Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái

Chương 82: Địa đàng cuồng hoan (Chương chỉ có nhân vật phụ)



“Đây là… Berlusconi và Andrew, những pháp sư trừ tà kỳ cựu. Nhờ có sự giúp đỡ của bọn họ, tôi mới có thể thuận lợi trừ khử được con quỷ ở nhà ông Edward.” Trong phòng khách nhà ông Alpha, cô gái tóc hồng Della căng thẳng đứng đối mặt nói chuyện với mấy con boss.
*
Nửa tiếng trước, ba thành viên của tiểu đội Black Swan đã giết một người đàn ông kỳ quặc tự xưng là pháp sư trừ tà ở trước cửa nhà ông Alpha. Cô gái tóc hồng tên Della nhặt được một mô hình người bằng nhựa và một tấm vé tàu ở bên cạnh thi thể của người đàn ông đó.
Thu thập mô hình người bằng nhựa chính là nhiệm vụ của bọn họ lần này, tổng cộng ba mươi sáu cái. Della không những biết mà còn có thể nói chi tiết về mỗi một mô hình. Nhưng vé tàu là cái gì? Sao đó giờ chưa có ai thảo luận về nó trên diễn đàn chứ? Lẽ nào là đạo cụ bí ẩn? Lần đầu vào phó bản mà mình đã gặp may vậy sao?
Della vui vẻ, đang định đưa cho đồng bọn xem thì vừa quay đầu đã phát hiện ra hai người kia đang nhìn mình chằm chằm với vẻ sững sờ.
“Della, mày…” Chàng thanh niên để kiểu tóc mohican Andrew há hốc miệng, nâng tay dụi mắt, nói được một nửa đã không thể thêm được tiếng nào. Trông anh ta như thể vừa nuốt phải một con ruồi vậy.
“Ủa? Sao thế?” Della không hiểu mô tê gì, ngoái đầu hỏi: “Đại ca, anh nhìn cái này đi!”
Cô ta vừa nói vừa bước tới chỗ hai người kia.
“Đứng im! Cấm nhúc nhích!” Người đàn ông tên Berlusconi chĩa súng vào cô ta, lạnh lùng nói.
“Đại ca…” Della kinh ngạc.
Berlusconi lạnh lùng hỏi cô ta: “Tiểu đội của chúng ta tên gì?”
“Black Swan chứ gì? Sao vậy?”
“Tên thật của mày là gì?”
Della chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đáp lại: “Anitta Johnson.”
Tóc Mohican thở phào, kéo tay áo Berlusconi nói: “Phù… Vẫn ổn! Vẫn ổn! Đại ca, này xem ra Della không bị ô nhiễm rồi.”
“Ô nhiễm” chỉ một loại trường hợp đặc biệt mà pháp sư trừ tà ngẫu nhiên gặp phải. Nếu một người chơi xui xẻo này đó tới gần thi thể của một con boss có thực lực siêu mạnh hoặc có năng lực đặc biệt để loot đồ thì sẽ có một vài khả năng kích hoạt chế độ “ô nhiễm” nhất định. Cụ thể là người chơi sẽ bị đồng hóa triệt để trong vòng vài giây và con boss sẽ được hồi sinh thông qua cơ thể của người chơi. Sau khi hồi sinh, con boss sẽ mạnh hơn trước, thường tẩn cho người chơi chạy bay cả giáp, rớt cả mũ bảo hiểm. Đớn đau hơn là một vài con boss sẽ “rình mò” thông tin của người chơi, ẩn núp trong đội ngũ cho đến khi bản chất thật lộ diện rồi làm mọi chuyện rối tung lên.
Ban đầu, kiểu thiết lập lừa đảo này khiến nhiều người chơi khốn khổ nhưng thời gian qua dần, không ít người chơi đã chia sẻ những kiểu “ô nhiễm” mà mình gặp phải lên diễn đàn. Sau khi liên tục thu thập và tổng hợp, chỉ cần là những người chơi thường hay lượn lờ trên diễn đàn thì đều rõ ràng về mấy trường hợp “ô nhiễm” ở trong phó bản. Chưa kể Della còn là một cơ sở dữ liệu chạy bằng cơm nổi tiếng, cô ta đã dựa vào trí tuệ xuất chúng của mình để đánh bại hơn một trăm đối thủ cùng lúc và thành công gia nhập tiểu đội Black Swan.
Della chun mũi, bất lực nói: “Hả? Mấy người đang nghĩ cái gì vậy? Trước khi vào tôi đã viết hết về phó bản này và đưa cho mấy người rồi mà. Tôi dám lấy đầu ra thề phó bản này tuyệt đối không có “nguồn ô nhiễm” luôn. Nếu tình báo của tôi mà có vấn đề thì tóc tôi trụi hết!”
