Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 37: Đuổi ra khỏi cửa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Yuan

Beta: Yuyu

_________

Sáng hôm sau, Lăng Kỳ Yến được gọi vào cung.

Hôm nay Thái hậu tổ chức tiệc ngắm hoa cúc, bà mời nhóm tiểu thư trẻ tuổi ở các phủ đến dự, còn sai người gọi Lăng Kỳ Yến qua đây, để y nhìn thử Vương phi tương lai của mình.

Đại thái giám trong cung Ninh Thọ dẫn Lăng Kỳ Yến vào, y nghe đối phương nói xong thì mỉm cười bảo: “Tổ mẫu có lòng rồi.”

Lăng Kỳ Yến chưa bước tới cửa đã nghe thấy từng tiếng cười nũng nịu, mười mấy cô nương đang vây quanh Thái hậu, uống trà ngắm hoa với bà.

Đợi người hầu bẩm báo xong, Lăng Kỳ Yến mới thẳng mắt tiến lên thỉnh an Thái hậu.

Thái hậu vừa cười vừa ngoắc tay gọi y: “Yến nhi, qua đây đi.”

Lăng Kỳ Yến bước đến ngồi xuống cạnh bà, trong lúc hai bà cháu trò chuyện, y vô tình nhìn sang nhóm cô nương bên kia. Bọn họ đều che nửa mặt bằng quạt tròn, đang nhốn nháo lén lút quan sát y, hình như rất tò mò về y.

Ngồi ghế đầu bên trái vị trí trung tâm là con gái nhà họ Lâm – Lâm Ngọc Lan, khi ánh mắt của Lăng Kỳ Yến lướt về phía này, tiểu cô nương lập tức xấu hổ cúi đầu, y nhìn thấy hai tai đối phương đỏ ửng dù gương mặt nàng đã bị che khuất bởi quạt tròn.

Lăng Kỳ Yến hơi cong khóe môi.

Chiếu chỉ ban hôn vẫn chưa được công bố, hoàng thất chỉ mới hỏi ý phủ Kính Quốc công. Tuy bọn họ không hài lòng lắm, nhưng do Thái Hậu đã quyết định, Hoàng đế cũng đồng ý nên đành phải chấp nhận. Ngược lại hình như vị tiểu thư nhà họ Lâm kia rất có thiện cảm với Lăng Kỳ Yến, chắc chắn nàng sẽ bằng lòng gả cho y.

Lăng Kỳ Yến chẳng quan tâm mấy, với y, cưới ai cũng thế, nếu hợp thì tốt, không hợp thì thôi.

Thái hậu không biết cả hai đã từng gặp mặt ở phủ Công chúa trước đó, hôm nay bà tổ chức tiệc ngắm hoa là để bọn họ thấy nhau. Bây giờ nhìn phản ứng của chúng, Thái hậu cảm thấy có hy vọng, nên hớn hở ra mặt, trông bà rất vui vẻ.

Ở đây chỉ toàn là đàn bà con gái, nên Lăng Kỳ Yến không tiện nán lại quá lâu, y tán dóc vài câu với Thái hậu rồi định tìm cớ rời đi, đúng lúc này Lăng Kỳ Ngụ bỗng nhiên xuất hiện.

Gã không mời mà đến.

Sau khi Lăng Kỳ Ngụ tới, gã liếc nhìn Lăng Kỳ Yến trước, tiếp đó mới ngó sang Lâm Ngọc Lan, dán mắt vào nàng một hồi. Vẻ u ám thoáng qua mắt gã rồi biến mất ngay, gã nhanh chóng giấu kín nó, không để người nào phát hiện ra.

Lăng Kỳ Ngụ tiến lên một bước, thỉnh an Thái hậu.

Lăng Kỳ Yến vừa thấy gã đã buồn bực, nên lập tức đứng dậy xin phép rời khỏi.

Y chưa kịp đi xa, Lăng Kỳ Ngụ đã chạy theo gọi y lại: “Đại ca, trò chuyện một lát đi.”

Lăng Kỳ Yến phớt lờ gã, Lăng Kỳ Ngụ nói thẳng: “Nếu đại ca không chịu nói chuyện với cô, cô đành phải bẩm báo chuyện của huynh lên phụ hoàng và mẫu hậu.”

“Ngươi dám sao!” Lăng Kỳ Yến bỗng xoay người lại, trợn mắt nhìn gã.

