“Không được làm vậy!”
Trần Thích nhìn ra ý định tự sát của Hàn Việt liền vội vàng ngăn cản, chỉ là chậm mất một bước.
May mắn trong lúc nguy cấp, Hoài Ngọc nhanh trí vung cây nguyệt trượng của mình, gõ nhẹ vào bàn tay Hàn Việt, bởi vì bị đau nên đối phương lập tức thu bàn tay đang cầm thanh đao lại.
Hoài Ngọc khẽ cau mày, trong lòng tự hỏi người này điên rồi à?
Chẳng qua hắn chỉ nói đùa vài câu thôi, thế quái nào tên này lại còn dám tự sát? Trước đây đám người kia cũng xem thường hắn, nói Hoài Ngọc hắn là tên quê mùa thất học, thậm chí nói cái gì mà “nếu tiên sinh dạy hắn nghe thấy hắn làm thơ, e là có thể tức đến độ c.h.ế.t đi sống lại luôn”. Cho nên nếu như hắn yếu ớt, mỏng manh như Hàn Việt, chỉ mới bị người ta cười nhạo đã tìm cách tự sát thì chẳng phải bây giờ Hoài Ngọc hắn đã đầu thai được tám mươi kiếp rồi à?
Hơn nữa, nếu nói hắn chỉ biết dựa vào dòng dõi, ăn cho căng bụng rồi chờ chết, thế há chẳng phải tên Hàn Việt này cũng thế sao? Diễu võ giương oai dòng họ của mình, khoe khoang phụ thân, còn lôi cả tổ phụ ra để nói, còn không phải dựa vào tổ tiên à?
Đột nhiên Hoài Ngọc phát hiện đám người đọc sách này đối với việc của người khác thì khắt khe, còn việc của mình thì khoan dung độ lượng. Hắn nói người khác thì được, đối phương nói lại hắn thì là không được.
Hoài Ngọc lên tiếng: “Ta chỉ muốn chơi một trận mã cầu mà thôi, giờ ngươi đang bị thương, qua một bên hóng mát đi, vậy phần còn lại cứ tiếp tục đi!”
Mọi người nghe thấy thế, sắc mặt liền suy sụp trông thấy rõ.
Còn chơi nữa hả?
Trần Thích nói: “Vương gia, chúng ta không chơi được.”
Hoài Ngọc hỏi: “Tại sao?”
Trần Thích đảo mắt ý muốn bảo Hoài Ngọc xem Hàn Việt đang ngồi yên trên mặt đất: “Thiếu một người nên không được.”
Hoài Ngọc chậc lưỡi một tiếng.
Vốn số lượng người chơi của cả hai bên là như nhau, đều là mười người, chỉ là hiện tại Hàn Việt vì bị thương mà ra ngoài cho nên phía Hoài Ngọc lại nhiều hơn một người.
Vốn bọn họ đều là một dám văn nhân nho nhã tay trói gà còn không chặt lại đọ sức cùng một toán binh lính của Cẩm Y Vệ mạnh khỏe như voi đã rất là không công bằng, lúc này vừa đúng thiếu mất một người, đám văn nhân lập tức nhận ra đây là cái cớ rất tốt liền nhanh chóng la toáng lên chẳng công bằng, không đánh nữa.
Hoài Ngọc cau mày lên tiếng: “Đừng náo loạn nữa! Chuyện này thì dễ thôi, bên ta cũng giảm một người, chẳng phải đã xong sao? Lý Lương Tú!”
“Có thần!”
Lập tức có người nào đó bước ra khỏi hàng ngũ.
Hoài Ngọc nói: “Ngươi rời khỏi đội hình.”
Lý Lương Tú nói: “Tuân lệnh!”
Lý Lương Tú nhanh chóng cưỡi ngựa hướng ra ngoài.
