Tông Bách cười lạnh, không để ý cô mà đi lướt qua.
Vốn dĩ Bạch Phù đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị anh ức hiếp, thấy vậy thì không khỏi sửng sốt.
Lưu Kim Đạt cùng Vệ Kiệt Nhạc đi sau Tông Bách còn tưởng anh sẽ bổi giận, không ngờ lại bỏ qua dễ dàng như vậy.
Phải biết rằng mấy hôm trước có người dẫm vào giày anh, bây giờ vẫn còn đang nằm trong viện bọc thạch cao đấy.
Hai người đi theo sau, lúc đi ngang qua còn chăm chú đánh giá Bạch Phù.
Cũng phải thôi, nữ sinh này xinh đẹp vậy mà.
Tông Bách về chỗ ngồi, tìm một tư thế thoải mái rồi nằm bò ra ngủ.
Tối qua chơi game cả đêm, mệt gần chết.
Bạch Phù thở phào một hơi, nhưng cô cũng không nán lại lâu, lập tức đi ra khỏi A10.
Sau khi cô rời đi, A10 lại trở nên ồn ào.
“Mấy cậu thấy học sinh chuyển trường đó thế nào hả? Ngày nào cũng mang bữa sáng cho người ta, không phải là lesbian đấy chứ?”
“Con gái thích con gái thì có gì lạ đâu? Xem thường LGBT hả?”
“Nhưng Tịch Nghi Lăng xứng à?”
“Thần tiên xứng với cóc ghẻ. Không phải phim thần tượng thích làm motif này lắm sao?”
Thần tiên?
Tông Bách mơ màng nghe được chữ này, nghĩ lại làn gió thơm nhàn nhạt vừa rồi đâm vào ngực anh.
Có tiên hay không thì anh không biết, nhưng thật sự rất thơm.
Tông Bách ngủ không được ngon.
Mưa to, trong hẻm dài.
Mấy tên nam sinh trường bên cạnh vây anh lại, bảy tám tên đánh một mình anh.
Nhưng cuối cùng anh vẫn là người thắng.
Chỉ là đi hai bước đã ngã xuống, đứng dậy không nổi.
Lúc này một làn gió thơm nhàn nhạt đến gần, thần trí chậm chạp của anh mới tỉnh táo một chút.
Làn mưa bị ngăn cách bởi chiếc ô, đuôi váy màu trắng như cánh hoa sen chậm rãi bay xuống, giọng nữ trong trẻo ôn hoà như dòng nước chảy qua tai.
“Bạn học, có cần tôi gọi xe cứu thương giúp không?”
Anh ngước mí mắt nặng trịch lên, dáng vẻ của người đó giống hệt với Bạch Phù – người đụng vào lồng ngực anh.
“Đinh linh linh…”
Chuông tan học vang lên.
Tông Bách hoảng hốt mở mắt ra, sau đó lại nhắm mắt, chuẩn bị đổi tư thế ngủ.
Lúc này phía trước có chút ầm ĩ.
“Cung Xán, đấy là bữa sáng học sinh chuyển trường mang cho Tịch Nghi Lăng đấy.”
“Tao cứ ăn đấy, Tịch Nghi Lăng dám ý kiến ý cò à?”
Cung Xán đứng trước bàn Tịch Nghi Lăng, mở nắp bình giữ ấm ra, hơi ấm toả ra nghi ngút, hắn hít vào một hơi rồi tặc lưỡi: “Đúng là đồ của học sinh chuyển trường có khác, thơm hơn ngoài quán nhiều.”
Mấy người bên cạnh hóng hớt, nghe vậy cũng đòi xin vài miếng.
Cung Xán vừa định đồng ý, một quyển sách ngữ văn bay vèo đến rồi đập vào mặt hắn, đau đến nỗi hắn kêu trời kêu đất.
“Đứa nào?”
Bạn học trong lớp sôi nổi quay đầu nhìn về nơi ném sách.
Tông Bách khoanh tay trước ngực, chân dài giao nhau, lười nhác dựa vào bàn sau, kiêu ngạo nhếch mi: “Ông đây.”
Vừa thấy là Tông Bách, khí thế của Cung Xán đã lụi đi một nửa, nhưng ở trước bao nhiêu người như vậy bị ném sách thẳng vào mặt, hắn không nuốt trôi cơn tức này.
“Tông Bách, đang yên đang lành mày ném tao làm gì?”
Tông Bách cười nhạo: “Cung Xán, nhà họ Cung không cho mày ăn no hay để mày chết khát mà đến nỗi phải đi ăn trộm đồ của người khác vậy? Nhà họ Cung sắp phá sản thật à?”
Cung Xán không ngờ anh ném mình vì chuyện này, buồn bực lại tức giận: “Mày đừng nói vớ vẩn, tao lười xuống dưới lầu mua vữa sáng nên ăn tạm bữa sáng của Tịch Lăng Nghi thôi, không được sao?”
Dù sao Tịch Lăng Nghi ở trong lớp cũng là thành phần mặc cho người khác bắt nạt, chỉ là không biết hôm nay dây thần kinh nào của Tông Bách bị chập, bình thường coi hắn như không tồn tại, sao hôm nay lại gây chuyện với hắn?
Tông Bách cười lạnh: “Xem ra đúng là nhà họ Cung sắp phá sản thật, nếu không sao mày lại ăn đồ của người mà mày xem thường nhất thế?”
Mọi người trong lớp đều thầm ồ lên, đây là sắp đánh nhau sao?
Hạt dưa, nước ngọt có gas lẫn ghế dựa đều chuẩn bị tốt, sẵn sàng tư thế xem phim hay.