“Wow… Đỉnh thấy! Tao thích! Đội trưởng, anh xem…” Tóc Mohican khoa trương hét lên, muốn nói gì đó với đội trưởng Berlusconi nhưng quay lại thì phát hiện đối phương vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, không nhịn được nghẹn ngào: “Ờm…”
Berlusconi vốn là người rất nghiêm khắc mà nhiệm vụ này cũng liên quan đến việc cạnh tranh với đội do George dẫn đầu nữa. Phải biết rằng George không phải là một đối thủ đáng ngưỡng mộ và gã ta có thể giở ra bất kỳ thủ đoạn nào. Vì thế, họng súng của gã chưa từng chệch đi, bàn tay cầm súng vẫn bất động, hệt như một tác phẩm điêu khắc.
Gã im lặng vài giây rồi hỏi một câu hỏi mà một con boss phó bản không bao giờ có thể biết được: “Toàn bộ hành trình trên diễn đàn tên là gì?”
“Rồi. Tôi hiểu rồi.” Tuy gia nhập vào Black Swan không lâu nhưng Della lại rất hiểu tính khí của đội trưởng nhà mình. Dù trong lòng thấy hơi tủi thân nhưng cô ta cũng chỉ đành trả lời: “Diễn đàn game chính thức “Địa đàng cuồng hoan”, tiện thể thì bài viết tổng hợp thông tin về “ô nhiễm” là một trong ba bài viết được ghim lên đầu trong nhóm chiến lược. “
Kiểm chứng thân phận xong, vẻ mặt Berlusconi cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười. Gã cất súng đi, nói: “Rất vui khi mày không có vấn đề gì. Mày mà rụng thì thủ lĩnh bang hội lột da tao mất.”
“Với cả phải tới 24 giờ nữa mày mới hồi sinh và đăng nhập lại được nữa. Tao nói chứ phần thưởng trong sự kiện Giáng sinh lần này khá hấp dẫn nhưng hình phạt cũng biến thái lắm!” Tóc Mohican cười nói: “Nào! Chúng ta cùng fuck nhóm sản xuất trò chơi một lần nữa thôi!”
Vài phút sau đó, cuối cùng Della cũng nhìn thấy được ngoại hình của mình. Cô ta ở trong gương hoàn toàn là một người khác hẳn, cao lớn, rắn rỏi, gương mặt hiền hòa, lại còn là đàn ông.
“Nhưng mà tôi thấy mình chẳng thay đổi gì cả mà.” Della gẩy gẩy mái tóc màu hồng của mình, nghi ngờ nói. Cô ta cụp mắt xuống ngẫm nghĩ một lúc, trong lòng có đáp án.
Cô ta nhìn tấm vé tàu trong tay mình, kích động nói: “Chờ chút… Tôi biết rồi! Đây có khi là phần thưởng “đạo cụ thần bí” trong hoạt động đó! Nó có thể biến ngoại hình của người chơi thành boss, thâm nhập vào căn cứ của boss để nằm vùng, cuối cùng nội ứng ngoại tiếp, hốt gọn một mẻ. Đỉnh luôn!”
Tóc Mohican huýt sáo, ánh mắt gã ta quét qua thi thể của người đàn ông trẻ tuổi trên bậc thềm, nói: “Phản ô nhiễm! Della, mày nghĩ mau đi, tên này lai lịch ra sao?”
“Nghĩ cái gì mà nghĩ? Tao có phải là tên này thật đâu mà có tư duy của nó chứ? Để xem nào… Chắc là trên hệ thống sẽ có thông tin…”
Della cắn môi, xuất thần, hiển nhiên là đang tra dò bảng trình chiếu được hiển thị trong khoảng không.
Vài giây sau, cô ta tỉnh táo lại, hai mắt phát sáng hô lên: “Có rồi! Hà Chi Châu, nam, 28 tuổi. Wow! Độ bất thường của tên này thế mà là A-. Bảo sao lại rơi ra được loại đạo cụ chất như vậy.”
“A-?” Tóc Mohican cũng bị dọa, bất tri bất giác cảm thán: “May mà lúc đó đại ca dứt khoát, “bằng” một phát giết tên này luôn, chứ không đánh nhau thì chưa chắc đã đọ được.”
