Tôn Hàm Hàm ngẩng đầu khỏi lòng anh ta, đôi mắt dưới ánh trăng nơi ngõ nhỏ sáng lạ thường. Cô mỉm cười, bông đùa: “Đúng vậy, bởi vì tay anh đang nắm lấy tuổi thanh xuân đấy…”
Ngay ngày hôm sau, Hàn Tô đồng ý lời đề nghị của luật sư bên phía đối tác. Sau khi trao đổi với bộ phận nhân sự về mức lương qua điện thoại, cô nhanh chóng nhận được thư mời làm việc từ công ty luật S. Đây là một công ty luật của Mỹ, có trụ sở chính tại Hồng Kông. Nhà Hàn Tô ở miền Nam, so với Bắc Kinh thì gần Hồng Kông hơn.
Nếu không tính đến yếu tố Cù Nhất Bồng, thì đến Hồng Kông làm việc quả thực là sự lựa chọn tốt nhất.
Cù Nhất Bồng đưa Hàn Tô đến nhà ga T3, hai chiếc vali to tướng chứa gần hết đồ đạc của cô.
“Số còn lại anh gửi cho em sau nhé?”, Cù Nhất Bồng cẩn thận thăm dò.
“Hửm? Ý anh là muốn đuổi em đi luôn à?”
Cù Nhất Bồng có chút ảm đạm, “Anh sợ em sẽ không bao giờ quay về nữa.”
Nhìn thấy vậy, Hàn Tô nhẹ nhàng ôm lấy Cù Nhất Bồng, giọng nói khàn khàn: “Ngốc ạ, tháng sau có một dự án sẽ được triển khai ở Bắc Kinh, lúc đó em sẽ về mà.”
Cù Nhất Bồng nói được. Nhưng có về thì đã sao? Về rồi cũng sẽ lại đi thôi.
Lúc ôm Hàn Tô, trong lòng anh ta lại không nhịn được mà tính toán: Tiền thuê nhà ở Bạch Ngọc Gia Viên phải đóng vào ngày 10 hàng tháng. Sau khi Hàn Tô đến Hồng Kông, anh ta không cần thiết phải ở một mình trong căn hộ đắt đỏ như vậy nữa. Anh ta đã nói chuyện với chủ nhà về việc trả phòng, nếu Hàn Tô còn quay về, xem ra phải đến tháng sau mới có thể dọn đi được.
Sau khi tiễn Hàn Tô, Cù Nhất Bồng nhận được điện thoại của em gái. Vừa bắt máy, Cù Tuệ Anh đã hỏi anh trai tháng này khi nào gửi tiền sinh hoạt phí về nhà.
Cù Nhất Bồng cau mày, nói lát nữa anh chuyển cho.
Tuệ Anh do dự một chút rồi nói, bệnh cũ của bố lại tái phát, không dám nói với anh, cũng không chịu đi bệnh viện, cứ ở lì trong nhà. Cuối tuần trước chị Hai đã về nhà chăm sóc rồi.
Cù Nhất Bồng bỗng chốc bực bội, “Sao không nói sớm! Bệnh đau lưng mà ở nhà trì hoãn thì khỏi sao được? Em bảo Tuệ Trân đưa bố đi bệnh viện ngay!”
“Đi rồi, đi rồi, đến trạm xá xã khám rồi…”
“Sao lại đến trạm xá xã? Phải đến bệnh viện huyện chứ! Nhà mình đâu phải thiếu tiền!”, Cù Nhất Bồng ngắt lời cô, lại nói lát nữa anh chuyển tiền cho Tuệ Trân.
Tuệ Anh vội vàng ngăn lại, nói, “Anh, không được đưa tiền cho chị Hai đâu.”
“Sao vậy?”
