi mà còn diễn con gái?”
Chị J lại cảm nhận được sự khinh thường trong nụ cười của Cù Nhất Bồng, chị ta bỗng nhiên hận Hà Tri Nam, nói: “Bố mẹ thích, lại đối xử tốt với cậu, tiêu chuẩn này dễ tìm. Nhưng điều kiện kinh tế thì hơi khó đánh giá. Chị thấy trước đây, cậu không có bản lĩnh này.”
“Ồ?”, Cù Nhất Bồng hứng thú, hỏi: “Vậy chị chỉ giáo cho em bí kíp nhìn người đi?”
Chị J trợn trắng mắt, chỉ tay: “Cô gái ở biệt thự bên cạnh, trưa hôm đó, chúng ta gặp rồi đấy, còn nhớ không? Tuy ngoại hình bình thường, nói chuyện chậm rãi, chưa đến 25 tuổi, vậy mà lại một mình đi du lịch vào thời điểm này, ở căn hộ 5.000 tệ/đêm. Cậu hiểu ý chị chứ? Mới có khả năng là con nhà trâm anh thế phiệt đấy.”
Trong thời đại mà hàng hiệu tràn lan, không thể dựa vào những thứ mà một người mua để đánh giá gia thế của họ, nhưng may mắn thay, ngành dịch vụ vẫn còn ranh giới kiên cố. Phương tiện di chuyển, khách sạn và điểm đến du lịch mà một người lựa chọn, thường thể hiện túi tiền của họ chân thật hơn nước hoa, giày dép, son môi của họ.
Cù Nhất Bồng nhận ra cô gái đó, cho dù nhìn bằng ánh mắt khen ngợi đến đâu, thì cô ta cũng không phải là người đẹp, nói giọng miền Bắc, vô hại. Lúc này, nghe chị J nói vậy, anh ta chỉ cười nhạt, vỗ vai chị ta: “Chị toàn bịa chuyện.”
Chị J không ngờ, hai ngày sau, Cù Nhất Bồng đã chào tạm biệt chị ta với lý do công ty có việc gấp – chính xác hơn là bỏ trốn. Lúc chị J phát hiện Cù Nhất Bồng không còn ở khu nghỉ dưỡng, thì anh ta đã lên máy bay rồi.
Điều khiến chị ta hận nhất sau đó là cô gái ở biệt thự bên cạnh cũng trả phòng vào ngày hôm đó, và lên cùng một chuyến bay với Cù Nhất Bồng.
Cô gái tên là Trần Thi Thi, người Bắc Kinh, gia đình giàu có, tính cách hướng nội. Cù Nhất Bồng chỉ dùng một lần cố tình tạo cuộc gặp gỡ ở biển, một chuyến bay từ Tahiti về Bắc Kinh (anh ta thậm chí còn tự bỏ tiền nâng hạng cho cô ta), đã dễ dàng chinh phục được trái tim cô ta.
Chị J không ngờ, người mà anh ta lừa được bằng túi tiền, lại nhanh chóng theo chân túi tiền của người khác như vậy.
Sau khi về Bắc Kinh, chị ta không cam lòng, đã tìm Cù Nhất Bồng để đối chất. Cù Nhất Bồng cũng thẳng thắn, nói rõ ràng với chị ta: “Chị à, chị rất tốt, nhưng em muốn tìm vợ rồi. Tuổi này rồi mà chị vẫn thích chơi bời, rõ ràng không phải là gu làm vợ. Chị biết em muốn gì, chẳng qua là một cuộc sống bình yên, ổn định, thoải mái.”
Chị ta còn muốn nói gì đó, nhưng Cù Nhất Bồng đã lười để ý đến chị ta: “Xin lỗi, Thi Thi còn đợi em đến đón tan làm.” Anh ta đi được hai bước, lại quay đầu, cười hì hì với chị ta: “À đúng rồi, chị à, chuyện của em và Thi Thi còn phải cảm ơn bà mối là chị đấy!”
