Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 51: Dẫn sói vào nhà



Sau Tết Nguyên Tiêu, Hoàng đế ra lệnh cho Tĩnh Vương nhận chức trong kinh thành.

Tĩnh Vương đã ở biên giới Tây Bắc mấy chục năm, ngày còn trẻ đầu gối ông bị trúng tên, cứ đến mùa mưa là lại tái đau. Hoàng đế không thể để người em này của mình phải chịu khổ nữa, Thái hậu cũng lớn tuổi rồi, hai năm gần đây sức khỏe bà không tốt lắm, vậy cho Tĩnh Vương ở lại kinh thành làm tròn chữ hiếu đi.

Nhưng vẫn phải phái người khác đến Tây Bắc thay thế ông.

Hãn Vương mới của tộc Ba Lâm Đốn cũng không phải kẻ chịu ngoan ngoãn ở yên, lúc trước triều đình Đại Thành chấp nhận lời cầu hoà của họ là bởi vì đánh sâu vào vùng trung tâm của Ba Lâm Đốn tốn quá nhiều binh lực, phần thắng cũng không lớn, dưới tình huống đó chỉ có thể tạm ngừng đánh. Biên giới Tây Bắc từ đó trở đi cũng không an ổn, vẫn cần tướng lĩnh tới giữ.

Nhưng người được chọn đến đây phải là những người có máu mặt, hoàng đế lại lo lắng.

Đa số mọi người không muốn đi, Tây Bắc là chốn nghèo nàn, đến đó cũng chẳng có cơ hội giành được công trạng gì lớn. Biên giới thường chỉ có đám du binh Ba Lâm Đốn chặn đường tống tiền, khó mà đề phòng được, nếu trông được thì chỉ bị coi là làm đúng chức trách, còn không trông coi được để xảy ra chuyện gì đó, trên triều đình và bệ hạ sẽ trách tội, đi nước nào cũng không có kết quả đẹp.

Đám võ tướng đùn đẩy chối qua chối lại, họ đương âm thầm khẩn cầu không bị Hoàng đế nhắm trúng thì ngoài dự liệu của mọi người, Ôn Doanh trước giờ ít nói vô cùng lại chủ động đứng ra, đồng ý thay Tĩnh Vương đến Tây Bắc giữ biên.

Cả triều ồ lên.

Hoàng đế ngồi ở chỗ cao nên mọi người không thấy rõ biểu hiện trên mặt ông ta, nhưng ai cũng thấy được ánh mắt của Lăng Kỳ Ngụ tối sầm xuống.

Gã mới được bỏ lệnh cấm túc, chuyện này gã không dám nhúng tay bậy bạ, nhưng gã không ngờ Ôn Doanh lại chủ động muốn đến Tây Bắc.

Hoàng tử bình thường có thể ra ngoài dẫn binh, nhưng Thái tử như gã thì không thể, chẳng những không thể, gã còn không được phép động tới binh quyền. Nghĩ tới đây, Lăng Kỳ Ngụ tức muốn hộc máu, gã không đủ can đảm thừa nhận, rằng kể từ khi người này được nhận về, nỗi kinh hoàng và bất an của gã ngày càng chồng chất.

Hai mươi năm trước, phụ hoàng của gã dựa vào binh quyền trong tay mà thắng những người khác, leo lên đế vị. Dù bây giờ gã là Thái tử, địa vị cao hơn cả, nhưng đối thủ lại là Ôn Doanh, so với phụ hoàng gã năm đó, Ôn Doanh càng khó chơi hơn.

Lăng Kỳ Ngụ hối hận vô số lần, sao ngày trước lúc Ôn Doanh còn chẳng là cái thá gì, gã lại không chặn giết hắn cho rồi. Đợi đến khi gã nghe lại cái tên này một lần nữa, Ôn Doanh đã lấy được đầu Hãn Vương, lập được công lớn. Lúc ấy cùng lắm là hắn xin được một chức võ tướng ngũ phẩm, hoàn toàn chẳng có sức uy hiếp gã, về triều rồi thì gã chờ cơ hội đạp hắn xuống bùn lần nữa. Nhưng nào ngờ, hắn quay người một cái lại biến thành anh em ruột thịt của mình.

