“Mở hai máy.” Cung Tử Quận lấy ra một tờ tiền gõ trên quầy của tiệm internet, lười biếng nói.
“Chứng minh thư.” Người sau quầy đang phấn khởi xem chương trình TV, cũng không ngẩng đầu lên.
“Không mang.”
“Xì, không mang, chắc là trẻ vị thành niên đi?” Giọng nói kia cười nhạo, ngẩng đầu lên, “—ủa?!”
Hóa ra là cô gái gộp bàn chung với họ trong quán ăn hôm qua.
Cung Tử Quận nhướng mày, “Cô xem hai người chúng tôi như trẻ vị thành niên sao? Hay là muốn chứng minh bằng việc chỉ người lớn mới có thể làm?”
“…”
Phó Kỳ Đường ho nhẹ một tiếng, cười với cô gái, “Cô làm việc ở đây?”
Mặt cô gái đỏ lên, “Ừ” một tiếng.
“Không bán vé nữa à?”
“Không bán, vốn dĩ từ đầu là không bán rồi,” cô nói một cách mơ hồ, đem hai tấm thẻ lên mạng đưa cho Phó Kỳ Đường, ánh mắt u oán lưu luyến nhìn hai người, “Muốn bán cũng không được.”
Cầm thẻ, Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận vừa đi vừa tìm chổ.
Tiệm internet này trang trí rất đẹp, ánh sáng sung túc, sáng sủa sạch sẽ, lối đi có rất nhiều cây xanh tươi mát, trông rất đẹp mắt.
Tùy tiện tìm hai chỗ ngồi cạnh bên ngồi xuống, khởi động máy rồi cắm thẻ vào, nhìn màn hình máy tính khởi động, Phó Kỳ Đường đột nhiên hỏi: “Việc mà chỉ người lớn mới làm được là gì?”
“Hả?”.
Đam Mỹ Hài
“Nói đi,” Phó Kỳ Đường nhìn Cung Tử Quận, như có một chiếc lông chim nhỏ xíu rơi vào cổ họng khiến cậu hơi ngứa, “Vừa nãy anh trêu chọc cô gái nhỏ không phải rất trôi chảy sao?”
Cung Tử Quận cũng nhìn cậu, hơi nghiêng đầu, con ngươi đen phản chiếu ánh sáng trên màn hình.
“Hút một điếu thuốc thôi mà, nếu không thì cậu cho là gì?” Giọng anh trầm thấp, tràn đầy ý cười.
Hừ, giả vờ đứng đắn.
Phó Kỳ Đường hắng giọng, đàng hoàng trịnh trọng: “Chúng ta tới chỗ này làm gì?”
“Điều tra thông tin.” Cung Tử Quận nói, nhấp mở trình duyệt, website địa phương hiện ra đập vào mắt.
Phó Kỳ Đường lập tức hiểu rõ.
“Hôm qua tôi đem năm tên của người chết đều gọi một lần, nhưng vô ích, suy ra quỷ không phải là ai trong năm người này.
Chắc còn có những người khác chết trong khách sạn nữa, chỉ là không ai biết thôi.” Phó Kỳ Đường nói, suy nghĩ một chút rồi bổ sung, “Nhưng mà cũng có thể là Lăng Thông đại sư, dù sao tôi cũng không biết tên thật của ông ấy.”
“Thông minh.”
Sắp xếp theo mức độ nổi bật, click vào diễn đàn có lượng truy cập nhiều nhất tại địa phương, tiện tay đăng ký một nick ảo, trong lúc đợi trang web load Cung Tử Quận quay đầu cười híp mắt, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, khen ngợi cậu.
……!
Tìm khóa tìm kiếm: Tử vong của khách sạnThanh Đằng | trong khoảng thởi gian: Năm 2010 đến nay
Tìm được 68 bài viết liên quan.
Nhìn lướt qua tiêu đề, hầu hết đều đang thảo luận về năm vụ án mạng sáu tháng trước, Cung Tử Quận tạm thời bỏ qua, ngón tay thon dài trượt nút lăn của con chuột xuống, lướt xuống trang dưới.
【 Chủ đề: Không ai phát hiện sao? Khách sạn Thanh Đằng có mấy vụ án mất tích cũng rất khả nghi á! 】
“Xem cái này, là bài viết từ 5 năm trước.” Phó Kỳ Đường nói.
Nội dung bài viết khá là kỳ lạ.