Giọng điệu chân thành cảm kích. Chị J tức giận nắm chặt nắm đấm, bẻ gãy bộ móng tay nuôi công phu bấy lâu.
Cả buổi chiều hôm đó, Hà Tri Nam trăn trở vì chuyện của Cù Nhất Bồng, cô dán nhầm hóa đơn mấy lần, kiểm tra sai mấy chục hóa đơn, phải chạy lên chạy xuống phòng tài vụ. Cuối cùng, vì chuyện báo cáo chi phí, cô trễ việc của sếp. Trùng hợp, sếp lại đang không vui, cô bị gọi vào phòng làm việc, mắng cho một trận.
Mấy chuyện đen đủi ập đến, Hà Tri Nam mở Douban, định xem chuyện phiếm để giải tỏa, không ngờ lại nhìn thấy mấy bình luận ác ý. Cô lập tức nổi đóa, xông thẳng vào nhóm “Giả tạo”, chửi cho những người châm chọc cô một trận.
Đến chiều, khi mở Douban, cô nhận được vô số thông báo. Phản ứng đầu tiên của Hà Tri Nam là, xong rồi, tài khoản của cô bẩn rồi – những người bị cô chửi, những người tốt bụng phẫn nộ, những người qua đường không ưa cô, đã tự động phản pháo điên cuồng.
Những lời chửi rủa rất khó nghe, thậm chí có người còn lập topic, phân tích những bài đăng, lời bình luận, nhóm mà cô từng tham gia trên Douban, sau đó, kết luận: “Người có tài khoản Douban tên là Nam Nam này là một fan cuồng theo đuổi nhạc sĩ Rock, là giả danh tiểu thư văn nghệ, là ‘trà xanh’ chuyên nghiệp, không cam lòng bình thường nhưng lại chua ngoa, độc ác.”
Sự ác ý và ghét bỏ từ những người xa lạ ập đến như làn sóng. Cho dù là xuyên qua màn hình mỏng manh của điện thoại, bên này là thế giới thực mà họ không thể chạm vào. Nhưng Hà Tri Nam vẫn cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc.
Trên đoạn đường hai trạm tàu điện ngầm từ công ty về nhà, sự bất an khủng khiếp khiến cô cảm thấy như bốn bề đều là địch, trái tim lơ lửng giữa không trung, như thể chỉ cần bước sai một bước, là sẽ rơi xuống vực thẳm.
Cô không nhịn được, gọi điện thoại cho Tôn Hàm Hàm, vừa bắt máy đã nói: “Tớ xong đời rồi. Tớ bị tấn công trên mạng rồi.”
Đáng tiếc, giọng nói của Tôn Hàm Hàm ở đầu dây bên kia còn yếu ớt hơn, như thể không muốn quan tâm đến cô. Cô ta đáp: “Tớ cũng xong đời rồi. Chuyện này mà xảy ra vào thời cổ đại, thì tớ bị ném vào lồng heo rồi.”
“Hả?”, tin tức này rõ ràng nóng hổi hơn chuyện của cô.
“Tăng Thành muốn giao dịch với tớ, chỉ cần tớ đồng ý, chị ta có thể đảm bảo đánh sập sự nghiệp của Chu Bân.”
“Điều kiện gì?”
“Bảo tớ ra tòa làm chứng, chứng minh tớ là tiểu tam.”
“Khốn kiếp, nếu không đồng ý thì sao?!”
“Chị ta nói, nếu không đồng ý, có lẽ tớ cũng sẽ thân bại danh liệt như Chu Bân…”
Thảm thật. Hà Tri Nam nghĩ, sau đó, cô càng thêm chán nản – đúng là cô không xinh đẹp bằng Tôn Hàm Hàm, nhưng không ngờ, ngay cả bi kịch của cô cũng không kịch tính bằng những cô gái xinh đẹp.
Nguồn: Sưu tầm
Editor: Bỉ Ngạn Đỏ