Ngày đầu tiên đi làm sau Tết, Tống Cần tràn đầy năng lượng, sau khi hoàn thành một phần công việc buổi sáng, cô pha cho mình một tách cà phê hòa tan. Cô liếc nhìn sổ ghi chú và sắp xếp thông tin khách hàng cũng như lên kế hoạch cho các sự kiện hẹn hò tiếp theo. Hai hạng mục đã hoàn thành nhưng còn ba hạng mục khác chưa kết thúc.
Khi có thời gian thư giãn, cô không khỏi nghĩ tới Thẩm Minh Tích, tự hỏi mình có phải bị ma ám rồi không? Để thoát khỏi những suy nghĩ vớ vẩn, cô nhanh chóng uống cà phê rồi tiếp tục làm việc.
Đến trưa, cô nhận được điện thoại của Hiểu Gia mời cô đi ăn trưa.
Hiểu Gia làm việc rất gần văn phòng Hoa Hệ Duyên, thỉnh thoảng cô ấy rủ Tống Cần ăn trưa và uống cà-phê cùng nhau.
Lần này Hiểu Gia thông báo tin vui: cô đã tìm được người mình thích.
Sau khi xác nhận anh chàng đó là người thật việc thật, không phải nam idol mới nổi nào thì cô mới thở phào: “Đây là chuyện tốt.”
Hiểu Gia kể, vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, để thoát khỏi sự cằn nhằn của mẹ, cô đã đến bảo tàng và xem một cuộc triển lãm miễn phí về đồ sứ. Anh ta là hướng dẫn viên ở đó.
“Anh ấy nói tiếng Anh rất trôi chảy, giải thích sinh động và thú vị, kiến thức lịch sử cũng rất phong phú. Ngay cả một số khách nước ngoài có mặt cũng khen ngợi tài năng của anh ấy.” Hiểu Gia hào hứng nói: “Tiểu Cần, anh ấy quả thật có khí chất rất đặc biệt.”
“Vậy ngoại hình thế nào?” Tống Cần biết đây chính là điều mà Hiểu Gia coi trọng.
“Haha, chị nói thì em cũng sẽ không tin. Anh ấy không hề đẹp trai, cùng lắm là đường nét khuôn mặt hài hoà thôi. Nói đúng hơn thì anh ấy không phải hình mẫu tôi thích, nhưng kỳ lạ là chị lại cảm thấy rất hợp mắt chị.”
“Em đã nói từ lâu rồi, ngoại hình không phải là tiêu chí duy nhất để chọn bạn đời…”
Hiểu Gia nhanh chóng cắt ngang lời nói sáo rỗng của Tống Cần và đi thẳng vào chủ đề: “Vấn đề bây giờ là chị nên làm gì? Mấy ngày nay chị bồn chồn không yên, làm gì cũng nhớ tới anh ấy. Cứ tiếp tục như vậy chắc chị điên mất.”
Tống Cần im lặng vài giây rồi nói: “Nếu đã vậy thì em nghĩ chị nên chủ động hơn một chút.”
“Làm sao để chủ động? Chị còn không biết tên anh ấy, cũng không thấy anh ấy đeo thẻ nhân viên.” Hiểu Gia nóng ruột nói: “Lúc đó chị căng thẳng đến mức không dám mở miệng, huống chi là bạo gan đi hỏi Wechat người ta.”
“Nếu anh ấy là hướng dẫn viên thường xuyên của bảo tàng, tên của anh ấy có thể được đăng trên trang web chính thức mà. Còn nếu anh ấy là tình nguyện viên, chị nên đến tận nơi hỏi, người của bảo tàng hẳn là biết thông tin. Nhưng có một điểm quan trọng, trước tiên chị phải xác nhận xem anh ta có còn độc thân hay không thì mới có thể tiến hành bước tiếp theo.”
Hiểu Gia gật đầu nói thêm: “Nói thật ra, chị không chắc có phải do chị độc thân quá lâu hay không, nhưng cảm giác này rất mãnh liệt.”
