*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 13: Miệt mài hại thân
Edit: Chanh
Beta: Yuyu
_______________________
Lăng Kỳ Yến vẫn ngơ ra, mãi đến khi Ôn Doanh cởi thắt lưng y, kéo tiết khố y xuống, cúi đầu ngậm lấy “em trai” mềm nhũn thanh tú của y, thì y mới như con mèo giẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên.
Ôn Doanh đè chặt Lăng Kỳ Yến, không cho y nhúc nhích, cứ thế quỳ gối phía trước, ra sức nhả ra nuốt vào vật đó.
Kỹ thuật miệng của hắn không được tốt lắm, mấy lần suýt cắn phải da Lăng Kỳ Yến, hắn mút tới mút lui, vuốt ve cho y, còn dùng lưỡi liếm láp.
Cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng bừng tỉnh, y nhìn xuống dưới, ánh mắt chạm vào đỉnh đầu Ôn Doanh, xuống tí nữa, chỉ có thể thấy đường nét gò má cứng rắn của hắn, bởi vì đang ngậm lấy ‘thứ kia’ của y mà nhấp nhô lên xuống.
Đấu óc Lăng Kỳ Yến nhanh chóng trống rỗng, tức thì mặt đỏ tía tai, vật luôn mềm oặt trong miệng Ôn Doanh từ từ nổi lên phản ứng, ngày càng cứng ngắt.
Y vô thức giơ một tay bụm miệng, tay còn lại nắm tóc hắn, không biết là muốn đẩy ra hay muốn đè hắn xuống sâu hơn.
Dù vậy, Lăng Kỳ Yến vẫn không thể kiềm chế từng tiếng rên rỉ ngọt ngào đứt quãng tràn ra khỏi khóe miệng.
Lăng Kỳ Yến rất ‘sướng’, y chưa từng ‘sướng’ như thế, thì ra đây là mùi vị của dục vọng, giống như có pháo hoa đang không ngừng nở rộ trong đầu, khiến y mơ mơ màng màng, lâng lâng ngất ngây như rơi vào đám mây.
Lần đầu tiên trong đời nơi đó trướng đau đến mức Lăng Kỳ Yến sắp nhịn hết nổi. Y kéo mạnh tóc Ôn Doanh, không còn thỏa mãn với tần suất vuốt ve của hắn nữa, bèn ưỡn người, chủ động đẩy thứ của mình vô miệng hắn, gần như tiến vào chỗ sâu nhất.
Lăng Kỳ Yến không kiên trì được lâu, cuối cùng trong đầu cũng vang lên tiếng pháo hoa nổ tung, y đạt cao trào lần đầu trong miệng Ôn Doanh.
Sau khi bất ngờ ‘giải phóng’, Lăng Kỳ Yến nhích người về sau, yếu ớt ngã xuống giường.
Căn phòng dần yên tĩnh lại, trong phút chốc chỉ còn nghe thấy tiếng thở hổn hển của y.
Một lát sau, Lăng Kỳ Yến mới ổn định hơn, tròng mắt từ từ nhúc nhích, nhìn về phía Ôn Doanh.
Hắn vẫn quỳ trên mặt đất, dịch trắng còn dính trên khóe miệng, phối hợp cùng gương mặt vô cùng đẹp trai kia, trông vừa dâm mỹ vừa diễm lệ, chỉ nhìn thôi mà khiến cái nơi vừa “giải tỏa” của y có xu hướng ngóc đầu dậy.
“Này tú tài nghèo, bản vương…” Giọng Lăng Kỳ Yến mềm nhũn, xen lẫn cả tình dục, muốn nói lại thôi.
Trong mắt Ôn Doanh thoáng hiện vẻ âm u nhưng rất nhanh đã biến mất, vẻ mặt hắn ung dung bình tĩnh như cũ, hắn nuốt hết thứ Lăng Kỳ Yến vừa bắn ra, rồi đặt tay lên “em trai” của y, tiếp tục “hầu hạ” nó.
Đáp lại hắn, chỉ có tiếng rên rỉ ngày càng ngọt ngào và quyến rũ của Lăng Kỳ Yến.
Y mê man ngã xuống giường, không nói nên lời, ánh mắt mờ mịt ướt át, đuôi mắt ửng đỏ, không chớp lấy một cái.