Lăng Kỳ Ngụ chẳng hề sợ hãi, gã cong môi cười khẩy: “Không có gì mà cô không dám làm, rõ ràng đại ca biết sai rồi, sao vẫn làm tiếp chuyện thấp hèn, khiến mình nhục nhã như vậy?”

Lăng Kỳ Yến lập tức nổi giận: “Bản vương sai chỗ nào? Ai cho phép ngươi khoa tay múa chân vào chuyện của bản vương? Ngươi nghĩ mình là cái thá gì chứ?”

“Cô quan tâm đại ca cũng không được à?” Lăng Kỳ Ngụ ấm ức thét hỏi: “Người kia đã chuốc cổ gì cho đại ca thế? Sao đại ca lại đối xử khác biệt với một tên thư sinh nghèo đến từ nông thôn như hắn, còn hiến thân cho đối phương nữa?”

“Ngươi câm miệng cho bản vương.”

“Đại ca dám làm nhưng không dám nhận ư? Lời nói của cô chọt trúng chỗ đau của đại ca à?”

“Liên quan gì tới ngươi?”

Lăng Kỳ Yến nổi điên một hồi rồi cũng bình tĩnh lại, y vô cùng chán ghét tên huynh đệ ruột thịt này: “Đây là chuyện của bản vương, Thái tử như ngươi hết lo trời lo đất, còn lo luôn việc ‘giường chiếu’ của người khác ư? Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng không xen vào được đâu!”

“Thế à?”

Lăng Kỳ Ngụ đen mặt, gã gằn giọng, rít hai chữ qua kẽ răng, sau đó đổi chủ đề: “Vậy tiểu thư của phủ Kính Quốc công thì sao? Đại ca thích hay không?

Lăng Kỳ Yến nhíu chặt mày, lúc này Lăng Kỳ Ngụ đang nhìn y bằng ánh mắt như rắn độc thè lưỡi, vừa u ám vừa tối tăm lạnh lẽo, khiến y rất khó chịu. Lăng Kỳ Yến vẫn trả lại gã câu nói lạnh như băng kia: “Không liên quan đến ngươi.”

“Chẳng rõ người của phủ Kính Quốc công sẽ nghĩ gì khi biết Dục vương điện hạ uy nghiêm lại là trai bán dâm…”

Lăng Kỳ Yến lập tức điên máu, y bỗng nhiên tiến lên một bước, giơ tay bóp cổ Lăng Kỳ Ngụ, rồi đè mạnh gã vào tường cung đằng sau, trong đôi mắt đỏ bừng tràn ngập tức giận: “Ngươi thử nói thêm câu nào nữa xem!”

“Trai… bán… dâm, đại ca chính là món hàng rách nát đó…”

Lăng Kỳ Ngụ bị bóp đến sung huyết nhưng vẫn cố ý chọc điên Lăng Kỳ Yến.

Đám người hầu đứng đợi bên cạnh sợ mất hồn, bèn nháo nhào xông lên kéo y ra. Lăng Kỳ Yến như phát điên, hai tay siết chặt cổ Lăng Kỳ Ngụ hơn, đúng là định bóp chết gã luôn.

Lăng Kỳ Ngụ cố gắng khống chế tay Lăng Kỳ Yến, gã sắp tắt thở rồi, nhưng vẫn nhìn chòng chọc y bằng ánh mắt nhuốm đầy thù hận.

Bảy tám tên thái giám luống cuống hồi lâu, cuối cùng cũng kéo được Lăng Kỳ Yến ra, sau đó lại phải cố hết sức ngăn y xông lên lần nữa. Lăng Kỳ Ngụ dựa vào tường cung thở hổn hển, trong mắt gã dần xuất hiện nét cười u ám, khiến người nhìn dựng tóc gáy.

Lăng Kỳ Yến đẩy văng bọn thái giám Đông cung đang chắn trước mặt mình bằng một cú đá, y nghiến răng cảnh cáo Lăng Kỳ Ngụ: “Ngươi cứ khăng khăng khiến bản vương khó chịu, bản vương cũng sẽ khiến ngươi bức bối, hãy đợi đấy.”

Lăng Kỳ Ngụ nhếch môi cười khẩy rồi bật thốt một câu bằng chất giọng khàn đặc: “Cô rất mong chờ.”

Lăng Kỳ Yến mặc kệ hứng thú của gã, y hờ hững dời mắt sang chỗ khác, đang định bỏ đi thì có người hầu chạy đến nói Hoàng hậu nương nương gọi bọn họ qua cung Phượng Nghi.

