Trong xe của tổ chương trình.
Rõ ràng ghế sau có không gian rất rộng nhưng Ôn Miểu Miểu lại ngồi dựa sát vào cửa sổ bên trái. Vừa lên xe, Tịch Mộ Yên liền tự động ngồi sát ngay cạnh Ôn Miểu Miểu.
Vẫn là cuối hạ, hai người mặc đồ mỏng manh, giờ lại ngồi gần nhau như thế, lớp vải mỏng chẳng thể ngăn được nhiệt độ cơ thể lan tỏa.
Chưa kể Tịch Mộ Yên còn đang trong kỳ mẫn cảm, mặc dù đánh dấu tạm thời có thể giúp hắn giảm bớt triệu chứng khó chịu nhưng vẫn không thể hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường chỉ sau một lần đánh dấu. Vì vậy, lúc này nhiệt độ cơ thể của Tịch Mộ Yên vẫn cao hơn bình thường, lại ngồi sát bên thế này, Ôn Miểu Miểu cảm thấy như bên cạnh mình có một quả cầu lửa, khiến bản thân bị bao quanh bởi sức nóng.
Rất nóng, mà lại rất xấu hổ…
Nhưng quả cầu lửa Alpha này dường như không hề cảm thấy việc hai người ngồi sát nhau là quá gần, trong khi ghế bên kia rộng rãi lại không chịu ngồi, cứ nhất quyết phải ngồi sát Ôn Miểu Miểu. Không chỉ vậy, Tịch Mộ Yên còn cố ý hạ giọng trầm khàn hơn, ghé sát tai Ôn Miểu Miểu, hỏi: “Miểu Miểu, em giận à?”
Ôn Miểu Miểu bị hơi ấm từ giọng nói trầm thấp, quyến rũ của Tịch Mộ Yên làm tai đỏ bừng và run rẩy, nhưng cậu lại không nỡ nói dối, đành phải lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Không… Không có.”
Sao cậu lại giận Tịch Mộ Yên được chứ?
Chỉ là quá thẹn thùng mà thôi, xấu hổ đến mức không biết phải làm sao.
Nhưng có lẽ câu trả lời này không đủ khẳng định, Tịch Mộ Yên nhìn cậu chớp mắt rồi đột nhiên trầm giọng nói: “Xin lỗi.”
Ôn Miểu Miểu ngạc nhiên, theo phản xạ quay sang nhìn Tịch Mộ Yên, đôi mắt trong trẻo lại thoáng nét bối rối.
Tịch Mộ Yên xin lỗi vì lý do gì?
“Hôm nay nghe Miểu Miểu nói muốn cùng anh ăn tối dưới ánh nến.” Tịch Mộ Yên cúi mắt nhìn sâu vào mắt Ôn Miểu Miểu, giọng nói có vẻ rất nghiêm túc: “Anh thật sự rất vui, nhưng vì đang trong kỳ mẫn cảm, anh thật sự không kiểm soát tốt được bản thân nên mới vô tình trêu đùa em quá mức. Nếu Miểu Miểu không thích, về sau anh sẽ cố gắng kiềm chế hơn.”
Nhưng Ôn Miểu Miểu không thể chịu nổi khi Tịch Mộ Yên nói như vậy.
Vừa nghe Tịch Mộ Yên nhắc đến bữa tối dưới ánh nến, Ôn Miểu Miểu liền xấu hổ, lại thấy ngọt ngào, đặc biệt là khi nghe được câu “Thật sự rất vui” từ Tịch Mộ Yên.
Cả hai đều vui vì cùng một điều, còn gì tuyệt vời hơn thế?
Hơn nữa, Ôn Miểu Miểu không hề ghét khi Tịch Mộ Yên trêu chọc cậu, chỉ là cậu xấu hổ, biết bản thân vụng về, mỗi lần bị Tịch Mộ Yên trêu chọc cũng chẳng biết đáp trả thế nào. Thật sự là không có ghét.
Huống chi, Tịch Mộ Yên còn đang trong kỳ mẫn cảm, có một chút mất kiểm soát, Ôn Miểu Miểu hoàn toàn có thể hiểu được.
Thực tế, trong mắt cậu, khả năng tự kiểm soát của Tịch Mộ Yên đã rất mạnh rồi!
Vì vậy, nghe Tịch Mộ Yên nói vậy, Ôn Miểu Miểu liền lo lắng, như sợ hắn chịu oan ức, vội vàng lắc đầu phản đối: “Không… Không có không thích, cũng không giận, thật sự không, chỉ là… Chỉ là có người ở đây, lại còn có camera, thật sự rất xấu hổ…”
Trong lúc bối rối muốn chứng tỏ lòng trung thành, Ôn Miểu Miểu vô thức buột miệng nói ra suy nghĩ của mình. Cậu xấu hổ phần lớn là do đoàn quay phim đang ngồi đối diện, lại còn mở camera suốt buổi.
Nhưng trong khi lo sợ Tịch Mộ Yên “chịu oan”, Ôn Miểu Miểu lại không nhận ra mình vừa tự đào hố cho chính mình —
“Anh hiểu rồi.” Đôi mắt sâu thẳm của Tịch Mộ Yên rốt cuộc cũng cong lên, ánh mắt ẩn chứa nụ cười xấu xa không thể che giấu: “Ý của Miểu Miểu là, chỉ cần không có ai xung quanh, không có camera, thì anh có thể tùy ý bắt nạt em?”
