Cơn gió lạnh buổi đêm mang đến một cảm giác thật sảng khoái, Quý Du Nhiên hít thở bầu không khí ngoài trời, tâm tình trong nháy mắt tốt lên rất nhiều.
Di động đã sụp nguồn từ sớm do hết pin, cho nên cô không đặt được xe, thậm chí cô còn không biết bây giờ là mấy giờ, trên con đường này có rất ít xe cộ qua lại, xe taxi là càng không thấy, Quý Du Nhiên hưởng thụ không khí ban đêm, chậm rãi dạo bước ven đường.
Một chiếc xe thể thao màu trắng từ từ ngừng bên cạnh cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, là khuôn mặt soái khí trẻ tuổi của Cảnh Hách Phàm.
“Ồ! Vị tiểu thư xinh đẹp này có cần đi nhờ xe không vậy?”
Quý Du Nhiên có chút kinh ngạc: “Sao cậu lại ở đây?”
Cảnh Hách Phàm vẫy vẫy tay: “Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà.”
Quý Du Nhiên nhìn con đường trống trải, lựa chọn mở cửa xe, ngồi xuống.
Sau khi thắt xong dây an toàn, một chùm chìa khóa xuất hiện trước mặt cô.
“Cô làm rớt nó trên xe, điện thoại thì gọi không được, tôi liền đến công ty cô, tiếp đó thì nhìn thấy cô đến nơi này nên liền chờ ở đây.”
Cảnh Hách Phàm trần thuật ngắn gọn về nguyên nhân hắn có mặt ở đây, Quý Du Nhiên nghĩ đến chiếc xe quen mắt khi cô rời khỏi tòa cao ốc Giản Ảnh, hóa ra đúng là không phải cô nhìn lầm, đúng thật là Cảnh Hách Phàm.
Quý Du Nhiên cười cười nhận lấy xâu chìa khóa: “Cảm ơn cậu! mời cậu bữa ăn khuya tối nay được không?”
Quý Du Nhiên đói bụng, từ lúc ra khỏi chung cư cô chưa kịp ăn cơm tối thì đã phải đi cùng với Giản Đông Thần đến bữa tiệc từ thiện.
Hôm nay là sinh nhật của nguyên chủ, mà cũng trùng hợp thay, hôm nay cũng chính là sinh nhật của cô, có thể là do cô và nguyên chủ có quá nhiều điểm tương đồng, mới có thể thay đổi vận mệnh, trọng sinh đến thân thể này.
Nửa tiếng sau, tại một con hẻm ăn vặt nhỏ mà náo nhiệt, ông chủ quán mỳ bưng lên hai tô mỳ sợi nóng hôi hổi.
Quý Du Nhiên mở nắp hai bình nước ngọt có gas, cắm ống hút cho từng chai, sau đó đẩy một chai về phía Cảnh Hách Phàm.
“Xin lỗi, vì trễ quá nên rất nhiều nhà hàng quán ăn đều đã đóng cửa, hôm nào sẽ mời cậu ăn món ngon hơn nhé.” “Nơi này cũng không tệ mà, khi tôi ở nước ngoài cũng thường xuyên đi ăn các món fast food và các món ăn vỉa hè.” Quý Du Nhiên nở nụ cười với Cảnh Hách Phàm, cô cúi đầu uống một ngụm nước có gas.
Vết son đỏ nhạt in dấu môi lên trên ống hút, Cảnh Hách Phàm liếm liến cánh môi khô khốc của mình, hắn cầm lấy chai nước của mình uống một ngụm.
“Hương vị cũng không tệ lắm, cậu không ăn sao?”
Quý Du Nhiên ăn một mồm to mì sợi, canh nóng đưa vào bụng, cô thoải mái nheo mắt lại.
Trước kia khi cô làm việc ở văn phòng thường xuyên tăng ca đến đêm khuya, thức ăn trong cửa hàng tiện lợi cũng đã bán hết, nên cô thường xuyên lang thang khắp hang cùng ngỏ hẻm để tìm các tiệm thức ăn nhỏ như thế này, để có thể thưởng thức một món ăn ấm nóng.
Kỳ thật Cảnh Hách Phàm không đói bụng, nhưng thấy Quý Du Nhiên ăn ngon lành như vậy, cũng đột nhiên dâng lên cảm giác muốn ăn, hắn nhấc đũa, nếm một miếng.