Là một tựa game thực tế ảo điển hình, “Địa đàng cuồng hoan” đã được hơn một năm tuổi. Cộng tất cả các loại phó bản, nhiệm vụ và sự kiện lại, người chơi đã gặp phải không một trăm thì cũng tám mươi con boss, nhưng số lượng boss dị thường cấp A lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Sát nhân đêm mưa, Ma cà rồng trong đường hầm, Ma mổ bụng, Nữ bá tước khát máu, Người đưa thư của địa ngục. Hơn một năm nay mới chỉ có năm con boss dị thường cấp A mà sao giờ lại có nhỉ? Sự kiện Giáng sinh lớn thế cơ à? Hay lắm! Đợi hết game tao sẽ viết một bài: “Tôi đã giết boss dị thường cấp A thứ sáu bằng một viên đạn như thế nào”, chắc chắn sẽ thành hot topic trên diễn đàn!” Tóc Mohican sung sướng nói.
“Đồ không biết xấu hổ. Mày giết nó à? Súng của mày lập công à?” Della bật cười bóc phốt.
“Há há… Tao chém gió xíu, đại ca không để ý đâu. Đúng không đại ca?”
Berlusconi mỉm cười, thản nhiên đáp: “Sự kiện ghi rõ là có tổng cộng tám đạo cụ kiểu này. Nếu chúng ta hành động nhanh thì…”
“Thì bao trọn luôn!” Tóc Mohican phấn khích hò hét: “Go! Go! Go! Chúng ta chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa thôi. Bắt buộc phải kết thúc trước khi tụi George vào đây, cho mấy con lợn ngu ấy ăn đồ thừa! Haha!”
Nói xong, gã ta cầm lòng không đặng mà bước ra ngoài, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn ngó tứ phía, ngâm nga bài hát mình tự bịa ra: “Tám con quỷ nhỏ, bắn phát chết tươi. Tám con còn bảy, trốn đâu vậy nà…”
……
Thời gian quay về hiện tại.
“Ồ… Xin chào. Chúng tôi cũng là pháp sư trừ tà do ông David mời tới.” Thời Duyệt nhìn hai người đàn ông đứng sau lưng “Hà Chi Châu”, trầm ngâm chào hỏi.
Lúc nãy có một nhiệm vụ đơn, độ khó tương đối cao. Là người có năng lực chiến đơn mạnh nhất trong đội đồng thời là đội trưởng, Miêu Anh chỉ có thể chạy qua đó. Không có Miêu Anh ở đây, Thời Duyệt trở thành người có kinh nghiệm nhất trong đám. Cô thấy hơi kinh ngạc khi “Hà Chi Châu” mới đi chưa tới nửa tiếng đã trở lại.
“Giết được con quỷ ở căn số 140 rồi à? Nhanh thế?” Thời Duyệt hỏi.
“Hả?” Della giả trang thành Hà Chi Châu sững sờ, sau đó vội vàng gật đầu: Không sai! Tôi bảo mà, may sao có hai cậu này giúp đỡ.”
Della thấy hơi hối hận khi bình thường mình ít xem phim. Ai ngờ được đi chơi game mà còn phải kiêm cả diễn viên thế này chứ, nhất là khi cô ta vừa mới dùng đạo cụ kiểm tra được cấp độ của mấy con boss này. Vờ lờ! Hai con cấp A, một con cấp B và một con cấp C! Đây là đại hội boss cấp cao à??
“Sao có bốn người thôi thế? Mấy người khác đâu?” Để không bị lộ, Della quyết định chủ đồng lên tiếng hỏi, đảo khách thành chủ.
“À… Ra ngoài hết rồi.”
Thời Duyệt đáp qua loa. Không hiểu vì sao cô cứ cảm thấy Hà Chi Châu có gì đó khác trước nhưng lại không thể nói rõ được là gì. Cô vốn định nói Miêu Anh đã tới nhà số 136, anh béo với người phụ nữ trung niên Lý Lan thì ở căn 143 nhưng lời tới bên mép rồi thì lại như bị vong nhập mà giấu nhẹm chuyện đó đi.
“Đi đâu thế?” Della truy hỏi.
“Đi giết quỷ rồi.” Thời Duyệt liếc cô ta rồi nhìn Dịch Văn Văn, gọi: “Văn Văn!”
Dịch Văn Văn cũng vừa mới trở lại, đang định ngồi xuống bên cạnh ăn chút gì đó để bổ sung thể lực. Nghe tiếng Thời Duyệt gọi mình, cô mỉm cười, tung tăng bước tới: “Anh Tiểu Châu trở lại rồi à? Có bị thương không?”
Con boss này trông cũng đáng yêu đấy chứ… Della thầm nghĩ, lắc đầu: “Không.”
“Anh có muốn ăn gì không?”
Della nào dám ăn thức ăn boss đưa, cười đáp: “Em ăn đi. Anh không đói.”
