*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gã đàn ông mặt sẹo ném lại lời này rồi lén lút đưa mắt ra hiệu cho đồng đội mình, nhắc nhở bọn họ nhất định phải xem trọng con dê béo bẻ Không Thanh kia, tuyệt đối không thể để miếng thịt chủ động dâng đến miệng bọn họ chạy mất.
Nhìn thấy đồng bạn hiểu ý mình, gã đàn ông mặt sẹo lúc này mới hưng phấn chạy đi tìm đầu lĩnh của mình báo tin.
Ánh mắt gã đàn ông mặt sẹo đánh giá Không Thanh rất lộ liễu, cũng rất hạ lưu, trong đó ẩn chứa ý vị đáng khinh, ngay cả đứa nhỏ không lớn không nhỏ Tiểu Ngôn đât cũng chú ý tới.
Thừa dịp gã đàn ông mặt sẹo rời đi, Tiểu Ngôn xoay người kề sát vào Lữ Siêu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Siêu, diện mạo này của bạn học Cố quá hợp mắt, hay là bảo cậu ấy rời đi trước đi.”
Tuy thời gian ở chung với đám Trịnh Long không dài, nhưng Tiểu Ngôn đã tự mình lĩnh giáo được mức độ tàn nhẫn độc ác của những người này, biết bọn người này tất cả đều là một đám vô pháp vô thiên coi mạng như rác, cậu ta giờ rất lo lắng, Lộ Lộ và Nhã Nhã vẫn chưa cứu được về, bọn họ sẽ lại đẩy bạn học Cố vào, hơn nữa, lấy tướng mạo của bạn học Cố, rơi vào tay nhóm người này kết cục chỉ có thể thảm hại hơn.
“Không cần lo.” Lữ Siêu biết thực lực chân chính của Không Thanh, cho nên một chút anh cũng không lo lắng,
Những người này nếu dám đánh chủ ý lên người bạn học Cố, đấy mới là chuột dẫm đuôi mèo, tìm chết.
Trong khi Lữ Siêu đang cực kì tri kỷ an ủi Tiểu Ngôn, mặt thẹo cũng đã tìm tới đầu lĩnh tiểu đội săn thi của bọn họ, Trịnh Long, kích động nói: “Anh Long, tin tốt, tin cực kì tốt.”
Trịnh Long lúc này vẫn chưa dậy, vẫn còn đang tình tứ với tình nhân nhỏ của gã ta trên giường, đột nhiên bị người quấy rầy, rất không vui, chửi mắng mặt thẹo không hề khách khí: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, sáng tinh mơ chạy tới làm tao mất hứng, nếu mày không nói ra được lí do, xem tao có lột da mày cho tang thi ăn không.”
Mặt thẹo vốn định biểu hiện trước mặt Trịnh Long một phen, kết quả lại vì không có mắt, bị Trịnh Long chửi một hồi, nhưng dù vậy, gã ta vẫn không dám phọt ra bất luận câu oán hận gì như cũ, cẩn thận nhận lỗi: “Anh Long, thật sự là một tin tốt, nếu không em cũng không dám chạy tới phá hứng của anh lúc này, ngay vừa rồi đây, cái thằng nhãi ranh tối hôm qua bị chúng ta đuổi đi kia dẫn theo mấy thằng bạn tìm tới, trong đó, còn có một người cái lớn lên cực kì xinh đẹp, eo thon chân dài mông mẩy, da còn cực kì trắng nõn non mịn, hẳn là dị năng giả hệ thủy.”
“Thật sự là dị năng giả hệ thủy? Mày chắc chắn không nhìn lầm?”
Mặt thẹo vội gật đầu không ngừng. “Yên tâm đi, anh Long, em nhìn rất kĩ, chắc chắn là dị năng giả hệ thủy, không sai.”
“Ha ha ha ~ thật là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi có được lại chẳng tốn công, đi, đi gặp con dê béo chủ động đưa tới cửa kia, anh em chúng ta về sau có ăn ngon mặc đẹp được hay không, nhờ vào nó.”
Có chính sự phải làm, Trịnh Long cũng không rảnh lo dây dưa, đứng dậy mặc quần áo, gấp không chờ nổi chạy ra gặp dị năng giả hệ thủy mà mặt thẹo nói kia.