Bây giờ phụ hoàng gã lại coi trọng đứa con mới được nhặt về này hơn gã, sao gã có thể không hận.

Hoàng đế rề rà không tỏ thái độ, tuyên bố bãi triều.

Ôn Doanh ở lại một mình, lúc được hỏi thì thẳng thắn trả lời: “Nhi thần muốn ra ngoài học hỏi thêm kinh nghiệm, mấy năm qua nhi thần vốn ở ngoài đánh trận đã quen, nếu không có ai muốn đi, vậy để nhi thần đi là được. Ngũ hoàng thúc làm được, thì nhi thần cũng làm được.”

Hoàng đế nhìn hắn thật lâu, tựa như đang suy xét gì đó, Ôn Doanh buông mi mắt, vẫn điềm tĩnh thản nhiên.

Sau một hồi im lặng, Hoàng đế thở dài một tiếng: “Cũng được, con muốn đi thì đi, học thêm kinh nghiệm cũng tốt.”

Ông ta nhìn thấu dã tâm của đứa con trai này, nhưng ông ta lại thấy vui.

Chỉ cần không uy hiếp đến cái ghế hoàng đế của mình, nếu Ôn Doanh thật sự có bản lĩnh đó, ông ta luôn bằng lòng thay người cho vị trí Thái tử.

Được Hoàng đế cho phép, Ôn Doanh tiện thể nhắc luôn một chuyện, nói muốn thừa dịp trước khi đến Tây Bắc nhậm chức, trở về Ký Châu một chuyến để tế bái cha nuôi.

“Ngày mai đi sao?”

“Vâng, mong phụ hoàng cho phép.”

Hoàng đế nghe vậy thấy hơi nghẹn trong cổ họng, con của ông ta nhưng lại phải đi lạy vái một người dân nơi thôn làng, thật sự…

Sau khi Lăng Kỳ Yến chết “bất đắc kỳ tử”, Vân thị được Thái hậu sắp xếp đưa đến một am ni cô ở ngoài kinh để tu hành đền tội, nhưng thợ săn Ôn vô tội, không những vô tội mà còn có ơn với hoàng tộc.

Để thân thế của Ôn Doanh được tốt đẹp trọn vẹn, truyền ra bên ngoài sẽ thành Ôn Doanh được một vị thân hào họ Ôn sống ở nông thôn nuôi dưỡng. Để tưởng nhớ công ơn nuôi nấng hoàng tử, Hoàng đế truy phong tước Hầu cho ông ta, đương nhiên tước Hầu này chỉ là tước “lưu hầu”, không thể truyền lại cho đời sau, đơn giản chỉ là một chút tên tuổi nghe cho êm tai mà thôi.

Nên dù Thái hậu đã sai người sửa hộ tịch của Lăng Kỳ Yến thành con của thợ săn Ôn kia, y vẫn là một dân thường không hơn không kém.

Mặc kệ Hoàng đế nghĩ thế nào trong lòng, Ôn Doanh nói muốn đi tế bái cha nuôi, về tình về lý ông ta đều không thể phản đối, còn phải tỏ ra rộng lượng, nói: “Đúng là phải làm thế, con cứ đi đi.”

“Đa tạ phụ hoàng.” Ôn Doanh ngoan ngoãn cảm ơn.

Từ cung Hưng Khánh bước ra ngoài, hắn lại đi đến phủ Tĩnh Vương, là do phủ Tĩnh Vương cố ý sai người đến mời hắn.

Trong thư phòng phủ Tĩnh Vương, hai chú cháu không quanh co lòng vòng, Tĩnh Vương cứ thế vào thẳng vấn đề, hỏi xem có phải Ôn Doanh muốn tranh vị trí Thái tử không.

Ôn Doanh bình tĩnh trả lời ông: “Con chỉ giành lại thứ vốn thuộc về mình mà thôi.”

Một đống lời khuyên răn trong bụng Tĩnh Vương còn chưa kịp tuôn ra đã bị hắn chặn lại.

Tổ tiên triều Đại Thành đã đặt ra quy định, Ôn Doanh vừa là con trưởng vừa là con dòng chính, hắn lại là kẻ tài giỏi lại có tiền đồ rộng mở nhất trong đám huynh đệ, nếu không bị tráo đi thì Đông cung Thái tử phải là hắn mới đúng.

