Công tử bột như Thái Khang Vĩnh có thể đường hoàng nói trong chương trình “Ai Biết Ăn Nói Nhất” rằng: “Làm việc 996* thì cứ đuổi việc sếp đi, họ chắc chắn níu kéo bạn không kịp đâu!” Còn nhà kinh tế học Tiết Triệu Phong lại nói với mọi người: “Bát cơm có vững chắc hay không phụ thuộc vào việc bạn có ‘bất khả thay thế’ hay không. Bản chất của xã hội này chính là bạn không muốn làm việc 996* cũng không sao, nhưng có rất nhiều người đang xếp hàng ở ngoài van xin sếp cho họ làm việc 007*.”
La Mã quay lại rất nhanh, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
Ban đầu, Hàn Tô bực bội vì bị cậu ấy trêu chọc, nhưng nhìn thấy cậu ấy nghe lời quay lại với vẻ mặt khó chịu, cô lập tức hạ hỏa. Cô liếc nhìn cậu ấy, chỉ nói: “Lên lầu đi.”
La Mã “ồ” một tiếng, lướt qua người cô, Hàn Tô ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ và mùi sữa tắm trên người cậu ấy. Cô nhìn thấy cậu ấy sải bước vào tòa nhà. Hai người đứng trong thang máy, đều mặc đồ ngủ. Tóc Hàn Tô nửa khô, nửa ướt, bên ngoài bộ đồ ngủ là chiếc áo khoác buông lơi. Không khí trong thang máy tràn ngập mùi hương của hai người, càng thêm mờ ám. Nửa đêm, trai đơn gái chiếc, lẽ ra lúc này họ phải song kiếm hợp bích lao lên giường.
Cửa thang máy mở ra, Hàn Tô bước ra trước, La Mã chần chừ một lúc rồi như hạ quyết tâm, nói: “Em phải nói rõ trước, bây giờ chị đã có người hẹn hò, chúng ta nên trở về mối quan hệ bạn bè bình thường. Chị đừng bắt cá hai tay đấy nhé.”
“Vậy nửa đêm cậu tìm tôi làm gì?”, Hàn Tô nhướng mày hỏi.
“Dù sao thì cũng không phải vì muốn lên giường.” La Mã nghiêm túc nói.
Hàn Tô cũng không để tâm, lúc mở cửa cô xỏ dép lê, vứt áo khoác lên sofa, để lộ bộ váy ngủ hai dây bằng lụa màu mật ong, đôi chân thon dài lấp ló, phản chiếu ánh sáng từ đèn bàn. Cô vô tư xoa tóc, quay người lại, mỉm cười với La Mã: “Vậy thì vừa hay chúng ta làm chuyện khác.”
La Mã cố gắng rời mắt khỏi Hàn Tô. Trong bầu không khí kích thích này, cậu ấy quên mất mối quan hệ khác giữa cậu ấy và Hàn Tô, ngoài nam nữ thì mối liên hệ chính đáng hơn giữa họ chính là luật sư chính và thực tập sinh.
Đêm xuân ngắn ngủi, nếu không muốn lên giường thì chỉ có một “số phận” đang chờ đợi.
Tăng ca.
Lúc này, hai người ngồi đối diện nhau bên bàn ăn nhà Hàn Tô. Không ai nói gì, chỉ có tiếng lách cách của bàn phím và tiếng click chuột. La Mã ôm chiếc laptop còn lại của Hàn Tô, vất vả tìm kiếm bản cáo bạch của mấy công ty niêm yết. Cậu ấy phải đọc kỹ nội dung đồ sộ đó, sau đó tổng hợp một số vấn đề vào bảng.
Nhân lực giá rẻ tự dâng đến tận cửa. Cậu ấy bĩu môi, nhìn Hàn Tô đang ngồi đối diện. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt cô, đa phần là những góc cạnh, tóc cô hơi dài, được vén gọn sau tai, để lộ vầng trán trắng nõn, lúc này có vài sợi tóc rủ xuống, lướt qua lông mày, rồi đến chiếc cổ thon dài, xương quai xanh, và đường cong lấp ló sau lớp váy ngủ hai dây…
La Mã nuốt nước bọt.
