*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có vài người môi rất hợp để hôn. Chịu ảnh hưởng của bạn thân, Yến Trình xem không ít mấy thứ linh tinh.
Cậu thấy đôi môi của Tiêu Tấn cũng rất hợp để hôn.
Cái gì trông càng cấm dục đoan chính lại càng hợp dính chút sắc màu dục vọng, hình ảnh hoạt sắc sinh hương(*).
(Hình dung cảnh đẹp sống động như thật, xuất phát từ câu thơ trong bài thơ “Hạnh hoa” của nhà thơ Tiết Năng thời Đường)
Cậu dán sát vào, Tiêu Tấn không lui, pheromone rượu Absinthe trong không khí bỗng nhiên vọt tới làm đầu cậu ong ong. Cậu lảo đảo, có bàn tay ôm thắt lưng đỡ cậu.
“Sao anh…”
Yến Trình muốn hỏi sao Tiêu Tấn đột nhiên tỏa pheromone ra, cậu chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngửi thấy mùi hắn là người đã mơ màng sắp ngất.
Tiêu Tấn buông Yến Trình ra, ánh mắt né tránh.
Ánh mắt truy tìm của Yến Trình dừng lại trên mặt Tiêu Tấn, muốn nhìn ra cái gì đó.
Tiêu Tấn đi ra ngoài lấy công cụ lắp đặt, Yến Trình mới hiểu ra vừa nãy là hắn không kìm lòng được, bị cậu thả thính không thể khống chế tỏa pheromone ra.
Năng lực tự kiềm chế của Tiêu Tấn rất mạnh mẽ, chỉ cần hắn không muốn, hắn sẽ không tỏa chút pheromone nào ra.
Yến Trình đứng tại chỗ não bổ đến nổ tá lả, người và đầu toả nhiệt, quay người đi theo hắn.
*
Tiêu Tấn vào bếp rót cốc nước lạnh, bụng cảm giác lạnh lẽo mới nén cảm giác kích động xuống.
Một khắc Yến Trình muốn hôn kia, Tiêu Tấn có ý nghĩ ôm người này phá hư.
Xưa nay Tiêu Tấn không phải là người tôn sùng bạo lực, hắn giỏi về đánh tan phòng tuyến của đối phương từ trong lòng hơn.
Cũng chỉ mới phút chốc ngắn ngủi, hắn muốn làm chuyện vượt qua lẽ thường với Yến Trình.
Tỷ như cắn phá đôi môi cậu, hút lấy máu của cậu, dùng răng xuyên qua tuyến thể, để lại ký hiệu của mình, chiếm lĩnh cậu, biến cậu từ đầu đến chân thành của riêng mình.
Tiêu Tấn nhìn nước trong ly, ánh mắt nhàn nhạt.
Yến Trình có sự tự do của cậu, dù họ đánh dấu nhau, cậu vẫn tự do mà không phải phụ thuộc vào hắn.
Yến Trình cùng đi ra, thấy Tiêu Tấn trong phòng bếp sắc mặt thâm trầm khó hiểu. Cậu dừng một chút, đến gần hỏi: “Làm sao thế anh?”
Cậu thấy ý nghĩ của Tiêu Tấn khó hiểu, với cậu thích là thích, cậu cũng không che giấu mấy cái đó, nói thẳng: “Còn lại để em lắp đi, nếu như anh miễn cưỡng quá.”
Tiêu Tấn thở dài một tiếng mơ hồ, nhìn cậu.
“Tôi làm, em đi chơi với mèo đi.”
Yến Trình nói: “Nhưng em thấy hình như anh không vui lắm.”
Tiêu Tấn không quay đầu lại: “Em nhìn lầm rồi.”
Yến Trình không tỏ rõ ý kiến, nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Tấn, hoài nghi.
Tiêu Tấn bất đắc dĩ, quay người liếc mắt nhìn cậu: “Không có thật.”
Rất nhiều lúc Yến Trình là như vậy, xem không ít phim 18+, lại thích thả thính, thính người ta mà còn không tự biết, ngay cả dục vọng quay cuồng lên ở đáy mắt của đàn ông cũng không nhìn thấu.
Thả thính còn không chịu trách nhiệm, giống như bây giờ, chạy đến hỏi có phải là anh đang không vui đúng không.
Yến Trình vô tội thật, Tiêu Tấn rất bất đắc dĩ.
Hắn không hiểu nên dạy cậu thế nào. Dạy một đứa trẻ trưởng thành hẳn là nỗi phiền não mà mỗi phụ huynh đều có, nhưng quan hệ của hai người đặc biệt, cũng không phải là phụ huynh đơn giản. Họ là trẻ con và phụ huynh, còn là quan hệ sâu hơn một bậc, tức là bạn đời tương lai. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
*
Khi Yến Trình thu dọn xong phòng cho tiểu Bạch thì sắc trời đã không còn sớm, cơm tối là AI chuẩn bị, cậu và Tiêu Tấn ăn xong, hắn còn phải vào phòng làm việc.
