Từ lúc bắt đầu có ký ức, Cảnh Tông đã biết mình còn có một cái tên khác là Ethan, do mẹ hắn đặt cho.
Sống ở nước Mỹ, cần thiết có một cái tên tiếng Anh để tiện xưng hô, chẳng qua nơi hắn sống có nhiều người hoa, nên rất ít người gọi hắn bằng cái tên này, cho nên rất nhanh mọi người đã quên mất cái tên này của hắn.
Nói thật thì ấn tượng của hắn đối với mẹ ruột không có nhiều, hoặc là nói những chuyện xảy ra trước lúc 5 tuổi bao gồm cả lần bắt cóc kia, hắn không có nhiều ký ức.
Về lần bắt cóc đó, điều duy nhất hắn nhớ rõ, chính là một vài hình ảnh vụn vặt linh tinh của bọn bắt cóc đeo mặt nạ cầm súng, mùi ẩm ướt tanh nồng của biển, căn phòng tối đen như mực, đồ ăn thiếu thốn, cùng với miệng vết thương không ngừng chuyển biến xấu của mẹ sau phẫu thuật, hắn không ngừng đập vào thanh sắt, nói bọn bắt cóc cung cấp một người bác sĩ để khám cho mẹ hắn.
Một đứa trẻ 5 tuổi luôn miệng van xin nhưng vẫn không có phản hồi. Mẹ vẫn luôn nắm lấy tay hắn, ở bên cạnh nhẹ nhàng an ủi hắn, “Tiểu Tông, mẹ không sao đâu, con đừng sợ, đừng khóc nữa, bố sẽ tìm thấy chúng ta sớm thôi.”
Chính là đôi tay vẫn luôn nắm lấy tay hắn kia, rất nhanh đã từ ấm áp chuyển sang lạnh lẽo, bên tai của hắn, cũng đã không còn giọng nói dịu dàng kia nữa.
Hắn rúc mình vào trong một góc, không dám chạm vào thân thể lạnh lẽo của mẹ mình, hắn cảm thấy mẹ chỉ là đang ngủ mà thôi, nói không chừng rất nhanh sẽ tỉnh lại, mãi đến khi hắn bắt đầu ngửi một mùi hôi thối bốc lên.
Hắn sợ hãi, hắn muốn khóc, nhưng trong đầu vẫn luôn có một âm thanh khác nói với hắn, “Khóc cái gì? Đồ nhát gan, mẹ nói là không được khóc!”
Vì thế, khi bọn bắt cóc cưỡng ép hắn phải khóc trước máy quay phim, hắn nhịn xuống, một giọt nước mắt cũng không rớt xuống.
Từ sau lần bắt cóc đó, cái âm thanh trong đầu đó vẫn luôn làm bạn với hắn, như hình với bóng.
Trong ngày tổ chức tang lễ cho mẹ, buổi sáng hắn cùng bố ra cửa, trong nháy mắt khi đứng trước bia mộ, những bông hoa trắng thuần khiết đã bị hắn dẫm đạp xuống dưới chân, mọi người đứng xung quanh đều kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn thật kinh hoàng, không biết là như thế nào.
Vào ban đêm, bố hắn đưa đến một người đàn ông với nụ cười thân thiết, người đàn ông đó tự giới thiệu mình tên là Wilson, về sau sẽ là bạn của hắn. Hy vọng nếu hắn có bất cứ chuyện gì buồn vui thì cứ chia sẻ với ông.
Về sau hắn dần lớn lên, mới biết thực tế người tên Wilson này là bác sĩ tâm lý. Cũng từ miệng của chú Tề, hắn biết được, trong lễ tang của mẹ hôm đó, hắn đã làm một trận náo loạn rất lớn.
Hắn quăng ngã hoa tươi, gọi thẳng tên của bố, còn lớn tiếng chất vấn ông tại sao lại chậm chạp như vậy mới tìm được mẹ và hắn, có phải là do ông luyến tiếc dùng những con chip rách nát đó để trao đổi bọn họ không, nếu là như thế, thì đừng nên giả bộ bị thương, hắn nhìn thôi đã cảm thấy rất ghê tởm.
Sau khi nghe xong, hắn ngây dại cả người.
