Diễn đàn thiên sư.
Chủ đề: Hâm mộ sức chiến đấu cao của các đạo hữu.
Nội dung: Có thể nói năm giác quan của lâu chủ rất nhạy bén, chỉ là tay chân quá vụng, khi làm pháp sự đều có thể làm cho mình ngã vào trên pháp đàn, quả thật rất mất mặt.
Gần đây, khi sư phụ đến Nữu Dương uống rượu mừng, nghe nói người cầm ấn ký phù cơ của Bão Dương Quan cùng sư huynh của hắn ở bên nhau, chủ top đã suy nghĩ rất nhiều…
Sư phụ đã dạy tôi cách sử dụng kiếm thuật. Tôi nghe nói kỹ năng của người giữ ấn phù cơ cũng giống nhau, nên về sau sư huynh của hắn đã dạy hắn kiếm thuật.
Giờ nếu tôi muốn tiến bộ, có phải tôi cũng nên đến tìm sư huynh của mình trước không… Cái kia…
1L: Sư huynh: Mèo, mèo, mèo????
2L: Làm thế nào mà đi đến kết luận như thế này?!!
3L: Sư huynh run bần bật!
……
Vào ngày hôm đó khi tân cử nhân Tạ Linh Nhai tốt nghiệp, Thi Trường Huyền đã đến thăm. Bọn họ thường xuyên qua lại, các bạn cùng lớp cũng biết bọn họ có quen biết, nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ rằng họ chỉ là mối quan hệ anh em tốt mà thôi.
Bởi vì thân phận là một đạo sĩ của Bão Dương Quan, nên Tạ Linh Nhai cũng không mong cuộc sống học đường của mình cũng gập ghềnh như sự nghiệp, vì vậy hắn không có ở trước mặt các bạn học công bố chuyện hắn và sư huynh đang yêu đương.
Thi Trường Huyền cũng cam chịu điều này.
Đến khi Thi Trường Huyền nghe được lời dụ dỗ của bạn học cùng lớp của Tạ Linh Nhai, người nọ nhiệt tình giới thiệu em họ của mình cho Tạ Linh Nhai.
“Đừng nói là cậu bởi vì làm việc cho đạo quan, mà sẽ không gần con gái nha, tôi nghe nói ngay cả làm việc cho đạo giáo cũng có thể kết hôn. Tôi nói cậu nghe, không phải tôi nói quá chứ, em họ của tôi rất xinh đẹp, sẽ không làm cho cậu phải thất vọng đâu!”
Tạ Linh Nhai: “…”
Tạ Linh Nhai: “Cậu giới thiệu cho người khác đi…”
Đồng học: “Hay là tôi giới thiệu cho cậu minh tinh này!”
Tạ Linh Nhai: “Thôi, thôi, không cần đâu, cảm ơn.”
Mặc dù các bạn cùng lớp đều biết từ trước đến giờ Tạ Linh Nhai vẫn luôn độc thân, nhưng họ thực sự không nghĩ rằng hắn lại vô tâm như vậy, mỗi ngày đều vội vội vàng vàng, trong khi đó, trong trường cũng có rất nhiều người không có thời gian để tìm đối tượng yêu đương.
Giáo sư Chu gọi Tạ Linh Nhai lên và nói: “Mấy trò đó, nếu không chăm chỉ học tập thì không cần phải nghĩ cách giới thiệu đối tượng cho bạn mình mỗi ngày nữa.”
Tạ Linh Nhai ngại ngần cười: “Cũng không thể trách được các cậu ấy đâu thầy ơi, tại do em có sức hút quá nên mới vậy.”
Chu giáo sư: “…”
Chu giáo sư: “À, Tiểu Thi tới rồi.”
Tạ Linh Nhai quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Thi Trường Huyền, hắn đi qua gọi to: “Sư huynh.”
Khi đi ngang qua, hắn đưa tay ra, cố gắng thu hút sự chú ý của Thi Trường Huyền.
Thi Trường Huyền có thể dễ dàng bắt được Tạ Linh Nhai và ôm hắn vào lòng.
Tạ Linh Nhai lập tức tràn ngập cảm xúc, sư huynh, đúng là em không nhìn lầm huynh! Sao huynh có thể trong ngoài bất nhất như vậy hả, nhưng mà hôm nay nhân lễ tốt nghiệp, em cũng muốn nói rõ với thầy và các bạn trong lớp!
Nếu sư huynh đều đã lộ ra vẻ mặt như này rồi, Tạ Linh Nhai cũng sẽ không phụ lòng huynh, hắn nghiêng đầu và cong khóe miệng lên.
Phía sau truyền đến tiếng thở hổn hển, thầy Chu giống như còn sợ tới mức tưởng cả hai muốn làm gì.
Này, là muốn hôn. Tạ Linh Nhai đang muốn điều chỉnh một chút, thì bị Thi Trường Huyền hất cằm sang một bên, ngạc nhiên nói: “Trên mặt đất có vỏ trái cây, huynh giúp em đi qua…”
Tạ Linh Nhai: “…”
Tạ Linh Nhai quay đầu lại, khô cằn nói: “Tôi chỉ là đang cùng sư huynh đùa một chút, hì hì.”