Đám văn sĩ này thầm nghĩ sao để như thế được, vất vả lắm họ mới tìm cái cớ tuyệt vời đến vậy cho nên lập tức sôi nổi bàn luận nói đạo lý, cái gì mà mỗi đội có mười người vốn là truyền thống do tiền bối đặt ra, không được thay đổi, nếu không chính là bất kính với tổ tiên.
Đám người chỉ biết đến đọc sách này không có bản lĩnh gì nhưng được cái mồm mép vẫn rất đáng sợ, một nhóm người nói đến độ nước bọt văng tứ tung, nói từ gia pháp tổ tông đến luận thường đạo lí, từ di ngôn của thánh nhân cho đến tứ thư ngũ kinh, ai nấy cũng nói rất trôi chảy, nói có sách, mách có chứng, liến thoắng không ngừng.
Hoài Ngọc bị bọn họ nói đến mức lùng bùng lỗ tai, hắn vừa định nói không chơi nữa là được chứ gì, không cần tiếp tục nữa, thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một nam nhân:
“Nếu đã như vậy, trẫm thay hắn ta vào đánh, thấy thế nào?”
Nghe tiếng, mọi người liền quay đầu lại, sau đó thấy Hoàng đế cùng một đám người đến đây. Thế quái nào Hoàng Thượng lại đến chứ? Đến từ bao giờ vậy?
Ai nấy đều vội vàng quỳ gối hành lễ: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
“Bình thân.”
Diên Hòa Đế sải bước tiến tới, thấy những người xung quanh, ánh mắt Diên Hòa Đế liền dừng lại trên gương mặt của Hoài Ngọc: “Thêm Trẫm thì sao?”
Chỉ là Hoài Ngọc chẳng hề để ý, khóe môi hơi giật: “Chỉ cần là điều Bệ Hạ thích thì mọi sự đều được.”
“Tốt!” Diên Hòa Đế cao giọng hô: “Lưu Cầm! Đưa con hỏa long của Trẫm đến đây!”
Hỏa long là thú cưỡi của Diên Hòa Đế, giống như con sư tử của Hoài Ngọc, chúng đều từ Tây Vực, là một con n.g.ự.c rất hung mãnh, cả người đều là màu đỏ đậm giống than lửa, chạy nhanh như chớp, là nhất đẳng nhất tuấn mã.
Hơn hai mươi năm trước, hắn cùng huynh trưởng chinh chiến vùng Bắc Cương, tiêu diệt Ngõa Lạt, khi đó còn cưỡi cha của con hỏa long này.
Mọi người không khỏi thầm nghĩ, Thánh Thượng vậy mà lại muốn chơi thật.
Diên Hòa Đế vẫn còn thấy Hàn Việt khóc sướt mướt, trong lòng liền không vui: “Lau khô nước mắt đi, nam nhân có phúc đức mới được sinh ra ở thế gian này, phải biết đầu đội trời chân đạp đất, tay cầm kiếm gặt hái thành tựu rực rỡ, hà cớ gì phải động một tí là đòi sống đòi c.h.ế.t như phụ nhân?”
Hàn Việt vội vàng lau nước mắt, nức nở đáp lời: “Đa, đa tạ Bệ Hạ răn dạy, vi thần nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm, quyết chí thề không bao giờ quên những lời này.”
Có Hoàng Đế gia nhập, số lượng người chơi lập tức ngang nhau, cả hai liền chuẩn bị một lần nữa trước khi lên sân, chỉ là đúng lúc này đột nhiên có một người đứng ra, lắp bắp nói: “À….. thì, ta cũng vừa mới bị ngã ngựa cho nên, có thể…ta có thể rời khỏi đây không nhỉ?”
Mọi người: “…”
Tất cả đều dời tầm mắt sang, sau đó phát hiện đối phương không phải ai khác mà chính là người đã đề xuất so thuật cưỡi ngựa.
