Ôn Kiều vừa đi học về đã nghe tin Tống Thời Ngôn bị bệnh, hơn nữa còn không ăn nổi cơm. Cô trái lo phải nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không yên lòng nên đã nấu chút cháo thịt nạc đưa qua cho anh.
Cô nghĩ có thể anh sẽ không vui khi nhìn thấy mình nên đã nhờ bà Tống đưa cháo lên cho anh.
Không ngờ bà Tống không chỉ không chịu giúp mà còn nói: “Có phải gần đây hai cháu đang ầm ĩ không vui chuyện gì không?”
Ôn Kiều đáp: “Không ạ.”
Thật ra Ôn Kiều không hề cố ý nói dối. Trong mắt cô thì đúng là mình và Tống Thời Ngôn không có gì ầm ĩ không vui cả. Là bản thân cô nghĩ thông suốt nên không muốn suốt ngày quấn lấy Tống Thời Ngôn làm anh thấy phiền nữa.
Bà Tống không vạch trần mà chỉ từ ái nói: “Kiều Kiều à, dạo này ngày nào thằng bé cũng không vui. Tâm tư nó nhạy cảm nhưng lại chẳng bao giờ hé miệng nói gì cả. Cháu khuyên bảo nó nhiều nhiều chút, coi như giúp bà nội được không? Nguyên một ngày rồi nó chưa ăn gì. Cháu làm sao cho nó ăn chút gì đó giúp bà với. Sức khoẻ của nó vốn đã kém rồi, giờ lại nhịn đói nữa nên bà lo nó bị đuối.”
Ôn Kiều gượng gạo đồng ý sau đó xách cặp lồ ng giữ nhiệt của mình lên tầng.
Tống Thời Ngôn mê man trên giường cả một ngày bây giờ mới tỉnh, chỉ là trông vẫn không có chút tinh thần nào. Anh ngẩn người nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà. Chỉ cần động não một cái là trong đầu anh lại hiện đầy biểu hiện suốt nửa tháng nay của Ôn Kiều, sau đó lòng anh lại vừa tức vừa đau.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ khe khẽ.
Tống Thời Ngôn tưởng bà mình gõ nên nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Anh nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng hết mức có thể từ từ đến bên mép giường, sau đó một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên hỏi: “Tống Thời Ngôn, anh đang ngủ hả?”
Tống Thời Ngôn lập tức mở choàng mắt quay đầu nhìn sang, lại thấy Ôn Kiều đang đứng bên mép giường dè dặt nhìn mình.
Hừ.
Anh bị bệnh cả ngày rồi giờ cô mới biết đường đến thăm.
Nghĩ vậy thôi chứ Tống Thời Ngôn vẫn không kiềm chế được mà mừng thầm trong lòng. Anh vừa định mở miệng nói chuyện đã nhìn thấy cặp lồ ng giữ nhiệt trong tay Ôn Kiều.
Nhất thời, Tống Thời Ngôn ngớ người.
Nhìn thấy cái cặp lồ ng này là anh lại nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
Hôm qua Ôn Kiều đã dùng nó để mang cơm cho nam sinh kia.
Rõ ràng trước kia nó được dùng để đưa cơm cho anh, thế mà cô lại cứ tuỳ tiện đưa cho người khác dùng.
Vẻ mặt Tống Thời Ngôn lập tức trở nên lạnh lùng: “Em tới đây làm gì?”
Cả ngày rồi anh chưa ăn gì, cũng chưa uống giọt nước nào nên lúc nói chuyện cổ họng vừa khô vừa khàn, thậm chí còn hơi đau đau nữa.
Thấy biểu cảm trên mặt anh, Ôn Kiều lại cảm thấy mình không nên tới. Cô rất đau lòng, đành phải nói nhỏ: “Bà Tống nói anh bị sốt, cả ngày rồi chưa ăn gì nên em nấu cho anh ít cháo…”
Tống Thời Ngôn lập tức quay lưng về phía cô, nhìn chằm chằm bức tường rồi lạnh lùng đáp: “Em đưa về đi, tôi không ăn đâu.”