Ôn Doanh nhấc tách trà đã lạnh ngắt từ lâu, tu một ngụm, nhằm giảm bớt mùi vị tanh nồng trong miệng, sau đó hắn đứng dậy đi tới cửa, mở hé ra, dặn dò người hầu canh bên ngoài: “Mang một chậu nước nóng tới đây.”
Ánh mắt Giang Lâm lộ vẻ hoảng sợ, trợn tròn nhìn Ôn Doanh, dường như cho rằng điện hạ đã bị hắn làm gì đó.
Ôn Doanh phớt lờ ông ta, giao việc xong thì thẳng tay đóng cửa.
Sau khi nước nóng được đưa tới, hắn bắt đầu lau chùi sạch sẽ cho Lăng Kỳ Yến, sửa soạn lại quần áo và rửa tay, tiếp đó nhỏ giọng nói với y một câu “Khuya lắm rồi, điện hạ nghỉ ngơi sớm đi”, rồi lui xuống.
Mãi tới khi tiếng bước chân dần mất hút, Lăng Kỳ Yến mới chợt bừng tỉnh, y bật dậy, vẻ mặt không ngừng thay đổi, đặc sắc quá chừng, Giang Lâm cẩn thận bước qua, gọi y: “Điện hạ…”
Lăng Kỳ Yến hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng: “Bỏ đi, hầu hạ bản vương tắm rửa nào.”
Cơ thể Ôn Doanh trượt vào thùng nước tắm, chỉ chừa lại đỉnh đầu, hắn nhắm mắt, trong trí óc toàn là hình ảnh gương mặt đỏ bừng tràn ngập ham muốn của Lăng Kỳ Yến.
Bỗng nhiên hắn đứng dậy, bước ra khỏi thùng nước, kéo quần áo vắt ngang qua bình phong xuống rồi mặc vào, vẻ mặt hắn đã khôi phục như thường, đi tới bàn, uống hết ba chén nước lạnh để khống chế “lửa tình” nhen nhóm trong cơ thể, nhờ thế mà mùi vị tanh nồng kia cũng phai hết.
Sáng hôm sau, Ôn Doanh đến thỉnh an Lăng Kỳ Yến theo thông lệ.
Y đang ăn sáng, uể oải ra hiệu hắn ngồi xuống.
Ôn Doanh bình tĩnh ngồi xuống, hầu hạ Lăng Kỳ Yến ăn một ít đồ, sau đó hắn đứng dậy cáo từ, nói phải về đọc sách, nhưng y không cho phép, vừa uống trà vừa liếc mắt: “Ăn xong là muốn chạy?”
Hình như câu này ẩn chứa ý tứ khó diễn tả bằng lời, Ôn Doanh ngậm miệng không nói, đứng ở một bên, chờ Lăng Kỳ Yến xử lý.
Y ho nhẹ một tiếng, buông chén trà rồi nói: “Đêm qua, ngươi phục vụ không tệ, nhưng…”
Ôn Doanh im lặng lắng nghe.
Lăng Kỳ Yến ngước mắt, hơi cong khóe môi, nhìn hắn: “Chắc ngươi không nghĩ như thế là đủ rồi chứ? Bản vương chưa cho phép ngươi đi, sao ngươi dám chạy?”
Ôn Doanh thản nhiên hỏi lại y: “Điện hạ đã tiết ra hai lần, còn ngóc dậy nổi à?”
Lăng Kỳ Yến suýt nữa ném chén trà trong tay vào người hắn: “Hừ.”
“Lần sau nói tiếp.” Hiếm khi Ôn Doanh nhượng bộ, hắn nhỏ giọng nói thêm một câu: “Điện hạ, miệt mài hại thân.”
Lăng Kỳ Yến hơi uất ức, cái tên tú tài nghèo này giỏi thật đấy, mới nói vài ba câu đã có thể khiến y bẽ mặt, nhưng y vừa nếm được mùi vị của dục vọng, vẫn còn hứng thú với Ôn Doanh nên không nỡ ra tay với hắn.
Đến cả ý nghĩ đuổi hắn đi ngày hôm qua cũng bị y quên mất từ lâu.