“Em hiểu, nhưng bản thân loại cảm giác mạnh mẽ như vậy cũng không dễ dàng xảy ra. Nếu anh ấy còn độc thân, em ủng hộ chị chủ động theo đuổi anh ấy.”
“Vậy thì chị sẽ thử. Nếu thật sự không tìm được thông tin thì bỏ qua thôi.” Hiểu Gia cắn một miếng salad và ngập ngừng nói: “Thật ra hôm đó chị không dám nói chuyện với anh ấy, bởi vì trực giác chị cảm thấy mình không xứng. Anh ấy trông rất đĩnh đạc điềm tĩnh, kiến thức sâu rộng, chắc chắn là một người ưu tú, trong khi chị chỉ là một viên chức bình thường.”
Tống Cần kịp thời sửa lời cô ấy: “Em đã nói nhiều lần rồi, chị không nên phủ nhận bản thân như thế.”
“Chị cũng muốn thay đổi, nhưng khó mà trở nên tự tin được, chị là đứa con gái mà mẹ chị mỗi khi nhắc tới là phàn nàn.”
“Đừng nói những điều này nữa, quay lại chủ đề chính, chị phải chủ động tìm kiếm thông tin của anh ấy, nếu có khó khăn cứ nhắn cho em, em sẽ giúp chị.” Tống Cần nhẹ nhàng nói: “Chị không chỉ là khách hàng mà còn là bạn của em, em rất mong chị sớm tìm được một người bạn trai tốt.”
Tống Cần trở lại công ty, đồng nghiệp trong nhóm sau bữa trưa đang tụm năm tụm ba buôn chuyện. Từ chuyện gia đình, bạn trai bạn gái, mua sắm, công việc, tiền bạc đều được mang ra làm chủ đề.
Trưởng phòng Tiểu Giả đang thao thao phân tích các vấn đề của hôn nhân, Tiểu Uông cũng góp lời, Viện Lâm thì đang chia bánh quy dừa cho mọi người.
Tống Cần cầm một chiếc bánh quy nhỏ, cắn một miếng, lặng lẽ nghe nhưng tâm trí đã sớm bay đến quán ăn ở phố Dật Hưng.
Không biết qua bao lâu, tiếng cười run run đặc trưng của chị Tiểu Giả kéo cô về với thực tại. Tống Cần lắc đầu, tự nhủ không nên nghĩ tới ông chủ Thẩm kia nữa.
Công việc buổi chiều rất bận rộn.
“Sự kiện tuần này của chúng ta sẽ được tổ chức tại quán trà, sẽ có những tiết mục biểu diễn nghệ thuật như vẽ tranh hoặc chơi nhạc cụ, chủ yếu cho mọi người phô bày chút tài năng. Số lượng người tham gia sự kiện không thể quá nhiều cũng không thể quá ít. Tôi nghĩ là tám nam và sáu nữ là phù hợp nhất, như vậy có thể khuyến khích các chàng trai cạnh tranh. Tám nữ hoặc sáu nam cũng ổn, thúc đẩy phụ nữ dưới ba mươi tuổi theo đuổi hôn nhân hơn, không thể ngồi một chỗ chờ nhân duyên tới. Cái gì? Chơi đánh trống chuyên hoa à? Người nào đề xuất cái trò chơi vớ vẩn này vậy? Viết thơ cũng bỏ qua đi, cao siêu như vậy ai mà làm được.”
Từ việc liên hệ địa điểm, sàng lọc số lượng người, sắp xếp chương trình, chuẩn bị tài liệu, đăng flyers lên website và weibo, cho đến gửi thư đến các thành viên VIP, mọi người quay cuồng cho tới hơn sáu giờ tối.
Tống Cần kiệt sức, xoay vai giãn cơ, chuẩn bị tan sở.
Sau khi bước ra khỏi công ty, Tống Cần thầm tính trong lòng, hôm nay dù bận rộn đến thế mà cô vẫn nghĩ về một người mà mình không nên nghĩ tới ít nhất sáu lần.
