9 giờ tối, buổi phát sóng trực tiếp kết thúc đúng giờ.
Sau cả một ngày mưa vẫn chưa tạnh nên tổ chương trình cũng không tổ chức thêm hoạt động ngoài trời như tiệc trà ban đêm. Khi đến giờ, mọi người được cho nghỉ ngơi.
Cả ngày đều xuất hiện trên sóng trực tiếp, dù mọi người đều là người trong nghề đã quen với việc sinh hoạt trước ống kính, nhưng khi buổi phát sóng kết thúc, ai cũng không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy được thả lỏng.
Nhân viên tổ chương trình lần lượt rời đi, Tần Cầm căn dặn một câu “Nghỉ ngơi tốt nhé, sáng mai 9 giờ tập trung tại tầng một” rồi cũng dẫn đầu ra về.
Còn lại sáu người cũng không còn nhiều tinh thần nữa.
“Về phòng thôi.” Kỳ Dã vừa ôm eo Hàn Ngôn vừa lười nhác vẫy tay khi tiến về phía cầu thang, “Ngày mai gặp lại nhé mọi người.”
Hạ Tuyên Như và Lăng Lam cũng đi theo họ lên lầu.
Ôn Miểu Miểu cũng chuẩn bị đi theo nhưng chỉ sau hai bước, cậu phát hiện Tịch Mộ Yên vẫn đứng im.
Cậu dừng lại, xoay người nhìn lên Tịch Mộ Yên, nhỏ giọng hỏi đầy nghi hoặc: “Anh… anh Tịch, chúng ta không về phòng sao?”
Gương mặt Tịch Mộ Yên thoáng căng thẳng nhưng giọng nói của hắn vẫn dịu dàng như thường, chỉ có điều ẩn chứa chút áp lực khó diễn tả: “Miểu Miểu, em có phải quên mất rằng trong phòng chỉ có một chiếc giường không?”
Ôn Miểu Miểu khựng lại, mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Cậu… tất nhiên không quên rằng trong phòng chỉ có một chiếc giường!
Một chuyện khiến cậu vừa kích thích vừa hoảng loạn như thế, làm sao mà quên được?!
Nhưng… nhưng Ôn Miểu Miểu không hiểu, giờ ngoài việc về phòng, chẳng lẽ họ còn có lựa chọn nào khác sao?
Ôn Miểu Miểu quá đỗi ngây thơ, đến nỗi khi đứng trước Tịch Mộ Yên, cậu gần như trong suốt — tất cả suy nghĩ trong đầu cậu dường như không cần nói ra, Tịch Mộ Yên cũng có thể đoán được.
Tịch Mộ Yên hơi mỉm cười, giọng hắn có chút bất đắc dĩ nhưng cũng đầy dịu dàng: “Miểu Miểu, ở đây có ghế sofa, em lên giường ngủ, anh ngủ sofa.”
Tịch Mộ Yên không phải cố gắng giữ phong độ quý ông trong hoàn cảnh này mà là vì hôm nay đã chia sẻ với Ôn Miểu Miểu một phần quá khứ, lại thoải mái trò chuyện trong buổi phát sóng, hắn nghĩ rằng mình đã tiến thêm một bước. Do đó, hắn không tự tin vào khả năng kiềm chế của mình trong tình huống này.
Tịch Mộ Yên hiểu rằng càng tiến gần hơn, càng phải thận trọng và hắn thật sự sợ rằng nếu không tự chủ, có thể sẽ làm tổn thương Ôn Miểu Miểu.
Hắn đã rất hối tiếc về bảy năm đã qua và giờ hắn chỉ muốn bù đắp cho Ôn Miểu Miểu, làm tốt hơn trước kia, trân trọng cậu nhiều hơn.
Nhưng rõ ràng, Ôn Miểu Miểu không hiểu được tấm lòng đó.
Khi nghe Tịch Mộ Yên nói muốn ngủ trên sofa, Ôn Miểu Miểu lập tức lo lắng, nhíu mày, nhỏ giọng phản đối: “Như… như thế sao được? Sao em có thể để anh ngủ trên sofa?”
“Không có gì không được.” Tịch Mộ Yên bình thản đáp: “Anh dù sao cũng là một Alpha, không quý giá đến mức đó. Thôi nào, em đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”
Nửa câu sau của hắn đã bắt đầu lộ ra chút sự không kiên nhẫn.
