Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 2: "Mợ anh."



Edit: Ry

Mì thịt bò, bánh bao hấp, oden, bạch tuộc viên, phở xào… Giải Dương vừa đi vừa ăn, ăn từ lúc mặt trời xuống núi cho đến khi nhà nhà lên đèn.

Bụng căng đến khó chịu, nhưng anh lại cảm thấy rất thỏa mãn.

Thời tận thế bị ô nhiễm nghiêm trọng, những thứ đồ thông thường có thể ăn được khắp mọi nơi ở tận thế lại trở thành hàng xa xỉ. Giải Dương đã không nhớ nổi bao lâu rồi mình chưa được thưởng thức lại những hương vị nhân tạo được chế biến bởi đủ loại gia vị hóa chất này.

Anh xách theo đống đồ nướng vừa mua, đi ra khỏi chợ đêm náo nhiệt, tìm đại một cái bồn hoa ngồi xuống, mở một chai bia.

Điện thoại đã im lặng rất lâu, chắc là hết pin rồi. Đèn đường ánh sáng mờ nhạt, dưới đèn có con muỗi vo ve, cách đó không xa là chợ đêm huyên náo tiếng người, trong không khí lửng lơ mùi tôm nướng, trên đường cái xe tới xe đi, đêm đã khuya, nhưng thị thành vẫn thức chưa ngủ.

Đây mới là dáng vẻ mà cuộc sống nên có.

Giải Dương giơ chai bia đến bên môi, dừng lại thật lâu, cuối cùng vẫn dời nó đi.

Anh vỗ mặt mình.

Chuyện gì xảy ra vậy, đã rời khỏi tận thế rồi, sao vẫn còn sợ mất tỉnh táo như vậy.

Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên quấy rầy phút nhàn nhã của anh. Tiếng chuông đến từ cái ba lô sau lưng, là tiếng nhạc chuông mặc định của hệ thống, rõ ràng không phát ra từ cái điện thoại cũ đã được nguyên chủ tỉ mỉ cài đủ loại nhạc chuông kia. Giải Dương đặt bia xuống, trở tay kéo ba lô đến trước mặt, lần theo tiếng nhạc mà lôi ra được một cái điện thoại cả màng bảo vệ còn chưa bóc từ ngăn trong của ba lô.

Trên màn hình chiếc điện thoại hiện lên cuộc gọi đến từ “người kia.”

Trong tiểu thuyết, bia đỡ đạn Giải Dương lưu số của Cừu Hành là “người kia”. Nữ chính từng phát hiện ra chuyện này, sau đó còn đề nghị bia đỡ đạn đổi một cái tên tôn trọng người khác hơn, bia đỡ đạn cứng nhắc từ chối, còn dặn nữ chính cách xa nhân vật phản diện ra một chút. Cuộc đối thoại này của cả hai vừa hay bị nhân vật phản diện nghe thấy, kết quả đương nhiên là bia đỡ đạn xui xẻo, còn nữ chính thì thành công tạo được sự chú ý với nhân vật phản diện.

Trong một thế giới tiểu thuyết, xác xuất một người qua đường Giáp cùng tên cùng họ với bia đỡ đạn, rồi còn cùng lưu số của người nào đó là “người kia” giống bia đỡ đạn là bao nhiêu?

0.

Giải Dương tự hỏi tự trả lời, từ chối cuộc gọi, rồi cầm bia lên uống một ngụm.

Hai phút sau, một đôi chân đi giày da xuất hiện trước mặt Giải Dương.

“Giải tiên sinh.”

Giải Dương hơi co ngón tay lại, giương mắt nhìn lên.

Người vệ sĩ có bộ dáng nghiêm túc hơi xoay người, nghiêng người ra hiệu về phía chiếc ô tô màu đen đỗ lại ở ven đường, y nói: “Ông chủ tới đón ngài về nhà.”

Giải Dương nhìn về phía ô tô. Cửa xe vẫn đóng, anh cũng không thể thấy được ai ngồi trong đó, trong đầu cũng không có tin tức nào có thể nói cho anh biết “ông chủ” kia là ai. Anh suy đoán một chút, cảm thấy nếu như anh chính là bia đỡ đạn Giải Dương, tức là ông chủ trong miệng vệ sĩ chỉ có hai trường hợp, một là ông ba Giải Tu của Giải Dương, hai là ông chồng hờ của Giải Dương kiêm trùm phản diện Cừu Hành. Cái trước chỉ biết bán con, cái sau chỉ biết mang lại vô vàn phiền phức cho bạn đời của mình, cái nào cũng không phải là lựa chọn tốt.