Lăng Kỳ Yến thong thả uống hết chén trà trong tay, sau đó buông chén, hỏi hắn: “Nói đi, đêm qua ngươi không thể tự dưng thông suốt được, thật ra ngươi có ý đồ gì?”
Ôn Doanh quỳ xuống, cúi đầu.
Y bĩu môi: “Nếu ngươi muốn nhờ bản vương xử lý thế tử Vệ Quốc công giúp thì tốt nhất nên dẹp cái ý nghĩ đấy đi, dù bản vương không ưa gì cái tên vớ vẩn ấy nhưng gã là biểu huynh của bản vương, bản vương giết gã làm gì chứ, hơn nữa bản vương cũng không có năng lực giết gã đâu.”
“Học trò chỉ muốn đòi lại công bằng.” Giọng Ôn Doanh vừa khàn vừa nhỏ.
“Đòi công bằng?” Lăng Kỳ Yến giễu cợt: “Là ngươi quá ngốc hay quá ngây thơ? Ở chốn kinh thành này, quyền thế địa vị chính là lý lẽ và công bằng, ai bảo ngươi và vị đồng hương kia của ngươi không có xuất thân tốt, ngươi muốn đòi công bằng gì? Ngươi nghĩ chỉ cần vạch trần việc làm của bọn Thẩm Hưng Diệu là có thể trị tội bọn chúng sao? Ngươi có chứng cứ không? Cùng lắm thì mấy tên trời đánh ấy sẽ bị mọi người cười nhạo, nói xấu sau lưng thôi, có thể gây ảnh hưởng gì đến bọn chúng chứ? Qua một khoảng thời gian nữa, khi sự việc lắng xuống, cả đám lại ra ngoài ăn chơi mua vui như cũ, tiếp tục hại người, lúc đó ngươi định xử lý chúng thế nào?”
Ôn Doanh cuộn chặt hai tay thành quyền, khiến móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Hắn hiểu hết, cho nên đêm ấy hắn mới tìm cơ hội, dứt khoát giết chết Lưu Khánh Hỉ, thế nhưng rất khó tìm được cơ hội nào tốt như thể để ra tay với những kẻ còn lại, muốn công khai đòi công bằng thì rõ ràng là không thể.
Thấy sắc mặt Ôn Doanh u ám, Lăng Kỳ Yến nắm lấy cằm hắn, bóp nhẹ: “Có phải ngươi đang nghĩ, nếu bản vương thật sự muốn giúp ngươi, chưa chắc đã không tìm được bằng chứng bọn họ cưỡng bức giết người, nếu bản vương cố ý truy xét thì có thể trị tội bọn chúng đúng không?”
Y là trưởng tử của Hoàng đế, là thân vương, nếu y thật sự muốn điều tra việc này, khả năng cao sẽ tra được rõ ràng mọi chuyện, nhưng y không thích, sao y phải gây thù chuốc oán với đám người kia chỉ vì một nam sủng chứ? Dù y ghét cay ghét đắng người nhà họ Thẩm, y cũng không muốn xích mích với họ.
Ôn Doanh không tiếp lời mà nhìn thẳng Lăng Kỳ Yến.
Cuối cùng y không chịu nổi việc bị người đẹp nhìn chằm chằm như thế, bèn dời mắt đi, đổi lời nói: “Được rồi, muốn đối phó bọn họ cũng không cần thiết phải ra mặt công khai làm gì, có cả đống thủ đoạn nham hiểm mà, không phải chúng rất thích đùa ong bắt bướm sao? Vậy hãy để bọn chúng nếm mùi thất bại bởi thứ chúng yêu thích nhất đi, ngươi cứ chờ xem, bản vương sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.”
Ôn Doanh không nói nữa mà quỳ hẳn xuống, trịnh trọng dập đầu với Lăng Kỳ Yến. Đây là lần đầu y thấy được vẻ cung kính thật sự trên mặt hắn.
Thế nên Lăng Kỳ Yến cảm thấy hơi khó chịu: “Triệu Hi đáng để ngươi phải làm đến mức này à? Thật sự chỉ để trả ơn cho thầy của ngươi thôi sao? Đừng nói ngươi và vị đồng hương kia có tình cảm đặc biệt gì đấy nhé?”
