Omega Gả Vào Nhà Giàu

Chương 111: Anh chưa xong



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoắc Văn Chi cần đi công tác ba ngày, bay đến nước R.

Đất khách quê người khác với khái niệm đất khách quê ta, sang nước khác, nháy mắt nỗi nhớ nhung một người cũng theo thật xa.

Trước khi Hoắc Văn Chi lên máy bay không nỡ cúp máy Kỷ Từ.

Hắn nghe nói mới yêu đương ba tháng đầu bình thường là lúc cuồng nhiệt, giai đoạn này tách ra mấy phút cũng sợ lâu, thời khắc đều muốn quấn lấy đối phương.

Hoắc Văn Chi không rõ lắm cụ thể Kỷ Từ nghĩ thế nào, dù sao hắn nghĩ như thế, đề nghị: “Hay là em nghỉ ba ngày đi theo anh, coi như ra nước ngoài du lịch thư giãn.”

Kỷ Từ cạn lời: “Có phải không về đâu, ba ngày anh nói như thể tách ra ba năm.”

Hoắc Văn Chi thở dài: “Được rồi, nhóc vô tình như em không giống anh, đàn ông chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ leo rank của em phải không?”

Kỷ Từ: “…”

Cậu nhịn không được liếc một cái, giọng cao hơn: “Anh học ai?”

Hoắc Văn Chi: “Anh đọc bình luận live với bình luận Weibo.”

Kỷ Từ: “… Xem linh tinh ít thôi.”

Hắn đã sến sẵn rồi, học dân mạng nữa còn đến đâu?

Hoắc Văn Chi: “Anh lên máy bay đây, hôn anh một cái được không?”

Kỷ Từ: “…”

Cậu không lên tiếng, đã nghe thấy Hoắc Văn Chi ở đầu kia điện thoại meo meo, muốn dời điện thoại nhưng mặt hơi nóng nên không dời.

Hoắc Văn Chi ở trước mặt Kỷ Từ không cần mặt mũi, cần mặt mũi sẽ không có vợ, liền không hôn được Kỷ Từ, không được chọc ghẹo.

Hoắc Văn Chi nhỏ giọng thúc giục: “Không hôn một cái à?”

Kỷ Từ: “Anh im miệng.”

Hoắc Văn Chi diễn đến nghiện: “Anh đi đây.”

Như thể sinh ly tử biệt.

Kỷ Từ im lặng cười với không khí, nhẹ nhàng chụt một cái. Hoắc Văn Chi thấy mỹ mãn tắt máy đi qua kiểm tra an ninh, chạm phải ánh mắt của trợ lý, khóe miệng cong lên ý cười: “Vợ quấn người, thiếu điều muốn đi theo, phải dỗ một lát.” (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Trợ lý: “…”

Giám đốc Hoắc, tình huống giống ngài nói thật sao??

*

Sau khi Hoắc Văn Chi đi công tác cuộc sống của Kỷ Từ không khác trước kia lắm, có điều lệch múi giờ làm cho số lần hai người liên lạc chợt giảm.

Rất nhiều lúc đêm khuya Kỷ Từ live xong đã rất mệt mỏi, Hoắc Văn Chi không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của cậu, chỉ nhắn tin thúc giục cậu đi ngủ.

Thường xuyên qua lại, hai người chỉ liên lạc qua WeChat, một hai ngày không nghe thấy giọng Hoắc Văn Chi làm cho Kỷ Từ thấy không quen.

Cậu vẫn live theo thường lệ, mỗi ngày đến giờ xuống nhà dắt chó, còn đến trung tâm mua sắm lớn nhất mua thêm quần áo mùa đông, thỉnh thoảng quay đầu lại, thiếu một giọng nói luôn nhắc nhở bên tai, lấy máy truyền tin ra nhìn.

Muốn liên lạc với Hoắc Văn Chi, nhưng lên mạng xem giờ nước R đang là đêm khuya, lại không muốn quấy rầy hắn.

Kỷ Từ mặt không đổi sắc mua xong đồ ở trung tâm thương mại, gặp được mẹ mình, ra quán café ngồi nửa tiếng với bà.

Kỷ Từ không thân với người nhà, mẹ cậu thấy con ruột xa lánh mình, nhìn cậu thế nào cũng thấy khổ sở.

“Tiểu Từ…”

Kỷ Từ nói: “Đừng đau lòng vì con, càng đừng thay đổi cuộc sống của ba mẹ, trước kia thế nào giờ vẫn vậy, người có chí riêng.”

Mẹ cậu nhấp ngụm cà phê: “Lần trước gặp mặt con chưa kịp nói mấy câu, sau mẹ với ba con về nói chuyện về bạn trai con, thấy cũng không tệ lắm, cho dù là vẻ ngoài gia thế hay là phẩm hạnh, con nên quý trọng.”