Yến Trình ở phòng khách với tiểu Bạch một lát, xem việc triệt sản của nó thật kĩ, hẹn giờ trước với bệnh viện thú cưng, định mấy ngày nữa đưa nó đi làm phẫu thuật triệt sản.
Mười giờ tối.
Yến Trình theo lệ live stream một tiếng rưỡi.
Gần đây thời gian cậu live stream không dài, chỉ có thể live nhiều bao nhiêu thì bấy nhiêu, live mười phút, đã có 80 nghìn người xem. Thông báo vương miệng quốc vương thình lình xuất hiện trong màn hình, lượng người xem dần dâng lên.
Yến Trình định thần nhìn lại, là 2121777 biến mất một quãng thời gian.
Cậu bắt chuyện với người xem, nhìn quản lý phòng duy nhất trong phòng live, cười nói: “Xin chào 21.”
Quản lý phòng/ người dùng 2121777 tặng tên lửa siêu cấp x66
【 Anh trên không đội trời, dưới không đạp đất, ở giữa cũng mặc kệ không khí, chỉ muốn dùng tên lửa siêu cấp chôn em 】x66
2121777 vô nhân tính trước sau như một, người dùng trong phòng live thi nhau bình luận: Gia thanh hồi(*)!
(Viết tắt của từ mùa xuân của gia đã về rồi, tỏ ý vui sướng khi gặp lại người và sự vật quen thuộc sau một thời gian, hoàn cảnh thay đổi)
Người dùng Hoa Hoa Hoa Hoa Hoa Hoa bình luận: Boss chơi lớn.
Người dùng 36427232 bình luận: Có một quãng thời gian boss không đến, chẳng lẽ có “tân hoan” hả
2121777 không bình luận, sau một lát lại gửi 88 cái tên lửa siêu cấp cho phòng live của Là Yến Yến nha.
*
Tiêu Tấn thả máy tính quang học mini xuống, yên lặng nhìn Yến Trình đang bắn tim trong phòng live.
Cậu tiếp tục cầm phấn mắt mới để thử. Thương hiệu gửi cho cậu vài hộp, cậu giữ một phần, cho Tiền Tiểu Chu một phần, còn lại give away cho fan.
Streamer lớn mỗi ngày live stream cơ bản đều có give away, Yến Trình nhìn mình mỗi ngày đều tăng fan, dù không phải streamer lớn gì cũng muốn tranh thủ chút phúc lợi cho fan.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Yến Trình ăn cơm sáng nhận được điện thoại của người lớn nhà họ Tiêu, cậu nhận video, cười híp mắt chào hỏi từng ông bà ở bên kia.
Tiểu Bạch ngồi trên cái ghế bên cạnh cậu uống sữa dê trong bát, đầu cũng hiếu kỳ nhìn ngó, tiếp tục vùi đầu uống.
Mấy ông bà a lên, cười không khép được miệng, lại nhìn hai bên, cau mày hỏi: “Tiêu Tấn đâu rồi?”
Yến Trình nói: “Anh ấy bận công việc, vừa ăn xong đã vào phòng làm việc rồi ạ.”
Quãng thời gian trước Tiêu Tấn bận việc hợp tác vũ khí với tinh cầu H96, bây giờ gần nhưu ổn định lại, ban ngày hay làm việc ở khu thập tam, Yến Trình đi học về có thể thấy người ở phòng sách. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Các ông bà hừ một tiếng: “Yêu đương cũng không quan tâm con nhiều chút, vụ làm ăn lớn như vậy không biết làm đến khi nào mới xong, cuộc sống của mình mới là quan trọng nhất.”
Họ lại nói: “Dạo này trời lạnh, Longman ra rất nhiều kiểu mới, con và Tiêu Tấn đến cửa hàng flagship(*) của Longman chọn quần áo đi, không thích kiểu nào thì bảo họ làm riêng cho con.”
(Cửa hàng bán lẻ lớn nhất của một thương hiệu trong khu vực thành phố hoặc quốc gia)
Longman là nhãn hiệu quần áo nổi tiếng nhất toàn cầu, ngoại trừ mỗi quý bán quần áo giới hạn toàn cầu còn làm riêng quần áo cho các quý tộc quyền thế.
Nhà họ Tiêu luôn là khách hàng VVIP của Longman, hôm qua các ông bà nhận được kiểu quần áo mới mùa này, nghĩ đến Yến Trình, vừa hay cho cậu một cơ hội hẹn hò riêng với Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn cứng nhắc, cuồng làm việc, bên cạnh có Omega trẻ tuổi đẹp đẽ không ngắm đi, suốt ngày chỉ biết vùi đầu làm việc, làm các ông bà phải bận tâm.
Họ hận không thể hồn xuyên vào thân thể Tiêu Tấn giúp hắn yêu đương, một thằng thanh niên, yêu đương còn phải để một đám ông bà già bày mưu tính kế!
Đáng đời độc thân nhiều năm như vậy! Alpha tuổi này con đã biết đi từ lâu rồi.
Yến Trình nói: “Lát nữa Tiêu Tấn hết bận con bàn với anh ấy.”
