Ôn Kiều Ngã Vào Lòng Tôi

Chương 45



Thư ký Chu ngồi ở ghế lái phụ nghe thấy tiếng điện thoại di động ở đằng sau, không nhịn được bèn quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.

Người nào đó vẫn mãi không chịu ngủ trên máy bay, vừa lên xe đã nói muốn ngủ một lát, đến nơi rồi gọi anh dậy, thế mà lúc này đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm điện thoại di động, không hề thấy buồn ngủ một chút nào.

Thư ký Chu nói: “Sếp Tống, anh không ngủ một lát sao?”

Tống Thời Ngộ ngồi sau đáp lại một tiếng “ừm”, còn ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.

Ôn Kiều ở đầu kia của điện thoại thấy Tống Thời Ngộ nói giờ này còn chưa ăn cơm thì lập tức nhíu mày: “Buổi sáng anh cũng không ăn gì à?”

Buổi sáng Tống Thời Ngộ đã ăn nửa cái bánh sandwich rồi nhưng lại cố ý gõ hàng chữ: “Buổi sáng anh dậy sớm quá nên cũng không có khẩu vị gì. Thế là cũng không ăn luôn.”

Ôn Kiều thấy anh nói từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, nghĩ đến chuyện trước kia anh chỉ vì kén ăn mà bị đau dạ dày, lông mày càng nhíu chặt hơn, còn có hơi tức giận, cô cau mày nhắn lại: “Không có khẩu vị thì không ăn à? Trước đây anh đã bị đau dạ dày rồi mà vẫn còn không ăn đúng giờ hả?!”

Tống Thời Ngộ đọc đi đọc lại tin nhắn đó nhiều lần, khóe miệng hơi nhếch lên, cực kỳ hưởng thụ mà trả lời: “Khi nào đến khách sạn, anh sẽ ăn luôn.”

“Chị Ôn Kiều, chị sao vậy?” Ôn Hoa thấy Ôn Kiều không biết đang nhắn tin với ai mà cau mày, cậu ấy không nhịn được mà tò mò hỏi cô.

“Không sao đâu, em ăn cơm đi.” Ôn Kiều đặt điện thoại lên bàn, không trả lời tin nhắn Tống Thời Ngộ nữa mà tiếp tục ăn cơm.

Lúc này ở bên kia, thư ký Chu quay đầu hỏi: “Sếp Tống, đợi lát nữa sau khi đến khách sạn, anh muốn tới nhà hàng ăn hay gọi đồ ăn về phòng để ăn trưa?”

“Gọi về phòng đi.” Tống Thời Ngộ cũng không ngẩng đầu lên mà nói luôn sau đó tiếp tục nhìn giao diện WeChat trên màn hình, Ôn Kiều vẫn không trả lời tin nhắn của anh.

Anh ấn tắt điện thoại di động, nhắm mắt lại chợp mắt một lát.

Cô có tức giận không nhỉ?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh lại mở mắt ra, nhắn tin cho Ôn Kiều: “Em giận rồi sao?”

Ôn Kiều vẫn không trả lời WeChat, Tống Thời Ngộ hơi lo sợ bất an, nhắm mắt lại cũng không ngủ được thế nên lại mở mắt cầm lấy điện thoại di động.

Điện thoại trên bàn vang lên một tiếng rồi lại một tiếng, liên tục vang lên mấy lần mà Ôn Kiều vẫn không để ý tới, ngược lại ba người khác trên bàn liếc mắt một cái nhìn vào điện thoại của cô.

“Chị Ôn Kiều, điện thoại của chị cứ thông báo mãi kìa.” Lưu Siêu nói.

“Tin nhắn rác thôi, không cần quan tâm đâu.” Ôn Kiều nói xong thì nhanh chóng ăn nốt cơm trong bát, sau đó đứng dậy nói: “Các em ăn xong rồi thu dọn nhé, chị về trước đây.”

Đi ra ngoài cửa hàng, cô mới vừa đi vừa mở WeChat xem Tống Thời Ngộ đã gửi cho cô những gì. 

Tống Thời Ngộ: “Sao không trả lời anh thế?”