Ánh mắt đầu tiên trông thấy Không Thanh, Trịnh Long đã thấy ổn, đứa con trai xinh đẹp như vậy, nếu không phải là dị năng giả hệ thủy, gã vặt đầu mình xuống làm bóng đá.
“Anh Long, cảm ơn ân cứu mạng của anh khi trước ân, 200 viên tinh hạch tôi đã gom đủ, xin hãy trả đồng bạn lại cho tôi.” Tiểu Ngôn sợ hãi Trịnh Long thấy rõ, dù có bạn bè là Lữ Siêu và chị Hồng bọn họ ở đây, khi nói chuyện cùng Trịnh Long vẫn có vẻ hơi thiếu tự tin.
Trịnh Long căn bản không nghe lời Tiểu Ngôn nói, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Không Thanh, trên mặt treo nụ cười tà, giọng điệu dầu mỡ hỏi: “Ấy, mỹ nhân nhỏ ơi, em là dị năng giả hệ thủy nhỉ?”
Không Thanh quay đầu lại, nhẹ nhàng liếc Trịnh Long một cái, không nói gì.
Người lớn lên xinh đẹp, dù có tỏ ra lãnh đạm, không thèm phản ứng người ta, nhìn qua vẫn là cảnh đẹp ý vui như cũ.
Nếu là những người khác, dám không cho mình mặt mũi như vậy, có lẽ Trịnh Long đã sớm kiềm chế không nổi phát hỏa, nhưng người xinh đẹp ở nơi của Trịnh Long có đặc quyền, cho nên Trịnh Long một chút cũng không định trách tội Không Thanh, cũng không tức giận, ngược lại ra vẻ hào phóng nói: “Thì ra là bạn của hai cô gái kia à, sao không nói sớm, đi, dẫn người tới đây.”
Mặt thẹo nghe vậy, vội gật đầu vâng dạ không ngừng, xoay người gọi thêm người khác, không bao lâu đã dẫn hai cô gái quần áo xộc xệc tới.
“Lộ Lộ…… Nhã Nhã……”
Nhìn thấy hai cô gái hiện tại sắc mặt tái nhợt, tiều tụy bất kham, hốc mắt chị Hồng lập tức đỏ lên, đột nhiên nhào tới, kiểm tra tình hình hai cô gái nhỏ.
Nhìn thấy người đã từng là đồng bạn, hai cô gái mới tỉnh táo lại từ trạng thái mơ màng hồ đồ, ôm chị Hồng khóc thành một đoàn.
Không Thanh lập tức chú ý tới trạng thái tinh thần hai cô gái kia cực kém, làn da lộ ngoài không khí cũng có vết xanh xanh tím tím, nhìn qua cực kì.
Cái lũ súc sinh!
Không Thanh tức giận.
Thấy mình giỏi thì sao không đi giết tang thi? Bắt được vài cô gái nhỏ mười mấy tuổi đã mạng khinh nhục là sao? “Mỹ nhân à, hai người bạn của em anh đã cho em gặp rồi, giờ thì em cũng biết, anh không có làm khó với mấy bé ấy quá, cái thế đạo này, mạng người cứ như cỏ rác, anh tốt xấu gì cũng cho mấy ẻm được no bụng, bảo vệ mạng nhỏ của hai em ấy, trên ý nghĩa nào đó, anh cũng coi như là công đức vô lượng.”
Không Thanh nghe lời Trịnh Long giảo biện, tức đến cười, cậu sống lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người mặt dày vô sỉ như vậy.
“Như vậy, các người muốn thế nào?”
Nghe được tiếng Không Thanh, thẳng nam sắt thép không thích đàn ông như Trịnh Long cũng có hơi suy nghĩ bậy bạ, huống chi là cái đám người nam nữ không kỵ, chay mặn không kỵ kia.
Trịnh Long càng thêm chắc chắn, dị năng giả hệ thủy này, chính là bậc thang thăng tiến mà gã ta luôn tìm kiếm.
“Tinh hạch bọn anh nhận lấy, coi như là hoàn lại ân cứu mạng của tiểu đội bọn anh với ba người bạn của em, nhưng mà, muốn mang đi hai cô gái này, giao ra chút tinh hạch này còn chưa đủ.”
Không Thanh nghe vậy, nhịn không được cười, biết rõ còn cố hỏi: “Làm sao, một trăm tinh hạch đổi một người còn chưa đủ?”