Đúng là bị con ma tình yêu nó ám rồi. Thôi thì bỏ qua không bằng làm rõ, hay là cứ đi đến nhà hàng nhìn một chút…
Cô vừa đi vừa suy nghĩ.
Việc kinh doanh của “Sáng Nay” đã trở lại bình thường, bên trong chật kín người, không còn bàn trống.
Tống Cần đứng ở cửa, ngửi thấy mùi phô mai nồng nặc, trong bụng càng cảm thấy trống rỗng. Bên trong chỉ có một đầu bếp và bốn người phục vụ, tất cả đều là nam, ngoại hình ưa nhìn. Chẳng trách nơi này lại được các cô gái trẻ yêu thích, thêm vào đó, đồ ăn dường như đã quay lại với chất lượng như bình thường.
Cô đứng một lúc vẫn không tìm được người mình muốn gặp.
“Xin lỗi, đang là giờ cao điểm, có thể phải đợi ba mươi lăm phút.” Một người phục vụ đi tới, rất lịch sự thông báo cho Tống Cần.
“Tôi có mua đem về được không?” Tống Cần hỏi.
“Mua đem về thì cũng phải đợi ạ.” Người phục vụ tính toán số lượng đơn đặt hàng và ước tính thời gian: “Không dưới bốn mươi phút.”
“Lâu như vậy ạ? Thế thôi.” Tống Cần cũng lễ phép nói: “Lần sau tôi sẽ quay lại.”
Người phục vụ nói xin lỗi và quay lại công việc bận rộn.
“Xin lỗi, xin nhường đường.”
Tống Cần vừa định rời đi thì thoáng thấy một thanh niên giao hàng mặc bộ đồ lao động màu xanh vội vã bước vào, giọng khẩn trương: “Tôi đến lấy đồ ăn, sắp trễ rồi, xin nhường đường.”
Tống Cần lùi lại một bước, để anh ta vào trước, nhìn dòng người kéo đến liên tục, cô càng cảm thấy mình nên nhanh chóng đi khỏi nơi này, tìm một tiệm mì giải quyết qua loa bữa tối.
Người giao hàng nhanh chóng cầm lấy túi giấy, đi được vài bước thì nhấc điện thoại lên, sau một lúc mới ngạc nhiên và bất lực nói: “Cái gì? Anh không muốn à? Tại sao? Tôi đã lấy đồ ăn rồi, xin lỗi, kẹt xe nên tôi đến hơi trễ, tôi…”
Đối phương hình như đã cúp điện thoại, người thanh niên ôm túi giấy với vẻ mặt mệt mỏi bất lực, đang định gọi điện lại để liên lạc thì Tống Cần tiến lên một bước, lễ phép nói: “Anh cho hỏi, nếu đối phương nhất quyết không muốn phần ăn này thì để lại cho tôi được không?”
Kết quả là Tống Cần trở về nhà với phần ăn được đóng gói cẩn thận.
Khi cô mở ra, bên trong có một miếng cá chiên, một phần nhỏ salad khoai tây, một phần cơm được trang trí với vừng đen và một quả trứng chiên cuộn.
Cô cắn một miếng trứng, ngon không ngờ, ngon hơn nhiều so với món trứng chiên nhạt nhẽo do ông chủ Thẩm làm.
Cô đột nhiên thắc mắc: Liệu cô còn có thể gặp lại anh không?
Nghĩ như vậy, cô nhìn xuống đầu ngón tay mình, nhớ lại khoảnh khắc tay cô chạm vào tay anh, sau đó cảm thấy đầu óc mình có bệnh rồi.
Suốt đêm, Tống Cần cố gắng lấy lại sự tỉnh táo, khả năng cao là cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, người trưởng thành như cô nên học cách chấp nhận thực tế.
Cô đấu tranh nội tâm một lúc lâu, đến khuya mới chậm chạp đi ngủ.
Ngày hôm sau, mí mắt Tống Cần nặng trĩu, cô uống liêc tục hai tách cà-phê để chống đỡ cơn buồn ngủ.
