Chuyện Tống Thời Ngộ dẫn theo một đứa trẻ đến công ty đã nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ công ty, khiến ngày thứ hai vốn buồn tẻ nhàm chán lập tức sôi động.
Hôm nay phòng trà lại đông đúc lạ thường.
“Này, mọi người có nhìn thấy đứa bé sếp Tống dẫn đến không? Trời ạ, nhìn trông xinh lắm luôn!”
“Tôi không nhìn thấy! Tôi nghe Tiểu Duyệt nói. Cậu nhóc đấy có quan hệ gì với sếp Tống thế? Nghe nói còn đeo cặp sách vào phòng làm việc đấy.”
“Mọi người nói xem liệu cậu nhóc kia có phải con riêng của sếp Tống không? Tôi cảm thấy khí chất của cậu nhóc kia giống sếp Tống lắm luôn, cùng có cảm giác lạnh lùng cao quý.”
“Dù không phải con riêng thì chắc chắn cũng có quan hệ huyết thống.”
Vào lúc cuộc thảo luận rôm rả nhất, thư ký Chu đi vào, anh ấy lập tức trở thành trung tâm của mọi ánh mắt.
Lập tức có người bắt đầu hỏi thăm tin tức: “Thư ký Chu, đứa bé sếp Tống dẫn đến là ai thế?”
Thư ký Chu chỉ nói qua loa: “Là họ hàng.”
Anh ấy nhanh chóng rót một cốc nước cam lạnh rồi đi ra ngoài, cũng không cho những người khác có cơ hội để hóng hớt tin này từ anh ấy.
Hai phút sau, anh ấy gõ cửa văn phòng của Tống Thời Ngộ, cầm cốc nước cam vào trong.
Cậu bé xinh xắn đang là chủ đề của mấy cuộc bàn tán xôn xao đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, lấy sách vở và bài thi trong cặp sách ra.
Tống Thời Ngộ nói: “Anh đi giải quyết công việc trước, chờ anh làm xong rồi sẽ dẫn em đi xung quanh tham quan.”
Cậu bé cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Thư ký Chu cúi người đặt cốc nước cam trong tầm tay của Bình An.
Bình An ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Cảm ơn anh ạ.”
Tống Thời Ngộ nói: “Thư ký Chu, đây là em trai của Ôn Kiều, tên là Bình An, Bình An, đây là thư ký Chu.”
Thư ký Chu mỉm cười, phát hiện Bình An thật sự có mấy điểm giống Ôn Kiều đến khó tả.
Bình An nói: “Chào anh thư ký ạ.”
Thư ký Chu nói: “Chào em.”
Tống Thời Ngộ gọi thư ký Chu sang bên cạnh dặn dò: “Anh xuống mua giúp tôi ít đồ ăn lên đây, mấy món như khoai tây chiên cánh gà mà trẻ con thích ăn ấy.”
Thư ký Chu nhận được mệnh lệnh đi ra ngoài, hơn nửa tiếng sau anh ấy cầm một túi đựng khoai tây chiên, cánh gà nướng với cả hành tây chiên giòn đi lên tầng.
Bình An vô thức nói: “Em không đói, em ăn sáng rồi.”
Thư ký Chu lấy hết đồ ra đặt sang bên cạnh: “Mấy món này cho em ăn vặt.”
Bình An liếc mắt nhìn Tống Thời Ngộ đang ngồi sau bàn làm việc phía bên kia, sau đó nói với thư ký Chu: “Em cảm ơn ạ.”
Thư ký Chu khẽ cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Khoảnh khắc anh ấy mở cửa đi ra ngoài, chuẩn bị đóng cửa lại, anh ấy nghe thấy bên trong có một giọng nói vang lên hỏi: “Anh rể, anh có muốn ăn không?”
Thư ký Chu thấy hơi ngạc nhiên.
…
Lúc Tống Thời Ngộ dẫn Bình An đi tham quan khắp nơi trong công ty lại gặp phải Hạ Trừng.
