*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trái lại người xem livestream cũng không chú ý tới vết nứt trên bàn mà hăng hái đào sâu mối quan hệ giữa Bạch Dao và Tang Tiếu.
【Khó trách Tang Tiếu thấy Bạch Dao là quạo, thì ra có mẹ ghẻ cũng sẽ có cha ghẻ, bây giờ nhìn lại, Bạch Dao ở nhà họ Tang hoàn toàn không thể bị bắt nạt đâu, nhưng Tang Tiếu thì hơi đáng thương đó.】
【Người đáng thương sẽ có chỗ đáng trách! Tang Tiếu không sai thì mắc gì ba ruột, anh em rồi bạn bè đều thích Bạch Dao? Chắc chắn là Tang Tiếu có vấn đề.】
【Vừa xem livestream hai ngày, mấy thứ khác tui chưa biết nha, Tang Tiếu hãm thì có hãm nhưng tính tình không tệ lắm, rất chân thật mà.】
【Chuyện nhà không nói nhưng hình như Tang Tiếu nói cũng thật á ba, tự dưng tao thấy mấy chuyện trước đây Bạch Dao làm hơi mưu mô.】
【Mưu mô +1.】
【Mưu mô cục cớt, Dao Dao một lòng muốn cải thiện quan hệ với Tang Tiếu thì sai chỗ nào? Tao thấy rõ ràng danh tiếng của Tang Tiếu khó ngửi đấy, thì ra méo gảnh nổi cái hình tượng công chúa tinh linh nữa nên công ty cho Tang Tiếu đi theo kiểu người đẹp kiên cường thảm thương.】
【Con người đều đồng tình với kẻ yếu, nhìn màn hình là thấy quả nhiên kiểu người đẹp kiên cường bất khuất luôn được ưa chuộng =))))】
Bạch Dao hoàn toàn không ngờ Tang Tiếu luôn không thích đề cập tới tình hình trong nhà trước mặt người ngoài, ai nhắc là nổi giận với người đó, lại có một ngày chính miệng tỏ vẻ đáng thương ngay trong livestream, lãng phí những bài viết mà cô ta chuẩn bị từ lâu.
Nếu Bạch Dao nghe mấy câu của Tang Tiếu sẽ không vào bếp nhanh như thế, vô cùng đáng tiếc, vừa khéo cô ta đã cho A Tiếu thời gian nói chuyện.
Trong bếp, ba người đàn ông vừa rửa chén xong, Giang Tuấn mới ngước mắt đã thấy Bạch Dao, anh ta lên tiếng: “Em ăn thức ăn chừa cho em rồi sao? Đồng Đồng làm…”
“Em tới cảm ơn mọi người.” Bạch Dao dịu dàng mỉm cười, chưa nghe hết lời Giang Tuấn đã tự nhiên đáp: “Từ nhỏ Tiếu Tiếu đã bị bảo mẫu ở nhà cưng chiều thành thói, cảm ơn mọi người thông cảm và làm xong thức ăn.” Nghe vậy, những từ như “con thảo mai”, “mưu mô” trực tiếp chiếm đầy màn hình livestream, có mẹ ghẻ thì cũng sẽ có cha ghẻ, trong lòng một vài cư dân mạng xem như chuyện tất nhiên.
Bọn họ đã đinh ninh Bạch Dao là chị kế mưu mô, nhìn Bạch Dao đang giải thích trước mặt thì lại khó mà bỏ qua những lời nói ẩn ý mấy hôm trước của cô ta.
Bạch Dao hoàn toàn không biết tình hình ở phần bình luận, trong ấn tượng cô ta, trước khi Tang Tiếu 18 tuổi đã mười ngón tay không dính nước xuân, dù về sau Tang Tiếu bỏ nhà sống một mình thì công chúa nhỏ được chiều chuộng cũng không thể nào có được tay nghề nấu nướng xuất sắc.
Bạch Dao khác Tang Tiếu, trước khi quay chương trình đã theo học nấu ăn với một thầy, tuy hương vị không ngon lắm nhưng vẫn g.i.ế.c được thức ăn Tang Tiếu làm.
Cô ta nói xong, chợt cảm thấy vẻ mặt ba người hơi kỳ lạ, đang định hỏi thì không ngờ Quý Lâm Xuyên vốn ít nói đã lên tiếng: “Mấy hôm nay cô giúp chúng tôi nấu cơm vất vả quá rồi, hai bữa cơm vào sáng mai để Doãn Đồng chịu trách nhiệm đi, vừa nãy tôi đã nói với Doãn Đồng, cô ấy cũng đồng ý.”
“Hả? Chỉ có một mình chị Đồng Đồng thôi sao?” Vẻ mặt Tống Dập đau khổ: “Đương nhiên tay nghề chị Đồng Đồng rất tốt, nhưng em mới ăn được năm sáu đũa chỗ canh cá A Tiếu làm thôi, cho A Tiếu phụ được không?”
Giang Tuấn bỗng đập vào lưng Tống Dập: “Hừ! Một tô canh cá, nửa tô đã bị cậu ăn, cậu còn mặt mũi nói là năm sáu đũa?!”
“Dù sao cũng ngon quá, em không tém cái miệng lại được.” Tống Dập vừa dứt lời, thấy vẻ mặt Bạch Dao không đúng thì vội vàng lắp bắp giải thích: “Chị Bạch Dao, chị, chị nấu ăn cũng rất ngon! Chúng em chỉ mong chị không vất vả nữa thôi.”
Nghe Giang Tuấn và Tống Dập cậu một lời anh một lời, tim Bạch Dao thắt lại, rốt cuộc cũng nhận ra chuyện ngoài sự tính toán của mình đã xảy ra.
Gương mặt Quý Lâm Xuyên vẫn lạnh nhạt như ban đầu: “Hai ngày trước lúc quay chương trình xong, tôi có nghe Doãn Đồng hỏi cô có cần cô ấy giúp đỡ nấu ăn hay không, khi đó cô từ chối, tôi vốn nghĩ cô sợ Doãn Đồng vất vả nên cũng không hỏi tới, nhưng nghe ẩn ý trong lời của cô thì hình như lo hai cô ấy không nấu ăn không ngon nhỉ? Thật ra…”
Quý Lâm Xuyên đặt chiếc đĩa trong tay vào tủ: “Thật ra tay nghề của Doãn Đồng và A Tiếu rất tốt, cô nên nếm thử rồi tính tiếp.” Chờ cô nếm xong thì xem cô nói nổi hai chữ thông cảm nữa không.
Cũng không nói được.
Ai bảo bọn họ ăn hết thức ăn A Tiếu làm rồi.