Người mất tích tên là Chu Dung Xương, là một du khách, qua đêm với người bồi rượu Hứa Mai tại khách sạn Thanh Đằng.
Ngày hôm sau người phục vụ dọn dẹp phòng phát hiện dưới đất, trên giường đều có lượng máu giống nhau lưu lại, sau khi kiểm tra thì xác định là của Chu Dung Xương, nhưng Chu Dung Xương không biết đã đi đâu.
Mà Hứa Mai thì rời khách sạn trước đó, lúc đi mang theo vật tùy thân của Chu Dung Xương, sau đó không rõ tung tích.
Phía dưới là vài hình ảnh đính kẻm vụ án lúc đó.
“Lẽ nào quỷ là Chu Dung Xương?” Phó Kỳ Đường sờ cằm, lập tức tìm kiếm chi tiết cụ thể của vụ án.
“Hôm xảy ra vụ án Hứa Mai trước tiên đến khách sạn thuê phòng, sau khi Chu Dung Xương bố trí cho vợ con rồi mới đến…!Chậc, hắn cùng vợ con đi nghỉ phép còn tìm gái? Tra nam.
Chu Dung Xương gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai đáp lời, sau đó đi tìm nhân viên phục vụ lấy chìa khóa dự bị để vào phòng, thấy Hứa Mai đang chơi điện thoại, cô cũng nói mình không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chu Dung Xương rất tức giận, hai người vì chuyện này mà phát sinh xung đột…!Đã như vậy rồi mà còn ngủ với nhau được à.”
Phó Kỳ Đường có chút không biết nói gì: “Bất quá liều mạng gõ cửa thì rất giống…!Nhưng cảm thấy có chút đau bi.”
Sau đó cậu xem mấy bài viết khác, đều đang thảo luận liệu Hứa Mai có phải là hung thủ hay không, phụ nữ xinh đẹp thật là đáng sợ.
Phó Kỳ Đường không tỏ rõ ý kiến, nhanh chóng lướt qua, một cuộc thảo luận mới nhảy vào mí mắt:
– Du khách 451 nặc danh: Nhưng nghiêm túc mà nói, không ai cảm thấy khách sạn Thanh Đằng rất loạn sao? Luôn có du khách mất đồ vật, còn có người đợi buổi tối nhét thẻ nhỏ vào từ khe cửa.
Nếu không phải vị trí địa lý tốt, được thổi phồng để lừa khách du lịch, nó đã đóng cửa từ lâu rồi.
Câu nói này đã gây ra rất nhiều thảo luận, không ít người ở phía dưới bình luận tán thành.
– Cua to như vậy: Tôi bị mất cái đồng hồ ở khách sạn đó…!Cái đồng hồ mới mua hồi năm trước thôi O(∩_∩)O
– A3344qnm: Mất thắt lưng…!Đều là gái* gây án, không có cách nào báo cảnh sát.
(*Từ này là 小姐 dịch ra là tiểu thư, nhưng mình nghĩ ở đây dùng từ này với nghĩa gái ngành, chứ nếu phụ nữ bình thường thì vẫn báo cảnh sát được mà nhỉ.)
– Tô tô tô: Há, đi chơi gái còn dám gọi cảnh sát, không sợ chính mình vào trước à.
– Kem con thỏ: Douma nhắc tới chuyện này là bực mình!!! Năm ngoái ở cái khách sạn rách đó nửa đêm có người uống say kêu cửa, hỏi tôi một đêm bao nhiêu tiền, con mợ nó mày mới là gà* á! Cả nhà mày đều là gà! Kính thưa quý ông bà cô bác nếu không muốn xem là gà, nhất định phải tránh xa cái khách sạn này!!!
(*Gốc là chữ kê, hình như là trai bao.)
……!
Phó Kỳ Đường nhíu mày, mở weibo ra tìm kiếm, thì thấy khá nhiều lời phàn nàn giống vậy, đều phê bình khách sạn Thanh Đằng là nơi tụ tập của bọn trộm và gà, khuyên mọi người đi suối nước nóng không nên chọn cái khách sạn này.
“Anh xem này.” Phó Kỳ Đường đụng Cung Tử Quận.
“Thật thú dị, cho nên bây giờ chủ khách sạn đã thay đổi?” Cung Tử Quận suy tư, “Thống kê thời gian trên weibo một chút.”
Phó Kỳ Đường đồng ý, mở excel ra ghi lại, cuối cùng phát hiện”Lịch sử đen” của khách sạn Thanh Đằng cơ bản đều tập trung ở năm năm trước.