Ngày đầu tiên gặp Ôn Doanh ở biên giới, ông liền biết hắn không phải kẻ tầm thường, sau này ắt hẳn sẽ làm nên chuyện lớn. Ôn Doanh có dã tâm thế này cũng không khiến ông ta ngạc nhiên.

Tĩnh Vương thở dài: “Con có tính toán gì không? Chuyện đó cũng chẳng đơn giản.”

“Cứ chậm rãi tính từng bước, con là hoàng tử mới được nhận về, địa vị trong triều chưa vững, chi bằng con ra ngoài tránh mặt, lập nhiều quân công hơn.” Ôn Doanh thẳng thắn.

Dù hắn từng giết Hãn Vương của bộ lạc Thứ Liệt trên chiến trường, nhưng khi đó hắn chỉ là võ quan cấp thấp trong quân. Bây giờ thân phận của hắn đã khác xưa, hắn cần phải khiến nhiều người tin tưởng và nghe theo mình, tận hiến cho mình. Hắn muốn lấy thân phận chủ soái trong quân để tạo nên uy tín, góp càng nhiều thành tích càng tốt, đây là thứ duy nhất khiến hắn nắm được cơ hội thắng Lăng Kỳ Ngụ.

“Tuy Tây Bắc không yên ổn lắm, nhưng triều đình và tộc Ba Lâm Đốn vừa mới đình chiến, trong thời gian ngắn chắc sẽ không xảy ra chiến sự gì đâu, con…”

Tĩnh Vương nói được một nửa thì đụng phải ánh mắt tự tin của Ôn Doanh, ông lập tức hiểu ra, đi tới Tây Bắc rồi, đứa cháu này của ông sợ là sẽ không chịu khư khư cầu an ổn qua ngày.

Thế cũng tốt, mỗi người thường có chí riêng, Ôn Doanh sẽ càng làm tốt hơn cả ông.

“Thôi, nếu con nghĩ thế, ta cũng sẽ không khuyên con nữa… Con và Thái tử đều là cháu ta, ta sẽ không thiên vị đứa nào, con phải cẩn thận, đây không phải chuyện đơn giản. Nếu đã quyết định đi trên con đường này, tương lai dù sống hay chết con đều phải tự chịu trách nhiệm.”

Ôn Doanh nói lời cảm ơn, dù thế nào đi nữa thì Tĩnh Vương cũng đã giúp hắn rất nhiều, hắn vốn cũng không có ý định làm liên lụy ông.

Tĩnh Vương không nói nữa, vỗ mạnh vai hắn mấy cái.

Từ phủ Tĩnh Vương đi ra, Ôn Doanh không vội hồi cung, hiếm khi có dịp ra ngoài, hắn đi một chuyến tới nhà Tư nghiệp Lâm.

Vừa hay hôm nay là ngày nghỉ của Tư nghiệp Lâm, ông có ở nhà, vừa nghe người báo tin thì đã dẫn cả nhà ra hoan nghênh hắn.

Nhìn thấy Ôn Doanh, ông vốn định hành đại lễ, lại được Ôn Doanh đỡ lấy: “Không mời mà tới, con quấy rầy thầy rồi.”

Hôm nay Ôn Doanh tới trả bạc, ngày đó bảo rằng sẽ trả gấp bội, đúng thực hôm nay hắn trả lại gấp bội cho ông.

Tư nghiệp Lâm không từ chối, vừa cầm bốn trăm lượng bạc kia vừa bùi ngùi. Ngày ấy ông sợ Ôn Doanh ngại lấy, nên mới bảo rằng cho hắn mượn, không ngờ hắn vẫn ghi nhớ cho tới hôm nay. Ba năm rồi, vị học trò có thân phận thay đổi đến nỗi không thể tin, cuộc gặp gỡ này nào có phải ai cũng có được.

Dù là thế nhưng hắn vẫn chưa quên thầy, thậm chí còn “rồng đến nhà tôm” để gặp ông.

