Thời gian dường như chỉ trong chớp mắt quay trở lại ba năm trước ——
Lúc đó, Tịch Mộ Yên sau bốn năm cuối cùng cũng từ nước ngoài trở về, đặt chân lên quốc gia H.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi ổn định, dĩ nhiên là đi tìm Ôn Miểu Miểu.
Nhưng năm đó hai người chia tay quá vội vã, khi chia tay Ôn Miểu Miểu còn quá nhỏ, Tịch Mộ Yên hoàn toàn không có cách nào liên lạc với cậu, chỉ có thể đến nơi Ôn Miểu Miểu từng sống trước đây, nơi mà họ đã gặp nhau lần đầu tiên.
Nhưng khi gõ cửa, hắn phát hiện ra người trong nhà đã thay đổi, còn được biết rằng Ôn Miểu Miểu đã chuyển đi một năm trước nhưng không ai biết cậu dọn đi đâu.
Chỉ đến lúc đó, Tịch Mộ Yên mới nhận ra rằng thực ra hắn biết rất ít về Ôn Miểu Miểu.
Rõ ràng trước đây họ từng thân thiết đến mức chia sẻ cùng một cốc nước, ngủ chung một cái chăn, mỗi ngày Ôn Miểu Miểu đều bám lấy hắn gọi “anh Tịch” vô số lần. Nhưng giờ đây, giữa một thành phố lớn như Dương Thành, Tịch Mộ Yên lại không biết phải đi đâu để tìm lại cậu.
Trong trí nhớ của Tịch Mộ Yên về Ôn Miểu Miểu, điều duy nhất còn lại mang cho hắn một tia hy vọng có lẽ là ——
Hắn biết Ôn Miểu Miểu thực sự rất thích khiêu vũ, luôn kiên định rằng khi vào đại học sẽ học vũ đạo chuyên nghiệp và sau này muốn trở thành một vũ công giỏi.
Tịch Mộ Yên dĩ nhiên không bỏ qua tia hy vọng đó.
Vì vậy, trong suốt khoảng thời gian vừa trở về nước, Tịch Mộ Yên gần như chỉ làm một việc —— Hắn chạy khắp các trường đại học ở Dương Thành có đào tạo vũ đạo chuyên nghiệp, nhờ mối quan hệ để tra danh sách học sinh. Khi không tìm được kết quả ở Dương Thành, Tịch Mộ Yên cũng không bỏ cuộc, thay vào đó đặt hy vọng vào tất cả các trường đại học chuyên về vũ đạo trên cả nước và một lần nữa, hắn lại nhờ mối quan hệ để tra danh sách học sinh.
Lúc đó, Tịch Mộ Yên có thể tự tin mà nói rằng hắn đã xem qua danh sách tất cả sinh viên chuyên ngành vũ đạo trên toàn quốc năm đó.
Nhưng, giữa rất nhiều người như vậy, hắn vẫn không tìm thấy Ôn Miểu Miểu.
Thậm chí có lúc, Tịch Mộ Yên còn phát hiện ra một học sinh Omega nam trùng tên với Ôn Miểu Miểu. Trong lòng tràn đầy hy vọng, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đặt vé máy bay nhưng khi nhận được ảnh của người đó, tâm trạng lại chùng xuống.
Chỉ đến lúc đó, Tịch Mộ Yên mới thực sự nhận ra trong nỗi buồn rằng có lẽ hắn sẽ không bao giờ tìm thấy Ôn Miểu Miểu.
Nhưng rồi ba năm trôi qua, khi nhắc lại ngày hôm nay, tất cả những lần chạy ngược chạy xuôi năm đó, cùng những cảm xúc từ đỉnh cao như tàu lượn siêu tốc rơi xuống đáy vực, giờ đây tất cả chỉ còn lại là nụ cười thoải mái.
Khóe môi Tịch Mộ Yên khẽ nhếch lên, trong đôi mắt sâu thẳm dấy lên một ánh nhìn vô cùng dịu dàng, hắn thản nhiên và ngắn gọn nói: “Đúng vậy, chính là như em nghĩ, Miểu Miểu, sau khi về nước anh đã đi tìm em.”
