Lâm Tri Vi nhịp bước ưu nhã, dáng vẻ đoan trang bước tới trước mặt Thiệu Tông và Không Thanh, cười duyên chào hỏi: “Chủ tịch Thiệu, giám đốc Phó, chào mừng tới tiệc đính hôn của tôi.”
Lâm Tri Vi hạ quyết tâm muốn đi xoát xoát độ tồn tại trước mặt Thiệu Tông cùng Không Thanh, Trương Thái Sơ ngăn không được, lại không thể làm bộ gì cũng không biết, đứng ngoài cuộc chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện đi theo, đứng vai kề vai cùng Lâm Tri Vi, mặt ý cười chào hỏi Thiệu Tông và Không Thanh: “Chú Thiệu, giám đốc Phó, chào mừng hai người.”
Tuổi tác Thiệu Tông tuy cũng không lớn, nhưng bối phận y cao, nghiêm túc mà nói Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi đều là vãn bối y, hai người này chủ động tới đây chào hỏi Thiệu Tông, nếu may mắn gặp được Thiệu Tông tâm tình đang tốt, còn có khả năng ôn hoà đáp lại bọn họ hai câu, nhưng nếu xui xẻo gặp Thiệu Tông khi tâm tình y không tốt, vậy có khả năng đến cả sắc mặt tốt cũng không có nổi.
Thật không khéo, tâm tình hiện tại của Thiệu Tông không thể nào tốt được, Lâm Tri Vi và Trương Thái Sơ vừa xuất hiện trước mặt y, y đã nhịn không được nhíu mày, cả người đều lộ ra một luồng khí bài xích người ngoài lan xa ngàn dặm, chỉ thiếu mỗi không viết hai chữ “Không vui” lên trên mặt.
Nếu đổi thành người khác, làm như vậy đương nhiên sẽ có vẻ rất thất lễ, nhưng Thiệu Tông là ai, thân phận và địa vị của y làm y căn bản không cần để ý tới cái nhìn của người khác, dù y không cho Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi chút mặt mũi nào, viết thẳng hai chữ “Không vui” lên mặt thì sao? Ai dám nói y không được làm vậy?
Dù sao Trương Thái Sơ không dám, không chỉ không dám, Trương Thái Sơ còn phải nhịn xuống nỗi khuất nhục và sự khó chịu mà cười làm lành, sợ không cẩn thận chọc ông lớn này không vui, lại đến trước mặt lão gia tử nhà mình cáo trạng mình lần nữa, đến lúc đó hắn lại ăn không hết.
So với người kia, Không Thanh hiền lành hơn rất nhiều, vẫn có thể bày ra một gương mặt tươi cười với Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi.
Trương Thái Sơ cùng Lâm Tri Vi cho rằng, bọn họ lén lút đánh giá Thiệu Tông và Không Thanh, Thiệu Tông và Không Thanh sẽ không biết. Trên thực tế, không nói tới người nhạy bén như Thiệu Tông, ngay cả Không Thanh cũng đã sớm đã nhận ra tầm mắt đánh giá của Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, chờ hai người này chủ động tìm tới cửa.
Lâm Tri Vi quả nhiên tới không có ý gì tốt, vừa cười cười chào hỏi Thiệu Tông và Không Thanh xong xuôi, đã lập tức nhắm ngay đầu mũi tên vào Không Thanh, ra vẻ vô hại, nhưng lại ám chỉ điều gì đó: “Đã sớm nghe nói giám đốc Phó phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú lịch sự, hôm nay vừa gặp quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ là không biết, thanh niên tài tuấn như giám đốc Phó, sau này lại về tay con gái nhà nào đây nhỉ.”
Lời nói này chợt nghe có vẻ như đang khen Không Thanh, nhưng ngẫm kĩ một chút là ra, Lâm Tri Vi rõ ràng đang đánh hờ lên mặt Thiệu Tông.
Hiện tại có ai còn không biết quan hệ giữa Không Thanh và Thiệu Tông, Lâm Tri Vi nói Không Thanh sau này không biết sẽ về tay con gái nhà nào đơn giản chính là ám chỉ Không Thanh và Thiệu Tông chẳng qua chỉ là chơi qua đường mà thôi, sau này vẫn sẽ đường ai nấy đi, ai nấy lập gia đình riêng, cưới vợ sinh con.
Thủ đoạn châm ngòi ly gián cấp thấp như vậy Lâm Tri Vi cũng không trông mong Không Thanh và Thiệu Tông sẽ mắc mưu, sở dĩ nói như vậy đơn giản chỉ muốn làm Không Thanh và Thiệu Tông ghê tởm một chút, thay Trương Thái Sơ xả giận mà thôi.