“Nhà chị Hai bây giờ loạn hết cả lên rồi, từ sau khi anh rể gây chuyện, mất việc, mấy hôm nay cứ ở nhà đòi tiền, tháng trước còn lục tung đồ đạc tìm sổ tiết kiệm, nhà cửa tan hoang. Chị Hai phải hủy liên kết thẻ ngân hàng với điện thoại, đưa hết thẻ cho em giữ. Bây giờ anh rể không kiếm được tiền, ngày nào cũng bế con ra ngoài, không biết đi đâu, đến nửa đêm mới về. Chị Hai đang rối như tơ vò, anh mà đưa tiền cho chị ấy, chỉ sợ lại bị anh rể moi móc hết.”
Cù Nhất Bồng nhíu mày nghe xong, nói, “Vương Lôi như vậy cũng không phải cách, bảo Tuệ Trân cứ yên tâm, lát nữa anh sẽ nghĩ cách kiếm cho Vương Lôi một công việc nào đó ở địa phương.”
Nghe vậy, Tuệ Anh không nhịn được lên tiếng, nói, “Anh à, Vương Lôi như vậy rồi mà anh còn không khuyên chị Hai ly hôn đi sao?”
Cù Nhất Bồng quát, “Con bé này, đừng có suốt ngày học theo mấy cái tư tưởng nữ quyền lệch lạc trên mạng nữa. Con của chị gái em đã hai tuổi rồi, ở cái vùng quê hẻo lánh này, ly hôn rồi ai dám lấy?”
Tuệ Anh bĩu môi, không nói gì nữa. Trong lòng cô thầm nghĩ, anh trai tốt nghiệp Thanh Hoa, ở Bắc Kinh gần mười năm, vậy mà suy nghĩ vẫn cổ hủ như mẹ cô, người chưa từng học hết tiểu học.
Cúp điện thoại, Cù Nhất Bồng liền chuyển tiền cho Tuệ Anh, trong lòng vẫn không yên tâm, lại gọi điện cho bố mẹ. Mẹ anh run rẩy bắt máy, nói ở nhà mọi chuyện đều tốt. Giọng bố anh rất lớn, hỏi han Cù Nhất Bồng đủ thứ, còn cẩn thận dò hỏi về bạn gái của anh ở Bắc Kinh.
Cù Nhất Bồng qua loa vài câu rồi cúp máy, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Anh lại chuyển thêm 5.000 tệ về nhà.
Anh lướt Wechat, không có tin nhắn chưa đọc. Không hiểu sao, lúc mẹ anh hỏi về bạn gái, người hiện lên trong đầu anh lại là Hà Tri Nam.
Tin nhắn trò chuyện với Hà Tri Nam vẫn dừng lại ở hôm qua. Từ sau khi anh giơ ngón tay cái khen cô nhà giàu, Hà Tri Nam không nhắn lại nữa. Anh chợt nhớ đến những kỹ thuật “thả thính” mà mình đọc được trong nhóm “Cao thủ tình trường”. Rằng khi trò chuyện với con trai, con gái thường sẽ vô thức thử đối phương, dựa vào phản ứng của đối phương để đánh giá giá trị của họ.
Trong “giới chuyên môn”, người ta gọi đây là “bài kiểm tra phế vật”.
Và chìa khóa để vượt qua bài kiểm tra này là phản kháng, chứ không phải là nghe lời. Ví dụ như bức ảnh Hà Tri Nam gửi tối qua, nếu anh khen ngợi, sẽ khiến cô cảm thấy “hóa ra mình cũng chỉ có vậy”, khiến đối phương phần nào đó mất đi hứng thú.
“Vậy cách đáp lại chính xác là gì?”, Cù Nhất Bồng hỏi mọi người trong nhóm.
Quản trị viên nhóm nói, lúc này cậu nên trả lời: “Muộn thế này rồi còn la cà bên ngoài, bé con hư quá, phải đánh đòn.”