Thấy giọng anh khản đặc, Ôn Kiều mím môi hỏi: “Vậy anh có khát không? Em đi rót cho anh cốc nước nhé?”
Tống Thời Ngôn vẫn lạnh lùng từ chối: “Không khát.”
Ôn Kiều chần chừ một hồi rồi cuối cùng vẫn nói: “Đã một ngày rồi anh chưa ăn gì, hay là dậy ăn chút cháo đi? Bị ốm mà không ăn là không được đâu. Em nấu cháo thịt nạc cải xanh này. Cháo đặc ăn ngon lắm.”
Tống Thời Ngôn chợt xoay người lại đối mặt với cô, đôi mắt đỏ quạch nhìn cô chằm chằm: “Tôi đã bảo là không ăn cơ mà. Em không hiểu tiếng người à?”
Ôn Kiều bị dọa sợ hết hồn. Cô chỉ cảm thấy vừa uất ức và đau lòng. Không ngờ anh lại ghét cô đến thế. Nghĩ vậy, hốc mắt cô cay xè, phải cúi vội đầu xuống, không dám để anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình mà chỉ nói nhỏ: “Vậy em về trước đây, anh nghỉ ngơi đi.” Nói xong, cô xoay người định đi ra ngoài.
Thấy cô muốn đi thật, Tống Thời Ngôn cũng tức muốn hộc máu. Anh bật dậy từ trên giường rồi khàn giọng gào với cô: “Em dám đi hả!”
Ôn Kiều vừa mới đi đến cửa lại bị tiếng gào của anh dọa sợ run cả người. Cô quay lại nhìn anh với ánh mắt khiếp đảm.
Không ngờ Tống Thời Ngôn kích động xong lại bị hụt hơi ho khù khụ thở không nổi. Anh bấu chặt hai tay vào mép giường, còng người ho từng đợt long trời lở đất.
Ôn Kiều vốn đang bị câu “Em dám đi hả!” kia dọa hết hồn nhưng lại thấy anh ho như muốn hộc cả phổi ra ngoài thì bất chấp cả uất ức luôn, nước mắt cũng nín về hết. Cô lập tức đặt cặp lồ ng giữ nhiệt xuống rồi đi qua vuốt lưng thuận khí cho anh, vất vả lắm anh mới đỡ ho thì lại vội vàng chạy đi rót nước. Tống Thời Ngôn không giơ tay ra nhận cốc mà rướn cổ qua uống luôn cốc nước cô đang cầm. Đôi mắt đỏ quạch vẫn không quên nhìn cô chằm chằm, cứ như chỉ cần chớp mắt một cái thì cô sẽ chạy đi mất vậy.
Lúc cốc nước cạn đến đáy cũng là lúc Tống Thời Ngôn lấy lại được sự bình tĩnh. Anh ngồi dựa vào đầu giường, khuôn mặt vốn tái nhợt đỏ lên vì trận ho vừa rồi, chỉ là đôi môi tái ngắt khô nứt, hai mắt cũng đầy tơ máu. Anh cứ im lặng nhìn cô như vậy.
Lần này Ôn Kiều không dám đi nữa. Cô do dự một chút rồi hỏi dò: “… Anh muốn ăn chút gì đó không?”
Tống Thời Ngôn chỉ ngước đôi mắt đỏ quạch lên nhìn cô chằm chằm: “Hôm qua em đựng cơm trong cái cặp lồ ng này để đưa cho người khác ăn rồi. Em không ngại bẩn nhưng tôi thì chê.”
Ôn Kiều ngẩn người trong chốc lát rồi mới đáp: “Không phải cơm, đó là thịt viên mà… Em, em nghĩ sau này còn cần đưa cơm cho anh nữa nên đã dùng đũa gắp vào bát cho cậu ấy. Cặp lồ ng vẫn còn sạch mà.”
Nghe cô nói vậy, trong lòng Tống Thời Ngôn thoải mái hơn không ít nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ nhìn cô: “Thật không đấy?”
Thấy biểu cảm trên mặt anh dịu xuống, Ôn Kiều lập tức gật đầu như trống bỏi: “Tất nhiên là thật rồi! Em mua riêng cái cặp lồ ng này để đưa cơm cho anh mà.”