Các ông bà: “Mùa đông rồi, Trình Trình phải mặc thật xinh đẹp, bà thấy mấy mẫu thiết kế mới đẹp lắm, thanh niên mặc rất hợp.”
Ba tiếng sau Yến Trình nói việc này cho Tiêu Tấn nghe. Hắn khép văn kiện lại, giương mắt nhìn thời gian vẫn còn sớm, buổi trưa bay qua buổi chiều đến nơi.
Vì vậy hắn nói với Yến Trình: “Bây giờ đi.”
Máy bay tư nhân của nhà họ Tiêu khởi hành bất cứ lúc nào, Tiêu Tấn đưa Yến Trình lên máy bay. Khoang máy bay như một phòng hội nghị cỡ trung, có ghế sofa rộng rãi thoải mái, bàn ăn, thiết bị giải trí nhàn nhã, phòng riêng nghỉ ngơi, có cả chỗ ngắm mây ngắm trời.
Tiêu Tấn xoa đầu Yến Trình: “Mệt thì vào phòng riêng nghỉ ngơi.”
Yến Trình lắc đầu, đi đến ghế sofa ngồi xuống, tiện tay lật tạp chí trên giá sách.
Cậu ngẩng đầu từ trong tạp chí, nói với Tiêu Tấn: “Chỗ này cao cấp quá!”
Cậu lại nói: “Bây giờ em trông nhà quê đúng không?”
Tiêu Tấn vào bếp pha cafe, thấy thế, nhìn Yến Trình: “Không.”
Yến Trình: “Em chưa từng thấy máy bay như này, đây là lần đầu tiên em tiếp xúc.”
Tiêu Tấn nghĩ thầm trẻ con hoạt bát, có sao nói vậy rất đáng yêu.
Yến Trình nói: “Em quay video được không ạ?!”
Tiêu Tấn gật đầu.
Cậu quay video ngắn, mượn cơ hội quay Tiêu Tấn vào.
Tiêu Tấn bưng cà phê và một ly nước trái cây ép ra, đưa nước trái cây cho Yến Trình, tiện tay mở màn hình trước mặt, chiếu tin tức tài chính và kinh tế sáng nay.
Yến Trình cùng hắn xem mấy phút, thuật ngữ chuyên ngành làm cậu chìm vào màn sương mù, thầm bội phục Tiêu Tấn.
Cậu cúi đầu tiếp tục lật xem tạp chí xe hơi trong tay, chợt nghe âm thanh thay đổi, phát hiện Tiêu Tấn đổi kênh xem một bộ phim thần tượng rất thịnh hành gần đây, là câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã ngọt ngào. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình nhìn Tiêu Tấn cúi đầu lật báo, vài giây sau mới hiểu ra hắn cho mình xem.
Các ông bà nhà họ Tiêu ai cũng nói Tiêu Tấn không biết yêu đương, tư duy cứng nhắc, Yến Trình cảm thấy họ không biết hết, rõ ràng hắn rất tinh tế.
Cậu nhếch khóe miệng, nhìn Tiêu Tấn thêm vài lần mới xem phim.
Cậu chưa từng xem bộ phim này, vừa hay chiếu đến đoạn ngược cao trào nhất.
Tiêu Tấn nghe thấy tiếng khóc nức nở ngột ngạt kìm nén, ngẩng đầu, lại thấy Yến Trình ôm gối tựa, mắt hồng như mắt thỏ, giấy ăn đã dùng bên cạnh đã gấp thành một xấp.
Tiêu Tấn: “…”
Yến Trình xem chăm chú, bất giác đắm chìm vào phim. Lúc nhận cốc nước, cậu ngẩn người, mới nhận ra hai người vẫn ở trên máy bay, mà cậu xem phim khóc như đồ ngốc.
Yến Trình chảy nước mắt lã chã: “Trên mạng nói là phim ngọt ngào, lừa nhau.”
Tiêu Tấn liếc mắt nhìn màn hình, lại nhìn cậu, nói: “Khó chịu thì lát nữa xem tiếp.”
Yến Trình lắc đầu: “Thôi xem hết đi.”
Cậu rất xấu hổ, cảm thấy một nam sinh như mình xem phim cũng khóc ròng ròng, rất mất mặt.
Tiêu Tấn lại tiếp tục đọc báo, giữ lại cho Yến Trình mấy phần lòng tự trọng kỳ diệu của trẻ con.
Yến Trình tiếp tục yên tâm xem, sau khi hết một tập, cậu khàn giọng mở miệng, biểu cảm cực kỳ bi thương: “Yêu đương trong phim mệt mỏi thật đấy, sao mà ngược vậy chứ.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tiêu Tấn dừng động tác lật báo lại, nhìn Yến Trình đã khóc sưng cả mắt, nhíu mày, mở tủ lạnh lấy băng dùng khăn mặt bọc kỹ cho cậu đắp mắt.
Yến Trình xấu hổ, đỏ mắt lẩm bẩm: “Anh tinh tế quá.”
Tiêu Tấn nói: “Tôi và em sẽ không ngược.”
Yến Trình chậm rãi: “…?” sau lại, “!”