Bởi vì hắn không hề có chút ấn tượng nào với những việc này, hắn càng sẽ không dùng thái độ như vậy để nói chuyện với bố mình, tuy rằng những lời đó thật ra cũng đã xuất hiện trong lòng hắn.
Về sau, hắn bắt đầu thường xuyên quên một số chuyện, thường xuyên có một đoạn trống ký ức trong đầu. Từ những người bên cạnh, hắn chậm rãi biết được cái người xuất hiện trong đoạn trống ký ức đó của hắn, làm chủ thân thể hắn trong những lúc đó, có một cái tên gọi là “Ethan”.
Ethan luôn có thể xuất hiện để nói chuyện trong đầu hắn, tựa như một người bên cạnh quan sát mọi chuyện, tên đó có thể biết được hắn đang nghĩ gì, xem thấy hắn đang làm gì, sau đó sẽ đối với quyết định của hắn mà khoa tay múa chân, hoặc tùy ý trào phúng.
Nhưng điều kỳ lạ là, thời điểm Ethan chiếm lấy thân thể hắn, thì hắn lại bất lực, hoàn toàn không biết được Ethan làm gì hoặc nói gì.
Chuyện đó không tốt một chút nào, vì thế hắn bắt đầu kháng cự sự xuất hiện của Ethan, mỗi khi trong đầu hắn xuất hiện âm thanh kia, hắn liều liều mạng xua đuổi nó đi.
Sự nỗ lực là không hề uổng phí, thật lâu về sau, hắn rốt cuộc có thể nhớ ra một vài đoạn ngắn ngủi trong những thời điểm ký ức trống rỗng, tuy chỉ là một vài đoạn ngắn mà thôi, nhưng vẫn đỡ hơn là không biết bất cứ thứ gì.
Cứ như vậy, có khi thì hắn chính là hắn, có khi không phải là hắn, mãi đến lúc hắn dần hiểu chuyện, thì bên cạnh bố xuất hiện một phụ nữ.
Đó là một cô gái người Mỹ, một người trẻ tuổi và xinh đẹp, gọi là Camila, cô ấy chủ động theo đuổi bố. So với những người cô gái khi trước theo đuổi bố thì cô ấy không giống, bởi vì hắn nhìn ra được, bố mình thích cô ấy, nhưng vì ngại hắn, hoặc là ái ngại với người vợ đã mất của mình, cũng có thể là vì những nguyên nhân khác nữa, mà bố vẫn luôn từ chối cô ấy.
Hắn bắt đầu mâu thuẫn.
Một mặt hắn hy vọng bố mình có thể bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc mới, nhưng một mặt lại hy vọng ông không cần tái hôn. Ethan lại xuất hiện lần nữa, lặp đi lặp lại trong đầu hắn, “Tên nhóc đáng thương, bố sắp có gia đình mới rồi, ông ấy và phụ nữ tên Camila sẽ có con của chính họ, đến lúc đó thì nhóc sẽ trở thành kẻ dư thừa.”
Hắn cảm thấy thẹn quá hoá giận, có cảm giác đồ vật mà mình cố công che giấu đã bị vạch trần.
Đoạn thời gian đó chính là thời điểm hắn thường xuyên phát bệnh nhất, bố hắn và bác sĩ Wilson, thậm chí là Camila, tất cả họ vô cùng chiếu cố quan tâm hắn, ánh mắt họ nhìn hắn lúc nào cũng là lo lắng, thậm chí nói chuyện với hắn cũng rất cẩn thận.
Có một lần, sau khi hắn tỉnh lại từ một lần mất trí nhớ ngắn ngủi, bố đã vuốt đầu, từ ái nói với hắn, “Tiểu Tông, con yên tâm đi, bố và dì Camila đã chia tay rồi, bố sẽ không tái hôn đâu.”
Hắn lúc ấy liền biết, nhất định là tên gia hỏa tên Ethan kia lại ra ngoài chọc phiền toái.
Vì thế hắn nỗ lực giải thích với bố, hắn không phản đối bố có cuộc hôn nhân mới, hắn cũng rất thích dì Camila, những lời cực đoan và cảm xúc tiêu cực đó không phải là do hắn nói.