Ôn Doanh không ở lâu, ôn chuyện một lúc, uống nửa chén trà nhỏ đã đứng dậy cáo từ. Thân phận hắn không còn như xưa, không nên thân cận với ngoại thần.

Lúc về cung thì đi ngang phủ Dục Vương ngày trước, nơi đây hiện giờ đã trở nên lạnh lẽo tiêu điều, bức hoành phi trên cửa cũng được tháo xuống.

Ôn Doanh cho dừng xe lại, đẩy cửa sổ ra lặng lẽ nhìn một chốc, thuận miệng hỏi: “Những hạ nhân lúc trước hầu hạ trong phủ Dục Vương đâu?”

“Bẩm điện hạ,” Thái giám đi theo xe giải thích với hắn, “Phủ Dục Vương không còn nữa nên những người kia cũng giải tán hết, nhưng thái giám và cung nữ từ cung ra theo hầu Dục Vương điện hạ sẽ được sắp xếp đến nơi khác, còn những ai được mua sau khi lập phủ sẽ được thưởng bạc rồi đuổi đi.”

Ôn Doanh không hỏi thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng bảo: “Đi thôi.”

Cung Ninh Thọ.

Lăng Kỳ Yến ngồi trong điện nói chuyện với Thái hậu. Nửa tháng nữa sẽ phải rời kinh, mấy hôm nay Thái hậu đã sai người giúp y dọn đồ đạc dần, lo rằng thiếu cái này sót cái kia nên cứ phải gọi người đến để xác nhận. Với Lăng Kỳ Yến thì ngày nào bà cũng phải nhắc một lần với y, mà hễ nói tới là sẽ rơi nước mắt.

Bà vẫn không nỡ bỏ đứa cháu này, lần này Lăng Kỳ Yến đi rồi chẳng biết khi nào mới được gặp lại.

Lăng Kỳ Yến an ủi bà: “Tổ mẫu nhớ con thì đến Giang Nam gặp con là được, đi đường thủy nhanh lắm, cũng lâu rồi tổ mẫu không về nhà, về thăm một lần cũng tốt.”

“Được, được.” Thái hậu nghẹn ngào gật đầu.

Hai bà cháu ngồi trò chuyện, Ôn Doanh đến thỉnh an.

Nghe báo lại, Thái hậu cầm khăn lau nước mắt, Lăng Kỳ Yến muốn trốn, nhưng nghĩ tới việc nếu giờ trốn ra thì sẽ đối mặt với tên kia, y đành bất lực, dứt khoát ngồi xuống cho lành.

Ôn Doanh vào cửa, đầu tiên là thỉnh an rồi trò chuyện mấy câu với Thái hậu, hắn cũng nhắc tới chuyện ngày mai sẽ đi đến huyện Quảng ở Ký Châu để cúng bái cha nuôi, Hoàng đế cũng đã cho phép. Thái hậu vô cùng vui mừng, bà nói bằng giọng an tâm: “Con là đứa bé ngoan, trở về một chuyến là đúng, nhớ mang theo chút gì đó, sắp xếp thật tốt cho người nhà họ Ôn, cả thầy con nữa, nhớ phải đến thăm họ đấy.”

Ôn Doanh đáp lại từng câu một. Hắn lại hỏi Thái hậu: “Tổ mẫu, Dục Vương có thể đi theo con không?”

Thái hậu sững sờ, bấy giờ mới nhớ ra Lăng Kỳ Yến là con trai ruột nhà họ Ôn, nên đi mới phải. Chưa đợi bà nói gì, Lăng Kỳ Yến đã gật đầu trước: “Ta đi.”

Y nhìn Ôn Doanh một cái, cũng mang máng cảm thấy hắn đang cố ý, nếu đi cùng nhau e là sẽ có chuyện, nhưng y thực sự rất muốn đến thôn Dao kia thử.

Thái hậu có hơi không yên tâm khi để hai người họ đi cùng nhau, nhưng bà chẳng thể nói gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng phải đồng ý mà thôi. Bà chỉ căn dặn Lăng Kỳ Yến: “Đi sớm về sớm, về rồi nhớ nghỉ ngơi vài ngày, sau đó ta cho người đưa con đến Giang Nam.”

