Ngòi bút của hoàng đế bỗng nhiên nặng trĩu: “Cũng có thể Tiêu Lâm không lý giải được huyền cơ trong món quà.
Chỉ là con người này có hoài bão và chí lớn nên mới hành động táo bạo như vậy”.
Đầu tiên thu phục Bạch Khởi.
Thứ hai giết Tống Thiên Vấn.
Thứ ba chém Thẩm Dương.
Việc nào cũng khiến hoàng đế vô cùng hài lòng.
Cái chết của Tống Thiên Vấn chẳng khác nào cái tát vào mặt Tống Trí.
Thẩm Dương vừa chết, là đòn tấn công với đám quan lại âm thầm lộng quyền trong bóng tối, vậy là cử nhân năm nay sẽ không đột nhiên chết vì bệnh lạ hoặc mất tích nữa.
“Bệ hạ sáng suốt, Tiêu Lâm này nhất định là hiểu thánh ý. Thần chưa từng thấy ai làm đúng ý bệ hạ như vậy. Bởi vì Bệ hạ thánh minh nên Đại Nguy mới có thể đào tạo ra người tài như vậy”, Mã công công khen ngợi khiến hoàng đế vẻ mặt vô cùng vui vẻ, gật đầu đáp: “Chỉ có những văn nhân sĩ tử từng nhìn thấy máu mới có thể sống sót từ miệng cọp trở về. Tiêu Lâm này quả thực không tồi”.
Mã công công gật đầu, mỉm cười rồi đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: “Ồ, nghe nói trong trận ẩu đả, cánh tay của Tiêu Giải nguyên đã bị thương”.
Bị thương?
Hoàng đế bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Mã công công, ông vào cung đã nhiều năm, việc gì cũng rõ ràng, sáng suốt. Chỉ riêng chuyện Tiêu Lâm, sao ông lại xem nhẹ người này như vậy, thấy gió là trời nhất định sẽ mưa hay sao? Đừng để vị Giải nguyên này đánh lừa”.
Mã công công sửng sốt, bệ hạ nói như vậy là có ý gì? Hoàng đế không giải thích thêm, đặt bút xuống, cười lớn rồi bước đi: “Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, chúng ta tới Ngự hoa viên ngắm hoa đi!”
Mã công công vội vàng chạy theo sau, vừa chạy vừa ra lệnh cho thái giám đang quỳ nói: “Hai ngươi mau đóng khung bức thư pháp của bệ hạ, làm cẩn thận vào”.
“Vâng!” tiểu thái giám không dám sơ suất, nhẹ nhàng thu tờ giấy lại. Trên giấy chỉ viết một chữ “Giết”, bút pháp mạnh mẽ, cứng cáp, mực thấm cả vào mặt sau tờ giấy, sát khí toả ra từ nó vô cùng nồng đậm.
Hai vị thái giám trẻ tuổi nhìn nhau, trong lòng lạnh lẽo, không dám nói lời nào chỉ cẩn thận cất đi.
Tin tức về cánh tay bị thương của Tiêu Lâm đã truyền đến sòng bạc, khiến các con bạc ở đây được phen vui như trảy hội. Tiêu Lâm vốn đã không có lợi thế về toán thuật, bây giờ cánh tay còn bị thương, lại còn bị thương tay phải. Như vậy, cho dù thư pháp có đỉnh cao như thần tiên giáng thế thì cũng không vớt vát lại được.
Các con bạc kéo đến như một làn sóng, cá cược rằng Tiêu Lâm lần này sẽ không giành được vị trí đầu bảng. Gã chủ sòng có chút hoảng hốt, hăn chưa bao giờ thấy nhiều người kéo tới cá cược như vậy. Nếu Tiêu Lâm thật sự rớt bảng thì sòng bạc này chẳng phải đến cái vách gỗ cũng không còn sao?
Bởi vậy gã hoảng sợ, không cho thêm người vào cá cược.
Cho nên, nhiều người chỉ có thể âm thầm tự tổ chức cá cược chui bên ngoài sòng bạc.
Trong Tần phủ, Tân Phượng Uyển tuy không ra khỏi cửa một bước nhưng cũng đã nghe nói đến trào lưu trong dân chúng.
Hôm nay Chu Hành tới gặp Tân Phong, nói rằng muốn đem tặng hai vò rượu loại mới ra ngon nhất tại kinh thành.
Ngoài ra, hắn ta còn “nhân tiện” thuật lại rằng Tiêu Lâm gần đây gây ra những sóng gió gì, khiến bàn dân thiên hạ bất mãn thế nào.
Chỉ là lần này, cho dù Chu Hành có bóng gió mời chào thế nào thì Tân Phượng Uyển mọi lần vẫn hớn hở ra gặp hắn ta hôm nay cũng viện cớ không khoẻ để không ra gặp.
Tần Phong nói: “Em gái ta hôm nay có chút không khỏe nên không thể ra gặp huynh. Xin Chu huynh thứ lỗi”.
“Không sao, không sao”, Chu Hành xua tay, Tân Phượng Uyển vì tức giận Tiêu Lâm mà sinh bệnh sao?
Trong mắt Chu Hành hiện lên một tia tức giận, đợi qua kỳ thi Hội mà xem, chẳng lẽ Chu công tử đây lại không xử lý được một tên cử nhân rớt bảng?
Tần Phong vẫn bình tĩnh, mời Chu Hành tiếp tục uống trà hàn huyên.
Tân Phượng Uyển đã kết hôn, vậy mà Chu Hành lại hết lần này tới lần khác tới nhà tìm gặp, nếu người ngoài biết được, nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến tiếng tăm của nhà họ Tần.
Tuy nhiên, “thế tử” nhà họ Chu cơ to thế cao, Tân Phong dù có không vui cũng không dám đắc tội.
Lúc này, một người hầu vội vã chạy vào thông báo: “Thiếu gia! Thiếu gia! Ngoài cửa có bạn của cô gia tới thăm!”
Tiêu Lâm có bạn ở kinh thành sao?
Tần Phong và Chu Hành nhìn nhau, nhắc đến Tiêu Lâm là Tần Phong lập tức nổi giận.
Hắn ta giận dữ quát: “Bằng hữu của thứ chó hoang mèo lạc đó cũng xứng đáng vào Tần phủ sao?”
Người hầu kia lúng túng đáp: “Đó, đó là Dịch công tử của Côn Ngô Các!”
Tay Chu Hành run lên, tách trà rơi xuống bàn, trà nóng chảy đầy xuống sàn nhà!