Kỷ Từ không ngước mắt: “Cuộc sống của con tự con biết rõ.”

Bà liền không cần nhiều lời nữa.

Kỷ Từ nói: “Có việc thì tìm cậu, những chuyện khác có anh con.”

Ý của cậu là sau này không cần liên lạc, có chuyện cần thì gọi cho cậu mình để ông nhắn giùm, tránh khỏi giống như bây giờ hai người cách mặt bàn đối diện mà không biết nói gì.

Về phần chính cậu, vốn không phải đứa con duy nhất của nhà họ Kỷ, hơn nữa có vẻ ba mẹ cậu còn muốn sinh thêm, có điều xem tình huống thuận theo tự nhiên.

Tóm lại cuộc sống của họ không phải của Kỷ Từ, cậu cũng không vô liêm sỉ đến mức nói mình muốn gì, cũng không lấy danh nghĩa tình thân ép họ không được sinh thêm hay là thế nào.

Mẹ cậu nhẹ nhàng gật đầu: “Ba con không nói gì, thật ra tháng nào cũng bảo phòng kế toán chuyển tiền vào thẻ cũ của con.”

Có điều cậu chưa từng dùng tiền trong tấm thẻ đó.

Xem Kỷ Từ live nổi tiếng như hiện nay, còn tự mua nhà, mẹ cậu không thể nói nhiều. Nói từ góc khác, đa số người ở tuổi Kỷ Tử, nhất là Omega, cũng không làm được như cậu.

Tính cách Kỷ Từ khá lạnh lùng xa cách, nhưng cậu chưa từng ngáng chân người nhà, từ nửa năm trước cậu đều đặn tháng nào cũng gửi tiền về cho gia đình, không dùng tiền bố mẹ gửi.

Trước kia ba Kỷ Từ muốn xem cậu bướng bỉnh đến bao giờ, bây giờ cánh chim cậu cứng cáp, con đã trưởng thành, nên chào đón tương lai của mình.

Mẹ cậu thở dài: “Sau này hai ba con nghĩ thông suốt thì về nhà thăm ba đi, người thân không có thù hận nào dài lâu.”

Kỷ Từ chớp mắt, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Từ bình tĩnh nói chuyện với người nhà sau hai năm rời nhà, cậu vẫn ít nói nhưng chuyện nên làm vẫn làm.

So với dùng miệng hứa suông, Kỷ Từ thích dùng hành động chứng minh hơn.

Tạm biệt mẹ, sắc trời tối dần.

Kỷ Từ ngồi xe về nhà, nhìn thấy chó nôn ra ở ban công, chưa ngồi nóng chỗ lại đưa nó đến bệnh viện thú y để khám.

Chờ chó truyền dịch xong quay về, ăn cơm xong đảo mắt lại đến giờ live.

Kỷ Từ kiểm tra WeChat trước khi live, Hoắc Văn Chi vẫn chưa nhắn tin mới. Cậu cong ngón tay, nhìn thấy chó nằm vào ổ mới ra ngoài đi bộ đến công ty.

Rạng sáng mười hai giờ Kỷ Từ đã tắt live, nói với dân mạng là phải về nhà chăm chó bị ốm, mọi người cũng không làm khó cậu.

Kỷ Từ vừa đi vừa xem WeChat, đang nghĩ nên nhắn gì, Hoắc Văn Chi đã nhắn rồi.

Trên ngã tư đường vắng lặng chỉ có bóng dáng một mình Kỷ Từ, cậu nhìn ánh đèn mờ nhạt ảm đạm, lúc này mới thật sự ý thức được hóa ra bên người có thêm người chia sẻ cuộc sống tốt vô cùng, khi người kia không ở bên sẽ cảm thấy vắng vẻ, cô đơn. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hoắc Văn Chi mới đi đại sảnh hội nghị, trợ lý đã từ chối tiệc tối.

Wenz: Đêm nay có mưa sao băng, mắt thường thấy được, buổi tối anh gọi video cho em xem nhé?

Kỷ Từ đi đến dưới nhà, rẽ vào cửa hàng tiện lợi mua một thùng sữa, vừa đi vừa gõ chữ.

Kẻ điên: Ừm.

Kỷ Từ đặt đồng hồ báo thức, gần năm giờ sáng tỉnh lại, sau đó gọi video cho Hoắc Văn Chi.

Trò chuyện lúc rạng sáng làm cho khung cảnh mờ mịt yên tĩnh, cậu mở miệng: “Anh phát trực tiếp cho em xem đi.”

Hoắc Văn Chi thiếu chút nữa không thở được, vui vẻ nhiều hơn kinh ngạc, lại đau lòng Kỷ Từ chưa ngủ được mấy đã dậy.

Lần này để quay video cho Kỷ Từ, hắn còn sai người mang thiết bị thiên văn đến.