Trong cung Phượng Nghi.

Lăng Kỳ Yến vừa bước vào cửa, tiếng quát mắng của Thẩm thị đã vang lên: “Quỳ xuống”

Y đứng yên, lạnh giọng hỏi: “Nhi thần đã mắc lỗi gì? Sao tự dưng mẫu hậu lại phạt nhi thần?”

“Tự dưng? Ngươi còn dám nói là tự dưng ư? Hồi nãy ngươi vừa làm gì ở bên ngoài? Ngươi định bóp chết Ngụ nhi à?”

Chỗ nào trong cung cũng có cơ sở ngầm, dưới cái nhìn chằm chằm của hàng trăm cặp mắt, e là lúc này chuyện Lăng Kỳ Yến đè Hoàng Thái tử lên tường để bóp cổ gã đã truyền khắp hoàng cung rồi.

Trước mặt Thẩm thị, Lăng Kỳ Ngụ nhanh chóng khôi phục dáng vẻ của một đứa con trai tốt vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, gã khuyên nhủ bà ta: “Xin mẫu hậu bớt giận, đại ca không cố ý đâu, bọn con chỉ đùa giỡn thôi.”

“Con nói đỡ cho nó làm gì!” Thẩm thị trách Lăng Kỳ Ngụ: “Con ngốc quá, con nghĩ nó đang đùa giỡn với con sao? Nó định bóp chết con để cướp vị trí Thái tử của con đấy! Vốn dĩ tên súc vật đó không hề coi con là huynh đệ của nó!”

“Làm khó mẫu hậu còn nhớ Thái tử là huynh đệ của nhi thần.” Lăng Kỳ Yến bật cười chế nhạo, “Nhi thần tưởng mẫu hẫu đã quên mất đứa con trai này rồi chứ.”

“Ngươi láo xược quá!”

Lăng Kỳ Yến khinh thường nói: “Mẫu hậu cần gì phải tức tối, hắn vẫn mạnh khoẻ đứng ở đây, không chết, cũng chẳng bị thương, vậy có đáng để mẫu hậu nổi giận không?”

“Ngươi quỳ xuống cho bản cung!”

Lăng Kỳ Yến ngáp một cái: “Xin lỗi mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, không có hứng đứng xem ngài và Thái tử tự biên tự diễn, ngài muốn phạt nhi thần cũng phải hỏi xem tổ mẫu đồng ý hay không đã.”

Lăng Kỳ Yến vừa nhắc đến Thái hậu, Thẩm thị đã nổi giận ngay: “Bản cung là chủ nhân của hậu cung, cũng là người sinh ngươi ra, vì sao không thể phạt ngươi? Ngươi bớt mang Thái Hậu ra chèn ép bản cung đi.”

Trước giờ Thẩm thị ghét nhất là bà già đó, chỉ biết xúi con trai ruột của mình vứt bỏ người thân, suốt ngày trêu tức mình!

Hai mắt Lăng Kỳ Yến nhuốm vẻ thờ ơ: “Mẫu hậu muốn phạt nhi thần thì phải có lý do, nhi thần không làm gì sai cả, là do con trai bảo bối của ngài cứ gây hấn với nhi thần hoài. Nhi thần nể mặt mẫu hậu mới chưa bóp chết hắn. Ngài biết mình là chủ nhân của hậu cung, vậy cần gì hở một tí là làm ầm lên như mấy mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ, tự dưng khiến mọi người chê cười.”

Thẩm thị suýt nữa ngất vì giận bởi mấy câu của y: “Ngươi là đồ súc vật bất hiếu bất kính, ngươi dám mắng bản cung à! Sao bản cung lại sinh ra một tên súc vật chứ! Bản cung đã phạm tội gì kiếp trước để đời này sinh phải một tên súc vật chuyên khắc chế mình như ngươi!”

Tất nhiên Thẩm thị tức điên rồi, mặt mày Lăng Kỳ Ngụ cũng sa sầm, gã trách mắng Lăng Kỳ Yến: “Sao đại ca lại nói mẫu hậu như vậy?”

Lăng Kỳ Yến cười khẩy tỏ vẻ khinh thường, y lùi một bước ra sau, rồi xoay người bỏ đi.

Lăng Kỳ Yến mặc kệ tiếng đập đồ rầm rầm và tiếng mắng chửi chói tay của Thẩm thị ở sau lưng, y nhanh chân rời khỏi cung Phượng Nghi.