Nhưng khi lời này lọt vào tai Ôn Miểu Miểu, nó hoàn toàn biến thành một tầng nghĩa khác — đặc biệt là khi nghe Tịch Mộ Yên nhắc đến từ “quý giá”, cậu lại nhớ đến lúc trước khi tham gia chương trình này, người ta có nhắc đến chuyện Tịch Mộ Yên rất kén chọn và sạch sẽ.
Dù trong suốt thời gian ở chung, Ôn Miểu Miểu không hề cảm thấy Tịch Mộ Yên có khác biệt gì so với trước kia, nhưng có lẽ đó là vì hắn chưa chạm đến giới hạn của mình.
Giờ đây, việc ngủ chung giường có lẽ chính là giới hạn đó.
Ý nghĩ này khiến Ôn Miểu Miểu không biết phải làm sao, cậu cảm thấy hơi tủi thân.
Rõ ràng… rõ ràng trước đây họ thường ngủ chung một giường mà.
Nhưng giờ Tịch Mộ Yên lại không thể chấp nhận điều đó nữa.
Dù trong lòng tủi thân, nhưng Ôn Miểu Miểu không hề thể hiện ra ngoài.
Cậu chỉ cúi đầu, giọng hơi buồn bã nhưng vẫn rất chu đáo: “Anh Tịch, anh… có phải vì tính sạch sẽ nên không thể chấp nhận ngủ chung giường với em phải không? Không sao đâu, em… em nhỏ người, em ngủ sofa cũng được.”
Vừa nói, Ôn Miểu Miểu vừa chuẩn bị đi về phía sofa.
Nhưng cậu chỉ mới bước một bước thì đột nhiên cánh tay nhỏ bé bị nắm chặt lại.
Có lẽ không ngờ rằng Ôn Miểu Miểu lại hiểu lầm mình đến vậy, Tịch Mộ Yên bật cười, không kìm được mà hơi siết tay chặt hơn.
Ôn Miểu Miểu da trắng mịn nên lập tức cảm thấy đau, không nhịn được mà kêu lên khe khẽ.
Nhận ra ngay, Tịch Mộ Yên lập tức buông tay, ánh mắt hắn dịu lại, giọng nói đầy áy náy: “Xin lỗi, anh không kiểm soát tốt lực, làm em đau à.”
Ôn Miểu Miểu vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn đáp: “Không… không sao, không đau lắm đâu.”
Ánh mắt Tịch Mộ Yên bất giác hạ xuống, nhìn chằm chằm vào cánh tay nhỏ bé vừa bị hắn nắm chặt.
Trên làn da trắng mịn của Ôn Miểu Miểu, giờ đã hằn lên một vết đỏ rõ ràng.
Thoạt nhìn thì dấu đỏ kia trông vô cùng nổi bật, nhưng lại mang một chút hương vị dịu dàng lạ lùng.
Ngón tay Tịch Mộ Yên khẽ cuộn lại trong khoảnh khắc, như muốn xoa nhẹ cho Ôn Miểu Miểu, nhưng cuối cùng vẫn không giơ lên —— Làn da mềm mịn đến mức chỉ cần chạm mạnh một chút là có thể để lại dấu vết rõ ràng, nếu như… hôn sâu, liếm mút, thậm chí cắn mạnh… Lại sẽ tạo ra hình ảnh thế nào chứ?
Có lẽ sẽ hiện lên một vẻ đẹp mong manh như bị chà đạp. Dục vọng chiếm hữu của Alpha càng lúc càng dâng trào, Tịch Mộ Yên không kìm được mà nuốt nước bọt rồi đột ngột hạ thấp mắt, đưa tay nhéo mạnh vào giữa hai chân mày, cố gắng đẩy lui những hình ảnh càng lúc càng vượt quá giới hạn đang xuất hiện trong đầu.
“Em hiểu lầm rồi.” Tịch Mộ Yên siết chặt tay, cố giữ cho mình bình tĩnh, giọng nói vững vàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến thói quen sạch sẽ, chỉ là anh không tin tưởng bản thân mình thôi.”
Ôn Miểu Miểu chớp chớp đôi mắt tròn xoe xinh xắn, trong mắt tựa như có hai hạt nho đen lấp lánh, ngơ ngác hiện lên sự bối rối, giống như một lớp sương mờ mỏng manh, càng làm cho cậu trông ngây thơ hơn.