Anh mân mê chai bia: “Anh tới quá sớm.” Ít nhất cũng nên để anh hưởng thụ xong đêm tối của đời sống mới rồi hẵng mang tin xấu đến chứ.

Vệ sĩ vẫn giữ dáng vẻ kính cẩn, giọng điệu lại mang sự cảnh cáo: “Giải tiên sinh, ông chủ đã đủ khoan dung với ngài rồi, xin đừng tiếp tục tùy hứng nữa, mời lên xe ạ.”

“Nếu như tôi không lên xe thì anh sẽ làm gì?”

Vệ sĩ im lặng một lát rồi nói: “Ông chủ đã nhận lời mời dùng cơm trưa với chủ tịch Giải, cũng đã đồng ý ngày mai sẽ dẫn ngài theo cùng có mặt, xin ngài hãy suy nghĩ kĩ càng.”

Xem ra người ngồi trong xe là Cừu Hành.

Giải Dương thu dọn đống đồ nướng xong đứng dậy, nhét chai bia mới uống được một ngụm vào trong tay vệ sĩ, vỗ vai y: “Thưởng cho anh đó.” Nói xong thì đi qua mở cửa ghế sau, cúi người chui vào.

“Ném ra ngoài.”

Giải Dương nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình.

“Thứ trong tay cậu, ném ra ngoài.”

Làm nhân vật phản diện to nhất cả bộ truyện, mặt mũi Cừu Hành cũng không tầm thường, khí thế trên người rất mạnh, khi im lặng nhìn người khác là lúc đáng sợ nhất. Đuôi mắt hắn hơi xếch lên, khóe môi lại hơi kéo xuống, đường nét sâu mà thon gầy, màu môi hơi sậm, sắc mặt tái nhợt phối hợp với thần thái quá mức u ám trên mặt, cộng thêm áo sơ mi đen phối với âu phục đen, vừa nhìn đúng là giống hệt ác quỷ mới bò ra từ Địa Ngục, có thể ngăn trẻ con khóc đêm.

Giải Dương không phải trẻ con.

Anh nhìn Cừu Hành chằm chằm, đẩy cửa xuống xe, đi vòng lên ghế phụ, kéo vệ sĩ vừa ngồi vào ghế xuống xe, nhét đống đồ nướng vào trong tay y: “Cái này cũng thưởng cho anh, nhớ ăn cho hết, đừng lãng phí.” Nói xong bèn chui vào ghế phụ ngồi, sầm một tiếng đóng cửa xe, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bầu không khí trong xe dùng tốc độ ánh sáng trở nên nặng nề. Tài xế không hiểu vì sao Giải Dương lần trước gặp mặt còn nhút nhát vô cùng giờ đột nhiên lại khí phách như vậy, không dám nhìn nét mặt của Cừu Hành ngồi đằng sau, thử đáp lời Giải Dương: “Giải tiên sinh, hay là ngài xuống ghế sau ngồi đi, ghế phụ là vị trí không an toàn nhất…”

Giải Dương hạ lưng ghế xuống, ôm ngực nằm ngủ.

Tài xế: “…”

Cừu Hành: “Lái xe.”

Tài xế lưỡng lự: “Nhưng Ngô Thủy…”

“Lái xe.”

Tài xế ngậm miệng, khởi động ô tô.

“Chỉnh điều hòa thấp xuống.”

Tài xế nghe lời làm theo.

“Thấp nữa.”

Tài xế do dự một chút, tiếp tục chỉnh thấp xuống.

Cừu Hành mất kiên nhẫn: “Chỉnh mức thấp nhất.”

Tài xế khiếp sợ: “Ông chủ, thấp nhất là 10 độ C.”

“Chỉnh.”

Tài xế khóc không ra nước mắt, nhìn Giải Dương bên cạnh vẫn nhắm mắt như cũ, muốn cắn khăn tay. Ông chủ rõ ràng lại lên cơn, rõ ràng trước đó vẫn rất tốt mà…

Nhiệt độ trong xe nhanh chóng hạ xuống. Đương lúc cuối hạ đầu thu, trong xe chỉ có Giải Dương là mặc nhiều lớp nhất, anh có một chiếc áo khoác mỏng, tài xế và Cừu Hành chỉ mặc có một lớp. Nhưng ở nhiệt độ 10 độ C, một lớp áo khoác mỏng cũng bị đông lạnh.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi tận thế, Giải Dương cũng không định ngược đãi bản thân. Anh mở mắt ra, nói: “Tắt đi.”