Bình An thấy hơi ngạc nhiên: “Anh Hạ Trừng.”
Hạ Trừng cũng thấy rất bất ngờ: “Bình An.”
Các đồng nghiệp xung quanh lập tức nhìn sang bên này.
Hạ Trừng lại nhìn về phía người đứng bên cạnh Bình An, tâm trạng có hơi phức tạp: “Sếp Tống.”
Tống Thời Ngộ còn đang nắm tay Bình An, điệu bộ y như phụ huynh, nhẹ nhàng gật đầu một cái sau đó “ừ” một tiếng.
Bình An không nhịn được hỏi: “Anh Hạ Trừng, anh làm việc ở đây ạ?”
Hạ Trừng cười nói: “Đúng vậy. Sao em lại ở đây thế?”
Khoé môi Bình An nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn Tống Thời Ngộ nói: “Anh rể dẫn em đến đây chơi.”
Tống Thời Ngộ khẽ nở nụ cười.
Anh rể?
Không chỉ có nụ cười trên mặt Hạ Trừng cứng đờ mà các đồng nghiệp xung quanh nghe thấy câu này cũng rất ngạc nhiên.
Có một đồng nghiệp nam nhỏ giọng nói một câu “Đậu má.”
Vừa nãy bọn họ còn tám nhảm trong nhóm, đoán Bình An là họ hàng nào của sếp Tống, nhưng không có ai đoán được cậu bé lại là em vợ của sếp Tống!
Tuy đã biết Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ đang hẹn hò, nhưng không ngờ Bình An lại đã đổi xưng hô gọi anh rể, trong lòng Hạ Trừng vẫn thấy hơi khó chấp nhận, rầu rĩ, chỉ cười miễn cưỡng nói: “Vậy em chơi vui vẻ nhé, anh đi làm việc đã.”
Bình An không hề biết cảm xúc của Hạ Trừng đã thay đổi: “Tạm biệt anh.”
Hạ Trừng lại miễn cưỡng cong khóe miệng, gật đầu với Tống Thời Ngộ rồi rời đi.
Tống Thời Ngộ cũng dắt Bình An đi đến “điểm tham quan” tiếp theo.
Mà lúc này trong nhóm do đồng nghiệp trong công ty lén lút tạo đã bùng nổ vì một câu “anh rể” của Bình An.
“!!!! Cậu nhóc kia gọi sếp Tống là anh rể!!!”
“Sếp Tống lại có bạn gái trong im lặng.”
“Sao cậu biết là bạn gái, nhỡ đâu là bà xã thì sao? “Đầu chó. jpg” dù sao thì cũng đã gọi anh rể rồi.”
“Tôi thất tình rồi.”
“Sếp Tống kết hôn, dù có không mời chúng ta thì kiểu gì cũng phải phát kẹo mừng chứ nhỉ.”
“Cậu nhóc kia trông đẹp thật đấy, chắc chắn chị gái cậu bé cũng là người đẹp. [Mèo rơi nước mắt.jpg]”
“Lúc sếp Tống nói chuyện với em vợ trông dịu dàng quá. Hâm mộ quá đi.”
“Tôi chua. [Chanh.jpg]”
“Bảo sao buổi sáng mấy hôm nay sếp Tống cứ hay đi muộn, hoá ra là yêu đương rồi.”
“Chua.”
“Chua +1”
“+2”
“+10086”
…
Buổi tối lúc ăn cơm Ôn Kiều vẫn đang nghĩ, mới hơi lo mơ đã bị Tống Thời Ngộ nhận ra.
Bình An tự đi WC một mình, Tống Thời Ngộ mới hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Ôn Kiều cũng không muốn giấu anh, vốn dĩ hai người đang hẹn hò có thể nói với nhau bất cứ chuyện gì, cô kể lại một lượt chuyện cô phát hiện chiều nay với Tống Thời Ngộ.
Ôn Hoa còn nói cho cô biết, cậu ấy nhớ rất rõ ràng đơn kia là do Trần San San thanh toán, nếu xảy ra chuyện gì thì chỉ có khả năng là do Trần San San gây ra.