Không tin tưởng? Không tin tưởng cái gì? Điều này thì có liên quan gì đến lòng tin?
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy bối rối và ngây thơ kia trong vài giây, Tịch Mộ Yên cắn mạnh vào răng sau, đau đớn giúp hắn lấy lại phần nào tỉnh táo và lý trí rồi hắn chuyển tầm mắt đi, cười một cách không rõ ràng, sau đó cố ý hạ thấp giọng nói, trêu chọc: “Miểu Miểu, nếu tối nay chúng ta ở chung một phòng, có lẽ mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở vết đỏ trên da, em có chắc là còn muốn anh nói tiếp không?”
Ôn Miểu Miểu: “!”
Tịch Mộ Yên… thật sự có ý đó sao!!!
Ngay khi cậu hiểu ra ý nghĩa trong câu nói của Tịch Mộ Yên, mặt cậu lập tức đỏ bừng từ gương mặt đến tận cổ, thậm chí phía sau cổ cũng bắt đầu nóng bừng lên. Trông giống như một quả cầu lửa nhỏ đang không ngừng bốc cháy. Khi cuối cùng cũng khiến bé thỏ cứng đơ vì không nói nổi lời nào, Tịch Mộ Yên nhẹ nhàng thở ra rồi nghiêm túc nói: “Vậy nên bây giờ, em có thể ngoan ngoãn về phòng ngủ chưa?”
Ôn Miểu Miểu theo phản xạ gật đầu, sau đó quay người, bước lên cầu thang. Rõ ràng tâm trí vẫn chưa hoàn toàn trở lại, bước chân của Ôn Miểu Miểu trông cứng nhắc như một chú robot, thậm chí có lúc còn di chuyển vụng về như thể đi tay chân cùng lúc. Đáng yêu đến mức muốn xỉu. Tịch Mộ Yên giữ chặt cơ thể mình, sợ rằng nếu lơ đễnh một chút thì cơ thể sẽ không nghe theo lý trí mà chạy theo cậu, cùng lên cầu thang.
Nhưng khi Ôn Miểu Miểu vừa bước lên bậc thang đầu tiên, cậu lại đột nhiên dừng lại như nhớ ra điều gì, lập tức quay đầu nhìn về phía Tịch Mộ Yên. “Anh Tịch.” Ôn Miểu Miểu nhỏ giọng hỏi, ngón tay ngượng ngùng xoắn lại với nhau: “Anh… anh không đói bụng sao? Em thấy anh tối nay không ăn được bao nhiêu, trong hành lý của em có bánh ngọt nhỏ, anh có muốn ăn không?”
Lúc nãy Tần Cầm có nói là Kỳ Dã và Hàn Ngôn nấu ăn… Hai người này nấu ăn… thế nào nhỉ…
Tuy không đến mức là đồ ăn hắc ám nhưng ngay cả Ôn Miểu Miểu – người không hề kén ăn – cũng cảm thấy hơi khó nuốt, mà Tịch Mộ Yên vốn từ nhỏ đã quen với việc kén chọn đồ ăn nên quả thực hắn không ăn được nhiều. Nhưng mà lúc này… Tịch Mộ Yên thực sự muốn cười. Không sai, hắn đúng là hơi đói nhưng không phải đói vì bánh ngọt nhỏ mà là đói Ôn Miểu Miểu!
“Không đói.” Tịch Mộ Yên giữ nguyên biểu cảm bình thản, ngắn gọn đáp: “Không ăn.”
Tin tức tố khiến Ôn Miểu Miểu cảm nhận được rằng tâm trạng Tịch Mộ Yên lúc này không tốt, nhưng cậu hoàn toàn không hiểu lý do là gì. Dù vậy, cậu cũng không dám hỏi, chỉ khẽ đáp một tiếng “Ồ” rồi ngoan ngoãn quay người, tiếp tục bước lên cầu thang. Nhưng khi vừa bước thêm một bậc nữa, Ôn Miểu Miểu lại không kiềm được mà quay lại lần nữa.
Giọng của cậu còn nhỏ hơn trước, gần như mềm mại đến mức không nghe được: “Anh Tịch, anh… anh tắm rửa như thế nào?”