Hương vị cũng tạm chấp nhận được, tay nghề so với đầu bếp nhà hắn thì kém hơn không ít, nhưng lại có chút hơi thở bình dị của cuộc sống.
Nguyên lai không phải là thức ăn ngon, mà là người ăn cùng hắn cho hắn cảm giác muốn ăn.
Cảnh Hách Phàm buông đũa, chống cằm, chuyên chú nhìn Quý Du Nhiên ăn.
Tới quán nhỏ này ăn phần nhiều đều là người tăng ca làm khuya tới lấp bụng, hoặc là các chú các bác nhàn rỗi không có việc gì thì tụ tập một bàn, uống bia rượu trò chuyện.
Người như hắn và Quý Du Nhiên, quần áo là lượt đẹp đẽ, diện mạo xuất chúng lại rất ít khi gặp ở những nơi thế này.
Chỉ mới qua vài phút, Cảnh Hách Phàm liền chú ý thấy đã có vài tên đàn ông hướng mắt về phía Quý Du Nhiên.
Cô mặc đồ rất ít, dáng người với đường cong lả lướt phô bày không sót điểm nào, tuy rằng trên váy dính vết rượu vang đỏ, nhưng cũng không trở ngại đến vẻ đẹp mỹ miều của cô.
“Chờ tôi một chút.”
Cảnh Hách Phàm đứng dậy đi đến đầu hẻm.
Quý Du Nhiên nhìn thoáng qua, bỏ qua ánh nhìn của người khác rồi tiếp tục cúi đầu ăn mỳ.
Chỉ chốc lát sau, Cảnh Hách Phàm cầm một cái áo khoác rộng đi vào lại, khoác lên người Quý Du Nhiên.
“Trời lạnh, cẩn thận bị cảm.”
“Cảm ơn cậu.”
Quý Du Nhiên cười cười, uống một hơi hết chai nước có gas, vị cam ngọt ngào lan tỏa khắp vòm miệng.
“No rồi, chúng ta đi thôi.”
Trên đường đưa Quý Du Nhiên trở về, tốc độ lái xe của Cảnh Hách Phàm cực kỳ chậm, hắn một tay cầm vô lăng, phát hiện Quý Du Nhiên vẫn luôn ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một tay khác của Cảnh Hách Phàm giật giật, muốn nắm lấy tay của Quý Du Nhiên.
“Dừng xe.”
Quý Du Nhiên đột nhiên mở miệng, Cảnh Hách Phàm dẫm phanh xe, xe ngừng lại ở ven đường.
“Cậu chờ tôi một chút nhé.”
Xuống xe, Quý Du Nhiên chạy vào một cửa hàng tiện lợi 24h, rất nhanh, cô đã trở về với một cái bánh kem nho nhỏ cùng một cái bật lửa.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Cảnh Hách Phàm nhìn thời gian: “11h58 phút.”
Quý Du Nhiên vội vàng đặt bánh kem lên tay Cảnh Hách Phàm, từ trong túi xách lấy ra một cây tăm bông, cô bật lửa đốt nó, cắm lên mặt trên bánh kem.
Ngay sau đó cô chắp tay trước ngực, nhắm hai mắt thành tâm thành kính cầu xin một lời ước nguyện, tiếp đó là thổi tắt “ngọn nến”.
Một loạt động tác của cô mau chóng liền mạch, mãi đến khi Quý Du Nhiên mở mắt thì Cảnh Hách Phàm mới kịp phản ứng lại.
“Hôm nay là sinh nhật của cô?”
Quý Du Nhiên cười tủm tỉm gật gật đầu, một phần bánh kem vị anh đào đút vào trong miệng Cảnh Hách Phàm.
“Sinh nhật thì phải có bánh kem, còn sợ sẽ phải bỏ lỡ, may mắn là trong cửa hàng tiện lợi này còn một miếng bánh kem cuối cùng đó.”
Cảnh Hách Phàm nhìn Quý Du Nhiên đột nhiên làm ra hành động đáng yêu, trái tim hắn như bị cào một chút.
Hắn đột nhiên cúi người tiến đến trước mặt Quý Du Nhiên, cô nhìn gương mặt soái khí của Cảnh Hách Phàm gần trong gang tấc mà hoảng sợ, tay nắm nĩa run run.