Nam nhân danh xưng là Từ Ứng Thu, phụ thân hắn là một doanh nhân tại Sơn Đông, khởi nghiệp bằng cách buôn lậu muối. Từ Ứng Thu bị phụ thân đuổi đến Kinh thành với mong muốn hắn công thành danh toại, làm rạng rỡ tổ tông, nhưng tên Từ Ứng Thu này lại là kẻ không thể ganh đua, thi cả ba lần đều trượt nên phụ thân hắn chỉ có thể rót thêm tiền để hắn ở lại làm giám sinh tại Quốc Tử Giám.
Xét trình độ của Từ Ứng Thu, theo lý hắn không thể tham gia được vào thi xã, chỉ là tên ngốc nghếch này có lắm tiền, ngày thường các thành viên của thi xã sẽ tụ tập với nhau đến tửu lâu bình thường, hoặc có khi vào cả nơi xa hoa lộng lẫy, mà đám văn sĩ này đảm nhận chức vụ tại Hàn Lâm Viện ai nấy đều trắng tay, muốn phô trương khoe khoang nhưng lại không có tiền liền lập tức kéo một tên ngốc xem tiền như cỏ rác gia nhập vào.
Dựa vào quan hệ là đồng hương của Trần Thích, Từ Ứng Thu thành công vào trong thi xã, trở thành túi tiền của đám người này.
Mà Từ Ứng Thu cũng rất oan ức, hôm nay tụ tập tại Tử Trúc Lâm, hắn còn chưa nói lời nào càn quấy đến Hoài Ngọc mà vẫn bị Hoài Ngọc xách cổ đến đây để tranh tài.
Gia tộc hắn chín đời đơn truyền* a! Xảy ra chuyện thì phải làm sao đây hả?
(*) Ý nói chín đời liên tiếp, mỗi đời chỉ sinh được một đứa con trai duy nhất.
Mọi người không hẹn mà cùng lúc chửi thầm trong bụng, cái tên Từ Ứng Thu này cũng đúng thật là chán sống rồi, Thánh thượng muốn tham gia mà bây giờ hắn lại rời khỏi, muốn khiến ai bị vạ lây chung đây chứ?
Quả nhiên, lúc này Hoài Ngọc liền tức giận: “Ngươi bị thương chỗ nào? Muốn ra ngoài à?”
Từ Ứng Thu đứng một chân, nói: “Chân của ta…chân của ta gãy rồi…”
“Ta không tin!” Hoài Ngọc đi tới, vén tay áo lên cao: “Ta phải kiểm tra thử xem rốt cuộc ngươi gãy chân thật hay là giả, nếu là nói dối thì ta sẽ đánh gãy luôn cái chân của ngươi!”
Từ Ứng Thu lập tức không ngừng kêu khổ.
“Thôi được rồi, hắn không đánh thì cứ cho lui ra.” Diên Hòa Đế ngăn Hoài Ngọc, nhìn đám người ở phía sau: “Các khanh ở đây có ai muốn cùng tranh tài với Trẫm không?”
Đám quan lại và tướng sĩ của Cấm quân cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng ai dám lên tiếng đáp lời.
Mà nguyên nhân cũng rất đơn giản, bọn quan lại văn sĩ chung quy không thể chơi được, bọn họ đều là những tiên sinh nho nhã, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao, đừng nói chơi bóng, một con ngựa thậm chí cũng có thể đạp gãy xương cốt già nua của họ. Vả lại, bảo một đám thiếu niên trai tráng khỏe mạnh như thế lại đánh nhóm lão nhân đã bước nửa chân xuống mồ như bọn họ, không biết xấu hổ à?
Còn nhóm võ quan thì sao? Nếu đánh thắng là đắc tội Hoài Ngọc mà đánh thua lại đắc tội Hoàng đế, cả hai đều không thể chu toàn, hơn nữa, thua cũng là chuyện hiển nhiên thôi mà không phải sao?
Cho dù có Thánh thượng gia nhập thì đồng đội cũng chỉ là đám gối thêu hoa, làm sao so được với đám Cẩm Y Vệ kia, khi nãy bọn họ còn nghe thấy nếu ai thua phải quỳ xuống dập đầu gọi tên một tiếng gia gia đó!