Tắm rửa…
Phòng tắm quả là nơi thích hợp để làm nhiều chuyện xấu.
Tịch Mộ Yên hít một hơi thật sâu, cất giọng ngắn gọn: “Ở tầng một cũng có phòng tắm.”
Ôn Miểu Miểu lúc này mới nhận ra, đúng là tầng một có nhà tắm công cộng nhưng vì tất cả bọn họ đều ở trên lầu nên sẽ không ai xuống dưới đó dùng nhà tắm tầng một.
Âm thầm tự trách mình đãng trí, Ôn Miểu Miểu vội gật đầu rồi quay lại tiếp tục bước lên một tầng cầu thang khác.
Nhưng lần này, cậu lại tiếp tục dừng bước.
Tịch Mộ Yên đã đồng ý hát cho cậu nghe mà…
Nhưng nếu Tịch Mộ Yên ngủ dưới tầng, chẳng phải không thể hát cho cậu sao?
Nhưng… khi đối mặt với Tịch Mộ Yên lúc này…Ôn Miểu Miểu cảm thấy khó lòng mở miệng ra nhắc đến chuyện này.
Tuy nhiên, lần này còn chưa kịp do dự, Tịch Mộ Yên đã cất tiếng, giọng nói trầm thấp đầy áp lực như dây cung bị kéo căng: “Miểu Miểu, còn không mau lên lầu, em đợi anh bế em lên sao?”
Ôn Miểu Miểu sợ đến run rẩy, lông mi rung lên bần bật, rồi trong giây phút hoảng loạn cậu buột miệng nói ra điều đang nghĩ trong lòng: “Cái… cái kia, hát ru…”
Hát ru…
Hát ru, tốt, Tịch Mộ Yên chau mày lại rất căng thẳng, hắn thật sự rất muốn hát cho Ôn Miểu Miểu nhưng điều hắn muốn làm là ôm Ôn Miểu Miểu vào lòng và hát một câu rồi hôn một cái kiểu như vậy!
“Em về phòng trước đi.” Tịch Mộ Yên siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế và nói: “Tắm xong rồi nằm xuống, nhắn cho anh, anh sẽ hát cho em, được không?”
Đôi mắt to tròn của Ôn Miểu Miểu khẽ mở lớn. Cậu chưa từng nghĩ rằng… có thể làm như vậy!
Tuy rằng Tịch Mộ Yên vẫn nói bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng, giảng giải cũng rất dịu dàng, nhưng từ sâu thẳm trong bản năng của Omega, cậu vẫn cảm nhận được một sự nguy hiểm mơ hồ, như thể có điều gì đó đang chực chờ khiến Ôn Miểu Miểu nhanh chóng bước lên cầu thang mà không dám dừng lại nữa.
Cho đến khi bóng dáng như bé thỏ hoảng loạn biến mất ở đầu cầu thang, Tịch Mộ Yên mới thở ra một hơi mạnh mẽ rồi bước về phía phòng tắm.
Việc đầu tiên Ôn Miểu Miểu làm khi vào phòng là đi tắm.
Nhưng dòng nước ấm phun xuống không mang lại sự dễ chịu mà lại khuấy động một thứ cảm giác không thể gọi tên, một loại nhiệt nóng từ sâu bên trong cơ thể cậu.
Ôn Miểu Miểu lại không thể ngừng nhớ về câu nói trước đó của Tịch Mộ Yên — “sẽ không chỉ dừng lại ở vết đỏ trên da”
Thế thì… sẽ ra sao?
Sẽ ôm chặt lấy cậu, rồi làm thế này, thế kia…
Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không có kinh nghiệm thực tế về chuyện này, thậm chí những kiến thức lý thuyết của cậu cũng vô cùng ít ỏi.
Ngoài những mô tả khô khan trong sách giáo khoa sinh học, Ôn Miểu Miểu không thể nghĩ ra điều gì cụ thể hơn.
Nhưng chỉ với những điều đơn giản này thôi, cũng đủ để Ôn Miểu Miểu tự khiến bản thân đỏ mặt đến mức muốn bốc hơi!
Nhất là sau khi có một ý nghĩ cực kỳ táo bạo và không thể tưởng tượng nổi len lỏi trong tâm trí cậu suốt cả ngày hôm nay, trái tim của Ôn Miểu Miểu càng đập thình thịch không ngừng.