Cù Nhất Bồng bật cười, quản trị viên nhân cơ hội hỏi anh có muốn nâng cấp lên thành viên VIP không, phí 100 tệ/tháng, được tư vấn toàn tập. Cù Nhất Bồng nói tạm thời chưa cần, chỉ cần có lợi thế ngoại hình, thì việc chinh phục một cô gái là quá đủ rồi.
Và rồi, Cù Nhất Bồng lại “tình cờ” gặp Hà Tri Nam ở siêu thị gần khu chung cư. Anh biết Hà Tri Nam vẫn còn giận mình, dù có giải thích thế nào trên Wechat cũng không bằng cách “dụ dỗ” trực tiếp. Hôm nay, anh ăn mặc rất năng động, khỏe khoắn, áo ba lỗ để lộ cơ bắp săn chắc, mái tóc được chải gọn ra sau, đeo chiếc kính cận thư sinh.
Quả nhiên, khi nhìn thấy Cù Nhất Bồng, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng Hà Tri Nam không tỏ vẻ khó chịu. Lúc này, cô cảm thấy mình đúng là “sắc mê tâm khiếu”, ấn tượng đầu tiên hiện lên trong đầu cô là… phiên bản “nghèo nàn” của Nghiêm Khoan, một trong “Tứ đại mỹ nam” trên diễn đàn Thiên Nhai.
Cù Nhất Bồng bước tới, dịu dàng hỏi: “Em vẫn còn giận anh à?”
Hà Tri Nam vội vàng lạnh lùng nói: “Em vẫn còn nhớ món tiramisu đó đấy.”
Cù Nhất Bồng mỉm cười đính chính: “Là ‘hẹn hò tiramisu’ chứ?”
Hà Tri Nam hỏi thẳng: “Anh có bạn gái rồi đúng không?”
Cù Nhất Bồng giật mình, hỏi, “Sao em biết?”. Sau đó anh ta mới sực nhớ ra, nói, “Đúng hơn là, đã từng có.”
“Đã từng có? Chia tay rồi à?”
“Ừm. Hôm qua.”
“Tại… Tại sao?”
“Vì em.”
“…” Hà Tri Nam ngơ ngác nhìn Cù Nhất Bồng. Không để cô kịp phản ứng, Cù Nhất Bồng đã đưa tay ôm chầm lấy cô, thì thầm: “Nam Nam, anh nhớ em lắm.”
Hơi thở ấm nóng của Cù Nhất Bồng phả lên đỉnh đầu, bao bọc lấy cô. Đầu óc Hà Tri Nam trống rỗng, đầu tiên là cảm động, sau đó là tiếng tim đập như sấm rền, rồi đến là vui mừng, xen lẫn niềm kiêu hãnh len lỏi trong từng mạch máu. Giọng nói của Hà Tri Nam trở nên mềm mại, nhưng miệng vẫn nói: “Đừng có dỗ ngọt em, anh phải giải thích rõ ràng cho em.”
“Hay là anh đền bù cho em món tiramisu trước nhé?”, Cù Nhất Bồng nói, “Chuyện gì từ từ kể sau được không? Dù sao thì, thời gian của chúng ta còn dài mà.”
Hà Tri Nam cảm thấy mình sắp không nhịn được cười nữa rồi, cô đẩy Cù Nhất Bồng ra, “Ai cho anh ôm em hả?” Nói rồi, cô quay người bỏ chạy, giọng nói trong trẻo, lanh lảnh vọng vào tai Cù Nhất Bồng: “Chúng ta bắt taxi hay đi tàu điện ngầm đây?”
Hoàng hôn đầu thu, ánh mặt trời tà tà le lói trên nền trời cao vời vợi, như thể đã được tăng độ bão hòa một cách mạnh mẽ. Những đám mây được gột rửa, trắng sáng, ánh lên rìa vàng dưới ánh hoàng hôn. Đây là thời điểm đẹp nhất ở Bắc Kinh. Những con ngõ, con phố ở Đông Tứ vẫn giữ được nét cũ kỹ, cổ kính của kinh thành từ nhiều năm về trước.