Ôn Miểu Miểu: “!!!”
Một lần nữa bị Tịch Mộ Yên lừa mà không hề hay biết, Ôn Miểu Miểu với khuôn mặt bầu bĩnh không khỏi bực bội, phồng má lên trông như một quả bóng nhỏ, đáng yêu chết đi được.
Không muốn nói chuyện với Tịch Mộ Yên thêm nữa, Ôn Miểu Miểu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho Tịch Mộ Yên một cái nhìn giận dỗi từ phía sau.
Tịch Mộ Yên khẽ nuốt, kìm nén tiếng cười, định dỗ dành người kia thêm chút nữa thì bỗng nghe nhân viên quay phim cố tình ho khan hai tiếng.
Nếu có thể, nhân viên quay phim cũng chẳng muốn làm phiền hai người đang tán tỉnh nhau này!
Nhưng không còn cách nào, anh ta cũng có nhiệm vụ phải hoàn thành.
Hôm nay cả ba cặp đôi của tổ ba đều tách ra quay riêng, tổ chương trình không đưa ra nhiệm vụ cụ thể, chỉ có một chủ đề rất chung chung — ngày hẹn hò.
Còn cụ thể làm gì, đều hoàn toàn tùy các cặp đôi tự do sáng tạo.
Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên chọn điểm đến đầu tiên là một con phố tên là “Con đường hẹn hò” ở Dương Thành.
Thực sự rất hợp với chủ đề.
Nhưng khi đang đi trên đường, tổ chương trình vẫn gửi thêm một nhiệm vụ nhỏ — là tận dụng thời gian trên đường để thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn với cả hai người.
Sắp đến nơi rồi, nhân viên quay phim không thể không tạm thời cắt ngang hai người.
Dù bị cắt ngang, Tịch Mộ Yên cũng không tỏ vẻ gì khó chịu, chỉ ngước mắt lên nhìn nhân viên quay phim, lịch sự hỏi: “Có câu hỏi cần hỏi đúng không?”
Rõ ràng, Tịch Mộ Yên biết rõ những kịch bản của tổ chương trình.
Thấy Tịch Mộ Yên không khó chịu, nhân viên quay phim lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ là mỗi người hai câu hỏi nhỏ thôi, rất nhanh.”
Tịch Mộ Yên gật đầu, ra hiệu cho nhân viên quay phim có thể bắt đầu.
Ôn Miểu Miểu cũng quay đầu lại.
Nhân viên quay phim vội vàng lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị từ trước, từng câu từng chữ đọc câu hỏi đầu tiên: “Thầy Tịch, sắp đến sinh nhật 25 tuổi của anh rồi, xin hỏi năm nay anh có kế hoạch gì cho sinh nhật không?”
Không ngờ lại bị hỏi câu này, Ôn Miểu Miểu thoáng ngẩn người, suy nghĩ bỗng nhiên rẽ sang hướng khác.
Sinh nhật của Tịch Mộ Yên thực sự sắp tới, ngay sau khi kết thúc đợt ghi hình chương trình này, chỉ còn cách một ngày nghỉ ngơi.
Sinh nhật của Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu đương nhiên luôn nhớ rõ.
Vì vậy, điều khiến cậu suy nghĩ không phải là câu hỏi này.
Mà là cậu đang nghĩ, Tịch Mộ Yên sắp 25 tuổi rồi.
Theo quy định của hệ thống hôn phối quốc gia ở quốc gia H, Alpha khi tròn 25 tuổi sẽ nhận được thông tin cơ bản và phương thức liên lạc của đối tượng kết hôn do hệ thống quốc gia sắp xếp vào đúng ngày sinh nhật.
Trong khoảnh khắc ấy, Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không thể kiểm soát suy nghĩ của mình, tự hỏi rằng đối tượng kết hôn do hệ thống sắp xếp cho Tịch Mộ Yên sẽ là ai?
“Kế hoạch…” Giọng nói trầm thấp và ôn hòa của Tịch Mộ Yên vang lên bên tai, kéo Ôn Miểu Miểu trở về thực tại trong chốc lát: “Kế hoạch công khai là ngày sau sinh nhật sẽ có một buổi họp fan nhỏ, thời gian và địa điểm cụ thể sẽ được thông báo trước trên Weibo, còn kế hoạch cá nhân…”
Ôn Miểu Miểu không kìm được mà lén vểnh tai lên nghe.
Nhưng khi nói đến đây, như thể biết Ôn Miểu Miểu đang nghe lén, Tịch Mộ Yên đột nhiên dừng lại.
Đầu tiên, hắn nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Miểu Miểu một cái, ánh mắt thoáng qua đôi tai nhỏ kia rồi mới cười nhẹ, giọng nói pha chút ý tứ mập mờ: “Kế hoạch cá nhân là bí mật, nếu nói ra bây giờ thì còn gì bất ngờ nữa.”
Sau một thoáng dừng lại, Tịch Mộ Yên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ôn Miểu Miểu, cười nhẹ nói: “Em nói đúng không, Miểu Miểu?”
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tịch: Anh chỉ muốn em biết là anh sẽ mang đến cho em một bất ngờ, nhưng anh sẽ không nói trước nó là gì đâu! 【tuỳ hứng.jpg】