Thời điểm bầu không khí xung quanh im lặng đến độ nghe thấy tiếng kim rơi, đột nhiên có giọng nói trong trẻo vang lên:
“Thần tham gia!”
Diên Hòa Đế nhìn về phía người nọ, không khỏi cười tươi: “Ồ? Tiểu nha đầu, ngươi biết cưỡi ngựa sao?”
Thẩm Gia gật đầu đáp: “Thần biết!”
“Làm càn!” Thẩm Như Hải mắng Thẩm Gia một tiếng, ông vội vàng đến Ngự tiền nhận tội: “Bẩm Thánh thượng, tiểu nữ của thần trẻ người non dạ, đã làm Thánh thượng chê cười, thần xin phép đưa nữ nhi quay về.”
Thẩm Gia vừa định lên tiếng đã bị Thẩm Như Hải trừng mắt hung tợn khiến nàng chỉ biết xoa mũi im lặng.
Diên Hòa Đế nói: “Lời này của Thẩm khanh không đúng rồi, Trẫm thấy nữ nhi của ngươi mặt mày sáng ngời, khí chất kiệt xuất, ông cha ta có câu ‘nghé con mới sinh không sợ cọp’, vậy tại sao không cho tiểu nha đầu kia cơ hội thử một lần?”
“Cái này…” Thẩm Như Hải khó xử trả lời: “Bẩm Thánh thượng, nữ nhi vẫn chưa được gả chồng nên việc lộ mặt ở ngoài đã là khiếm nhã, huống hồ gì là so tài với đấng nam nhi xuất chúng thế này, chỉ e là không thích hợp cho lắm.”
Thẩm Như Hải quả thật muốn mắng c.h.ế.t Thẩm Gia, nàng một ngày không khiến ông phải lo lắng thì ngủ không yên sao? Đang êm đẹp sao lại đột nhiên đòi chơi đấu mã cầu? Đó là trò có thể chơi sao? Đám nam nhân thi đấu nóng bức sẽ đổ mồ hôi, sẽ muốn cởi trần, một nữ tử như nàng trà trộn vào trong đó, rốt cuộc là có muốn giữ thanh danh hay không? Cái mặt già nua này của ông đúng là bị nàng ném đi hết rồi!
Diên Hòa Đế lại cười lớn, nói: “Thẩm khanh có điều không biết, tục xưa có câu ‘cân quắc bất nhượng tu mi’*, mã cầu từ xưa đến nay liền không phân biệt nam nữ, thời Đường, Tống khi xưa còn có đội mã cầu của nữ tử, Thẩm khanh không cần quá câu nệ, ví dụ như là lo lắng ngày sau lệnh ái không ai thèm lấy cũng chẳng sao, đích thân trẫm ra mặt tìm cho nàng một mối hôn sự tốt là được rồi.”
(*) “Cân quắc tu mi” hay “cân quắc bất nhượng tu mi” là một thành ngữ Trung Hoa nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông.
Nói xong, cười nhìn về phía Thẩm Gia: “Tiểu nha đầu, ngươi thật muốn đánh?”
Thẩm Gia gật đầu như giã tỏi: “Muốn đánh.”
“Tốt!” Diên Hòa Đế mặt rồng xán lạn, “Cao Thuận, đi lấy nguyệt trượng của Trẫm tới, ban cho Thẩm nhị cô nương.”
Điều này đồng ý với việc Thánh ý đã quyết, Thẩm Như Hải sắc mặt ảm đạm, biết bây giờ chính mình nói cái gì cũng không có tác dụng nữa.
Ai ngờ Hoài Ngọc lúc này lại quả quyết nói: “Không được!”
Thẩm Gia lại bị ngăn cản, nhất thời tức giận trong lòng, không đợi Thánh thượng mở miệng, liền hỏi: “Vì sao không được?”