Hàn Tô gõ xong chữ cái cuối cùng, gửi email, ngẩng đầu lên, mỉm cười với cậu ấy, sau đó cô gập laptop lại, khoanh tay trước ngực, nghiêng người, áp vào chiếc laptop trên bàn, nheo mắt nhìn cậu ấy: “Có ý đồ gì à?”
“Không.” La Mã vội vàng thu hồi tâm tư, nhìn về phía màn hình máy tính: “Em làm xong ngay đây.”
Hàn Tô quay người, lấy bia từ trong tủ lạnh ra, mở nắp đặt lon bia bên cạnh La Mã, mỉm cười nói: “Tài liệu hôm nay cậu làm rất tốt, người mới mà làm được như vậy là không tồi rồi. Trước đây làm ở công ty luật C, bây giờ lại đến đây, sau này cậu muốn làm luật sư à?”
La Mã cười hì hì, ngả người ra sau, đáp: “Em chưa nghĩ đến, sau khi tốt nghiệp, chắc là muốn ra nước ngoài xem một chút, học LLM, làm những việc mình thích là quan trọng nhất, không vội đi làm.” Nói xong, cậu ấy cầm lon bia trên bàn lên, uống một ngụm, đặt xuống bàn, hỏi: “Còn chị? Sao chị lại muốn làm luật sư?”
“Lương cao. Kiếm tiền thôi.” Hàn Tô nhún vai, không mở lon bia khác, cô cầm lon bia mà La Mã vừa uống, uống một ngụm rồi đặt xuống trước mặt cậu ấy, đẩy về phía cậu ấy, “Tôi nói là làm luật sư, chứ có ai thực sự có giấc mơ bảo vệ chính nghĩa đâu? Chẳng qua là lúc thi đại học, lơ mơ chọn ngành nghề hot, rồi lúc tốt nghiệp lại cân nhắc giữa hộ khẩu và lương bổng, chen chúc giành giật một công việc hào nhoáng nhất có thể. Nói cho cùng, lý tưởng gì đó cũng chỉ là để kiếm sống mà thôi.”
La Mã nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, nhìn rất lâu rồi mới lẩm bẩm: “Chị thích tiền đến vậy sao?”
“Bởi vì nó rất quan trọng.” Hàn Tô nghiêm túc nói, “Khi cậu tiếp xúc với thế giới này càng nhiều, gặp gỡ càng nhiều người, cậu sẽ phát hiện ra tiền là chìa khóa để mở ra mọi ham muốn. Chỉ cần cậu còn tò mò với thế giới thì cậu sẽ cần tiền để khám phá.”
Cô bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, tại sao lại bàn luận về chủ đề này với La Mã? Những đứa trẻ được bao bọc từ nhỏ luôn khó lòng hiểu được tham vọng của người khác. Đối với họ, cuộc sống không chỉ có hiện thực phũ phàng trước mắt mà quan trọng hơn là thơ ca và lý tưởng.
Công tử bột như Thái Khang Vĩnh có thể đường hoàng nói trong chương trình “Ai Biết Ăn Nói Nhất” rằng: “Làm việc 996* thì cứ đuổi việc sếp đi, họ chắc chắn níu kéo bạn không kịp đâu!” Còn nhà kinh tế học Tiết Triệu Phong lại nói với mọi người: “Bát cơm có vững chắc hay không phụ thuộc vào việc bạn có ‘bất khả thay thế’ hay không. Bản chất của xã hội này chính là bạn không muốn làm việc 996* cũng không sao, nhưng có rất nhiều người đang xếp hàng ở ngoài van xin sếp cho họ làm việc 007*.”