Lần này lại đến Tống Thời Ngôn ngớ người: “Em cố ý mua nó để đưa cơm cho tôi á?”
Ôn Kiều tưởng anh không tin nên sốt ruột nói: “Em mua để đưa cơm cho anh thật mà. Không tin thì anh đi hỏi bà nội em đi!”
Tống Thời Ngôn bĩu môi: “Ai nói tôi không tin chứ.”
Ôn Kiều lặng lẽ quan sát vẻ mặt anh để đoán ý. Sau khi chắc chắn anh không còn lạnh lùng như trước nữa, cô mới được nước lấn tới mà ngồi xổm xuống bên giường, hai tay chống xuống mép giường rồi ngẩng đầu nhìn anh tha thiết: “Vậy anh không tức giận nữa hả?”
Tống Thời Ngôn ngồi trên giường cụp mắt nhìn xuống. Đáy lòng anh mềm nhũn khi thấy cô thò đầu bên mép giường như cún con nhìn mình với ánh mắt sáng ngời trong suốt đáng thương, chỉ là trên mặt vẫn phải giả vờ như rất bình thường: “Tức giận gì cơ?”
Tất nhiên là anh tức rồi.
Nửa tháng, cô vậy mà dám không tìm gặp anh cả nửa tháng!
Vả lại ngày nào cũng vừa đi chung vừa nói cười với tên lớp trưởng gì kia nữa.
Nhưng bây giờ thấy cô cố gắng lấy lòng mình như vậy, cơn tức của anh lại vơi đi mất chút xíu, chỉ một chút xíu thôi đấy.
Ôn Kiều lại uất ức nói: “Rõ ràng là anh mắng em trước mà…”
Tống Thời Ngôn nhíu mày: “Tôi mắng em lúc nào?”
Ôn Kiều nhìn anh với vẻ khó tin, thật sự không dám tin thế mà anh lại quên chuyện này, hoặc cũng có thể là anh nhớ nhưng không nhận. Thế là hốc mũi cô lập tức cay xè, ức không chịu nổi: “Rõ ràng là anh mắng em mà, mắng em là đồ óc heo đấy!”
Tống Thời Ngôn nghẹn lời, không nhịn được mà bắt đầu ngồi nhớ lại. Hình như đúng là anh có nói một câu như vậy thật. Nhưng khi đó anh tức quá thôi, rõ ràng là đã giảng giải tỉ mỉ vậy rồi mà cô vẫn không hiểu. Một bài làm đến lần thứ ba vẫn còn sai. Anh buột miệng nói ra một câu như vậy thôi chứ mắng đâu mà mắng?
Nhưng quay sang nhìn thì lại thấy hai mắt Ôn Kiều đo đỏ, trông như muốn khóc lắm rồi nhưng vẫn cố gắng nhịn vậy. Tống Thời Ngôn hoảng lên, vội vàng ngồi thẳng người lại gần cô rồi giải thích theo kiểu làm hoà: “Đó không phải tôi mắng em đâu. Tôi chỉ… Chỉ là bất lực quá thôi. Tôi đã giảng cho em cái bài đó tận ba lần rồi nhưng cuối cùng em vẫn làm sai. Em nói xem tôi có nên tức giận không?”
Nói đến đây, Tống Thời Ngôn chợt im lặng rồi bình tĩnh nhìn cô bằng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng: “Vì tôi nói thế nên em mới không hỏi bài tôi nữa hả?”
Không phải là vì có người khác giảng cho rồi nên mới không đi tìm anh hả?
Ôn Kiều uất ức gật đầu một cái.
Thế là nút thắt trong lòng Tống Thời Ngôn lập tức lỏng ra ngay tức thì.
Lòng dạ thoải mái nên anh lại lười biếng dựa lưng về giường rồi nói: “Được rồi, vậy sau này em lại đến hỏi tôi đi.”
Ôn Kiều suy tư trong chốc lát sau đó lắc đầu: “Không cần đâu ạ.”