Khi dự đoán trong lòng bất ngờ được xác nhận, thân hình Ôn Miểu Miểu bỗng chao đảo. Cậu vốn đã gầy gò, lúc này vì cảm xúc quá kích động mà gương mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, thậm chí không thể đứng vững, trông càng mảnh khảnh và yếu ớt hơn.
Giữa hai hàng lông mày của Tịch Mộ Yên không khỏi nhíu lại, bàn tay vốn đặt nhẹ trên mu bàn tay Ôn Miểu Miểu giờ chuyển lên cánh tay cậu, hơi dùng lực đỡ cậu đứng vững.
“Miểu Miểu?” Tịch Mộ Yên lại gọi khẽ một tiếng, giọng đầy lo lắng.
Cuối cùng Ôn Miểu Miểu cũng bình tĩnh lại, cậu cúi đầu nhìn cánh tay mình đang được Tịch Mộ Yên nắm chặt, không hề né tránh rồi hít một hơi thật sâu. Cuối cùng, cậu mở miệng nhưng giọng nói vẫn còn run rẩy và nghẹn ngào: “Anh… anh Tịch, em đã từng nghĩ… nghĩ rằng…”
Dù đã rất cố gắng mở lời nhưng Ôn Miểu Miểu vẫn không biết vì sao lại không thể nói hết câu, “nghĩ rằng” suốt một lúc lâu vẫn không thể thốt lên lời tiếp theo.
Nhưng Tịch Mộ Yên đã đoán được điều mà Ôn Miểu Miểu muốn nói.
Hắn thở dài, giọng trầm thấp hỏi: “Em nghĩ rằng sau khi chia tay, anh sẽ quên mất em, đúng không?”
Như thể không ngờ rằng Tịch Mộ Yên có thể đoán được hoặc có lẽ không nghĩ rằng hắn lại nói thẳng ra như vậy, đôi mắt xinh đẹp của Ôn Miểu Miểu bỗng trợn tròn.
Một lát sau, hàng mi dài của cậu khẽ run rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Trước khi Tịch Mộ Yên nói rằng hắn đã về nước và đi tìm cậu, Ôn Miểu Miểu thực sự luôn nghĩ rằng Tịch Mộ Yên sau khi rời khỏi đã hoàn toàn quên mất cậu.
Dù có nhớ, thì nhiều nhất cũng chỉ là lúc nào đó thật nhàn rỗi, hắn sẽ bất chợt nghĩ về một mùa hè đã qua, nghĩ rằng từng có một người như cậu xuất hiện trong cuộc đời hắn.
Nhiều nhất cũng chỉ là như vậy.
Ôn Miểu Miểu chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi về nước, Tịch Mộ Yên lại đi tìm cậu.
Điều này quá bất ngờ, quá không thể tưởng tượng nổi.
Tịch Mộ Yên cảm thấy lòng đau như cắt, hắn đưa tay muốn ôm Ôn Miểu Miểu vào lòng nhưng cuối cùng bàn tay to và mạnh mẽ của hắn chỉ dừng lại trên đỉnh đầu cậu.
Nhẹ nhàng xoa một chút, giọng Tịch Mộ Yên khàn đặc, gần như thì thầm: “Miểu Miểu, sao em lại ngốc như thế này, hửm?”
Ôn Miểu Miểu không biết phải trả lời thế nào nhưng cảm giác ấm áp trên đầu đã mang lại cho cậu chút dũng khí, giúp cảm xúc của cậu dịu lại đôi chút.
Ngước đầu lên, Ôn Miểu Miểu lén nhìn Tịch Mộ Yên một cái rồi khẽ giọng giải thích: “Em… năm lớp 11, mẹ em đã bán căn hộ đó, sau đó năm lớp 12, suốt một năm, em và mẹ sống trong một căn nhà thuê gần trường.”