Những người không thiếu tiền sẽ không bao giờ hiểu được tầm quan trọng của tiền bạc, cũng sẽ không bao giờ hiểu được những nỗ lực mà bạn phải bỏ ra vì tiền là bất đắc dĩ đến mức nào.
Quả nhiên, La Mã nói: “Nhưng em không nghĩ vậy. Có tiền cũng có phiền não, có những người vì theo đuổi tiền bạc, cuối cùng thứ họ mất đi còn nhiều hơn thứ họ có được.”
Hàn Tô liếc nhìn cậu ấy: “Đó là vì họ quá ngu ngốc.”
La Mã nghiêng đầu, khoanh tay trước ngực, hỏi cô: “Vậy chị nói xem, cách thông minh của chị là gì?”
“Rất đơn giản.” Hàn Tô đưa tay ra cầm lon bia ở giữa bàn, nhưng không uống, “Làm việc chăm chỉ, lấy Cao Bằng. Mọi chuyện sau đó sẽ thuận buồm xuôi gió, hoặc là làm luật sư hợp danh, tự lập nghiệp, hoặc là vào công ty của anh ta, nhận cổ phần. Chẳng phải là con đường dẫn đến thành công sao?”
La Mã không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, sắc mặt cậu ấy ảm đạm. Cậu ấy mới tỏ tình với cô trong cơn say cách đây không lâu, vậy mà cô lại thẳng thừng nói muốn lấy Cao Bằng. Một lúc sau, cậu ấy mới gượng cười: “Nói thẳng với em như vậy ư? Hơi tàn nhẫn đấy.”
Hàn Tô gật đầu, không nói gì, uống một ngụm bia rồi mới nghe thấy La Mã buồn bã hỏi: “Hàn Tô, vậy… chị có thích anh ta không?”
“Không thích.” Hàn Tô dứt khoát trả lời, đặt lon bia xuống bàn, đẩy về phía La Mã. Nghe thấy câu trả lời này, La Mã lại nhen nhóm hy vọng, cậu ấy nhìn Hàn Tô, mà câu trả lời tiếp theo của cô cũng không khiến cậu ấy thất vọng.
Cô nhìn cậu ấy, thản nhiên nói với giọng lạnh lùng: “Rõ ràng là tôi thích cậu.”
La Mã sững người, nhưng còn chưa kịp vui mừng, Hàn Tô đã nói tiếp: “Nhưng thích thì đã sao? Tôi thích xem chương trình giải trí, nhưng đến giờ vẫn phải tăng ca; thích ngủ nướng, nhưng ngày nào cũng phải thức khuya làm việc; thích ăn đồ ngọt, nhưng vẫn phải kiêng đường, kiêng tinh bột… Thích gì làm nấy là thế giới của trẻ con, thế giới của tôi là nên làm gì thì phải làm cái đó.”
“Vậy nên chị không thích Cao Bằng nhưng vẫn muốn lấy anh ta?”
“Tôi lấy chồng không phải là vì thích ai mà là vì cần ai.”
“Vì anh ta giàu?”
Hàn Tô gật đầu.
La Mã vừa định phản bác, nói nhà tôi cũng không thiếu tiền, thì nghe thấy Hàn Tô nói: “Không chỉ vậy, bởi vì anh ta còn coi giàu có là ưu điểm, anh ta chưa bao giờ để tâm đến việc phụ nữ đến với anh ta vì tiền.”
Cao Bằng thực sự không để tâm.
Anh ta cũng giống như những chàng trai lớn tuổi khoe khoang mức lương cao ngất ngưởng của mình trên các diễn đàn, ảo tưởng sẽ cưa đổ được những cô gái trẻ đẹp, thích khoe khoang sự giàu có của mình trước mặt phái nữ – bởi vì, từ thời thanh xuân, anh ta đã rất bình thường, không ai để ý, vật lộn nửa đời người mới có được vũ khí là tiền bạc, trở thành vũ khí duy nhất để anh ta chinh phục trái tim phụ nữ. Họ bất đắc dĩ phải sa đà vào cám dỗ của vật chất, cảm kích và tận hưởng việc bản thân, những kẻ tự ti, trở nên được săn đón trong thế giới của phụ nữ nhờ danh hiệu người giàu.