Tống Thời Ngộ hỏi: “Vậy em định sẽ giải quyết thế nào đây?”
Ôn Kiều nói: “Nói thật thì em thật sự hy vọng là do em ấy làm.”
Tống Thời Ngộ thấy hơi ngạc nhiên: “Sao em lại nói thế?”
Ôn Kiều kể lại lai lịch của Trần San San và tình trạng làm việc trong quán mọi khi của cô ta, sau đó nói: “Vậy nên nếu chuyện này thật sự do em ấy làm, thế thì em sẽ có lý do để đuổi việc em ấy.”
Tống Thời Ngộ nghe Ôn Kiều nói xong, lại thấy không đồng ý: “Em đối xử với cô ta tốt quá. Dù chuyện này có phải do cô ta làm không, chỉ cần cô ta không đạt được tiêu chuẩn làm việc của em thì em có thể đuổi việc cô ta, hơn nữa thời gian em cho cô ta đã đủ nhiều rồi. Còn về cô họ của em, em phải giải thích rõ ràng mọi chuyện, lần này trở về em đến thăm cô ấy rồi đưa cô ấy một bao lì xì dày để cảm ơn là được.”
Ôn Kiều nghe xong lời này, bỗng nhiên có cảm giác ngộ ra, cô chưa từng nghĩ đến mấy chuyện này, vì thế rất nhận hiếu học nói: “Vậy lần này trước khi trở về em sẽ nói chuyện với Trần San San.”
Tống Thời Ngộ nói: “Chỉ sợ đây không phải lần đầu tiên cô ta làm chuyện như này, vậy số tiền cô ta lấy của em thì em định sẽ làm gì đây?”
Ôn Kiều do dự nói: “Em vẫn chưa nghĩ ra.”
Có lẽ do chuyện buôn bán dạo gần đây rất tốt, cho nên doanh thu tăng lên rất nhiều, lúc cô ghi sổ sách cũng không phát hiện thấy thiếu tiền, nếu không phải bởi vì cô vừa hay đến quán thấy đơn hàng này, hơn nữa số tiền khá lớn khiến cô có ấn tượng sâu sắc, nếu không có khả năng cô cũng không chú ý.
Kể ra thì, Trần San San thật sự quá tham lam.
Tống Thời Ngộ nói: “Chỉ sợ số tiền bị cô ta trộm mất không ít đâu, anh không nghĩ em nên chịu thiệt lần này đâu, bởi vì loại người này, cô ta sẽ không thấy áy náy biết ơn rồi hoàn toàn thay đổi vì em không truy cứu chuyện này đâu, tốt hơn hết là nên dùng số tiền lấy lại được để mua quà với bao lì xì cho cô họ, trái lại cô họ sẽ nhận ơn của em.”
Ôn Kiều gật đầu, cảm thấy Tống Thời Ngộ ở mặt này giỏi hơn cô nhiều, cô quyết định hỏi rõ ràng từng bước một: “Vậy lỡ như em ấy không chịu thừa nhận thì sao?”
“Vừa ăn vừa nói.” Tống Thời Ngộ nói rồi gặp một miếng xương sườn vào bát cô: “Cô ta không thừa nhận thì kiểm tra lịch sử nhận tiền của cô ta, nếu không cho em kiểm tra thì em bảo sẽ nhờ cảnh sát đến xử lý.”
Ôn Kiều mới vừa bỏ miếng xương sườn kia vào miệng, nghe vậy thì “A” một tiếng, hỏi tiếp: “Vậy lỡ như em ấy vẫn không chịu thì sao? Cũng không thể thật sự báo cảnh sát được đúng không?”
Dù sao cũng phải để ý đến chỗ cô họ.
Tống Thời Ngộ tự rót cho mình một cốc trà, uống một ngụm rồi mới bình tĩnh nói: “Em yên tâm đi, nếu thật sự là cô ta làm thì cô ta sẽ không để em báo cảnh sát đâu, nếu không phải cô ta làm, vậy em báo cảnh sát lại càng tốt hơn.”