Vào lúc ấy khách sạn Thanh Đằng ngoại trừ kinh doanh đứng đắn, đồng thời còn đặt chân vào lĩnh vực đen —là nơi cung cấp gái mại dâm, thậm chí dẫn mối, từ đó kiếm tiền.
Mà sự kiện Chu Dung Xương mất tích cũng xảy ra cách đây là năm năm.
Từ đó về sau, khách sạn triệt để tẩy trắng, ít bị phàn nàn hơn, thậm chí còn đươc khen ngợi một ít.
Nghĩ như vậy, thời điểm này nhất thời trở nên vi diệu.
Mặt khác, Phó Kỳ Đường cũng nhận thấy một điều bất thường.
Nhiều người trên weibo đều nói khách sạn Thanh Đằng rất “Tà”.
Trước khi ngủ, đồng hồ đeo tay để trên đầu giường nhưng hôm sau lại thấy nó trên tủ TV, điều hòa tự động bật vào lúc nửa đêm, ai đó ở phòng bên cạnh khóc cả đêm, nhưng ngày hôm sau đi hỏi thì được báo là phòng kế bên vốn là phòng trống.
Những điều như vậy.
– Không mưa vào chủ nhật: Cái khách sạn này tuyệt đối là bị ma ám! Tôi thường ngủ không sâu, nửa đêm nghe có tiếng bước chân ở đi tới đi lui cạnh giường, tôi sợ hãi phải trả phòng ngay lập tức vào sáng hôm sau.
– Người theo đuổi biển: Tui cũng vậy!! Mua một hộp bánh mochi, hôm sau thức dậy phát hiện mấy cái bên trong đều bị cắn.
Ông chủ nói là bị chuột cắn, cười chết đi được, chuột còn bóc gói được sao? Căn bản là ma quỷ lộng hành mà! PS: Lúc đó tui ở phòng 201.
– Bỏ đường bỏ trà sữa: Đã ở phòng 202 và chưa gặp những chuyện này.
Có phải là mọi người nhạy cảm quá không?
“201?”
Phó Kỳ Đường khó hiểu, dựa theo yêu cầu của đoàn tàu, hẳn là 202 có vấn đề mới đúng, thế nào 201 lại xảy ra chuyện ma quái?
Không nghĩ ra, đành phải tạm thời bỏ qua, Phó Kỳ Đường tổng hợp những gì tra được thành một tài liệu, quay qua nhìn Cung Tử Quận ờ bên cạnh.
“Anh tra được gì không?”
“Lại đây xem.” Cung Tử Quận dựa vào trong ghế sô pha, hướng cậu ngoắc tay.
Phó Kỳ Đường nhíu mày nhìn anh: “Nhất định phải vậy hả?”
Cung Tử Quận vẻ mặt bình tĩnh: “Có gì không thích hợp sao?”
“Không có.” Phó Kỳ Đường suy nghĩ một chút, nửa người trên vươn ra dính sát vào anh.
Bóng dáng của hai người chồng lên nhau, đầu tóc chạm vào nhau, luồng khí nóng cuộn trào từ anh sang người cậu.
Cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra, có cảm giác quen thuộc mơ hồ, nhưng Phó Kỳ Đường chắc chắn xưa nay mình chưa từng thân cận với người nào như vậy.
“A,” thấy rõ nội dung trên màn hình, Phó Kỳ Đường kinh ngạc, “Quyền sở hữu khách sạn đã được chuyển nhượng một lần, thời gian cũng là năm năm trước? Hơn nữa là sau khi Chu Dung Xương mất tích ba tháng.”
Cung Tử Quận từ trong mũi thốt ra một âm tiết lười biếng, “Ừm.”
“Thảo nào sau đó khách sạn tẩy trắng, thì ra là đổi chủ.
Nói cách khác, chúng ta phải tra về người chủ trước kia một chút?” Phó Kỳ Đường nói, lập tức phát hiện vấn đề, “Không đúng, sau khi khách sạn tẩy trắng rồi mới có tin đồn ma quái.
Cho nên vấn đề vẫn là ở trên người ông bà chủ.”
Nói một hồi, luồng suy nghĩ giống như bị quỷ đánh tường, Phó Kỳ Đường càng lúc càng mơ hồ, duy trì vẻ mặt suy tư ngốc đến thất thần.
Nhìn vẻ mặt khổ não của cậu, Cung Tử Quận không nhịn cười được một cái.
