Chủ nhân?
Tiêu Lâm vẫn chưa tỉnh táo lại, văn hóa của Hoa Hạ và Đại Ngụy tương thông, nhưng con người thì không giống, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một Bạch Khởi, còn gọi hắn là chủ nhân.
Tiêu Lâm hơi ngơ ngác, xem ra hắn vẫn chưa hiểu rõ về thời không này lắm.
“Tiêu giải nguyên? Đây là hộ tịch của Bạch Khởi, ngài cũng có một phần.” Từ Thúc Bình cười ha ha, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Tiêu Lâm hành lễ, nhanh chóng nhận hộ tịch bỏ vào trong tay áo, vội đỡ Bạch Khởi đang quỳ lên: “Hãy đứng lên.”
Các quan chức thấy hắn đối xử lễ độ với hộ vệ như vậy, không nhịn được bắt đầu nghị luận: “Ai cũng nói hắn kiêu ngạo thô lỗ, ta thấy là nói xằng nói bậy rồi!”
“Tất nhiên rồi, người bệ hạ chọn trúng có thể kém cỏi chứ, những người kia ghen ghét thôi.”
“Ta cũng muốn một hộ vệ! Nhưng không dám yêu cầu!”
“Ngươi á, thôi đi, cẩn thận bị quan lớn giết mấtỊ”
“Khu khụ!” Từ Thúc Bình ho khan, Tiêu Lâm vẫn chưa đi đâu, lớn giọng như vậy, là sợ Tiêu Lâm không nghe thấy à?
Tiêu Lâm không để ý tới lời thì thầm to nhỏ của những người này, quả nhiên tính hóng hớt của quan chức Đại Ti Nông là tiếng đồn không ngoa, trông như dân chúng bình thường. Hắn hành lễ nói: “Chuyện đã làm xong rồi, cảm tạ Từ đại nhân tự mình giúp đỡ, Tiêu mỗ không tiện làm phiền thêm nữa…”
“Tiêu giải nguyên khách khí, bản quan là một quan nhỏ, tự mình làm cũng không tính là gì” Tiêu Lâm còn chưa nói xong, Từ Thúc Bình đã tự động mở chế độ nói nhiều: “Thi Hội sắp tới rồi, bản quan cực kì lạc quan về Tiêu giải nguyên, đợi ngài thi Hội đậu cao, nhất định phải mời bản quan uống rượu đấy. Ta ấy à, cực kì thích nói chuyện với người có tài như Tiêu giải nguyên. Nhất định phải mời ta, nhất định đó.”
Tiêu Lâm cười, phong độ quân tử nhẹ nhàng, khiến người ta nhìn không chớp mắt: “Nếu Tiêu mỗ có thể may mắn đậu cao, nhất định sẽ mời.”
“Thật ra không đậu cũng có thể mời ta, chỉ là bản quan thích thảo luận về thơ ca với người đọc sách, học giả thanh lịch, rồi đến trời đất trăng trời, rồi đến sự khởi đầu của hồng hoang, rồi…”
“Khụ! Khụ! Khụ!” Cấp dưới của Từ Thúc Bình hắng giọng điên cuồng, sao có thể nói như vậy được, sao có thể nói không đậu ngay trước mặt người ta chứ?
Mặc dù người của Đại Ti Nông đều nghe nói toán học của Tiêu Lâm cực kì không tốt, không qua được thi Hội, nhưng Từ đại nhân hơi quá đáng rồi đấy!
Cấp dưới nhắc nhở điên cuồng, lúc này Từ Thúc Bình mới phát hiện mình để lộ rồi, ông ta nhanh chóng thu nụ cười lại, lời lẽ chính nghĩa bảo: “Thật đó, đậu thì càng tốt, không đậu cũng có thể mời tiểu quan uống rượu.”
Các cấp dưới bất lực, Từ đại nhân đúng là nỗi hổ thẹn của Đại Ti Nông.
“Không có nước thì không có nhà, không có gia đình nhỏ thì không có gia đình to. Từ đại nhân phụ trách quản lí hộ tịch, chính là điều căn bản nhất của đất nước, là chuyện quan trọng nhất trong nước, sao mà là tiểu quan được? Tiêu mỗ có thể cùng uống rượu với đại nhân, là phúc của Tiêu mỗ. Sau khi Tiêu mỗ đậu cao, người đầu tiên ta mời, tất nhiên sẽ là Từ đại ân nhân.