Ôn Miểu Miểu không giải thích lý do vì sao phải bán nhà nhưng Tịch Mộ Yên cũng có thể đoán được, có lẽ khi đó mẹ của Ôn Miểu Miểu đã mắc bệnh và cần rất nhiều tiền để chữa trị, chỉ tiếc rằng cuối cùng vẫn không thể chữa khỏi.
Dĩ nhiên, Ôn Miểu Miểu cũng không nói rằng dù sau đó sống cùng mẹ trong căn nhà thuê suốt một năm lớp 12 nhưng thực tế trong 12 tháng đó, ít nhất 10 tháng mẹ cậu phải nằm viện.
Lúc đó, dù lịch học lớp 12 rất bận rộn, lại phải học thêm vào buổi tối, mẹ cậu không muốn cậu bỏ học để vào bệnh viện. Cậu chỉ có thể mỗi ngày sau giờ tự học trở về căn nhà trống vắng một mình, hy vọng cuối tuần được vào bệnh viện thăm mẹ.
Khi đó, Ôn Miểu Miểu thực sự rất nhớ Tịch Mộ Yên.
Cậu nhớ nụ cười của hắn, nhớ giọng nói của hắn và nhớ cái ôm ấm áp và bàn tay ấm nóng của hắn.
Cậu nhớ những lần Tịch Mộ Yên dạy mình làm bài, nhớ hắn luôn trêu đùa cậu.
Cậu muốn nghe hắn gọi cậu là “bé tiên sinh Miểu Miểu”, muốn được hắn cõng trên vai, muốn hắn xem cậu nhảy múa và đàn ghi-ta cho cậu.
Cậu nhớ tất cả về Tịch Mộ Yên.
Bỏ qua đoạn thời gian vô cùng khó khăn đó, Ôn Miểu Miểu hơi dừng lại một chút, giọng cậu nhỏ hơn: “Sau đó khi vào đại học, em thật sự không chọn vũ đạo chuyên nghiệp nữa, học vũ đạo chuyên nghiệp tốn rất nhiều tiền, mà lúc đó… em không có tiền.”
Nửa câu sau, giọng Ôn Miểu Miểu nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Nhưng Tịch Mộ Yên với thính giác nhạy bén của một Alpha, vẫn nghe rõ.
Dù đã đoán được lý do, nhưng khi nghe chính miệng Ôn Miểu Miểu nói ra, Tịch Mộ Yên vẫn cảm thấy như có ai đó bóp nghẹt trái tim mình, đau đớn đến mức cả ngũ tạng lục phủ đều nhói lên, thậm chí việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Tịch Mộ Yên không dám tưởng tượng rằng, khi đó Ôn Miểu Miểu vừa mới trưởng thành, nhỏ bé và yếu ớt như vậy, đã làm sao để vượt qua quãng thời gian đau đớn ấy một mình, từng bước lớn lên, từng bước đi đến hiện tại và cuối cùng lại xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến bàn tay đang đặt trên đầu Ôn Miểu Miểu của Tịch Mộ Yên không thể kìm nén mà run rẩy.
Nhận ra cảm xúc của Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu ngẩng đầu lên nhìn hắn, không tiếp tục nói thêm gì nữa. Cậu chỉ nhẹ nhàng kéo nhẹ vạt áo của Tịch Mộ Yên, chần chừ một chút rồi vẫn hỏi ra câu hỏi vẫn luôn xoay quanh trong lòng: “Anh Tịch, lúc đó… khi anh về nước, tại sao… tại sao anh lại nhớ tới và đi tìm em?”
Tay Tịch Mộ Yên đang thả bên người đột nhiên siết chặt.
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tịch: Anh không đi tìm vợ mình thì tìm ai?!——
Đến rồi! Chương này ngắn hơn một chút và có hơi buồn QAQ, nhưng may mắn là Miểu Miểu và tiểu Tịch đã gặp lại nhau, từ giờ sẽ là những khoảnh khắc ngọt ngào!
Nguyên nhân chia tay và gia đình của Miểu Miểu còn một phần sẽ được giải thích từ từ ở những chương sau!