Trịnh Long lắc đầu, nhìn thẳng Không Thanh, dùng giọng điệu tận lực giả vờ hiền lành nói: “Đương nhiên không đủ, nhưng mà mỹ nhân nhỏ à, anh cũng không phải là người bất cận nhân tình, nếu em bằng lòng thay thế hai người bạn của em ở lại chỗ này, anh cũng không phải không thể suy xét buông tha hai người bạn của em.”
“Muốn giữ tôi lại? Vậy thì để xem xem mày có cái tư cách này hay không.”
Mới vừa nói xong lời này, Không Thanh đã nâng một bên tay, chỉ một thoáng, một con đao băng trong suốt như ngọc nháy mắt xuất hiện trong tay Không Thanh, Không Thanh dùng chút kĩ thuật, xoay đao trong tay vài lần, sau đó, trong khi Trịnh Long đang trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên mở công kích.
Trịnh Long chưa kịp phản ứng, đao trong tay Không Thanh đã đâm tới đầu gã ta.
Không Thanh vừa ra tay, Trịnh Long lập tức ý thức được, gã nhìn lầm, vốn tưởng rằng là một quả hồng mềm tùy người xoa nắn, không ngờ lại là một cái ván sắt.
Đáng tiếc, hiện tại hối hận cũng đã không còn kịp rồi.
Chật vật tránh thoát công kích đầu của Không Thanh, Trịnh Long chỉ cảm thấy da đầu chợt lạnh, vừa giơ tay lại phát hiện da đầu gã đã bị tước đi một mảng.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, vừa rồi nếu không phải gã trốn nhanh, hiện tại có lẽ đã chết mất.
Mẹ cái thằng chó, đây là đang coi đầu gã như tang thi mà đánh.
Trịnh Long trong lòng kinh hãi không thôi nhanh chóng lớn tiếng gọi đồng đội mình tới hỗ trợ, trong lòng gã hiện tại rất hoảng, cũng có dự cảm, nếu không may hôm nay gã sẽ chôn thân ở chỗ này.
“Thất thần làm gì, còn không mau tới đây hỗ trợ, hôm nay, tao thề ở đây, nếu thằng nào bắt được thằng dị năng giả hệ thủy kia, chờ đến khi tao gia nhập căn cứ Thần Hi Cơ sẽ cho thằng đó đi cùng, tuyệt đối không nuốt lời.”
Mọi người đều biết, danh ngạch gia nhập căn cứ Thần Hi Cơ rất quý giá, một kích này của Trịnh Long, các đội viên bao gồm cả mặt thẹo quả nhiên mắc mưu, một đám đều tiêm máu gà, ý chí chiến đấu sục sôi, chiến ý mười phần.
“Mọi người cùng lên, bắt lấy nó!”
“Không biết tự lượng sức mình.”
Cả một đàn cừu dù cộng vào làm một cũng không thể nào làm đối thủ với một con sói, đối mặt với đám ô hợp này Không Thanh căn bản không sợ.
Giương tay, giữa không trung phía sau Không Thanh xuất hiện từng thanh băng nhận trong suốt, đám băng nhận đó vừa xuất hiện, nhiệt độ không khí chung quanh dường như hạ thấp xuống.
Đám người Lữ Siêu liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là đại sát chiêu lúc một chiêu giết chết một tảng lớn tang thi ấy của Không Thanh, không khỏi vui sướng khi người gặp họa, vô cùng vui vẻ đứng một bên xem náo nhiệt.
Còn bọn Tiểu Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy Không Thanh ra tay, lúc này đều đã choáng váng.
Chuyện phát sinh kế tiếp, Tiểu Ngôn nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Lúc trước khi ba người bọn họ rơi vào tay nhóm người này, nhận hết khinh nhục, Tiểu Ngôn cũng từng nghĩ tới chờ khi cậu ta mạnh hơn, hung hăng trả thù lại, trả lại những thương tổn mà bọn người này mang lại gấp mười gấp trăm lần, nhưng khi cậu ta tận mắt nhìn thấy kẻ thù ngay trước mặt mình bị xử lí, cái loại cảm giác thỏa mãn đến tận tâm can này là loại cảm giác mà cậu ta đến cả khi ảo tưởng cũng không cảm nhận được.