Ôn Miểu Miểu không dám nghĩ xa hơn, nhưng cũng không thể ngừng suy nghĩ, nếu như, nếu như Tịch Mộ Yên thực sự có chút tình cảm với mình thì sao…
Ý nghĩ này không cần đào sâu, vì chỉ cần thoáng xuất hiện trong đầu cũng đủ khiến Ôn Miểu Miểu phát điên lên và thét lên trong lòng, muốn ngay lập tức chui ra khỏi phòng tắm!
Mỗi giây trôi qua dưới làn nước, Ôn Miểu Miểu không thể ngừng nghĩ đến ba chữ “Tịch Mộ Yên”.
Càng nghĩ, tim cậu càng đập nhanh và cậu cũng trở nên càng táo bạo hơn.
Khi xúc động, con người thường trở nên rất can đảm và ngay cả một chú thỏ nhỏ như Ôn Miểu Miểu cũng không phải ngoại lệ.
Ôn Miểu Miểu lại nhớ đến quyết định mà mình đã đưa ra trước khi xuống xe hôm nay. Nếu đã quyết định thử, thì… thì nhất định không thể bỏ cuộc ngay lúc này!
Thử một lần làm nũng với Tịch Mộ Yên, thử một lần sống như trước kia, khi mà mối quan hệ của hai người vẫn còn thân thiết.
Ôn Miểu Miểu tự hỏi nếu là phiên bản trước đây của mình, khi phải đối diện với một Tịch Mộ Yên khăng khăng không chịu ngủ cùng mình, thì mình sẽ làm gì…
Thực ra không cần phải suy nghĩ nhiều, câu trả lời đã rõ ràng hiện ra trong đầu, như thể nó luôn tồn tại sẵn trong cậu, chỉ là bảy năm qua, cậu đã kìm nén và phủ lên lớp vỏ nhút nhát, dè dặt của mình.
Nhưng lúc này, lớp vỏ ấy đã bắt đầu nứt ra một chút.
Nhanh chóng tắm xong, sau khi dán lại miếng dán tin tức tố và mặc bộ đồ ngủ, Ôn Miểu Miểu hạ quyết tâm….
Tịch Mộ Yên tắm rất lâu dưới dòng nước lạnh.
Tình cảm mãnh liệt và dục vọng của cơ thể cứ đan xen vào nhau khiến hắn khó mà kiềm chế được.
Cho đến khi miễn cưỡng tự bình tĩnh lại, trở về với dáng vẻ thường ngày, Tịch Mộ Yên mới thở dài một hơi, tắt vòi sen.
Hắn khoác lên người chiếc áo choàng tắm dài, vuốt ngược mái tóc ướt dính trên trán rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Nhưng chỉ mới đi được vài bước, khi đột nhiên nhìn thấy bóng dáng bên cạnh ghế sofa, bước chân Tịch Mộ Yên lập tức khựng lại — là Ôn Miểu Miểu.
Ôn Miểu Miểu đang mặc bộ đồ ngủ hình thỏ xù bông.
Có lẽ là vừa tắm xong, mùi tin tức tố của cậu dường như đậm hơn thường ngày, ngay cả khi mặc bộ đồ như vậy cũng không thể che giấu.
Hương thơm ngọt ngào của quả nho tím xâm chiếm mọi giác quan của Tịch Mộ Yên.
Vì quá thẹn thùng nên Ôn Miểu Miểu không tự giác xoắn hai ngón tay lại với nhau, dưới ánh sáng từ phòng tắm, với thị lực siêu hạng của một Alpha cấp cao, Tịch Mộ Yên có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi đang khẽ run rẩy của Ôn Miểu Miểu và đôi má đỏ hồng của cậu, khiến cậu trông vô cùng đáng yêu và quyến rũ trong tình cảnh này.
Bên ngoài vẫn còn mưa, tiếng mưa rơi tí tách, giọng của Ôn Miểu Miểu nhỏ xíu, dịu dàng, thậm chí âm thanh còn hơi run rẩy nhưng Tịch Mộ Yên vẫn nghe rõ mồn một câu nói của cậu —
“Ca ca, em… em không muốn ngủ một mình, anh ngủ cùng em nhé, được không?”
*Lời của tác giả:
Tiểu Tịch, cậu còn không lên sao!!!