Lăng Kỳ Yến ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Ở lại ăn tối với Thái hậu xong thì đã không còn sớm nữa, hai người cùng nhau đi từ chính điện ra. Lăng Kỳ Yến lười bắt chuyện với Ôn Doanh nên xoay người rời đi ngay, lại bị Ôn Doanh nắm lấy cổ tay kéo về.

“Ngươi làm gì đấy?” Lăng Kỳ Yến bực bội cau mày.

Đám người hầu đồng thời cúi đầu, giả vờ không thấy gì.

Lăng Kỳ Yến muốn mắng nhưng Ôn Doanh đã chặn trước: “Muốn uống rượu không? Rượu ngon mang từ Mạc Bắc về, trong kinh không có đâu.”

“…Muốn.”

Vừa nghe tới rượu là Lăng Kỳ Yến lại thèm, đặc biệt là loại rượu mạnh ở phía Bắc. Năm đó y từng uống một lần, cứ nhớ mãi không quên, chờ đến Giang Nam rồi sẽ không còn cơ hội uống nữa.

Ôn Doanh buông lỏng tay, Lăng Kỳ Yến xoa cổ tay mình, thầm lẩm bẩm mắng vài câu, sau đó theo Ôn Doanh đi tới thiên điện.

Đây là địa bàn của Thái hậu, tên này chẳng dám làm gì y đâu.

Ôn Doanh đã sai người mang rượu từ cung Vĩnh An tới. Hai người họ ngồi trên giường, bảo người hầu mạng thêm đồ nhắm rượu lên, hồi nãy ăn cùng Thái hậu trong chính điện chẳng no tí nào.

Ngửi thấy mùi thơm nồng trong chén rượu, Lăng Kỳ Yến bày ra vẻ mặt thỏa mãn: “Là vị này đây, năm đó tiểu vương tử của bộ lạc Thứ Liệt, tên… tên gì nhỉ? À, quên mất rồi, nhưng mà rượu cậu ta đưa tới cũng có hương vị này đây, khiến ta nhớ mãi không quên mấy năm trời. Tiếc là sau đó chiến tranh với tộc Thứ Liệt ba năm, chẳng còn cơ hội uống lại.”

Lăng Kỳ Yến lảm nhảm xong thì ngẩng đầu lên uống cạn chén rượu. Cuối cùng y thả chén xuống, chưa hết thèm mà li.ếm môi một cái, tựa như vô cùng tận hưởng mùi vị của rượu mang lại.

Ôn Doanh im lặng nhìn gương mặt xinh đẹp vô cùng dưới ánh nến của y, sau đó ánh mắt hắn đáp lên đôi môi lóng lánh còn vương rượu, hắn khựng lại giây lát rồi cũng rót rượu vào miệng, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Ôn Doanh rót cho Lăng Kỳ Yến thêm chén nữa, y vui vẻ nhấc chén lên tiếp tục uống.

Một canh giờ sau, Lăng Kỳ Yến nằm sấp trên đùi Ôn Doanh, ôm ống nhổ ói ra hết một nửa số rượu, liên tục ợ hơi, đôi mắt y đã trở nên mê man. Lăng Kỳ Yến oán giận: “Tú tài nghèo, sao ngươi lại không say hả? Ngươi uống nhiều như thế mà không say chút nào ư?”

Ôn Doanh im lặng không nói gì, chỉ xoa bụng giúp y.

Mấy năm qua hắn luyện ở trong doanh trại, chút rượu này với hắn chẳng thấm vào đâu, nhưng đây là rượu mạnh, Lăng Kỳ Yến được nuông chiều từ bé ắt hẳn không chịu nổi.

Lăng Kỳ Yến nói xong thì vẫn nằm trên người Ôn Doanh, dán mặt vào bụng hắn mà cọ, chẳng thèm cử động nữa.

“…Rượu này ngon thế lại bị ta uống kiểu lãng phí như này, ngươi còn không? Lúc ta đi Giang Nam, ngươi cho ta hai vò được không, ta mang theo để dành uống.”