Hoài Ngọc lớn tiếng: “Ngươi đùa cái gì thế?! Ta làm sao có thể cùng nữ nhân thi đấu! Ngươi… Mặt của ngươi làm sao? Ai đánh?”
Thẩm Gia thầm nghĩ ai cần ngươi lo, nói: “Nữ nhân làm sao, ngươi có phải hay không sợ thua nữ nhân a?”
“Ta? Thua?” Hoài Ngọc tức giận đến mức giậm chân, “Ta sẽ thua ngươi? Thẩm Gia, đầu óc ngươi bị đá đè hỏng rồi à?”
Thẩm Gia hất cằm lên: “Vậy chúng ta cùng phân cao thấp thôi.”
Hoài Ngọc thành công bị kích tướng, nhất thời m.á.u dồn hết lên đỉnh đầu: “Thi thì thi! Thua thì ngươi đừng ngồi đó mà khóc hết nước mũi.”
Thẩm Gia trừng hắn: “Ngươi mới khóc đó!”
Diên Hòa Đế đứng một bên cười cười, càng xem hai người này càng thấy xứng đôi, trong lòng đã động, thay bọn họ suy nghĩ hôn sự.
Đúng vào lúc này, Cao Thuận cũng trình lên hoàng đế cây nguyệt trượng, đó là ngự dụng nguyệt trượng, dài bốn thước, giống như yển nguyệt, lấp lánh ánh vàng, phần đầu trượng còn điêu khắc ngà voi, quý báu đến tột cùng, đây chính là bảo vật mà Thánh thượng ban cho, bao nhiêu người muốn cũng không có vinh hạnh này.
Cao Thuận mỉm cười nói: “Thẩm nhị cô nương, tiếp trượng thôi.”
Vẻ mặt Thẩm Gia trở nên nghiêm túc, vươn ra hai tay, chỉ là ngay sau đó, nàng liền kêu to lên: “Nặng quá! Oa! Cái này sao có thể nặng như vậy! Ta có thể đổi cái khác không?”
Mọi người: “…”
Mặt Thẩm Như Hải từ đen chuyển sang đỏ, tức giận quát: “Im miệng!”
Thẩm Gia chỉ còn cách cố gắng cầm cây nguyệt trượng nặng trịch kia lên ngựa, khi đi ngang qua Từ Ứng Thu, hắn cảm động khóc lóc nức nở, nắm tay áo Thẩm Gia: “Cô nương, cám ơn cám ơn… Ngươi quả thực đã cứu ta một mạng, ngươi là người ở phủ nào? Tại hạ nhất định phái người đáp lễ thật hẫu hĩnh để tạ ơn!”
Thẩm Gia rút lại tay áo: “Việc này có là gì đâu. Không cần cảm kích như vậy.”
Nàng không muốn nhận, dù sao tiền đối với nàng mà nói là không thiếu, nàng sở dĩ thay hắn ra sân, là có mục đích riêng.
Thẩm Gia nhảy lên ngựa của Từ Ứng Thu, liếc mắt đưa tình nhìn về phía Trần Thích, nói: “Trần công tử, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi thua.”
Trần Thích: “…”
Trần Thích mỉm cười như gió xuân, ôn nhu dặn dò: “Nhị tiểu thư chớ cậy mạnh, vạn sự cẩn thận làm đầu.”
Thẩm Gia mặt đỏ như mây hà, gật đầu, lòng nói hắn đây là quan tâm ta thôi! Nhất định là như vậy!
Hoài Ngọc ngồi ở trên lưng ngựa, thản nhiên thu hồi ánh mắt, giơ cao nguyệt trượng trong tay.
“Lên ngựa!”
Các huynh đệ Cẩm Y Vệ nhận được lệnh, sôi nổi xoay người lên ngựa, động tác đều nhịp, cách đó không xa Lý Lương tú cũng quay về chỗ ngồi.
Thi đấu bắt đầu!..