“Cậu làm gì?”
Ảnh mắt của Cảnh Hách Phàm trở nên sáng quắc, trong ánh mắt ấy như có một ngọn lửa nhỏ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang dần ửng đỏ của Quý Du Nhiên.
“Chị gái à, tôi không muốn ăn anh đào.”
“A?”
Cảnh Hách Phàm chớp chớp mắt, lại nhìn thẳng về mặt cô, hô hấp nóng rực phả lên trên mặt Quý Du Nhiên.
“Tôi muốn ăn.”
Đôi mắt Quý Du Nhiên trợn to.
“Kem bơ.”
Cảnh Hách Phàm vươn ngón tay vuốt qua khóe môi của Quý Du Nhiên, ngón tay quệt ra một ít bơ, sau đó hắn rất tự nhiên mà đút vào trong miệng mình.
Cánh môi Quý Du Nhiên run run, nuốt một chút nước miếng, không cách nào nói nên lời.
“Ngồi ổn định lại nào.”
Tâm tình của Cảnh Hách Phàm rất tốt, hắn khởi động lại xe, hai người cũng không lên tiếng nữa, nhưng bên trong xe vô tình lại nổi lên một không khí vô cùng ái muội.
10 phút sau, xe ngừng lại dưới tòa chung cư của Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường sau khi bị chọc đến mặt đỏ tim run khi nãy, cô giả như chưa từng có việc gì phát sinh mà cười nói với Cảnh Hách Phàm: “Hôm nay muộn rồi, không mời cậu lên nhà ngồi uống nước được rồi.”
Cảnh Hách Phàm gật đầu, vẫn luôn nhìn theo đến khi Quý Du Nhiên vào thang máy, mới đánh xe rời đi.
Khi về đến nhà, đóng cửa lại, Quý Du Nhiên sờ sờ khuôn mặt của mình.
Còn có chút nóng rát.
Cô khẽ cười một tiếng, trong căn nhà yên tĩnh có thể nghe được rõ ràng.
Không ngờ cô còn có thể bị một tên nhóc chọc cho đỏ mặt, sinh ra thẹn thùng.
Quả nhiên là ở cùng với người trẻ tuổi thì cũng khiến cho tâm tình của bản thân trẻ lại.
Bật đèn, thả túi xách xuống đất, sạc pin cho điện thoại, Quý Du Nhiên liền bước vào phòng tắm.
Một thân mệt mỏi được dòng nước ấm áp cuốn trôi đi, một số đồ đạc của cô còn để bên phòng trọ kia, nhưng cũng may trong căn chung cư này của Cảnh Hách Phàm trang bị rất đầy đủ, ví dụ như chai sữa tắm còn chưa khui nắp, cùng với những đồ dùng sinh hoạt mới tinh chưa qua sử dụng.
Quý Du Nhiên nhìn toàn bộ vật dụng ở đây, đều rất mới.
Không phải là Cảnh Hách Phàm nói là phòng này rất lâu rồi không có người ở sao?
Sau khi tắm rửa xong, Quý Du Nhiên bọc khăn tắm quay người, bước ra khỏi phòng tắm, cô đứng nơi ban công phòng khách nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Mặc dù đã là đêm khuya, ánh đèn ở các tòa lầu san sát vẫn được thắp sáng rực rỡ, bảng quảng cáo ở tòa cao ốc đối diện là một nam minh tinh mà cô không hề quen mặt, cười vô cùng hấp dẫn người nhìn, đang quảng cáo cho một thương hiệu đồng hồ nổi danh.
Thành phố này vừa quen thuộc mà cũng thật xa lạ, Quý Du Nhiên nghiêm túc suy nghĩ cho con đường khởi nghiệp về sau của mình.
Lúc này tiếng điện thoại di động ở phòng khách vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Quý Du Nhiên.
Cô đi qua, cầm lấy di động, phát hiện có một vài tin nhắn cô chưa đọc.
Trong đó là vài tin từ Hồ Mộc Mộc và một số bạn học của nguyên chủ nhắn chúc mừng sinh sinh, Quý Du Nhiên đều nhắn tin trả lời cảm ơn.
Cuối cùng là tin nhắn do Cảnh Hách Phàm gửi đến.
Quý Du Nhiên mở nội dung tin nhắn.
Bánh kem thật ngọt.
——oOo——