La Mã sững người, Hàn Tô lại hỏi: “Còn cậu, cậu có để tâm đến việc người cậu yêu chọn cậu là vì nhà cậu giàu có không?”
“Em…” Cậu ấy suy nghĩ một chút, rồi thành thật trả lời, “Đương nhiên là em để tâm.”
Sự khác biệt giữa La Mã và Cao Bằng là cậu ấy có quá nhiều điểm cộng, gương mặt và tính cách khiến cậu ấy từ nhỏ đã được phái nữ sủng ái. Những người đàn ông được phụ nữ cưng chiều từ nhỏ, tuyệt đối không thể hiểu được, “Cậu chọn tôi? Lại là vì chút tiền vặt vãnh của nhà tôi?” – Bởi vì, khi một người có những ưu điểm vượt trội hơn tiền bạc thì đương nhiên họ không muốn bạn chỉ nhìn thấy đồng tiền.
Nhưng khi La Mã ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt biết tuốt của Hàn Tô, cậu ấy lại bực bội, cầm lon bia lên uống một ngụm lớn, kết luận: “Vậy nên, chị muốn tìm một ATM hình người, mà em lại không đủ tiêu chuẩn?”
“Hơn nữa, cậu còn nhỏ. Cậu nói cậu yêu tôi, nhưng cậu có muốn kết hôn với tôi không?”, Hàn Tô hỏi.
La Mã lại câm nín, cậu ấy khó xử: “Đương nhiên là em muốn ở bên chị mãi mãi… Nhưng chuyện kết hôn, em chưa nghĩ đến… Hơn nữa…” La Mã nhếch môi, cười gượng, “Em còn chưa đủ tuổi kết hôn theo luật.”
“Nhưng Cao Bằng muốn. Anh ta cũng không bài xích chuyện kết hôn.” Hàn Tô uống cạn ngụm bia cuối cùng, đặt lon bia rỗng xuống bàn: “Cao Bằng cho cổ phần, cậu cho quyền chọn cổ phiếu, nếu là cậu, cậu chọn cái nào?”
Cuối cùng, La Mã cũng nản lòng. Cách so sánh này quá thực tế, hai con người sống động trong mắt cô đã trở thành những điều kiện có thể lượng hóa, coi tình yêu như thư mời làm việc để lựa chọn. Cậu ấy nhìn Hàn Tô, bực bội nói: “Được rồi, chị đã nghĩ kỹ rồi, vậy còn gọi em về làm gì? Tiếp tục tình một đêm ư? Anh ta làm ATM hình người cho chị, còn em? ‘Máy đóng cọc’ hình người à?”
Hàn Tô sững người. Ban đầu, cô chỉ muốn dạy dỗ cậu nhóc này, nhưng lúc này cô bỗng nhiên tưởng tượng ra cảnh “máy đóng cọc hình người”. Cộng thêm việc đã uống rượu, cô bỗng nhiên cảm thấy nóng mặt. Cô giữ bình tĩnh, ngồi đối diện La Mã nhưng lại lắp bắp: “Bởi vì… Bởi vì… Lý thuyết là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác.”
“Ồ? Tình cảm của chị nghĩ thế nào?”, La Mã trừng mắt nhìn cô.
“Ở bên cậu tôi rất vui, nhưng ở bên Cao Bằng thì không.” Hàn Tô thở dài, “Tôi sợ sau này mình sẽ hối hận, trở thành những kẻ ngu ngốc bỏ hết tất cả để theo đuổi tiền bạc, cuối cùng mất trắng như cậu nói.”