Trong giờ nghỉ trưa, chị Tiểu Giả phàn nàn về một khách hàng nam, cho rằng bạn gái mình hẹn hò không đủ chân thành, ảnh chỉnh sửa quá đà đến mức không nhận ra người thật.
“Nhà anh ta chắc không có gương soi, bản thân mình trông như con hà mã mà đi chê bai ngoại hình người khác như vậy.”
Tiểu Uông bất lực nói: “Hình như phần lớn mọi người đều thế mà, không nhìn ra khuyết điểm của mình, luôn chú ý đến khuyết điểm của người khác, cho nên dù đã gần nửa đời người mà vẫn còn đi tìm người phù hợp.”
“Con người thời hiện đại kỳ lạ như vậy đấy.” Viện Lâm tiếp lời, “Bên tôi có một cô gái đã viết rằng sẽ không bao giờ chấp nhận một chàng trai có ngón tay xấu xí.”
“Người cuồng tay đẹp.” Tống Cần trầm ngâm, “Thật ra cũng dễ hiểu thôi, mỗi người đều có gu thẩm mỹ riêng mà.”
Tiểu Uông nhìn bàn tay của mình rồi hỏi: “Ngón tay xấu có nghĩa là đốt ngón tay thô to như tay tôi đúng không?”
“Tay cậu còn được chán.” Viện Lâm cười giải thích, “Tôi đoán là cô ấy không thích đàn ông có bàn tay mũm mĩm.”
“Phân biệt đối xử với bàn tay mũm mĩm à? Chồng tôi có bàn tay mũm mĩm, tôi cũng vậy. Tôi nghĩ hầu hết mọi người đều có bàn tay mũm mĩm”, Tiểu Giả không vui, hỏi, “Trời ơi, cô gái này bao nhiêu tuổi? Chắc là lậm phim ngôn tình quá nên chỉ chăm chăm nhìn tay người ta à. Một ngày hai mươi bốn tiếng, còn biết bao việc phải làm.”
“Đúng vậy, có tay lành lặn là đủ tốt rồi.” Tiểu Uông cười đồng ý.
Tống Cần nói: “Thật ra tôi nghĩ đôi mắt quan trọng hơn. Nếu đôi mắt đẹp thì đó là ưu điểm lớn nhất.”
“Đương nhiên, nó được gọi là cửa sổ tâm hồn mà.” Tiểu Uông gật đầu.
Tống Cần tự nhiên nghĩ đến đôi mắt Thẩm Minh Tích, đó là đôi mắt mang theo nắng và gió mùa xuân, như thể vừa nhìn vào liền cảm thấy vạn vật đâm chồi trong lòng.
Lại nữa rồi, cô lại nghĩ đến ông chủ Thẩm, hết thuốc chữa.
Tống Cần vội cắt đứt dòng suy nghĩ đang phân tán của mình.
Sáng thứ bảy, Tống Cần bắt đầu chuẩn bị từ sớm cho sự kiện buổi chiều. Cô đi đến một tiệm tạp hóa nhỏ gần đó vmua viên sáp thơm và các loại giấy gói quà, chuẩn bị làm quà tặng lưu niệm.
Sau khi bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, cô cúi đầu nghiên cứu cách đóng gói và nghĩ ra vài phương án, mãi đến khi nghe thấy tiếng chim hót líu lo bên tai cô mới nhìn lên và thấy từng đàn chim đang bay về phía một tàng cây lớn, trông rất yên bình.
Lúc này, cô đang mặc chiếc áo khoác mới mua, trong lòng cảm nhận rõ ràng hơi thở của mùa xuân.
Cô cầm chiếc túi khá nặng trên tay, chậm rãi đi về phía văn phòng.
Không ngờ đến, lúc này cô gặp được người mà cô ngày nhớ đêm mong.
Thẩm Minh Tích vừa bước ra khỏi quán ăn, trên tay cầm một chậu hoa, đang cúi xuống đặt trước cửa rồi bước trở lại vào bên trong quán.