Mọi người: “…”
Chỉ là, ánh mắt của Thi Trường Huyền lại dần thay đổi, anh hất cằm hắn trở lại và hôn xuống.
Mọi người có mặt tại hiện trường im lặng hai giây, sau đó là tiếng la hét và tiếng huýt sáo lớn.
Tiếp đến, cậu bạn muốn giới thiệu em gái cho Tạ Linh Nhai, đi tới, lắp bắp nói: “Thiệt tình… Sao cậu không nói sớm, đây đã là thời đại nào rồi, chúng tôi cũng không kỳ thị đồng tính luyến ái mà, với lại, thật ra tôi còn có một cậu em họ nhìn cũng rất điển trai…”
Tạ Linh Nhai: “…”
Mặc dù Thi Trường Huyền không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nghe đến câu này anh lại hiểu, tức thì sắc mặt trở nên tái mét.
“Tôi chỉ đùa một chút thôi!” Người bạn học vội giơ tay lên: “Đàn anh Thi anh nghiêm túc quá, chúng em thấy anh và Linh Nhai đang giỡn, nên chỉ muốn giỡn với hai người thôi.”
……
Vì thế mà mọi người xung quanh đều vô tình biết về mối quan hệ giữa Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền. Lúc đầu, họ không nghĩ nhiều về điều đó, cứ thực sự coi cả hai như anh em và khi cả hai định ra ngoài làm việc cùng nhau, kết quả bị dạy dỗ một trận.
Bây giờ Tạ Linh Nhai cũng đã tốt nghiệp, Thi Trường Huyền cũng biểu lộ tâm ý, tuy rằng không thể để ai làm chứng và làm giấy kết hôn, nhưng cũng có thể làm một bàn tiệc rượu, xem như là nghi lễ ra mắt.
Tạ Linh Nhai ngẫm lại cũng đúng, chuyện này không cần phải làm lớn lắm, chỉ cần cả hai mặc lễ phục chỉnh tề, đốt pháo hoa các thứ và công khai mời mọi người đến dự, chứng kiến buổi lễ của họ là được.
Và mặc dù ba Tạ vẫn còn nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng ông cũng đã chấp nhận chuyện hai đứa nhỏ ở bên nhau, chỉ là khi Tạ Linh Nhai nói với ông rằng, hắn muốn mời tiệc rượu mọi người và công bố chuyện của cả hai, thì ông vẫn còn ngẩn người một lúc, sau đó vội la lên: “… Vậy ai, ai sẽ làm cô dâu? Tao sẽ không nắm tay mày dẫn lên đâu??”
Tạ Linh Nhai: “…”
Tạ Linh Nhai: “Ba à, ba suy nghĩ nhiều quá rồi, không cần làm quá lên như vậy đâu.”
Với lại hắn cũng không muốn dư luận dị nghị.
Ba Tạ thấy hắn nhiều lần bảo đảm sẽ không có những nghi thứ kỳ lạ, thì mới đồng ý.
Vào ngày tổ chức tiệc rượu, có vô số đạo sĩ và hòa thượng đến chúc mừng, Tát Mãn, tiên bà và các đạo hữu có quan hệ mật thiết với Tạ Linh Nhai đến chung vui.
Một nhóm người cứ như vậy ra vào khách sạn, đừng nói là người qua đường, ngay cả nhân viên phục vụ khách sạn, cũng phải ngầm thảo luận vô số chuyện, này mà giống với đại hội tôn giáo mà bọn họ từng thuê sao? Vì chỉ cần nhìn nhóm hòa thượng, đạo sĩ và đám người Tát Mãn cùng tụ họp đến, đã cảm thấy chuyện này rất quỷ dị rồi…
Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đứng ở bên ngoài đón khách, từng đợt đạo sĩ cũng đi đến ôm lấy họ chào hỏi.
Và bên trong thính phòng, nơi đang tổ chức hôn lễ, chợt có khách đến muộn.
Sau khi nghe điều này, một số người trong hội trường muốn thay đổi quyết định. Khi biết tin, họ bước tới nhìn xem, chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ tang màu trắng đi theo thân nhân phía sau, người đó loạng choạng bước vào sảnh chính, mọi người vội nói nhân viên lễ tân giúp họ đuổi người phụ nữ mặc đồ tang đi.
Người lễ tân lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Này…”
Tuy nhiên những người mặc đồ tang chỉ đi theo và không làm gì cả. Chỉ là việc mặc áo tang đi vào lễ cưới nhìn có hơi thê lương.
Tân nương khóc thút thít nói: “Đó không phải là người!”
– – Vốn dĩ có một đạo sĩ đang vừa nói vừa cười, quay lưng về phía này, đến khi nghe thấy câu nói, thì vội tò mò nhìn sang, nhìn thấy người phụ nữ mặc áo tang.
Và bằng mắt thường người này có thể biết, đây là khoác ma sát!