Tống Thời Ngộ: “Em tức giận thật sao?”

Tống Thời Ngộ: “Thật ra anh lừa em đó, buổi sáng anh đã ăn nửa cái bánh sandwich rồi.”

Tống Thời Ngộ: “A Ôn à?”

Ôn Kiều: “Không phải anh định ngủ hả?”

Tống Thời Ngộ: “Anh không ngủ được, về khách sạn sẽ ngủ sau. Em đã ăn xong chưa?”

Ôn Kiều: “Ăn xong rồi, tôi đang chuẩn bị về nhà ngủ trưa.”

Tống Thời Ngộ: “Vậy em đi đường cẩn thận nhé, đừng nhìn điện thoại nữa.”

Ôn Kiều: “Ừ.”

Tống Thời Ngộ nhìn chữ “ừ” trên màn hình không hiểu sao lại cảm thấy hơi tủi thân một chút, sao cô lại đồng ý thoải mái như thế chứ? Còn không hề do dự chút nào luôn ấy.

Ngón tay thon dài chọc chọc lên màn hình rồi trượt xuống, anh trượt đến chỗ bọn họ bắt đầu nói chuyện ngày hôm nay sau đó lại từ từ trượt tiếp, xem xét kỹ càng lịch sử trò chuyện một lần, trong mắt Tống Thời Ngộ lóe lên ý cười.

Ba giờ rưỡi chiều, Ôn Kiều và Tạ Khánh Phương cùng nhau đến trường đón Bình An và Hạ Xán.

Bắt đầu từ ngày mai, hai đứa nhóc ấy sẽ chính thức được nghỉ hè.

Bởi vì ngày mai sẽ được nghỉ cho nên hôm nay phụ huynh đến đón học sinh cực kỳ nhiều, các phụ huynh khác đến sớm hơn các cô cũng rất nhiều, Ôn Kiều và Tạ Khánh Phương chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Tạ Khánh Phương vừa cầm chiếc quạt nhỏ giơ lên ngang mặt, vừa nói chuyện phiếm với Ôn Kiều: “À Tiểu Kiều này, lúc trước chị có nói với em chuyện cho Bình An đi học piano ấy, em hỏi thằng bé chưa? Bình An có chịu đi không?”

Ôn Kiều nói: “Bình An không muốn đi chị ạ.”

Tạ Khánh Phương nghe xong có hơi không đồng ý: “Bình An nói không muốn đi là em sẽ không đưa thằng bé đi hả? Em cũng không thể nghe theo Bình An hết thế được, mấy thằng bé không phải đều thích vui chơi sao, học thêm chút gì đó, cho dù sau này không dựa vào cái này ăn cơm thì cũng ít nhiều học được một kỹ năng, còn có thêm chút tài nghệ nữa.”

Ôn Kiều cười cười nói: “Bình thường Bình An đã học rất mệt mỏi rồi, hơn nữa học kỳ sau thằng bé lên học trung học cơ sở, chương trình học sẽ càng nhiều hơn. Những cái khác chờ sau này thằng bé có hứng thú thì nói sau vậy.”

Tạ Khánh Phương ngạc nhiên nói: “Học trung học cơ sở cơ? Thằng bé không học lớp 5 lớp 6 hả?”

Ôn Kiều giải thích: “Là trường học để Bình An học nhảy lớp, thằng bé cũng đã vượt qua bài kiểm tra rồi.”

Tạ Khánh Phương biết Bình An học rất giỏi nhưng không ngờ cậu bé lại giỏi đến như vậy. Bà ấy nghe cô nói thì sửng sốt: “Nhảy hai lớp liên tục ư? Ôn Kiều, Bình An học giỏi đến thế sao? Không cần phải học lớp 5 và lớp 6 mà đã trực tiếp lên trung học cơ sở, thế này là thiên tài rồi đó!”

Giọng Tạ Khánh Phương to truyền ra xung quanh khiến không ít người nhìn về phía này.

Ôn Kiều kéo quần áo của bà ấy: “Chị Phương, chị nhỏ giọng một chút.”