Từ chuyện đó, hắn bắt đầu thay đổi thói quen sinh hoạt của chính mình, ví dụ như không ăn đồ ngọt, không uống sữa bò, để mọi người xung quanh từ đó có thể phân biệt được khi nào là hắn, khi nào là Ethan.
Về sau, cuối cùng thì bố và dì Camila cũng kết hôn, trong ngày hôn lễ dì Camila rớt nước mắt ôm lấy hắn, còn lặng lẽ nói vào bên tai hắn, “Con yêu quý, con không cần gọi dì là mẹ, hãy xem dì là một người bạn của con nhé.”
Tình trạng hôm đó của hắn khá tốt, Ethan không ra quấy rối, hắn nhẹ nhàng thở phào.
Sau đó nữa, dì Camila mang thai.
Đến khi hắn nhìn thấy một đứa bé nhăn nhúm, mái tóc nâu nâu, trong lòng hắn không thể xác định được cảm giác lúc đó.
Đây là em trai của hắn, hắn có chút thích, nhưng cũng có chút ghét.
Những nỗi niềm bị hắn chôn giấu sâu trong đáy lòng lập tức chui lên, hắn lo lắng đứa em này sẽ thay thế địa vị của hắn trong lòng bố và dì Camila, khiến hắn trở nên không quan trọng nữa. Vì thế đoạn thời gian đó, trạng thái của hắn lại trở nên không ổn định.
Bên ngoài bắt đầu truyền tai lời đồn, người kế nghiệp tập đoàn Tắc Bác sẽ là đứa em trai với thân phận hiển hách mới ra đời kia của hắn. Thế nhưng, bố và dì Camila đều trịnh trọng nói với hắn, những lời đồn bên ngoài đều là giả dối, người thừa kế tập đoàn duy nhất chỉ có hắn mà thôi.
Kỳ thật điều hắn lo lắng không phải là chuyện này, bố và dì Camila có thể đã hiểu lầm hắn, nhưng hắn cũng không nói lời giải thích.
Đích xác thì sau khi người em trai này của hắn ra đời, đã thay hắn hấp dẫn nhiều sự chú ý từ công chúng hơn, thế nên nguy hiểm đối với hắn cũng ít hơn, lẽ dĩ nhiên những mối nguy hiểm đó đều chuyển lên người em trai. Có một lần, thậm chí đứa em trai chỉ mới biết đi của hắn suýt nữa là đã mất mạng.
Dì Camila lo lắng tột cùng, hắn nhìn thấy dì ấy nhiều lần trốn vào phòng khóc một mình, nhưng trước mặt hắn, dì lại không hề biểu hiện ra một chút sự oán trách nào, thậm chí còn an ủi hắn không cần phải lo lắng, dặn dò hắn nhất định sẽ được lớn lên bình an.
Hắn cảm thấy vô cùng áy náy với người em trai này của mình.
Hắn bắt đầu nỗ lực làm một người anh trai tốt, và đích xác là hắn đã làm được.
Hắn không hề tranh chấp bất cứ gì với em trai, chỉ cần là thứ em trai muốn thì hắn đều ưu tiên nhường cho em ấy, gặp rắc rối cũng là hắn thay em ấy giải quyết, hắn ngày càng trở nên ổn trọng, gặp chuyện cũng rất bình tĩnh, có đôi khi với em trai, hắn còn giống một người bố hơn là người anh, có thể là vì nguyên nhân đó, nên bố hắn mới sớm yên tâm giao tập đoàn vào tay hắn tiếp quản.
Nhưng dường như Ethan không thích việc hắn luôn nhường nhịn khắp nơi khắp chốn như vậy, Ethan vẫn luôn khịt mũi coi thường với cách làm của hắn, luôn trào phúng hắn, nói hắn giống bố của mình, giả mù sa mưa.
Hắn nhớ rõ vào thời điểm mình 19 tuổi, đã trải qua một lần mất ký ức kéo dài khoảng 2 ngày. Sau khi hắn tỉnh lại, chú Tề có bộ dạng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng chú vẫn nói với hắn, rằng hai ngày đó hắn đã phá hủy hết mọi món đồ chơi yêu thích của em trai, còn lừa nhốt em ấy suốt cả đêm trong gara.