Từ Thúc Bình ngơ ngác, ai cũng nói Đại T¡ Nông là nơi địa vị cao quyền chức nhỏ, là gối thêu hoa, nhìn thì ấn tượng nhưng vô dụng.
Bao nhiêu người có học đọc sách, nhưng nơi họ không bằng lòng muốn tới nhất lại chính là Đại Ti Nông.
Nhưng trên mặt Tiêu Lâm lại không hề có tí ý khinh thường nào, hành lễ cực kì kính trọng.
Từ Thúc Bình tiễn chủ tớ hai người ra ngoài Đại Ti Nông, đứng ở cửa suy nghĩ rất lâu, không nở nụ cười nữa.
Hôm nay gặp mặt, Tiêu Lâm này quả đúng như bệ hạ nói, thật sự không phải người thường.
Ông ta đứng hóng gió rất lâu, đột nhiên cấp dưới la lên nói: “Đại nhân, tỉnh lại đi!”
Từ Thúc Bình nhìn Tiêu Lâm biến mất ở cuối con phố dài, tỉnh táo lại, bước vào cửa lớn, cười nói: “Đến đây đến đây! Giục cái gì mà giục!”
Nhà họ Tiêu.
Hôm nay nhà họ Tiêu náo nhiệt khác thường, để chúc mừng bái cho Bạch Khởi được nhập tịch, bà Tiêu làm một bàn đồ ăn lớn, đặt đ ĩa thịt heo xào ớt ở giữa, là món ăn chủ đạo quan trọng nhất của hôm nay, A Thạch cũng bưng một vò rượu có mùi thơm nồng nhất tới.
Tiêu Lâm có nhiều điều muốn nói, cầm bát lên nhấp một ngụm, rồi đẩy bát rượu tới trước mặt Bạch Khởi: “Nào, Bạch Khởi! Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi nhập vào nhà họ Tiêu! Uống hết bát rượu này, chúng ta chính là huynh đệ! Sau này cùng sống cùng chết! Vinh nhục có nhaul”
“Vâng! Chủ nhân!” Bạch Khởi chỉ coi là mệnh lệnh, lập tức nhận bát rượu, ngửa đầu lên! Một hơi uống cạn!
“Tốt!” Hôm nay Tiêu Lâm vui vẻ, sau khi thu được Bạch Khởi, hắn cảm thấy ít nhất cũng có một tia liên hệ nào đó với ở thế giới lúc trước, cho nên thật sự rất vui mừng, hắn lại rót một bát rượu nữa, đưa cho A Thạch: “A Thạch, nào! Sau này ba chúng ta chính là huynh đệ tốt! Cạn nào!”
A Thạch không dám tin, cậu ta cẩn thận nhìn cái bát trước mặt: “Cô gia… Con, con cũng được tính à?”
“Gọi cô gia cái gì hả? Ngươi cũng đâu phải là nô lệ của Tần phủ! Ta cũng không phải người nào của Tần phủ! Sau này, gọi là đại ca là được!” Tiêu Lâm nhét rượu vào tay cậu ta, A Thạch vô cùng xúc động: “Vâng, nhờ có đại ca coi trọng A Thạch, cả đời này A Thạch nhất định sẽ làm chó săn cho đại ca thật tốt!”
Chó săn là Tiêu Lâm dạy A Thạch, Tiêu Lâm nói chó săn nghĩa là trung thành nhất. Tiêu Lâm còn lấy ví dụ, nhà họ Chu là chó săn của Ngụy Giám Quốc.
Tiêu Lâm dở khóc dở cười, vỗ vào vai A Thạch: “Uống đi!”
“Vâng!” A Thạch cũng ngửa đầu uống cạn, vui sướng vô cùng. Hôm nay là ngày đầu tiên A Thạch ăn cơm ở bàn chính, chỉ có Tiêu Lâm mới có thể cho cậu ta trải qua những ngày thế này, cậu ta nhất định sẽ thề sống chết đi theo!
Nhà họ Tiêu vui vẻ hòa thuận, kính rượu cho nhau.