“Cứ vào thu là người dân Bắc Kinh lại đổ xô đến những quán ăn ngoài trời trong ngõ hẻm.” Tôn Hàm Hàm vừa đi vừa nhìn dòng người tấp nập xung quanh, nửa than thở, nửa cảm thán.
“Nếu em thích ăn ở quán trong ngõ, lần sau anh dẫn em đến một quán ăn gia đình, đảm bảo không có người.” Người lên tiếng là Chu Bân.
“Vậy tối nay chúng ta ăn gì?”
“Đồ Nhật. Quán hơi nhỏ, nhưng đồ ăn ngon.”
“Nghe theo sự sắp xếp của luật sư Chu ạ.” Tôn Hàm Hàm mỉm cười.
Lần trước, sau khi nhận được khăn lụa Chu Bân tặng, Tôn Hàm Hàm đã gọi điện cảm ơn, đồng thời nói rằng mình không có công lao gì, muốn trả lại khăn. Chu Bân suy nghĩ một chút rồi nói, thật ra anh có việc muốn nhờ Tôn Hàm Hàm giúp đỡ, sau đó hẹn cô cuối tuần đi ăn.
Hôm nay, Tôn Hàm Hàm mặc một chiếc váy dài màu sen, tóc xõa tự nhiên, bờ vai trần nuột nà, ẩn hiện sau lớp vải. Tiêu chuẩn ăn mặc của cô luôn là “mỗi lần chỉ khoe một chỗ”, đảm bảo sự gợi cảm cao cấp vừa đủ.
Ăn được một lúc lâu, hai người vẫn chỉ nói chuyện thời sự và những vấn đề liên quan đến công việc. Tôn Hàm Hàm cũng không hỏi thẳng chuyện cần cô giúp, mãi đến khi gần kết thúc bữa ăn, Chu Bân mới ngập ngừng lái câu chuyện sang chuyện chiếc khăn lụa, giọng điệu có chút hờn dỗi: “Tại sao em cứ muốn trả lại cho anh? Em không thích à?”
“Em thích chứ. Nhưng nó không phải của em, có thích đến mấy cũng là sai trái.” Tôn Hàm Hàm nói rồi mím môi cười bất đắc dĩ. Đây là biểu cảm mà cô đã tập luyện trước gương 100 lần, vừa đáng thương, vừa kiên quyết, mạnh mẽ. Từ ánh mắt, khóe môi, đến nụ cười đều được thể hiện một cách hoàn hảo.
Quả nhiên, trong mắt Chu Bân hiện lên vẻ xót xa, anh ta nói: “Hàm Hàm, anh tin vào duyên phận. Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã muốn đối xử tốt với em, muốn chăm sóc em…”
“Anh là luật sư, anh có người cần anh chăm sóc theo quy định của pháp luật.” Tôn Hàm Hàm thẳng thừng ngắt lời.
“Hãy cho anh thêm thời gian. Anh không biết phải nói thế nào về sự đau khổ mà anh đang phải chịu đựng…” Chu Bân cúi đầu, như một đứa trẻ lạc lõng.
“Em có thể cho anh thời gian.” Tôn Hàm Hàm nhanh chóng nói, “Đạo đức không cho phép em chờ đợi điều gì ở anh. Nhưng mà Chu Bân…”, khi gọi tên anh ta, giọng cô luôn mang một sự dịu dàng kỳ lạ, “Em thừa nhận tình cảm của em dành cho anh đã vượt quá tầm kiểm soát. Em bằng lòng chờ anh, chờ đến khi anh sẵn sàng, hãy đến tìm em.”
Chu Bân ngẩng đầu đầy hy vọng, “Hàm Hàm!”, anh ta đưa tay định nắm lấy tay Tôn Hàm Hàm đang đặt trên bàn, nhưng lại bị cô rụt về. Anh ta chỉ nghe thấy cô chậm rãi nói thêm:
“Nhưng mà anh biết đấy, em còn trẻ, điều kiện cũng không tệ, em không thể chờ đợi quá lâu.”