Không thể trách y nghĩ như vậy, tuy chưa từng gặp người tên Triệu Hi kia nhưng nếu có thể lọt vào mắt Thẩm Hưng Diệu, vậy chắc chắn dáng vẻ không hề xấu.
“Không có.” Ôn Doanh dứt khoát phủ nhận: “Học trò và y không có tình cảm đặc biệt gì hết, chỉ là bạn tốt mà thôi, nhưng nhìn bạn bè chết thảm như thế, đối phương lại là cháu trai của người thầy có ơn với mình, học trò không thể bỏ mặc được, nếu không thì chẳng còn mặt mũi nào quay về gặp ông ấy.”
“Rồi rồi rồi.” Lăng Kỳ Yến ngắt lời hắn: “Khỏi cần giải thích, bản vương tin rồi, ngươi cũng tự lo cho mình đi. Tốt nhất đừng gây ra vụ nào giống vụ của Lưu Khánh Hỉ nữa, lần này bởi vì mọi chuyện xảy ra ở trang viên của bản vương, nên đám sai nha kia không dám điều tra kỹ, nhưng lần sau chưa chắc ngươi đã có vận may thế đâu.”
“Học trò đã biết, … Học trò sẽ không bao giờ quên ơn của điện hạ.”
Được hắn nịnh hót mấy câu như vậy, cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng thấy thoải mái trong lòng, y ngoắt tay: “Đứng lên uống trà với bản vương.”
Buổi chiều, người được phái đi thăm dò tình hình trở về bẩm báo với Lăng Kỳ Yến, nói hôm qua nha hoàn kia bị đưa đến nha môn của bộ Hình thẩm vấn cả một đêm, vẫn kiên quyết nói không biết gì ngoại trừ phát sinh quan hệ với Lưu Khánh Hỉ, đoán chừng qua hai ngày nữa bộ Hình sẽ thả người về.
Nếu đổi thành người khác có lẽ còn bị giam thêm vài ngày nữa, không chừng còn bị bức cung làm kẻ chết thay, nhưng nhờ Lăng Kỳ Yến mở lời, bảo không có chứng cứ không được dùng hình phạt bức cung, nên bọn họ không dám giam người, chỉ đành trả về nguyên vẹn.
Lăng Kỳ Yến uể oải nghe hết rồi mới căn dặn Giang Lâm: “Nói một tiếng với quản gia của trang viên, sau khi người trở về thì giữ lại chỗ này, đuổi ra sau làm nha hoàn phụ trách mấy việc nặng nhọc, đừng xuất hiện trước mặt bản vương nữa, chướng mắt lắm.”
Giang Lâm vội vàng đáp lời.
Ôn Doanh ngồi xổm một bên bóp chân cho Lăng Kỳ Yến, bỗng bóp mạnh tay hơn, khiến y khẽ “shhh” một tiếng: “Nhẹ chút.”
Động tác tay của hắn thoáng chậm lại, nhỏ giọng hỏi Lăng Kỳ Yến: “Điện hạ, việc này sẽ gây phiền phức cho phủ Dục Vương chứ?”
Y hừ lạnh: “Giờ biết lo sẽ gây phiền phức cho phủ Dục Vương rồi hả? Bản vương còn tưởng mình thật sự nuôi phải một kẻ vô ơn đấy.”
Ôn Doanh nhíu mày.
Lăng Kỳ Yến hờ hững nói: “Có thể gặp rắc rối nào chứ, bảo nha hoàn kia giết Lưu Khánh Hỉ thì vô lý quá, một ả đàn bà yếu đuối dễ gì giết được hắn ta một cách lặng lẽ như vậy? Hơn nữa, cũng không phải phát hiện thi thể của Lưu Khánh Hỉ trong trang viên của chúng ta, có lẽ sau khi hắn ta rời khỏi đây, đã bị kẻ nào đó giết chết, liên quan gì đến bản vương.”
“Vị Lưu thị lang kia…”
“Một tên quan tam phẩm mà thôi, ông ta có thể oán hận bản vương sao?”