Nói thật, loại châm ngòi không đau không ngứa này Không Thanh căn bản không thèm để ý, nhưng Thiệu Tông thì khác, vừa thấy nghe lời này lập tức nổi giận, đang muốn mở miệng nói lại Không Thanh đã nhanh tay lẹ mắt, kéo cánh tay Thiệu Tông lại, ý bảo y tạm thời đừng nóng nảy, chính cậu lại mỉm cười nói với Lâm Tri Vi: “Lâm đại tiểu thư nói đùa, hôm nay là tiệc đính hôn của cô và ngươi cùng Trương thiếu, hai người các cô mới là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, chúc hai người hạnh phúc đến già, đầu bạc răng long.”
Không biết vì sao, rõ ràng là lời chúc phúc rất êm tai, nhưng từ trong miệng Không Thanh nói ra lại có vẻ rất kì lạ.
Lâm Tri Vi càng nghĩ càng cảm thấy Không Thanh rất có khả năng là đang châm chọc cô ta, nhưng cố tình giọng điệu Không Thanh lại rất chân thành tha thiết, một chút cũng không âm dương quái khí, làm trong lòng Lâm Tri Vi cảm thấy rất lạ nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào mới được.
“Vậy xin nhận lời chúc từ giám đốc Phó.” Lâm Tri Vi cười nói lời cảm ơn với Không Thanh, nghĩ nghĩ, lại chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: “Nghe nói giám đốc Phó mới tiếp quản xí nghiệp gia tộc không tới mấy năm đã quyết đoán tiến hành cải cách, trong khoảng thời gian ngắn dẫn dắt xí nghiệp gia tộc đi một bước phát triển lớn mạnh, thật sự là làm người ta phải bội phục. Chẳng qua, tục ngữ nói, thành gia trước lập nghiệp sau, không biết ngài Phó đây có ý định cưới vợ sinh con không đây? Khi tôi đây du học nước ngoài có mấy đứa bạn thân quan hệ không tồi, tất cả đều xinh xắn đẹp đẽ, có tài có sắc, nếu ngài Phó đây có hứng thú tôi sẽ rất bằng lòng giật dây bắc cầu cho mọi người, nếu có thể thúc đẩy một mối lương duyên tốt cũng coi như là một lần công đức.”
Không biết Lâm Tri Vi có phải là thật sự muốn giới thiệu đối tượng cho Không Thanh hay không, chẳng qua, cô ta thật sự rất dám nói, làm trò trước mặt Thiệu Tông, cứ tùy tiện mà nói bằng lòng giới thiệu đối tượng cho Không Thanh, trắng trợn cạy góc tường Thiệu Tông, đây thật sự là không sợ chết.
Trương Thái Sơ đứng một bên cũng sợ ngây cả người.
Không Thanh không hề chần chừ từ chối ý tốt của Lâm Tri Vi, nghiêm túc nói: “Cảm ơn ý tốt của Lâm đại tiểu thư, nhưng tôi đã có người yêu, tình cảm giữa chúng tôi cũng rất tốt, hẳn có thể nắm tay đi cùng nhau cả đời, cưới vợ sinh con gì đó, không cần.”
Nghe được Không Thanh nói như vậy, sắc mặt khó coi đến nỗi có thể hù chết người của Thiệu Tông mới hơi chút hòa hoãn đi một ít.
Nếu là người khác, sau khi trông thấy Thiệu Tông nổi giận cũng sẽ biết thu liễm, nhưng Lâm Tri Vi lại khác, cô ả vẫn không sợ trời không sợ đất chạy như điên trên con đường tìm đường chết như cũ, cũng không thèm quay đầu, dũng cảm tiến tới.
“Giám đốc Phó quả nhiên là một người đàn ông chung tình, chẳng qua, dù có người yêu đi chăng nữa cũng không hề ảnh hưởng tới việc kết hôn sinh con chứ nhỉ? Chẳng lẽ giám đốc Phó thật sự muốn cắt đứt hương khói nhà họ Phó, không để lại một người nối nghiệp cho cái xí nghiệp gia tộc truyền thừa trên trăm năm này hay sao?”
Lâm Tri Vi đã tự cho rằng, lời nói vừa rồi của cô ta kia đã chọc tới chỗ đau của Thiệu Tông, sắc mặt Thiệu Tông mới trở nên rất khó coi trong phút chốc, vẫn còn đang dào dạt đắc ý, lại nghe được một âm thanh sang sảng như ánh mặt trời vang lên sau lưng.
“Lâm đại tiểu thư bắt đầu học làm bà mối từ khi nào vậy? Có người nào tốt, giới thiệu cho tôi với? Tôi cũng muốn kết hôn sinh con sớm một chút, nối dõi tông đường cho nhà họ Phó chúng tôi.”