Năm đó em trai chỉ mới 8 tuổi, mùa đông nước Mỹ là vô cùng lạnh, đứa trẻ sau một đêm nhốt trong gara, sáng hôm sau bước ra ngoài thì môi đã đông lạnh đến trắng bệch, cậu nhóc vừa hắt xì vừa lau nước mũi, nhưng vẫn vô tâm vô phế chạy đến trước mặt hắn khoe khoang, “Anh xem nè, em trốn kỹ lắm đó nhé, thế nên anh không thể tìm thấy em được, đúng không?”
Vào chính giây phút đó, hắn đột nhiên nhớ tới Ethan vẫn thường xuyên nói với hắn, nhìn tên em trai ngốc nghếch của mày kìa.
Tuy chuyện lần đó không gây hậu quả nghiêm trọng gì, nhưng nếu trễ một ngày mà không thể tìm được người, thì nói không chừng đứa bé tám tuổi có thể bị đông lạnh đến chết.
Hắn bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng trong vấn đề tâm lý của mình, hắn tích cực phối hợp với sự điều trị của bác sĩ, đúng hạn dùng thuốc, giảm bớt cảm xúc phập phồng của bản thân, không để mình chịu tác động từ phía bên ngoài, thời thời khắc khắc bảo trì sự trấn tĩnh.
Quả nhiên, số lần Ethan xuất hiện đã ít đi rất nhiều, nếu không phải gặp được người con gái ấy, nói không chừng Ethan đã mai danh ẩn tích trong con người của hắn.
Ngay từ đầu, hắn cảm thấy đây ắt hẳn là một người con gái đầy toan tính, bên người cô ấy đã có kim chủ bao dưỡng, mà còn câu lấy em trai mình.
Vì thế, hắn sai người chụp ảnh giường chiếu của cô ấy với đàn ông khác, rồi đưa cho em trai xem, nói với em ấy rằng người con gái này không xứng đáng với tình cảm của em trai.
Đúng thật vậy, khi em trai thấy những bức ảnh chụp, thái độ của em ấy là sự tức giận, đã ném đổ hầu hết các món đồ trang trí có giá trị lịch sử trong thư phòng. Nhưng điều hắn không ngờ đến là, sau khi em ấy giải tỏa sự bực tức, thì lại hét về phía hắn, “Chị ấy cùng đàn ông khác lên giường thì sao chứ? Chị ấy không đồng ý làm bạn gái của em, đó là tự do của chị ấy.”
Hắn bắt đầu tò mò, rốt cuộc thì người con gái này là dạng người gì, đã dùng thủ đoạn gì, mà có thể khiến thằng nhóc Cảnh Hách Phàm này điên cuồng đến thế.
Vì thế, hắn bắt đầu quan sát sinh hoạt đời thường của cô, mỗi ngày đến có người chụp hết các hoạt động của cô, giao nộp cho hắn.
Điều càng khiến hắn không ngờ tới là, dần dần, chính hắn cũng bị người con gái này hấp dẫn, một ngày không được nhìn thấy tin tức từ cô, thì hắn lại cảm thấy như thiếu thốn một cái gì đó.
Thật là vừa mất gà lại còn thiệt nắm thóc.
Hắn tựa như một người nghiện, và cô chính là ma túy, thấy được cô, biết cô ngày hôm đó đã làm những gì, thì hẳn mới cảm thấy ngày đó được yên ổn.
Một lần về nước bàn chuyện làm ăn, hắn và cô ngoài ý muốn đã va chạm với nhau, hơn nữa hắn còn kinh ngạc phát hiện ra, cô gái này có hứng thú với mình.
Chính phát hiện này đã khiến cho tâm tình bĩnh tĩnh suốt bao năm nay như mặt hồ lặng sóng, chỉ chớp mắt mà đã lăn tăn từng gợn sóng nhỏ, sau đó dần trở thành sóng to gió lớn.
Cái kẻ tên Ethan kia, cũng lần nữa xao động.
Khi biết cô gái ấy thích mình, một mặt hắn âm thầm cao hứng, nhưng một mặt vì cô ấy là người mà em trai thích khiến hắn sinh ra nhiều sự cố kỵ.