“Được, anh sẽ nhanh thôi.”
Lúc Chu Bân đi vệ sinh, Tôn Hàm Hàm suy nghĩ một chút rồi gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán, 4.200 tệ. Cô nghiến răng, quẹt thẻ. Chu Bân từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy Tôn Hàm Hàm đang đứng ở quầy thu ngân, anh ta khựng lại.
“Coi như em không trả lại khăn nữa, bữa này em mời anh.” Tôn Hàm Hàm vừa lắc chiếc thẻ trên tay, vừa tinh nghịch mỉm cười với Chu Bân – nụ cười ngây thơ, vô hại mà cô cũng đã tập luyện cả trăm lần. Trong lòng Chu Bân chấn động. Đàn ông ở tuổi anh ta, phần lớn đều nhìn thấu tâm tư của những cô gái trẻ, hoặc là vì tiền, hoặc là vì muốn lợi dụng. Anh ta đã gặp qua không ít cô gái trẻ như vậy, những lời ngon ngọt, có bao nhiêu phần là thật lòng, anh ta đều biết rõ.
Con gái trẻ thì cống hiến tuổi xuân, còn đàn ông thì có trách nhiệm chi tiền, tặng quà, đó là quy luật bất thành văn trên tình trường.
Thế nhưng lần này, Tôn Hàm Hàm lại cầm chiếc thẻ ngân hàng trên tay, trịnh trọng tuyên bố bữa này cô mời, trên gương mặt tràn đầy nét ngây thơ, trong sáng. Thậm chí còn có thể nhìn ra vẻ tiếc nuối khi quẹt thẻ nhưng vẫn cố gắng cười thật tươi của cô.
Bởi vì cô không muốn nợ anh ta, cho nên mới phải rạch ròi như vậy.
Người cô để ý đến chưa bao giờ là tiền của anh ta, thứ cô muốn, và đã trao đi, chỉ có một trái tim chân thành.
Chu Bân cảm thấy trái tim như bốc cháy, anh ta lạnh lùng gật đầu, không nói gì, kéo tay Tôn Hàm Hàm rời đi. Mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Tôn Hàm Hàm nhất thời không hiểu chuyện gì, bị anh ta kéo đi, xuyên qua con ngõ dài hun hút. Người đàn ông bên cạnh tỏa ra khí chất lạnh lùng đáng sợ. Bàn tay đang nắm lấy tay cô dường như đang run rẩy. Lúc này, Tôn Hàm Hàm không biết liệu mình đã làm đúng hay sai. Cho đến khi đến bên cạnh xe của Chu Bân, xung quanh không có ai, anh ta bất ngờ ôm chầm lấy cô, siết chặt như muốn nhốt cô vào lòng.
Tôn Hàm Hàm không dám nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Chu Bân. Chờ đến khi anh ta thở phào nhẹ nhõm, cất tiếng nói, giọng khàn đặc: “Xin lỗi, anh hơi kích động… Anh… Hàm Hàm, hãy cho anh thời gian, nhất định anh sẽ…”
“Ừm. Anh làm em sợ rồi đấy.” Tôn Hàm Hàm dịu dàng lên tiếng.
Chu Bân tự giễu: “Vừa rồi xúc động quá, bỗng nhiên cảm thấy như mình trở về tuổi đôi mươi, giống như một chàng trai trẻ… Lúc nắm tay em, anh còn run nữa…”
Tôn Hàm Hàm ngẩng đầu khỏi lòng anh ta, đôi mắt dưới ánh trăng nơi ngõ nhỏ sáng lạ thường. Cô mỉm cười, bông đùa: “Đúng vậy, bởi vì tay anh đang nắm lấy tuổi thanh xuân đấy…”
Nguồn: Sưu tầm
Editor: Bỉ Ngạn Đỏ