Lâm Tri Vi xoay người, nhìn lại theo tiếng nói, thấy được Phó Hồng Thái và Thiệu Nguyên Câu kề vai sát cánh, cùng nhau đi tới.
Phó Hồng Thái vừa dứt lời, Thiệu Nguyên Câu cũng không cam lòng yếu thế mà nói: “Tôi nữa, tôi nữa, cũng giới thiệu cho tôi với, tuy nhà họ Thiệu chúng tôi con cháu đông đảo, cũng không tới phiên tôi tới nối dõi tông đường, nhưng tôi cũng rất muốn tìm một người yêu đương.”
Khóe miệng Lâm Tri Vi co rút, sao cũng không ngờ tới hai thằng quỷ ranh chưa đủ lông đủ cánh này sẽ nhảy ra quấy rối lúc này.
“Giám đốc nhỏ Phó, thất thiếu gia Thiệu, hai người đừng đùa, nhìn diện mạo hai người là biết lúc còn đi học cũng được rất nhiều nữ sinh hoan nghênh nhỉ? Hai người muốn tìm người yêu còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Nào cần tôi hỗ trợ giới thiệu cơ chứ.”
Phó Hồng Thái nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, bắn trở lại không chút khách khí: “Vậy thì Lâm đại tiểu thư, cô nhìn lại diện mạo chú nhỏ tôi xem, chú ấy trông giống người không tìm thấy người yêu, cần cô tìm giúp à? Đừng xen vào việc người khác, người cô giới thiệu đến tôi cũng chưa chắc đã nhìn trúng, càng đừng nói tới chú nhỏ tôi.”
Lâm Tri Vi xấu hổ, nếu không phải đang ở trước mặt Thiệu Tông và Không Thanh mặt, không động thủ được, nếu không cô ả nhất định sẽ giáo huấn thằng nhãi xui xẻo Phó Hồng Thái này một trận, nói chuyện quá thiếu đòn, quá làm người ngại.
“Tôi cũng chỉ có ý tốt mà thôi.”
“Ha hả.” Phó Hồng Thái cũng không chừa chút mặt mũi nào mà trào phúng thành lời: “Rốt cuộc là ý tốt, hay là dụng tâm kín đáo, người sáng suốt đều biết.”
Thấy Phó Hồng Thái dăm ba câu đã nói Lâm Tri Vi đến nỗi thần sắc xấu hổ, trong lòng Thiệu Tông cuối cùng cũng thoải mái, hiện tại, càng nhìn Phó Hồng Thái càng thấy thuận mắt.
Vốn dĩ, có một số lời Lâm Tri Vi không tính nói, cô ta chỉ muốn làm Thiệu Tông ghê tởm một chút, xả giận cho Trương Thái Sơ, cũng không phải thật sự muốn chọc giận Thiệu Tông, nếu nói quá trắng trợn mọi người đều sẽ rất xấu hổ, hơn nữa, nếu thật sự chọc giận Thiệu Tông, cô ta và Trương Thái Sơ phỏng chừng cũng chẳng ăn được quả ngọt nào.
Nhưng Phó Hồng Thái nói chuyện quá thiếu đòn, Lâm Tri Vi bị Phó Hồng Thái kích như vậy cũng có chút mất lý trí, cảm xúc chiếm ưu thế, buột miệng thốt ra: “Biết quan hệ giữa giám đốc Phó và chủ tịch Thiệu thân mật rồi, nhưng cảm tình tốt thì mặc cảm tình tốt, cũng chẳng ảnh hưởng hai người bọn họ kết hôn lập gia đình.”
Nói cho cùng, Lâm Tri Vi vẫn cảm thấy hai thằng đàn ông yêu nhau cũng chỉ là mới mẻ nhất thời, căn bản chẳng được dài lâu. Thậm chí, cô ta còn cảm thấy, cô ta bằng lòng giới thiệu người yêu cho Không Thanh cũng chỉ có ý tốt, nếu không phải thấy Không Thanh lớn lên đẹp, gia thế không tồi, năng lực cũng không tồi, cô ta con chẳng thèm làm bà mai làm gì.
Lâm Tri Vi – bà hoàng logic, ngoài Trương Thái Sơ, những người khác ở đây có lẽ cũng chẳng ai hiểu nổi.
Mắt thấy Lâm Tri Vi càng nói càng kỳ lạ, Thiệu Tông nhịn không nổi, xụ mặt trách cứ: “Câm miệng! Tôi có lập gia đình hay không liên quan gì đến cô? Cô thân là một vãn bối, còn quản đến cả chuyện cả trưởng bối tôi đây sao? Chẳng lẽ đây là gia giáo của nhà họ Lâm các người? Lát nữa tôi sẽ gặp mặt Lâm lão gia tử tâm sự rõ.”