Tống Thời Ngôn lại nhíu mày bất mãn nhìn cô: “Sao lại không cần?”
Ôn Kiều: “Bây giờ em đang ngồi cùng bàn với lớp trưởng nên có bài nào không hiểu em hỏi lớp trưởng là được rồi, không cần phải làm phiền anh nữa đâu ạ.”
Lớp trưởng dịu dàng hơn Tống Thời Ngôn nhiều. Dù cô có làm sai một bài tận ba lần thì cậu ta cũng sẽ không mắng cô, nhiều nhất sẽ chỉ thở dài một hơi sau đó tiếp tục giảng lại cho cô thêm lần nữa thôi.
Hơn nữa lúc học với lớp trưởng, cô không còn dễ bị căng thẳng và mất tập trung nữa.
Đôi mắt Tống Thời Ngôn lập tức trở nên lạnh lùng: “Ý em là cậu ta dạy giỏi hơn tôi ấy à?”
Tất nhiên Ôn Kiều không dám nói thế. Cô cẩn thận quan sát ánh mắt Tống Thời Ngôn rồi chớp chớp mắt nịnh nọt: “Tất nhiên là không phải rồi! Mặc dù lớp trưởng đứng nhất lớp em nhưng trong khối chỉ đứng thứ hai mươi thôi. Còn anh đứng nhất toàn khối mà. Đương nhiên anh giỏi hơn cậu ấy rồi!”
Mặc dù Tống Thời Ngôn rất xấu tính nhưng lại được cái dễ dỗ.
Ôn Kiều mới nói mấy câu đã dỗ cho anh vui trở lại rồi.
Chẳng qua vui thầm trong lòng thế thôi chứ trên mặt Tống Thời Ngôn vẫn không thể hiện ra nhanh như thế. Anh chỉ liếc cô một cái rồi hừ hừ hai tiếng trong mũi, bày ra vẻ vẫn chưa vui lắm: “Vậy sao em còn muốn hỏi bài cậu ta?”
Ôn Kiều đáp: “Vì cậu ấy cùng bàn với em nên hỏi cậu ấy tiện hơn mà… Hơn nữa học với cậu ấy em không dễ bị mất tập trung nữa…” Câu sau cô nói lí nhí như muỗi kêu.
Tống Thời Ngôn ngẩn người sau đó lại nhíu mày, có vẻ không hài lòng với đáp án này: “Mất tập trung cái gì cơ? Lúc tôi giảng bài cho em thì em dễ bị mất tập trung à?”
Ôn Kiều nói xong cũng có chút phiền não: “Em cũng chẳng hiểu tại sao nữa. Lúc anh giảng bài em cứ không nhịn được mà nhìn anh, mà một khi nhìn là mất hồn luôn, không nghe nổi anh nói gì nữa.”
Tống Thời Ngôn bị lời của cô làm cho sững người. Ngay sau đó, trái tim trong lồ ng ngực anh đập loạn nhịp, mặt cũng nóng bừng lên. Thế là trong khoảng thời gian ngắn, anh chỉ biết nhìn cô chằm chằm không nói nên lời, chỉ cảm thấy tim mình đập quá nhanh, cái đầu thông minh tuyệt đỉnh cũng trở nên vô dụng, lòng dạ vừa rối loạn vừa ngọt ngào.
Cảm xúc này tới quá mãnh liệt nên anh không kiềm chế được biểu cảm trên mặt mà nhìn Ôn Kiều với vẻ đầy ngạc nhiên và ngờ vực. truyện kiếm hiệp hay
Bấy giờ Ôn Kiều mới muộn màng nhận ra có gì đó không đúng. Thế là mặt cô cũng đỏ lên, chỉ biết nhìn Tống Thời Ngôn bằng ánh mắt đờ đẫn.
Tống Thời Ngôn bỗng dưng sáp lại gần, khuôn mặt thường ngày thờ ơ lạnh lùng nay lại nhuốm vẻ dịu dàng. Anh cố gắng để tim mình đập lại bình thường rồi cất giọng có vẻ như đang dụ dỗ mà cũng giống như đang đe doạ: “Ôn Kiều, có phải em thích tôi không?”