Nháy mắt trong phòng đã yên tĩnh đến đáng sợ.
Quý Du Nhiên chậm rãi đi qua, cầm lấy chi phiếu, con số phía trên tấm chi phiếu làm khóe môi cô gợi lên.
Mười vạn.
Chỉ là cho hắn ngủ một đêm, liền có mười vạn, thật đúng là hào phóng.
Nhớ trước đây, cô phải vẽ bao nhiêu bản thảo thiết kế mới có thể kiếm được mười vạn?.
Quý Du Nhiên buông chi phiếu, đi vào phòng tắm.
Trong gương là một cô gái nhỏ với mái tóc dài đến eo, chỉ là hình như quá lâu rồi không có tu bổ chỉnh sửa, tóc tai rối loạn, nhan sắc cũng vậy, không thấy được vẻ chăm chút nào.
Đôi lông mày sâu róm rậm rạp, đôi mắt long lanh như ngấn nước, đồng tử đen nhánh, lông mi vừa cong vừa dài.
Làn da cũng không tồi, hoàn toàn là một bộ dáng tự nhiên, không có bất kỳ sự trang điểm nào, chỉ là dinh dưỡng có vẻ như không đủ, đôi môi có hơi trắng bệch.
Quý Du Nhiên nhìn một hồi, bộ dạng này, thế mà lại có năm phần tương tự với thời kỳ đại học của cô.
Cô nhớ tới việc bạn trai của nguyên chủ ghét bỏ việc nguyên chủ không xinh đẹp.
Trong trí nhớ, nguyên chủ là một cô gái đơn giản, không trang điểm, ăn mặc lại theo phong cách của học sinh.
Kỳ thật cũng không phải là nguyên chủ không xinh đẹp, chẳng qua là do cô ấy không phải là mẫu hình mà bạn trai của cô thích thôi.
Sau khi Quý Du Nhiên rửa mặt sạch sẽ, cô tìm thấy trong phòng cái đầm họa tiết hoa nhỏ của mình.
Còn có một cái balo nhỏ.
Khi Quý Du Nhiên mặc xong cái đầm, khoác balo, đôi chân mang giày vải đế mềm, cô không nhịn được mà bật cười.
Đã bao lâu rồi cô không mặc loại trang phục như thế này? Hình như đây chính là bộ dạng ở thời đại học, mỗi ngày vội vội vàng vàng học tập.
Đinh!.
Di động báo có tin nhắn WeChat.
【 Mộc Mộc: Du Nhiên! Cậu thức dậy chưa? Tâm tình cậu thế nào rồi? 】.
Vòng xã giao của nguyên chủ vô cùng đơn giản, dựa vào hồi ức, Quý Du Nhiên nhớ ra Hồ Mộc Mộc là một trong số những người bạn ít ỏi của nguyên chủ, hai người các cô là bạn từ thời đại học, sau khi tốt nghiệp thì cùng tới Bắc Kinh công tác.
Buổi sáng nhìn đến hai mẩu tin nhắn chưa đọc, có một cái cũng là Hồ Mộc Mộc gởi tới, thời gian là tối hôm qua, nội dung là “Ngủ ngon nhé, đi ngủ sớm một chút.”.
Quý Du Nhiên suy nghĩ một lát, liền nhắn tin lại cho Hồ Mộc Mộc.
【 tớ không sao, không cần lo lắng. 】.
Màn hình khung chat là ảnh chụp chung của Hồ Mộc Mộc và nguyên chủ, trên ảnh chụp ánh mắt của nguyên chủ thanh triệt trong suốt, cùng với ánh mắt vừa rồi Quý Du Nhiên nhìn thấy trong gương hoàn toàn không giống nhau.
Linh hồn của cô sau khi tiến vào thân thể này, thì ánh mắt cũng đã không còn sự thuần túy như lúc trước nữa, trong sự thiên chân đã mang theo một ít thành thục, hay nói đơn giản hơn là là mang theo một chút sự lõi đời.
Quý Du Nhiên hiểu rõ, đó là vì nguyên chủ chưa từng trải qua những trải nghiệm và sự lắng đọng mà cô đã có lúc trước.
Trên màn hình điện thoại nhắc nhở còn có một tin nhắn chưa đọc. Quý Du Nhiên kích vào giao diện.
Trong Wechat, cô nhìn vào thông tin của nguyên chủ, khi thấy danh sách cá nhân liên lạc có 50 người, hơn nửa ngày không thể nói lời nào.
Trong 50 người này, có mười mấy người là đồng nghiệp, năm sáu người là bên môi giới bất động sản, số còn lại là bạn học và người nhà.
Quý Du Nhiên bất giác nhớ đến hai vị khách hàng trung thành của cô trong Wechat, bất đắc dĩ thở dài.
Xem ra cô phải bắt đầu lại từ đầu rồi!.