Hơn ba mươi năm mới gặp được trận mưa sao băng Perseids lớn như này, mỗi giờ có khoảng hơn năm trăm cơn mưa sao băng. Thức đến giờ này ngắm mưa sao bằng trừ người đam mê thiên văn còn có không ít cặp đôi hoặc cặp vợ chồng như Hoắc Văn Chi cùng Kỷ Từ.

Hoắc Văn Chi giơ màn hình ra ngoài: “Em thấy rõ không?”

Bên tai vang lên tiếng đáp chậm chạp nhẹ nhàng của Kỷ Từ.

Hoắc Văn Chi nói chậm lại: “Lại mệt à em?”

Kỷ Từ đến gần sofa: “Vẫn ổn.”

Chó được truyền dịch về nghỉ ngơi khỏe hơn nhiều, ngủ cả đêm, giờ phút này thân mật cọ chân cậu.

Kỷ Từ quay camera về phía nó, Hoắc Văn Chi ở bên kia cười: “Anh muốn nhìn em.”

Kỷ Từ chậm rãi hừ một tiếng: “Em đang cho anh cơ hội gặp mặt đồng đội.”

Nói xong cậu quay camera về phía mình, Hoắc Văn Chi không chớp mắt nhìn cậu, nói: “Hình như em gầy đi.”

Kỷ Từ: “…”

Video bỗng nhiên vang lên tiếng kêu kinh ngạc, Hoắc Văn Chi nói với Kỷ Từ: “Em xem, mưa sao băng.”

Kỷ Từ nhìn chằm chằm màn hình, quả nhiên thấy trong màn đêm có ánh sáng lướt qua, tần suất rất cao, hết ngôi sao này đến ngôi sao khác, rực rỡ ngân hà, giơ tay là có thể chạm vào.

Lẳng lặng xem một lát, Hoắc Văn Chi lên tiếng: “Xem mưa sao băng trực tiếp đẹp hơn, tiếc là trước khi đi công tác không thu nhỏ em nhét vào trong túi mang theo.”

Ba mươi ba năm mới gặp được cơn mưa sao băng này, cần bao nhiêu duyên phận và thời gian để người gặp đúng người?

Giờ phút này Hoắc Văn Chi thấy may mắn, hắn không đợi quá lâu.

Kỷ Từ nghe xong mặt không gợn sóng, một lát sau nói: “Nhàm chán.”

Nhưng người hiểu cậu giờ phút này có thể nhìn ra tâm trạng cậu vui vẻ, mặc kệ cậu nói gì, Hoắc Văn Chi sẽ tự dùng filter để lọc. Kỷ Từ chính là người thẳng thắn như vậy, nói cứng rắn không có ích, nghe theo lời của cậu hiệu quả sẽ tốt hơn. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Kỷ Từ đón buổi sáng, mưa sao băng cũng ngừng.

Hai người không tắt video, Hoắc Văn Chi quay lại phòng dùng vận tốc ánh sáng tắm rửa xong, đi ra thấy Kỷ Từ chưa tắt video, lòng sung sướng.

“Muốn xuyên qua màn hình ôm em, hôn em.”

Kỷ Từ nhìn như không có cảm xúc, thật ra lòng cũng muốn.

Hoắc Văn Chi nằm xuống, mắt không dời khỏi mặt cậu.

Ở nước R đã khuya, chỗ Kỷ Từ cũng đến buổi sáng. Cậu dậy sớm, hiện tại thích hợp ngủ bù.

Kỷ Từ nói: “Không vội.”

Cậu không nói gì, cũng không tắt, cứ thế cách màn hình mặt đối mặt nằm cùng Hoắc Văn Chi, ánh mắt dán chặt như keo.

Hoắc Văn Chi cười khẽ: “Chúng ta cái này gọi là như keo như sơn.”

Ánh mắt của hắn không che giấu khát vọng, nhớ nhung và dục vọng muốn có được cậu.

Kỷ Từ bỗng nhiên cũng muốn, cậu trẻ hơn Hoắc Văn Chi mấy tuổi, bình thường dồn hết sức chơi game và live, nhưng cũng là người bình thường.

Hoắc Văn Chi thấy Kỷ Từ nhắm mắt lại, không nhìn ra biểu cảm gì, sau một lát, hai má cậu dần đỏ lên, chậm rãi thở ra một hơi.

Hoắc Văn Chi ngẩn ra: “Em đang…”

Kỷ Từ đỏ mặt không có biểu cảm kích động gì, biếng nhác lại không thèm để ý thản nhiên trần thuật: “Em xong rồi.”

Vì thế cậu bỏ máy truyền tin xuống, Hoắc Văn Chi nghe thấy tiếng nước chảy vang lên mơ hồ.

“……”

Lúc Kỷ Từ nhẹ nhàng khoan khoái quay về, chạm phải ánh mắt u ám của Hoắc Văn Chi.

Hoắc Văn Chi nghiến răng nói ba chữ: “Anh chưa xong.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.