Lăng Kỳ Yến trở về vương phủ trước buổi trưa, vừa thay đồ xong, Giang Lâm bỗng tiến tới bẩm báo, nói hồi sáng vị Cử nhân Hạ kia đã qua đây để thỉnh an y, biết điện hạ vào cung thì rời đi, giờ nghe bảo y về rồi, nên lại tới xin gặp mặt, hắn ta đang đứng đợi bên ngoài.

Lăng Kỳ Yến nhíu mày, lúc này mới nhớ ra người y nhận vào phủ lúc uống say tối qua là Cử nhân Hạ – Hạ Chi Hành này.

Vì vậy y lập tức ra lệnh: “Cho hắn vào đi.”

Hạ Chi Hành bước qua cửa, hành lễ với Lăng Kỳ Yến theo quy củ, còn nói cảm ơn y.

Lăng Kỳ Yến ngồi trên giường nhỏ uống trà, nhìn hắn ta hỏi: “Dọn đồ tới chưa?”

“Nhờ phúc điện hạ, sáng nay đã dọn xong, nơi ở mà điện hạ sai người sắp xếp cho học trò rất tốt, đúng là học trò được hưởng phúc khi theo điện hạ.”

Hạ Chi Hành mở miệng là nịnh nọt, nhưng vì hắn ta khá đẹp nên không khiến người ta chán ghét, Lăng Kỳ Yến cười ha ha, y chợt nảy ra ý, bèn hỏi đối phương: “Ngươi đứng hạng mấy trong cuộc thi được tổ chức trước kỳ nghỉ ‘mượn quần áo’ của Quốc Tử Giám?”

Mỗi tháng, Quốc Tử Giám đều tổ chức một cuộc thi, lần nào Ôn Doanh cũng giành hạng nhất. Hạ Hành Chi vừa vào Quốc Tử Giám, đây là lần đầu tham gia thi, nên Lăng Kỳ Yến hơi tò mò kết quả thi của hắn ta.

Nụ cười trên mặt Hạ Chi Hành lập tức cứng đờ, hắn ta xấu hổ nói: “Học sinh vô dụng, chỉ giành được hạng hai.”

“… Hạng hai cũng tốt lắm rồi.”

Thua tên có bản mặt khó ưa kia đúng như dự đoán thật sao?

Lăng Kỳ Yến nghĩ đến đây thì thầm cảm thấy khó chịu, y phất tay bảo Hạ Chi Hành lui xuống.

Lăng Kỳ Yến lơ đãng uống xong ly trà rồi đứng dậy ra ngoài.

Y qua viện của Ôn Doanh, hắn vào phủ của y lâu như vậy nhưng đây là lần đầu y tới nơi này.

Ôn Doanh đang ôn bài trong phòng, nhờ cửa sổ được mở rộng, nên đứng ngoài sân cũng có thể nhìn thấy đường nét sườn mặt sắc bén của hắn.

Lăng Kỳ Yến không cho người hầu thông báo, y đứng yên một lát, sau đó mới hếch cằm, lạnh giọng ra lệnh: “Gọi hắn đến đây mau.”

Ôn Doanh bước tới hành lễ với Lăng Kỳ Yến.

Lăng Kỳ Yến lẳng lặng nhìn hắn, y chợt nhớ hồi trước người này từng nói biết đâu hắn chưa làm quan, y đã chán ngấy hắn rồi. Bây giờ Lăng Kỳ Yến mới phát hiện đúng là mình đang phiền chán thật.

Ban đầu y không nên nuông chiều Ôn Doanh. Y để đối phương “đè” mình, nhưng không có nghĩa hắn được phép bắt nạt, hỗn láo và coi thường y. Lăng Kỳ Yến không nhịn nổi việc bị kẻ liều lĩnh đó sỉ nhục chỉ vì mối quan hệ này, thậm chí còn bị đám người y căm hận chế giễu.

Ôn Doanh không bao giờ chịu học cách nịnh hót y để đạt được mục đích, đến khi cảm giác mới mẻ qua đi, y hoàn toàn chán ngấy hắn.

“Phủ Dục vương của bản vương là miếu nhỏ, không giữ nổi vị Giải Nguyên mới như ngươi, ngươi hãy rời khỏi đây rồi bám vào cành cao khác đi.”

Lăng Kỳ Yến hờ hững ra lệnh, y đã quyết định đuổi người này đi, nên không định bàn bạc thêm gì nữa.

