Chương 23
Kiều Ảnh lại không thấy rồi, Kiều Hàn vẫn là không quen thuộc căn phòng không có Kiều Ảnh, cho dù Kiều Ảnh chỉ là mỗi ngày ngồi ở trong góc, nhưng chỉ cần có hơi thở của Kiều Ảnh Kiều Hàn cũng có thể cảm giác được an tâm. Kiều Hàn vẫn không có chú ý được biến hóa của mấy ngày nay. Lại đối với Kiều Ảnh sinh ra cảm giác ỷ lại mạnh như thế, nhưng cô vẫn kiêu ngạo, có lẽ chú ý được, chỉ là không muốn thừa nhận thôi
Két — cửa mở rồi, Kiều Hàn ngửi được mùi máu nồng nặc. Là… Trên người Kiều Ảnh. Kiều Ảnh kéo lấy thân thể uể oải, ngồi ở góc tường, nhẹ tiếng thở dốc. Kiều Hàn nhìn Kiều Ảnh thành thục rửa sạch băng bó vết thương cho chính mình của Kiều Ảnh, cuối cùng đứng dậy. Thân thể Bên trái tuy đã bị băng vải che lấp, nhưng… Kiều Hàn có thể xuyên thấu qua băng vải cảm giác được khủng bố bên trong, còn có mặt trái của Kiều Ảnh bởi vì con mắt đã mù rồi, băng vải toàn bộ phương hướng bọc lại mặt trái của Kiều Ảnh, như một xác ướp, khiến người ta cảm thấy hoảng sợ. Nhưng Kiều Hàn không chỉ là hoảng sợ, còn có chút thương tiếc
Sau khi Kiều Ảnh băng bó xong lại quay về nơi góc nho nhỏ, Kiều Hàn rất muốn nhìn Kiều Ảnh thế nào rồi, ngọ ngoạy muốn nghiêng người, lại phát hiện nơi liên kết của giường và dây thừng có chút rộng. Kiều Hàn gia tăng phạm vi giãy dụa, cuối cùng, tránh thoát rồi! Vung vung tứ chi tê dại. Vốn dĩ cô có thể rời khỏi, cũng chưa đi. Không phải là bởi vì không có quần áo, mà là Kiều Ảnh bên trong góc để cô thất thần. Cô nhẹ nhàng đi tới, ngồi ở bên cạnh Kiều Ảnh, Kiều Ảnh đem đầu vùi ở giữa chân, ôm lấy chính mình, không chịu động. Kiều Hàn nhìn Kiều Ảnh, đột nhiên đưa tay ra cũng ôm lấy nàng… Động tác rất nhẹ, nhẹ như là ôm không khí. Kiều Hàn nhìn Kiều Ảnh đột nhiên bắt đầu run rẩy lên, tay siết chặt lại chặt cuối cùng đem nàng ôm vào trong lòng. Kiều Hàn ở bên tai Kiều Ảnh nhẹ nhàng thì thầm, nói cái gì, bản thân cô cũng quên rồi. Chỉ là cảm giác Kiều Ảnh của ngày đó cùng mình đều rất ôn nhu, dịu dàng không tranh với đời, dịu dàng như một vũng nước đọng, cô chỉ nhớ rõ sau đó Kiều Ảnh lại bạo động rồi, cô chỉ là lẳng lặng ôm nàng, nhẹ giọng nói cho nàng biết “Đừng sợ, có mẹ ở đây”
Đây là lời nói cô một đời cũng không mở miệng nói qua
Sau đó nữa, cô ngủ đi, ôm Kiều Ảnh ngủ đi… Một giấc mộng kia… Rất dịu dàng…
Hết chương 23