Lăng Kỳ Yến vô cùng xem thường: “Cho dù thật sự nghi ngờ bản vương, ông ta dám tìm bản vương gây rối chắc? Bản vương cho phép đám sai nha kia tiến vào trang viên tra xét là đã nhượng bộ lắm rồi, nếu bản vương không vui, thì hôm qua đến cả cửa bọn họ cũng không vào được.”
Y vừa nói vừa liếc sang Ôn Doanh: “Nhưng ngươi ấy, sau này tiến vào quan trường, với cái tính tình thanh cao kiêu ngạo và đáng ghét của ngươi, lại không có quan hệ, khó tránh khỏi bị người ta nhắm vào, không bằng ngươi tự lo cho mình đi, đúng là bản vương bằng lòng bảo vệ ngươi, nhưng ngươi ở gần bản vương, chắc chắn sẽ không chiếm được thứ gì tốt từ phe Thái tử đâu.”
Ôn Doanh không tiếp lời, im lặng hồi lâu, bỗng hỏi y: “Điện hạ có thể bảo vệ học trò tới khi nào?”
Lăng Kỳ Yến nghẹn họng, hắn ngước mắt: “Nói không chừng học trò chưa kịp làm quan, thì điện hạ đã chán ngán rồi đuổi học trò đi mất, thời gian dài trôi qua, ai còn nhớ học trò từng là người của điện hạ, về sau học trò vào triều, có thể đi tới bước nào đều nhờ vào may mắn của học trò thôi.”
Vẻ mặt Ôn Doanh cực kỳ thản nhiên, Lăng Kỳ Yến chợt thấy hơi ngượng ngùng, tên này nói cũng đúng, còn chưa biết cái cảm giác mới mẻ đó có thể duy trì qua năm nay hay không, chứ nói chi là đợi đến lúc hắn ra làm quan, cần gì phải quan tâm hắn sau này, đúng là làm điều thừa.
Dù mỗi lần y nhìn tên tú tài nghèo này thì đều cảm thấy vô cùng ngứa ngáy trong lòng.
Vì thế lúc ăn tối, Lăng Kỳ Yến lại lừa Ôn Doanh uống vài chén rượu, sau khi ngà ngà say, y mê mang quấn lấy hắn không buông, đòi hắn theo mình đêm nay.
Ôn Doanh không bị thuyết phục, mặt vô cảm nhắc nhở y: “Điện hạ, miệt mài thật sự rất hại thân, ngài mới mười mấy tuổi, vẫn nên kiềm chế chút.”
Hắn vừa nói vừa quỳ gối trước giường, cởi giày ra rồi rửa chân cho Lăng Kỳ Yến.
Ôn Doanh cố ý xoa nhẹ lên chỗ mẫn cảm nơi lòng bàn chân y, lại bóp đầu ngón chân mềm mại của y, nghe được tiếng hít vào của Lăng Kỳ Yến, sau đó bị y tức giận đạp vào ngực: “Không muốn thì cút xa ra.”
Hắn ngước mắt nhìn y, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt chỉ có gương mặt tuyệt đẹp dưới ánh đèn lồng của Lăng Kỳ Yến, dường như cảm giác áp bức, lăng nhục và đè nén trong lòng nhiều ngày qua cũng tiêu tan gần hết.
“Điện hạ bớt giận, học trò không cố ý làm ngài tức giận.”
Ôn Doanh nhỏ giọng nói, nắm lấy chân Lăng Kỳ Yến, lau khô cho y, lại xoa nhẹ mấy cái, rồi hầu hạ y thay quần áo. Lăng Kỳ Yến vẫn lầm bà lầm bầm nhưng không đánh hay mắng hắn.
Đợi vị điện hạ kiêu căng này tắt đèn đi ngủ, Ôn Doanh mới cáo lui rời đi.
Lăng Kỳ Yến trong mơ trở mình, mơ màng nghĩ sao đối phương lại chạy nữa rồi…
_____________
Yu có điều muốn nói: Ơ ăn chay quen rồi, ăn mặn hổng quen… anh Ôn rung rinh rồi hí hí =)))
Dii chỉ muốn chen mồm vào nói một câu: Truyện có được một cảnh H, tui cảm thấy rất hài lòng :))))))) Mẹ nó em cứ xém quên là hai đứa nó mới mười sáu tuổi đó các chị ạ 🙂