Ngoài hai chữ “Thống khoái” ra, ba người Tiểu Ngôn bọn họ cũng nghĩ không ra được từ nào thích hợp để hình dung tâm tình lúc này của bọn họ.
Đối phó những người này, Không Thanh chỉ dùng một chiêu.
Một chiêu qua đi, bao gồm cả Trịnh Long lẫn mặt thẹo, tất cả mọi người đều bị băng nhận đâm trúng, ngã nằm trên đất, che lại vết thương đang đổ máu không ngừng của bản thân, đau đến nỗi lăn lộn đầy đất, kêu rên mấy ngày liền.
Đây vẫn là kết quả sau khi Không Thanh thủ hạ lưu tình, nếu không, những người này chỉ sợ cũng không phải nửa chết nửa sống, mà là giống những tang thi đã từng bị Không Thanh một kích banh đầu, chết đến không thể chết hơn.
Không Thanh không để ý đến những kẻ súc sinh đang kêu gào kia, xoay người đi tới trước mặt hai cô gái quần áo xộc xệch, cúi đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt lãnh đạm dò hỏi các cô: “Hai người có muốn báo thù không?”
Hai cô gái nhỏ thấy tư thế oai hùng đại sát tứ phương của Không Thanh, đã sớm sợ ngây người, Không Thanh chủ động nói chuyện cùng các cô, các cô sửng sốt rất lâu mới phản ứng được.
“Có thể chứ?”
“Tôi nói có thể, thì là có thể.”
Hai cô gái nhỏ vừa nghe lời này, liếc mắt nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời: “Muốn, tôi phải tự tay tìm bọn họ báo thù.”
Không Thanh rất vừa lòng với đáp án mình nghe được, giơ tay, hai thanh chủy thủ bằng đao lớn nhỏ, nhỏ gọn tinh tế xuất hiện trong tay cậu, Không Thanh cho hai cô gái mỗi người một thanh băng đao, cổ vũ các cô: “Có oan báo oan, có thù báo thù, nhưng không thể bị nỗi thù hận mê hoặc, lạm sát kẻ vô tội, nhớ kỹ chưa?”
Hai cô gái nhỏ gật gật đầu, nhận băng đao, đi tới những gã đàn ông súc vật đã từng thương tổn hai người.
Khi giết đi người đầu tiên, tay hai cô gái nhỏ đều run nhè nhẹ, nếu không phải dựa vào ý niệm báo thù kiên định chống đỡ, có lẽ các cô đã sớm gồng không nổi nữa.
Trước khi mạt thế đột nhiên ập xuống, các cô đều vẫn thiếu nữ tựa hoa trong sáng thiện lương, vô ưu vô lự, nhưng hiện tại, các cô lại biến thành kẻ báo thù tay nhiễm máu tươi, nhưng các cô cũng không hối hận.
“Thật sự rất xin lỗi, tôi sai rồi, là do tôi bị sắc mê hoặc, là tôi có lỗi với cô, tôi đáng chết, nhưng cầu xin các cô tha tôi một mạng……”
Xin lỗi có ích ư?
Đối với hai cô gái nhỏ này mà nói, vết thương đã tạo thành, dù có xin lỗi, chẳng qua cũng chỉ là cùng đường mạt lộ, chảy vài giọt nước mắt cá sấu mà thôi.
Hai cô gái ai cũng không có mềm lòng, từng bước từng bước tìm những gã đàn ông không khác gì súc vật đã từng tổn thương bọn họ, từng đao một đâm lên người đám đàn ông kia, cho đến khi bọn họ hoàn toàn tắt thở mới thôi.
Nhìn các đội viên mình một người tiếp một người tử vong, còn là chết dưới tay hai ả con gái tay trói gà không chặt đã từng tùy ý bị bọn họ khinh nhục, Trịnh Long sợ tới mức run bần bật, vòi dưới(*) cũng mất khống chế.
(*) Ờm…cái vòi giữa hai chân ấy.
Nếu sớm biết rằng dị năng giả hệ thủy diện mạo xinh đẹp kia không phải một quả hồng mềm, mà là một cục xương cứng gặm cũng gặm không nổi, gã nhất định sẽ trốn tránh người kia, chứ không phải vội vàng chạy tới tìm chết.
Đáng tiếc thay, ngàn vàng khó mua cái gọi là nếu như, trên đời này vốn không tồn tại thuốc hối hận để uống.