Ôn Kiều nghĩ thấy cũng đúng.
Bỗng dưng Tống Thời Ngộ hỏi: “Trong quán của em có camera không?”
Ôn Kiều nói: “Không có, em muốn lắp nhưng vẫn chưa kịp lắp.”
Thật ra cứ kéo dài mãi đến sau này cô cũng quên luôn.
Tống Thời Ngộ nói: “Sao trong quán của em cần cái gì cũng không có gì hết thế, không có camera, quầy thu ngân cũng không có, vậy thì em tận dụng nhân cơ hội lắp camera với quầy thu ngân luôn đi.”
Ôn Kiều: “Nhưng quán vẫn đang bận, chưa kịp làm. Để mai em gọi người đến lắp.”
Không có chỗ trống để lắp quầy thu ngân, sau đó cô phát hiện dùng mã để thanh toán cũng tương tự vậy, lại còn bớt được một chỗ phải tiêu tiền nên cô vẫn cứ tiếp tục sử dụng mã thanh toán, không ngờ trong quán chỉ có mấy người mà lại xảy ra chuyện này.
Bây giờ cô cũng không dám bớt chuyện nữa.
Lúc này Bình An đã quay lại, Ôn Kiều cũng kết thúc chủ đề này.
“Bình An hôm nay em làm gì thế?” Ôn Kiều hỏi.
Bình An kể từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: “Anh rể dẫn em đi tham quan trong công ty, các anh chị trong công ty cho em rất nhiều đồ ăn vặt, em được ăn khoai tây chiên với cánh gà rất ngon, em còn gặp được anh Hạ Trừng trong công ty của anh rể. Sau đấy buổi trưa anh rể dẫn em đi ăn gà rán, còn ăn kem, cũng ăn rất ngon. Em còn làm một bài thi, đọc sách một lúc nữa.”
Ôn Kiều cười hỏi: “Vậy hôm nay em chơi có vui không?”
Bình An gật đầu, chân thành nói: “Chơi vui lắm ạ.”
Lần đầu tiên cậu bé được đến nơi như vậy, toà nhà rất rất cao, tất cả mọi thứ bên trong đều mới lạ, cậu bé chỉ từng thấy trong TV, mọi người đều đối xử với cậu bé rất thân thiện, văn phòng của anh rể còn rộng hơn cả căn hộ cậu bé và chị gái ở, nhìn từ cửa sổ sát đất xuống dưới, rất cao, cao đến nỗi chân hơi mềm nhũn.
Cậu bé còn được ăn rất rất nhiều đồ ăn ngon, là những món trước kia cậu bé chưa từng được ăn hoặc là những món rất ít khi được ăn, cậu bé có cảm giác giống như một giấc mơ.
Tống Thời Ngộ rất hài lòng với đáp án, hỏi: “Ngày mai em có muốn đến đấy nữa không?”
Ôn Kiều lập tức nói: “Ngày nào cũng đến có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
Tống Thời Ngộ nói: “Không đâu, Bình An rất nghe lời.”
Ôn Kiều nói: “Vậy cũng không được tốt lắm đâu, nhân viên của công ty anh thấy ngày nào anh cũng dẫn theo trẻ con đi làm, ảnh hưởng không tốt đâu.”
Tống Thời Ngộ bình tĩnh nói: “Anh là ông chủ.”
Ôn Kiều: “…”
Tống Thời Ngộ hỏi Bình An: “Bình An, ngày mai em có muốn đến nữa không?”
Bình An nhìn Ôn Kiều, rõ ràng là cậu bé vẫn muốn đi, nhưng cậu bé càng để ý chị có muốn để cậu bé đi không.
Ôn Kiều có hơi bất lực nói: “Em muốn đi thì cứ đi đi, dù sao mấy ngày nữa chúng ta cũng về quê.”
Bình An mím môi cười.