La Mã cúi đầu mỉm cười, giọng điệu có chút mỉa mai: “Con người chẳng phải là như vậy sao? Thứ muốn có nhất luôn là thứ chưa từng có được, còn thứ nuối tiếc nhất luôn là thứ đã bị chính mình đánh mất.” Nói xong, cậu ấy theo thói quen với tay lấy bia, mới phát hiện đã hết, cậu ấy nhìn đồng hồ thấy đã hơn 2 giờ sáng. Cậu ấy suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, nói: “Em về đây.”
Hàn Tô cũng không giữ lại, cô chỉ ngồi trên ghế nhìn cậu ấy, gật đầu nói được.
“Trước đây, nghe chị nói chị không tin vào tình yêu, em còn tưởng là cớ. Bây giờ, em mới biết là thật. Chị coi tình cảm như một công cụ, cho dù là chọn ở bên ai thì điều chị cân nhắc cũng chỉ có lợi ích của bản thân.” La Mã nhìn cô, tiếp tục nói: “Tối nay, chị gọi em về không phải vì chị đã quyết định mà là muốn ép em thay chị đưa ra quyết định. Chị nói hết những băn khoăn, những lựa chọn của mình, chẳng qua là muốn nói với em rằng tình cảm đối với chị chưa bao giờ là quan trọng, thứ chị coi trọng chỉ là lợi ích mà nó có thể mang lại. Bây giờ, chị đang cân nhắc giữa hai lựa chọn, không phải vì muốn ở bên em mà là vì sợ mình chọn nhầm người, sau này sẽ hối hận. Hàn Tô, chị muốn khiến em thất vọng…”
Hàn Tô không phủ nhận, cô mở miệng định giải thích nhưng La Mã lại ngắt lời: “Và em thực sự… rất thất vọng.”
La Mã đi rồi rất lâu, Hàn Tô vẫn ngồi một mình.
Cô thực sự muốn khiến cậu ấy thất vọng, muốn đập tan tình yêu cố chấp, không màng hồi đáp mà cậu ấy dành cho cô. Thứ tình cảm đó quá quý giá, cũng quá nặng nề, cô không thể đáp lại, không chịu đựng nổi, nó vốn dĩ không nên xuất hiện trong thế giới của cô.
Cách tốt nhất để giết chết sự ngây thơ, trong sáng, chính là ném vào hiện thực phũ phàng: Đáp lại tình cảm chân thành của cậu ấy bằng sự cân đo, đong đếm của chính mình.
Nhưng khi cậu ấy thực sự rời đi, cô cũng không cảm thấy vui vẻ. Dù sao, cách mà cô lựa chọn để không phụ lòng một tấm chân tình, không phải là dốc hết sức để nắm giữ nó mà là cố gắng hủy hoại nó.
Hàn Tô tự giễu: “Ừm, 26 tuổi, tôi đã tự tay giết chết một tấm chân tình, gan dạ như vậy, sau này thảm nhất cũng chỉ là một bà cô giàu có không có tình yêu, cô độc đến già.”
May mà Hàn Tô tôi đây giàu rồi, uống nước lã cũng no.
Giải thích*: Chế độ làm việc “996” là “9 giờ sáng làm việc đến 9 giờ tối nghỉ, mỗi tuần làm việc 6 ngày”, cũng thỉnh thoảng được dùng để chỉ chế độ làm việc mà bên sử dụng lao động yêu cầu người lao động kéo dài thời gian làm nhưng không tăng thêm phí làm tăng ca.
Chế độ làm việc “007” là một chế độ làm việc kéo dài giờ làm việc theo quy định của pháp luật, đây là chế độ làm việc vi phạm “Luật Lao động” của Trung Quốc. “007” đề cập đến một chế độ làm việc tàn nhẫn hơn “996”, tức làm việc 0 giờ đến 0 giờ ngày hôm sau, 7 ngày trong tuần không nghỉ.
Nguồn: Sưu tầm
Editor: Bỉ Ngạn Đỏ