Mặt mày Ôn Doanh tái nhợt, hắn im lặng nhìn y.

Lăng Kỳ Yến nghĩ Ôn Doanh nghe không hiểu, vì vậy dứt khoát nói thẳng luôn: “Ngươi dọn đồ mau lên, hôm nay phải rời khỏi phủ bản vương ngay, đưa lại nơi này cho người khác. Bản vương không phải người keo kiệt, bởi ngươi từng theo bản vương, nên cứ việc lấy hết những món mà bản vương đã tặng ngươi trước đây. Ngươi thích thứ gì trong phòng cũng có thể mang đi luôn.”

Một phủ Dục vương to như vậy, sắp xếp chỗ cho hai trăm môn khách còn đủ, chứ nói chi hai môn khách, rõ ràng Lăng Kỳ Yến cố ý đuổi hắn đi.

Ánh sáng trong mắt Ôn Doanh dần biến mất, hắn im lặng một hồi lâu, trái cổ trượt lên trượt xuống, cuối cùng khàn giọng nói: “Học trò đã hiểu.”

Hắn chỉ nói mỗi câu này, rồi xoay người thu dọn đồ đạc.

Lăng Kỳ Yến thấy Ôn Doanh dứt khoát như vậy thì lập tức nhíu mày, y có cảm giác hắn vẫn chưa nói xong.

Đồ đạc của Ôn Doanh khá ít, ngoại trừ hai bộ quần áo thay phiên mặc, còn lại đều là sách vở.

Hắn không thèm liếc mắt tới mấy món ăn mặc xài mà Lăng Kỳ Yến đã tặng.

Ôn Doanh chỉ cầm theo thanh đao ngắn của Mạc Bắc bị nhét dưới đáy hòm từ lúc đoạt được đến nay, là vật phòng thân cần thiết của hắn.

Trước khi rời khỏi, Ôn Doanh móc cái ban chỉ phỉ thuý hắn vẫn luôn mang theo người từ trong ngực ra, vuốt nhẹ một hồi, mãi tới lúc chút ấm áp cuối cùng dưới đáy mắt cũng tan biến, hắn mới đặt nó lên bàn đọc sách rồi xoay gót bước khỏi cửa.

Lăng Kỳ Yến chờ bên ngoài đến mất kiên nhẫn, thấy hắn đi ra với hai bọc đồ nhỏ thì lập tức sầm mặt: “Đồ của bản vương cho ngươi đâu?”

“Quá quý giá, học trò có thân phận như vậy, xài không nổi mấy món đó.”

Giọng Ôn Doanh vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, đến giờ hắn vẫn chẳng lộ chút thái độ nhún nhường nào.

Lăng Kỳ Yến xì một tiếng khinh bỉ, bị đuổi rồi mà còn ra vẻ thanh cao cho ai nhìn nữa.

“Ngươi đã coi thường đồ vật của phủ Dục vương, vậy cút mau, là do bản vương bị mù nên mới uổng công nuôi ngươi lâu như thế.”

Ôn Doanh cúi thấp lưng xuống, vái y lần cuối: “Cảm ơn sự quan tâm của điện hạ trong khoảng thời gian này.”

“Cút ngay!”

Ôn Doanh ngẩng lên, lạnh lùng dời mắt đi, sau đó ưỡn thẳng bả vai, bước từng bước ra khỏi cửa.

Đến cuối cùng dáng vẻ của hắn vẫn như thế, khiến cơn tức và nỗi hận trong lòng Lăng Kỳ Yến không thể tiêu tan, y đá một cái xuống thân cây bên cạnh.

Lăng Kỳ Yến sải bước vào phòng, bên trong rất sạch sẽ, như thể chưa từng có người sống ở đây. Lăng Kỳ Yến lướt nhìn khắp phòng, mấy món mà y tặng cho Ôn Doanh đều được đặt ở nơi dễ thấy, khiến y nhìn càng bực mình hơn.

Giang Lâm nhỏ giọng hỏi Lăng Kỳ Yến: “Điện hạ, phải xử lý đống đồ này thế nào đây?”

“Vứt toàn bộ… thôi, cho Cử nhân Hạ hết đi, nói là bản vương tặng hắn.”

Giang Lâm “vâng” một tiếng.

Lăng Kỳ Yến ngừng ngó ngang ngó dọc, mặt mày đã lạnh đến mức không thể lạnh hơn được nữa, y phất tay áo rời khỏi phòng.

Hết chương 37.

______

Yu có


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.