Ethan lại bắt đầu thường xuyên xuất hiện, nói lời châm chọc mỉa mai với hắn, nói hắn giống như khi còn nhỏ, nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn là bộ dạng nhát gan như xưa, là một người nhu nhược, chút xíu tiến bộ cũng không có.
Có thể là Ethan cảm thấy hắn thật sự không biết cố gắng, nên luôn nung nấu ý định thay thế hắn để chiếm hữu người con gái kia, nên hắn chỉ có thể cố gắng đấu tranh với nhân cách thứ hai của mình.
Suốt đoạn thời gian đó, vào những đêm không người, hắn tựa như một người điên, luôn độc thoại với chính mình, thường xuyên phải trải qua cảm giác đau đầu điên cuồng.
Không thể không nói người con gái ấy rất lớn gan, trước đó cô ấy chỉ là quan sát, nhưng sau đó liền triển khai hành động, muốn cái gì thì sẽ tranh thủ nỗ lực đạt được, đối với đàn ông, cô ấy cũng áp dụng điều tương tự.
Cô bắt đầu chủ động theo đuổi, à không, phải nói là chủ động quyến rũ.
Đây thật sự là không xong rồi, cảm giác đó…Như là một bữa tiệc vô cùng phong phú được đặt trước mặt một người đã đói ròng rã ba ngày ba đêm, lần lượt là món khai vị, tiếp đó là món chính với miếng thịt bò bít tết thơm lừng, đã vậy còn luôn dụ hoặc người, “Ăn đi, anh không đói bụng sao? Tại sao còn chưa ăn thế?”
Cô tấn công hắn ùn ùn không dứt, hắn chẳng qua chỉ mới nhịn không được mà hôn cô, cô ngay lập tức đã quệt nước dâm lên ngón tay rồi chụp cho hắn xem, còn nói, “Nhìn nè, Cảnh tiên sinh, đều là tại anh đó.”
Buổi tối hôm đó sau khi trở về, một mình hắn ở trong phòng tắm, nhìn tấm hình đó và thủ dâm hai lần.
Vào cái đêm ở Vienna kia, hắn rốt cuộc không thể nhịn hơn được nữa, hắn nghĩ lần này để bản thân ích kỷ một lần thôi, cho dù về sau anh em có trở mặt nhau, thì hắn cũng chịu.
Sau khi đột phá phòng tuyến tâm lý, hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, cô cũng rất hưng phấn, hắn đã hoàn toàn có được cô. Chỉ là…hắn mới làm một nửa, thì tên Ethan kia liền đánh gãy, chạy ra làm nửa còn lại.
Rõ ràng đây chính là thân thể của hắn, nhưng hắn vẫn không ngăn được sự bực bội.
Có đôi lúc hắn nghĩ, có phải tên Ethan kia cũng thích cô, chứ không thì sao nhiều năm tên đó đã ngủ sâu trong tâm thức, nay lại tự nhiên sống dậy, còn thường xuyên xúi giục hắn đi tranh, đi cướp, không cần phải tỏ ra là người anh tốt nữa.
Nhưng mà không thể không nói, trên vấn đề xử lý chuyện tình cảm, Ethan đích xác có thể xem là công thần. Nếu không nhờ có tên Ethan này, nói không chừng chính vì sự tự khắc chế của hắn, mà đã vuột mất cô, suy cho cùng thì cô gái nhỏ này cũng có tự tôn của mình, nếu cứ cự tuyệt cô, thì cô nhất định sẽ tiêu sái cúi chào, nói “goodbye”. Từ nhỏ đến lớn, hắn đều chưa từng vì bản thân mà tranh thủ điều gì, lúc này đây, hắn cảm thấy rất may mắn vì bản thân đã biết ích kỷ một lần, bằng không, hắn sao có thể phát hiện được, từ sau khi có được cô, cuộc sống lại mang đầy màu sắc tươi đẹp như vậy.
Còn về chuyện con cái ư…điều đó không hề quan trọng.
Ông trời đã ban cho hắn điều tốt đẹp nhất thế gian rồi.
Mà thứ tốt nhất, chỉ cần số lượng “một” là đủ thôi.
——oOo——