Dịch Văn Văn cũng không ngại, chớp chớp mắt hỏi: “Thế bạn bè anh thì sao? Bảo bọn họ tới ăn cùng đi.”
Nghe Dịch Văn Văn nói vậy, Della lập tức trở nên căng thẳng: “Bạn bè gì chứ. Bọn anh vừa mới gặp mặt, cùng lắm là bạn đồng hành thôi. Chúng ta mới là bạn bè.”
“Nè! Nè! Anh nói thế là hơi quá rồi nha. Tôi với đại ca vừa mới cứu mạng anh đó!” Tóc Mohican cũng bắt đầu diễn, vẻ mặt đầy sự bất bình.
“Đừng nóng giận! Đừng nóng giận! Ăn sô-cô-la không?” Dịch Văn Văn đưa sô-cô-la trong tay ra.
Tóc Mohican còn đang do dự thì Berlusconi đã nhận lấy nó rồi bóc vỏ, nói: “Cảm ơn.”
Tay gã rất to nên đầu ngón tay đã vô tình chạm vào lòng bàn tay của Dịch Văn Văn.
“Ôi chú ơi! Dù chú có đẹp trai thì cũng không được thả dê người ta như thế nha! Tui còn chưa 18 đâu!” Dịch Văn Văn cười nói.
Fuck! Boss lần này đỉnh vãi! Tóc Mohican gào thét trong lòng. Thấy đôi mắt cong cong của Dịch Văn Văn thì âm thầm cầu nguyện công ty trò chơi hãy tích chút đức đi! Sau khi hoạt động kết thúc cũng đừng có đóng cái phó bản này! Tốt nhất là chuyển nó thành phó bản thường đi! Boss dễ thương thế này, gã ta chắc chắn sẽ vào thường xuyên!
“Anh ăn không?” Dịch Văn Văn lại tới trước mặt Tóc Mohican, không chờ gã ta đáp mà túm tay đưa cho gã một thanh sô-cô-la, nói: “Không được trả lại! Phải ăn! Không ăn là không nể mặt em!”
Đáng yêu quá đi… Tóc Mohican bóc vỏ kẹo, âm thầm bầu cô gái nhỏ nhắn và dễ thương trước mắt là boss đỉnh nhất năm. Chẳng cần biết thực lực có đỉnh nhất hay không nhưng chắc chắn là dễ thương đỉnh chóp nhất!
Đưa sô-cô-la cho NPC xong, Dịch Văn Văn trở lại đưa cho Thời Duyệt một thanh. Nhân lúc không ai chú ý, cô chớp mắt, nói rất nhanh: “Không có vấn đề.”
Trong một phó bản nào đó lúc trước, Dịch Văn Văn tình cờ nhặt được một đạo cụ đặc biệt có tác dụng kiểm tra thân phận thật sự của NPC trong phó bản, điều kiện là bắt buộc phải tiếp xúc thân thể với NPC thì mới hoạt động. Thời Duyệt cũng vào phó bản đó, thực tế thì cũng chỉ có hai cô là sống sót qua ải. Vì thế nên khi nãy Thời Duyệt gọi cô, cô đã lập tức hiểu ý, giả vờ tặng sô-cô-la để sử dụng đạo cụ.
Trên đầu hai NPC nhảy là hàng chữ nhỏ: Herman Berlusconi, pháp sư trừ tà cấp B, đội trưởng của tiểu đội Black Swan; Andrew Dicke, pháp sư trừ tà cấp C, thành viên của tiểu đội Black Swan.
Xem ra thân phận không có vấn đề gì, không phải quỷ cải trang thành. Thời Duyệt thở phào, thì ra là thế. Cô cúi xuống liếc nhìn ghi chép trên notebook, trong đó vừa xuất hiện thông tin dự đoán mới được cập nhật.
“Tiểu Hà, nếu cậu không bị thương thì ở đây có nhiệm vụ mới, cậu dẫn đám Văn Văn đi nhé.”
Della sững sờ. Nếu cô ta không hiểu sai thì ý của con boss này là muốn mình đưa mấy người khác đi giết tiểu quỷ trong khu này đúng không? Quỷ to giết quỷ nhỏ… Đây là cái hành vi kỳ quặc gì vậy?
“Ờ… Được. Không thành vấn đề.” Della chớp mắt đáp.
“Nhiệm vụ bốn người… Vậy thì cậu dẫn Văn Văn, Tiểu Trần với Tiểu Minh nhé.” Thời Duyệt nói rồi lại đọc nội dung trong notebook lên: “Hai mươi phút sau ở căn số 139. Ok không?”
Della gật đầu.
Lúc này, Berlusconi đột nhiên lên tiếng: “Chúng tôi có thể đi cùng không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.