Tài xế không dám cử động.

Giải Dương quay đầu nhìn Cừu Hành: “Bảo anh ta tắt đi.”

Cừu Hành u ám cười: “Còn ngủ được nữa không?”

“…”

Đồ điên.

Giải Dương nhíu mày: “Trước khi tôi lên xe ăn một bát mì thịt bò, một lồng bánh bao hấp, một phần oden, một hộp bạch tuộc viên, một phần phở xào.”

Cừu Hành không cười nữa: “Cậu đang khoe khoang?”

“…” Giải Dương chỉ vào bụng mình: “Ý tôi là, cứ tiếp tục chịu lạnh như thế, tôi lại vừa mới rượu chè ăn uống quá độ xong, chắc chắn sẽ nôn.” Rồi chỉ xuống dưới người: “Nôn trong xe luôn.”

Hai người đối mặt, Cừu Hành là người ghét bỏ dịch chuyển ánh mắt trước: “Chỉnh nhiệt độ lên.”

Tài xế đang nín thở lập tức thở ra, vội vàng chỉnh nhiệt độ lên.

Giải Dương lại nằm xuống.

Ô tô tiếp tục đi về phía trước, yên bình được hai phút, Cừu Hành lại khó chịu.

“Mở cửa sổ, toàn mùi thì là.”

Tài xế yên lặng làm theo.

Gió đêm thổi vào, cuốn đi hơi lạnh trong xe. Giải Dương thoải mái cựa quậy. So với điều hoà không khí thì thật ra anh thích gió đêm tự nhiên mát mẻ hơn.

Cừu Hành càng khó chịu: “Đủ rồi, đóng cửa sổ.”

Tài xế yên lặng đóng cửa sổ.

Giải Dương khẽ kéo mũ trùm trên đầu, giấu mặt vào trong bóng tối.

Trong xe tiếp tục giữ áp suất thấp. Cũng không lâu lắm, xe dừng lại trước cửa bệnh viện thành phố, Cừu Hành xuống xe, Giải Dương lại không nhúc nhích.

Tài xế ân cần mở cửa ghế phụ ra, gọi anh: “Giải tiên sinh, đến rồi ạ.”

Giải Dương mở mắt ra, không lấy mũ trùm xuống, đi xuống xe hỏi: “Không về nhà à, đến đây làm gì?”

Cừu Hành lại âm u cười: “Rửa dạ dày cho cậu.”

Giải Dương bình tĩnh nhìn hắn: “Anh trả tiền thì tôi rửa.”

Tài xế vội vàng cúi đầu, không đành lòng nhìn dáng vẻ ông chủ nhà mình lại ăn quả đắng.

Cừu Hành không cười nữa, lạnh lùng nhìn Giải Dương, không nói một lời quay người đi vào trong bệnh viện.

Giải Dương đuổi theo.

Cừu Hành thân cao chân dài, sải bước cũng rất rộng, trên người hắn ngoại trừ sắc mặt xấu xí và dáng người hơi gầy ra thì không hề có chút cảm giác suy yếu nào của bệnh nhân bị bệnh nan y. Giải Dương đi theo sau lưng Cừu Hành, tinh tế đánh giá hắn.

Hai người đi lên khu nội trú. Lúc đến phòng bệnh của một người, Cừu Hành bỗng dừng bước. Giải Dương cũng dừng theo. Cừu Hành quay đầu nhìn anh, hỏi: “Đẹp không?”

“Xấu.” Khắp nơi ở tận thế đều là người sắp chết gầy trơ xương, đã thấy quá nhiều, Giải Dương rất phiền chán.

Cừu Hành không rõ ý tứ khẽ giật khóe miệng, hắn nói: “Giữ vững cái lá gan đó đi, lúc xế chiều hôm nay cháu trai tôi gặp tai nạn xe cộ, tôi đến thăm nó, lát nữa cậu im lặng một chút, đừng có nói lung tung.”

Cháu trai của nhân vật phản diện, đó không phải là nam chính à?

Dựa theo kịch bản, sau lần tai nạn xe cộ này thì nam chính Phong Thanh Lâm sẽ trùng sinh, mà ở cuộc đời trước khi Phong Thanh Lâm trùng sinh, cuối cùng Cừu Hành lại nuốt chửng nhà họ Phong và tập đoàn Phong Hoa.

Giờ hẳn là lúc nam chính hận Cừu Hành nhất.