Uống được vài ly, Tiêu Lâm càng vui hơn: “Nào, tới đây nếm thử món ăn đặc sắc ở quê nhà Tiêu Lâm ta đi, thịt nấu hai lần xào ớt đấy!”
Vừa dứt lời, bà Tiêu và Tịnh Nhi ngơ ngác, trước kia hắn nói những lời kì quái thì cũng có thể hiểu được, nhưng Tiêu Lâm luôn ở ngoài kinh thành, trước nay chưa từng thử món này, sao lại nói là đặc sắc được?
Con ngươi đen kịt của bà Tiêu xẹt qua một tia hiu quạnh, nhưng không nhiều lời, vẫn cười rót rượu gắp thức ăn cho bọn họ.
Tiêu Lâm gắp cho A Thạch một miếng ớt đỏ au: “Đây chính là ớt, vào miệng sẽ có cảm giác cháy bỏng, vào họng thì tê, vào người là phát nóng, đợi lát nữa ngươi sẽ thấy toàn thân tê dại, ngây ngất, sau khi ăn rồi, ngươi sẽ không quên được nữa.
A Thạch cho rằng, lời lúc trước cô gia nói đều là đang lừa dối cậu ta, sao bây giờ lại có thứ tuyệt diệu như vậy được.
Mọi người đưa đũa nếm thử, vội vàng thè lưỡi cho bớt cay, ăn xong lại điên cuồng uống nước, hết một bữa cơm, ai cũng cay tới đỏ mắt tía tai, mồ hôi nhễ nhại.
Nhưng cũng thật sự như lời Tiêu Lâm nói, đúng là thứ tuyệt diệu này khiến người ta muốn ngừng mà không được, cực kì hợp ăn với cơm.
Ngoài sân nhà họ Tiêu, một thân hình xinh đẹp yểu điệu đang đứng ở ngoài nắm chặt khăn tay, vừa nãy lúc Tiêu Lâm hô cái gì mà hắn không còn là người của Tần phủ nữa, Tần Phượng Uyển đã nghe thấy rồi.
Bây giờ Tiêu Lâm trắng trợn không ở lại nhà họ Tần nữa, còn nói những lời bất kính buông thả, ngoài tức giận ra, nàng nhìn cửa nhà họ Tiêu đóng chặt, còn sinh ra chút rụt rè khó hiểu.
“Tiểu thư, chúng ta quay về đi, đêm tối giá rét, cẩn thận bị cảm lạnh” A Hương nói khó, cửa lớn nhà họ Tiêu luôn đóng chặt, hồi nãy đã gõ, mà tiếng uống rượu chơi đoán số ở trong quá lớn, hoàn toàn không nghe thấy được.
Lần trước cãi nhau to với Tiêu Lâm, khiến Tân Phượng Uyển tức giận vô cùng, còn Tiêu Lâm không biết đã làm thế nào mà hại Tân Nam lâm bệnh nặng, nàng càng cực kì chán ghét Tiêu Lâm, cũng không để ý tới hắn nữa.
Tần lão thái thái khuyên Tân Phượng Uyển, dù không bằng lòng, cũng phải giả vờ ân ái, vợ chồng tôn trọng nhau, chung quy đã là phu thê, nếu để người ngoài biết hai người ở riêng thì không chỉ khó coi, còn làm hại mặt mũi nhà họ Tần, cũng không tốt cho thanh danh của Tân Phượng Uyển.
Ban đầu nàng cho rằng Tiêu Lâm làm mấy chuyện bẩn thỉu, mấy nay chắc chăn đã hối hận, suy cho cùng thì Tân phủ là nơi nhà cao cửa rộng, rời khỏi Tân phủ sẽ là sự tổn hại của Tiêu Lâm! Bây giờ xem ra, hắn ăn ngon uống say, còn thu một nô lệ Côn Luân nở mày nở mặt.
Đâu như Tân Phượng Uyển mấy nay tức tới mức không ăn không uống nổi chứ? Nàng bực mình vứt cái bọc trong tay xuống đất: “Đil”
Trong bọc đồ là một bộ đồ cưới quý giá, chính là bộ mà Tiêu Lâm cầm tới tiệm cầm đồ để cầm cố.