Tống Cần vừa nhìn thấy anh thì toàn thân như bị đóng đinh tại chỗ, nhịp tim không ngừng tăng lên.
Hôm nay anh mặc một bộ vest trang trọng, điều này khiến cô thấy anh rất xa lạ.
Một lúc sau, anh lại bước ra, đeo một đôi găng tay và cầm theo một bình tưới nước bằng nhựa, đang phun nước vào chậu cây và nhặt những chiếc là khô rụng dưới sàn.
Cô không biết nên tiến hay lùi, suy nghĩ một lúc, việc đầu tiên cô làm là cúi đầu kiểm tra quần áo, may mắn thay, hôm nay trông cô rất gọn gàng tươm tất.
Cô bước tới, gật đầu chào anh.
Anh nhìn thấy cô, đặt bặt tưới xuống, “Ồ, là cô à.”
Cô không biết có phải là do mình hiểu lầm hay không, nhưng cô nhìn thấy trong mắt anh dường như có nụ cười, như thể đang chào đón cô.
“Anh đến cửa hàng sớm thế à?” Cô cố gắng nói chuyện với anh một cách bình tĩnh.
“Lát nữa tôi phải đến ga tàu cao tốc. Mấy ngày tới tôi sẽ đi công tác nên ghé qua cửa hàng trước khi rời đi.”
“Anh đến đây để tưới hoa à?” Cô hỏi.
“Nhân tiện thôi.” Anh trả lời ngắn gọn.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra việc kinh doanh nhà hàng của anh rất tốt nên anh không cần phải lo lắng quá đâu”.
“Có vẻ như gần đây cô cũng ghé qua ủng hộ phải không?”
“Ừ, tôi đến một lần, nhưng do đông người quá nên tôi chỉ có thể mua được phần ăn mà người khác vô tình hủy đơn.”
Anh gật đầu, không nói gì nữa trong một lúc, anh đưa mắt nhìn những bông hoa của mình.
Trong lúc im lặng, Tống Cần không khỏi có chút lo lắng, không biết nên nói gì, chỉ đành im lặng nhìn anh.
Ánh nắng ban mai dường như rất ưu ái anh, chiếu vào bên sườn mặt, cô có thể nhìn rõ dái tai trắng như ngọc và một phần làn da trắng nõn phía trên ve áo anh, làm cô liên tưởng đến hoa lê nở rộ trong mùa xuân.
Đột nhiên, cô cảm thấy mình như một người bi.ến thái.
“Lần sau muốn tới ăn tối, cô có thể đến sớm hơn một chút.” Anh đột nhiên lại lên tiếng.
“Được.” Cô nhớ ra điều gì đó, “Nhân tiện, cửa hàng của anh hình như không nhận đặt chỗ trước.”
“Vì cửa hàng không lớn nên điều kiện khách quan không cho phép chúng tôi nhận đặt chỗ.” Anh trả lời cô.
“Nếu đột nhiên muốn qua ăn tối, nhưng không biết ở đó có đông người hay còn bàn trống không, tôi có thể gọi điện hỏi được không?” Cô lại hỏi.
“Bình thường cũng không bận lắm, trừ khi là giờ cao điểm.” Anh nói: “Đương nhiên có thể gọi điện hỏi trước.”
Cô gật đầu rồi mỉm cười, nụ cười mang theo ánh sáng.
Anh có chút nghi ngờ nhìn cô, dường như không hiểu tại sao cô đột nhiên mỉm cười vui vẻ.
“Nhân tiện, tôi có thể thêm tài khoản Wechat của anh không? Nếu tôi muốn đặt chỗ, tôi có thể liên hệ trực tiếp với anh.” Tống Cần chậm rãi nói: “Có bất tiện không?”
Nói xong, cô cảm thấy gió xuân thổi quanh người có chút ngưng tụ, trong lòng thầm nghĩ: Bị từ chối cũng là chuyện bình thường.
Anh không nói gì, có vẻ như đang suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho cô Wechat có mã QR.
Vì vậy, Tống Cần thành công kết bạn Wechat với Thẩm Minh Tích.