Tạ Khánh Phương nhìn lướt qua xung quanh rồi hạ thấp giọng nói: “Chị biết Bình An học giỏi nhưng không biết thằng bé lại học giỏi như vậy. Trời ạ, ghê gớm quá, chẳng phải sau này 16 tuổi là thằng bé đã có thể học đại học sao? Có lẽ có rất nhiều trường đại học trọng điểm đều sẽ tranh giành thằng bé đấy.”

Ôn Kiều cười nói: “Bây giờ Bình An còn nhỏ, chuyện học đại học vẫn còn sớm mà chị.”

Chắc là do gen học tập của nhà bọn họ đều nằm ở Bình An hết rồi, cô học vẹt cũng mãi không vào còn Bình An chỉ cần đọc một chút là hiểu ngay.

Có điều cô cũng không chờ mong cậu bé trở thành thiên tài gì đó hay trở thành người xuất sắc đến thế nào, cô chỉ hy vọng cậu luôn khỏe mạnh, bình an và sống thật vui vẻ, sau này lớn lên có một công việc tốt là cô đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.

Tạ Khánh Phương còn cảm thán: “Bình An quá đỉnh luôn ấy.”

Hạ Trừng cũng có thể xem như học tập rất tốt, từ nhỏ đến lớn, thành tích anh ấy đều chưa từng rơi khỏi top 3 toàn lớp, top 10 toàn trường, cả chặng đường học tập vẫn luôn thuận buồm xuôi gió sau đó thi vào đại học Lâm Xuyên. Nhưng anh ấy chưa từng nhảy cấp, đều chỉ học từng lớp rồi lên dần, vậy mà Bình An lại nhảy qua tận hai lớp, quả thực chưa từng nghe nói có ai như vậy!

Tạ Khánh Phương nghĩ, lát nữa về nhà phải dặn dò Hạ Xán làm bạn tốt với Bình An mãi mãi mới được, đừng đợi đến khi Bình An lên trung học cơ sở thì xa cách nhau, cũng chỉ có Bình An mới có thể kiềm được con khỉ đội lốt người Hạ Xán này. Gần đây Bình An dạy thêm cho Hạ Xán, cô giáo còn đặc biệt gọi điện thoại đến khen ngợi Hạ Xán, nói gần đây cậu đã tiến bộ rất lớn.

Đúng lúc này, chuông tan học vang lên.

Các phụ huynh đang đợi đón con cũng ồn ào hơn.

Tạ Khánh Phương tạm thời vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn đó, duỗi cổ nhìn vào trong trường học.

Tiếng chuông tan học vang lên, trường học vốn dĩ đang rất yên tĩnh không lâu sau đã trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Học sinh cười đùa giỡn tràn về phía cổng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiếng gọi của ba mẹ, tiếng cười của trẻ em khá ồn ào nhưng không làm mọi người chán ghét.

Ôn Kiều nhìn vào bên trong một lúc, tìm kiếm bóng dáng của Bình An ở trong đám người.

Lúc này, Tạ Khánh Phương kéo cô một cái: “Này! Ôn Kiều! Hai đứa nó ở kia!”

Ôn Kiều nhìn theo hướng ngón tay bà ấy chỉ, quả nhiên nhìn thấy Hạ Xán và Bình An trong đám người, Bình An nhỏ hơn Hạ Xán ba tháng nhưng lại thấp hơn Hạ Xán một chút. Hạ Xán đang hưng phấn nói gì đó với Bình An, quơ tay múa chân, Bình An rất bình tĩnh lắng nghe, tầm mắt lặng lẽ đảo qua đám người ở cửa lớn sau đó ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Ôn Kiều nhìn thấy Bình An nhìn qua lập tức giơ tay lên lắc lắc với cậu bé.

Bình An nhìn cô không chớp mắt, trên gương mặt lộ ra một nụ cười xán lạn ít khi thấy.

Hạ Xán và Bình An đi tới chỗ hai người.

Tạ Khánh Phương lập tức bắt lấy Hạ Xán như bắt gà con, hỏi: “Con thi thế nào rồi?”

Ôn Kiều thì ngồi xổm xuống ôm Bình An trước, cười khanh khách hỏi: “Thế nào? Em thi có mệt không?”