Lâm Tri Vi lúc này mới ý thức được cô ả nói sai, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Trương Thái Sơ thấy thế, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chuyện không liên quan tới mình đứng một bên, trầm mặc không nói.
Chỉ cần là người có mắt là có thể nhìn ra, Thiệu Tông nổi giận thật, lúc này dù có là Trương Thái Sơ cũng không dám đi bắt ruồi trên đầu cọp, chủ động đi chọc vào ổ bom Thiệu Tông.
Bằng không, chờ Thiệu Tông đi gặp xong Lâm lão gia tử, nói không chừng sẽ lại đi gặp lão gia tử nhà họ Trương, Trương Thái Sơ cũng không muốn cùng xui với Lâm Tri Vi.
Lâm Tri Vi vẻ mặt sầu khổ, phàn nàn, lại là phàn nàn, chủ tịch Thiệu này ngoài phàn nàn với người lớn trong nhà ra chắc cũng chẳng làm được cái gì khác.
Không thể không nói, tuổi Lâm Tri Vi vẫn còn quá non trẻ, cũng quá coi thường Thiệu Tông.
Phàn nàn, trước nay đều không phải trọng điểm, trọng điểm là một khi Thiệu Tông gặp mặt hai vị lão gia tử nhà họ Trương lẫn nhà họ Lâm, nhà họ Trương và nhà họ Lâm sau này đừng hòng trông mong tiếp tục hợp tác cùng tập đoàn họ Thiệu, đối với nhà họ Trương và nhà họ Lâm mà nói, đây đều là tổn thất lớn thương gân động cốt.
Lâm Tri Vi và Trương Thái Sơ vẫn chưa biết mình đã gây ra tổn thất không nhỏ cho gia tộc, hai mặt nhìn nhau hơn nửa ngày, Lâm Tri Vi mới quay đầu nhìn về phía Thiệu Tông, không tình nguyện nhỏ giọng xin lỗi.
“Thực sự xin lỗi, chủ tịch Thiệu, vừa rồi tôi nói chuyện không có đầu óc, đã mạo phạm ngài, mong ngài đại nhân đại lượng, không tiếp tục so đo với vãn bối như tôi.”
Lâm Tri Vi tuy xin lỗi nhưng thành ý rõ ràng không đủ, ngay cả Phó Hồng Thái và Thiệu Nguyên Câu cũng có thể nghe ra giọng điệu có lệ của cô ta.
Thiệu Tông hừ lạnh một tiếng, chưa nói gì, cũng đại biểu cho việc y căn bản không muốn nhận lời xin lỗi của Lâm Tri Vi.
Nhìn đến tình thế có chút ngưng trệ, Không Thanh mỉm cười, mở miệng hoà giải: “Lâm đại tiểu thư, tôi rất cảm ơn ý tốt của cô, nhưng vẫn là câu nói kia, không cần.”
Không thể xúi Không Thanh kết hôn sinh con, đội nón xanh cho Thiệu Tông, Lâm Tri Vi có hơi tiếc nuối, nhưng cô ta tin, trên đời này không có con mèo nào không trộm cá, chỉ cần là đàn ông thì chẳng ai không tham hoa háo sắc, lúc này không thành công, không có nghĩa là sau này không có cơ hội.
Trông bộ dạng của Lâm Tri Vi, Không Thanh biết cô ta vẫn chưa chết tâm, để dời lực chú ý của Lâm Tri Vi, cũng là đẻ hóa bị động thành chủ động, Không Thanh cười cười, ám chỉ nói: “Lâm đại tiểu thư hoa nhường nguyệt thẹn, tài sắc vẹn toàn, thiếu gia Trương có thể đính hôn cùng cô, mới thật sự là tốt số. Nhưng mà, Lâm đại tiểu thư à, thiếu gia Trương tuy trước kia đúng thật có hơi đam mê thanh sắc, nhưng mà người không phong lưu sẽ phí hoài tuổi trẻ hay sao, Lâm đại tiểu thư hiền huệ như vậy, hẳn sẽ không so đo đâu nhỉ, hôm nay nhân tiệc đính hôn của hai người, tôi gửi lời chúc phúc tới hai người, hy vọng có thể nhanh chóng uống được rượu mừng của các cô.”
Trương Thái Sơ cảm thấy hắn ta thật sự là nằm không cũng trúng đạn, ngoài xấu hổ nhưng không mất lễ phép mỉm cười, cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì cho phải.