Lăng Kỳ Yến híp mắt nói xong, đợi hồi lâu vẫn không thấy Ôn Doanh trả lời bèn nhắm mắt hừ nhẹ: “Không nỡ cho thì thôi, đồ hẹp hòi. Ta nhớ ra rồi, năm đó tiểu vương tử của tộc Thứ Liệt từng nói, cậu ta có một người bạn quê ở Giang Nam, không biết đến Giang Nam có thể tìm hắn mua giúp rượu này không, tiểu vương tử kia còn nói sau này sẽ đưa thêm cho ta, tiếc rằng chẳng có cơ hội.”

Mắt Ôn Doanh tối sầm lại, hắn cúi đầu chặn cái miệng ồn ào của Lăng Kỳ Yến.

“Ưm ưm…”

Lăng Kỳ Yến bị tập kích nên quay đầu né theo phản xạ, giơ một tay lên tát lên mặt Ôn Doanh.

Lần này y đánh trúng, nhưng lực tay chẳng có bao nhiêu, y chang mèo giơ móng cào người, nên y nhanh chóng bị Ôn Doanh bắt lấy tay ấn xuống không cho động đậy nữa.

Lăng Kỳ Yến tức gần chết bèn đưa chân lên đá, Ôn Doanh xoay người đ.è xuống, giam cầm tứ chi của y, hôn y thật sâu mà chẳng hề dịu dàng chút nào.

Bị Ôn Doanh thô bạo hôn một lúc lâu, đến khi Lăng Kỳ Yến không thở được nữa mới được thả ra. Y gần như tỉnh rượu hoàn toàn, giơ tay lau miệng thật mạnh, đỏ mắt trừng hắn: “Ngươi hôn ta làm gì đấy? Ngươi do chó biến thành hả?”

Mặc dù thái độ thì giương nanh múa vuốt nhưng trông lại chẳng có chút khí thế nào, đặc biệt là dáng vẻ tóc mai tán loạn, quần áo xộc xệch nằm dưới người Ôn Doanh của y.

Ôn Doanh nhìn y đăm đăm, một lát sau, hắn cúi đầu ngậm lấy đôi môi y.

Lăng Kỳ Yến giãy giụa muốn tránh, nhưng thật sự sức của hai người quá chênh lệch, dù y có đánh thế nào, Ôn Doanh cũng sẽ đè y hôn sâu thêm, còn dùng tay kéo đai lưng y xuống, sau đó cởi áo ngoài, cách một lớp áo trong xo.a nắn vòng eo nhạy cảm của y.

Lăng Kỳ Yến không phản kháng được, bị nắn tới nỗi nhũn cả người. Y không chịu nổi nữa, rơi nước mắt.

Lăng Kỳ Yến hối hận vô cùng, y không nên vì một ngụm rượu mà dẫn sói vào nhà.

Lúc được thả ra, Lăng Kỳ Yến đã hết sức mắng người, chỉ lau nước mắt, uể oải: “…Ngươi hài lòng chưa? Cút đi.”

Ôn Doanh nâng cằm y lên, ép người ta phải nhìn mình. Lăng Kỳ Yến nhắm mắt lại, không thèm để ý đến hắn.

Trên bờ môi y toàn là vết rách do bị cắn, ánh mắt của Ôn Doanh hơi khựng lại, hắn dùng ngón tay cái đè lên rồi khẽ v.uốt ve.

“Đi tắm đi, ngủ sớm, mai ta đến đón ngươi.”

Khẽ nhả tiếng bên tai Lăng Kỳ Yến, giọng nói của Ôn Doanh gần như đã bình tĩnh lại, không còn th.ở dốc khó kiềm chế như lúc đè Lăng Kỳ Yến nữa.

Lăng Kỳ Yến vẫn không thèm để ý hắn.

Ôn Doanh không nói gì, chỉ im lặng ôm lấy y, nhìn chằm chằm mẩu bấc sắp hết trên chân nến, ánh mắt hắn khẽ đổi, Lăng Kỳ Yến vẫn nhắm chặt hai mắt không ừ hử gì.

Một hồi lâu sau, Ôn Doanh thả người trong lòng ra, sai người vào hầu hạ y, còn hắn đứng dậy rời khỏi đây.

Đợi đến khi bước chân xa dần, Lăng Kỳ Yến mở mắt ra, giơ tay lên tát mình một cái.

…Ngu xuẩn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.