Bình An lắc đầu, mím môi cười: “Không mệt chút nào ạ.”

Hạ Xán vừa nhìn đã thấy hai bên đối lập thật sự quá rõ ràng, lập tức bất mãn kêu lên: “Mẹ! Mẹ nhìn chị Ôn Kiều kìa! Chị ấy chỉ quan tâm Bình An có mệt hay không, còn mẹ thì sao! Chỉ quan tâm đ ến con thi có tốt hay không! Mẹ còn là mẹ ruột của con không đó?”

Tạ Khánh Phương vặn tai cậu: “Chị Ôn Kiều không hỏi là bởi vì chị ấy biết chắc chắn Bình An sẽ thi tốt nên cũng không cần hỏi! Còn con thì sao?”

Lúc này Bình An nói với Tạ Khánh Phương: “Dì Phương, cháu đã so sánh đáp án với Hạ Xán rồi, chắc là lần này thành tích của Hạ Xán cũng không tệ đâu ạ.”

Hạ Xán vỗ tay mẹ mình, hợp lý nói: “Mẹ nghe thấy không ạ! Bình An nói, lần này con có thể thi hơn 80 điểm môn Toán!”

Thành tích này đối với Hạ Xán vẫn mãi dừng ở mức điểm tiêu chuẩn thì đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi.

Tạ Khánh Phương vừa mừng vừa nghi ngờ: “Cháu nói thật sao?”

Bình An gật đầu như ông cụ non: “Hạ Xán được tầm đấy đó ạ.”

Tạ Khánh Phương ngạc nhiên nói: “Nếu là thật thì dì Phương thật sự muốn cảm ơn cháu! Khi nào có kết quả, dì sẽ đưa hai đứa đi ăn bít tết.”

Hạ Xán vui mừng hoan hô một tiếng, cũng không phải là vui vì được đi ăn bít tết mà là vui vì có thể được đi ăn bít tết cùng Bình An.

Bình An chỉ rụt rè mím môi cười.

Bốn người cùng nhau trở về.

Hạ Xán không để Tạ Khánh Phương dắt, cậu thích đi một mình.

Bình An lại thích nắm tay Ôn Kiều đi nên cứ ngoan ngoãn đi theo cô.

Hạ Xán một mình chạy đến phía trước, xúi giục Bình An không được, cậu chỉ có thể hậm hực chen chúc bên cạnh Bình An, thì thầm nói cái gì đó.

Tạ Khánh Phương đột nhiên nói: “Hạ Xán, con có biết học kỳ sau của Bình An sẽ học lên trung học cơ sở không!”

Hạ Xán cảm thấy sửng sốt một chút sau đó khiếp sợ nhìn Bình An: “Gì cơ! Em sẽ học lên trung học cơ sở sao?”

Bình An gật đầu.

Hạ Xán khó có thể tiếp nhận hỏi: “Vậy năm lớp 6 em cũng không học sao?”

Bình An bình tĩnh nói: “Kiến thức lớp 5 và lớp 6 em đã học rồi.”

Tạ Khánh Phương nói: “Hạ Xán, con nhìn Bình An xem, con còn không cố gắng thì sao sau này con có thể không biết xấu hổ làm bạn với người ta được chứ.”

Hạ Xán “hứ” một tiếng: “Làm bạn bè có liên quan gì đến thành tích đâu ạ! Bình An sẽ không vì thành tích kém của con mà không làm bạn với con đâu! Đúng không nhỉ, Bình An?” Giọng điệu của cậu nghe có vẻ cực kỳ tự tin nhưng ánh mắt lại mang theo chút cẩn thận và thăm dò.

Bình An gật đầu, nghiêm túc “ừ” một tiếng.

Hạ Xán thấy vậy lập tức cười vui vẻ, khóe miệng nhếch lên đến tận sau gáy.

Ôn Kiều không nhịn được mà cũng cong khóe miệng theo, cô cười cười, bỗng nhiên nhận ra Hạ Xán và Bình An bây giờ rất giống cô và Tống Thời Ngộ lúc đó.

Chỉ có điều tình bạn thuần khiết hơn tình yêu rất nhiều.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.