Phó Kỳ Đường lấy lại tinh thần: “Cười cái gì?”
“Không có gì, ” Cung Tử Quận nói, sau đó bổ sung, “Cười cậu đáng yêu.”
“Không thể khen đàn ông đáng yêu…!Thôi, anh còn tìm thấy cái gì khác không?”
“Có một ít, nhưng có một cái tôi đoán cậu sẽ cảm thấy hứng thú nhất,” Cung Tử Quận vươn tay lướt nhẹ trên màn hình, “Là cái này.”
【 Chủ đề: Hãy chăm sóc con của bạn thật tốt, trong thị trấn đã có trẻ em bị bắt cóc! 】
“…!Trần Quần, nam, 6 tuổi,” Phó Kỳ Đường chăm chú nhìn xuống, nhất thời ngạc nhiên, “Họ Trần, đây là con trai của ông bà chủ?!”
***
Từ tiệm internet đi ra đã là xế chiều, vừa vặn tới giờ cơm, hai người tùy tiện ăn gì đó ở quán nhỏ ven đường.
Trên đường có người bán hạt dẻ ngào đường, mùi thơm ngào ngạt quyện trong gió chiều, không để ý là nó sẽ bay đi thật xa.
“Mua một túi đi.”
Trước khi Phó Kỳ Đường nhìn thấy gian hàng bán hạt dẻ, Cung Tử Quận đã cười híp mắt mở miệng nói.
“Mới vừa ăn xong.” Phó Kỳ Đường có chút ngượng ngùng.
“Thì có làm sao, muốn ăn thì ăn,” Cung Tử Quận nói, nhìn biểu cảm nghiêm túc của Phó Kỳ Đường, “Tôi nhớ là cậu thích ăn cái này.”
Phó Kỳ Đường đúng là thích ăn hạt dẻ ngào đường, nhưng lúc này bị Cung Tử Quận dùng giọng điệu của fan nói ra thì không biết tại sao có cảm giác xấu hổ, ho khan một tiếng giả vờ bình tĩnh: “Đó là trước đây.”
Cung Tử Quận nghiêng đầu nở nụ cười, cười như là có ý khác, nhưng chỉ nói: “Cậu ở đây đừng đi chổ khác, tôi đi mua một ít.” Nói xong liền quay người đi vào trong đám đông.
Để lại Phó Kỳ Đường nửa buồn cười nửa bất đắc dĩ, giơ nắm đấm với bóng lưng anh, “Anh chiếm tiện nghi của tôi!”
Không lâu sau, Cung Tử Quận quay lại đem một túi hạt dẻ nóng hổi đưa tới.
Mùi thơm từ trong bao giấy bay đi, khiến lòng người sung sướng.
Phó Kỳ Đường bốc một miếng ra, cầm ở trong tay hỏi Cung Tử Quận: “Anh ăn thử một miếng không?”
Cung Tử Quận vươn tay lấy, thì bị tránh đi.
“Gọi ba.”
“Hả?”
“Không gọi hả? Vậy thì tôi tự ăn.” Phó Kỳ Đường nhìn thẳng vào anh, nụ cười ranh mãnh giống như một con cáo nhỏ.
Nhưng vừa dứt lời, đầu ngón tay liền cảm thấy ấm áp và ướt át.
“Anh…” Phó Kỳ Đường mở to hai mắt, không thể tin được người chơi số một trên đoàn tàu, kẻ huỷ diệt ma quỷ, ông hoàng “Sói Điên”, đại lão Cung Tử Quận vậy mà chơi xấu, thừa dịp lúc mình chưa sẵn sàng đã trực tiếp ló đầu lại đây cắn hạt dẻ rồi.
“Tôi làm sao?” Cung Tử Quận nuốt xuống hạt dẻ trong miệng, lời nói phun ra dường như được bao bọc bởi vị ngọt, anh nhìn Phó Kỳ Đường đầy ẩn ý, “Ngọt vô cùng, tôi đã ăn thử rồi.”
– ——–
Tác giả có lời muốn nói:
Cung Tử Quận ngoài mặt: ^-^
Cung Tử Quận nội tâm: (^o^)
– ——–
Lại là editor Ni Ni đây, tuần sau mình bước vào tuần thi rồi nên chắc sẽ không ra chương mới được.
Hôm nay đăng 3 chương cho mọi người đọc trước nhé.
Sau khi thi xong mình sẽ quay lại ^^.