Giải Dương nắm tay cắm vào túi.

Có trò hay để xem rồi.

Lúc hai người tiến vào phòng bệnh, Phong Thanh Lâm đang chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Cừu Hành, nét mặt của Phong Thanh Lâm rõ ràng trở nên khó chịu trong một giây. Nhưng rốt cuộc thì người ta vẫn là nam chính, y nhanh chóng khống chế được nét mặt, rất thân thiết chào hỏi Cừu Hành như bình thường. Phản ứng của Cừu Hành lại tương đống lạnh nhạt, hắn ngồi xuống cạnh giường bệnh hỏi thăm tình hình vết thương của y.

Không ai chào hỏi Giải Dương, anh cũng tự mình tìm một cái ghế sô pha, thoải mái ngồi xuống, quan sát đôi cậu cháu mỗi người một toan tính kia.

Đều nói cháu trai giống cậu, đúng là gương mặt Phong Thanh Lâm có phần tương tự với Cừu Hành, đều là dáng mắt mỗi khi nghiêm túc sẽ trở nên rất sắc bén. Mặc dù xét về vai vế hai người là cậu cháu, nhưng thật ra chỉ chênh nhau 5 tuổi, ngồi cùng một chỗ trông giống anh em hơn. Phong Thanh Lâm năm nay 24 tuổi, vừa mới bước chân vào công ty của nhà họ Phong được một năm, ở trong nhà cũng không được yêu thích, mà nguyên nhân khiến y không được yêu thích chính là vì mẹ y là người của nhà họ Cừu.

Hai nhà Phong Cừu có thù cũ với nhau, trên phương diện làm ăn cũng tồn tại cạnh tranh, quan hệ như là nước với lửa. Dưới bối cảnh như vậy, năm đó con gái duy nhất của nhà họ Cừu là Cừu Tinh lại sống chết ưng ý con trai út Phong Điển của nhà họ Phong. Bà bất chấp sự khuyên can của cha mẹ, giẫm lên mặt cha mẹ mình để gả vào nhà họ Phong, khiến cho ba Cừu mẹ Cừu tức giận đến mức cắt đứt quan hệ với con gái, về sau mẹ Cừu còn bất chấp tuổi cao mà làm thụ tinh nhân tạo sinh ra Cừu Hành, cùng lúc đó cũng lập di chúc, bày tỏ tất cả mọi thứ của nhà họ Cừu đều để lại cho Cừu Hành, một phần Cừu Tinh cũng đừng hòng có được.

Cừu Tinh vì thế mà bị kích thích mạnh, đau khổ đến mức sinh non, cơ thể bị tàn phá, tận mấy năm sau đó mới lại có nam chính, mà không bao lâu sau khi sinh ra nam chính cũng uất ức tự sát. Sau khi bà tự sát, Phong Điển nhanh chóng cưới người khác, sinh cho Phong Thanh Lâm hai cậu em trai, một cô em gái…

“Cậu, rốt cuộc mẹ cháu chết như thế nào?”

Giải Dương hoàn hồn, nhìn về phía nam chính trên giường bệnh.

Cừu Hành giận tái mặt: “Tại sao lại hỏi cái này, đã nói là mẹ anh bị cha anh bức tử. Anh đừng suy nghĩ lung tung nữa, cái gì cần tôi đều sẽ giúp anh lấy lại, anh cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

Phong Thanh Lâm cúi đầu che giấu nét mặt, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, cậu, sức khỏe cậu thế nào rồi? Cháu nghe nói bệnh tình của cậu lại chuyển xấu.”

Vấn đề này nhắc nhở Cừu Hành, hắn vẫy tay với Giải Dương.

Đúng theo kịch bản.

Giải Dương phối hợp đứng dậy, đi đến đứng cạnh Cừu Hành.

Phong Thanh Lâm diễn rất thật, vẻ mặt như thể giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Giải Dương, y hỏi: “Cậu, người này là…”

“Mợ anh.” Cừu Hành đẩy Giải Dương đến trước mặt Phong Thanh Lâm, hất cằm lên với y: “Chào đi.”

Phong Thanh Lâm: “…”

Giải Dương: “…”

Chờ tý, hình như trong truyện không phải thế này, phải là “thuận miệng dùng một câu bảo mẫu mới thuê để đối phó với câu hỏi của Phong Thanh Lâm” mới đúng chứ?

___________________________________

Khiếp, chưa yêu thì mạnh mồm lắm, hẳn là mợ anh, sau yêu vào tsun chết mẹ =)))))


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.