Một đám đạo sĩ bàn tán xôn xao vội lao tới, bao vây, chèn ép khoác ma sát đuổi sao cũng không đi kia vào góc tường.
Tuy nhiên nếu nhìn từ phía sau chỉ thấy được bóng dáng của các đạo sĩ đang quây quanh và một vài cây cột giơ cao, siết chặt tay họ.
Những người khác: “…”
Cô dâu lộ ra vẻ nhẹ nhõm, lớn giọng nói: “Cảm ơn các vị đại sư!”
Tạ Linh Nhai cũng chen qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Dù sao cũng là sát thần, hắn sợ các vị đạo hữu không thể giải quyết.
“Tạ sư đệ, cậu đừng tới đây!”
Tạ Linh Nhai buồn bực nói: “Vì sao lại không được tới?”
Hắn hành nghề lâu như vậy, trong mọi thời điểm cấp bách mọi người đều sẽ nói với hắn là cậu mau đến đây đi, chứ tuyệt nhiên không có chuyện bảo hắn đi như này.
Có người vội nói: “Đạo hữu hôm nay là ngày tổ chức tiệc rượu mừng của cậu và Thi đạo hữu, thường thì những người như cô dâu chú rể rất dễ bị khoác ma sát đụng vào! Tôi nghĩ cậu nên cùng Thi đạo hữu trốn đi thì hơn!”
Tạ Linh Nhai: “…”
Hắn suy nghĩ thật lâu và cảm thấy chuyện này nói cũng có lý, tuy rằng này không phải là hôn lễ cho cô dâu chú rể, nhưng lại có ý nghĩa giống nhau, ai biết được vận mệnh chú định có ảnh hưởng gì hay không.
Tạ Linh Nhai vội vàng quay người kéo Thi Trường Huyền mới đến và đang muốn xem thử đã xảy ra chuyện gì: “Mau, chúng ta tránh ra ngoài, đây là khoác ma sát.”
Thi Trường Huyền lập tức nói: “Không thể nào, huynh đã tính qua rồi, hôm nay là ngày lành tháng tốt, chắc chắn không thể nào phạm vào khoác ma sát.”
Tạ Linh Nhai: “…”
Vốn dĩ hắn chỉ nghĩ hôm nay là buổi mời khách, nên cố ý không xem ngày, nhưng không ngờ sư huynh lại coi trọng và… Lo chu toàn như vậy.
“Là cách vách bên kia có khoác ma sát.” Tạ Linh Nhai nói: “Hiện tại vừa mới bị các đạo hữu ở đây bao vây, muốn sát thần.”
Thi Trường Huyền: “…”
Chỉ là khoác ma sát ở cách vách kia cũng xem như không gặp may, khi gặp phải nhóm đạo sĩ đến đây uống rượu mừng, nhân tiện ra tay giúp bọn họ giải quyết nó. Vì ngoài Tạ Linh Nhai ra, ở đây còn có một số đạo sĩ ra ngoài làm pháp sự, thời gian kéo dài đến một tháng, cũng không cần phải hẹn trước.
Đợi khi những người trong quan tới đầy đủ, Tạ Linh Nhai mới biết bọn họ còn mang theo con một gà rừng. Và con gà rừng này đã là gà ở độ tuổi trung niên và già, với lại đại bộ phận gà rừng đến tuổi này đều đã bị làm thịt từ lâu, nên cả người nó đều tràn ngập kinh nghiệm thế sự tang thương và mỗi một lông gà đều chứa đựng những chuyện thần kỳ.
“Nghe nói ở đây có khoác ma sát? Tuy rằng rất nhiều đạo sĩ, nhưng để ngăn ngừa hậu hoạ, vẫn nên bóp chết nó từ trong trứng nước!”
Tạ Linh Nhai thấy bọn họ hung tàn quá nên nhịn không được nói: “Mọi người còn chưa định để cho gà rừng hưởng thụ tuổi già sao?”
……
Người thân và bạn bè đều có mặt tại sự kiện chứng kiến buổi tiệc rượu được cho là ngày kỷ niệm kết hôn của Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền.
Rất nhiều đạo trưởng già cũng bước lên sân khấu góp vui, tuy nhiên vì trước đó Tạ Linh Nhai đã định sẽ chỉ tổ chức trong bầu không khí nhẹ nhàng trầm lắng, nên trong bữa tiệc hắn chỉ cùng Thi Trường Huyền cùng nhau đến cảm ơn mọi người đã đến chung vui. Và e rằng chuyện này đều là do Trương Đạo Đình bày ra, cái gì mà không làm ầm ĩ. Nhưng để cha mẹ hai bên chịu góp mặt trong ngày vui hôm nay quả thật là sự cổ vũ tinh thần rất lớn đối với Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền, vì vậy Tạ Linh Nhai cũng muốn cảm ơn cha mẹ Thi Trường Huyền đã góp sức trong việc giúp cả hai thuận lợi đến được với nhau. Vì xét về trình độ bảo thủ của các đạo sĩ Hoa Hạ bây giờ, cũng không phải ai cũng sẽ có suy nghĩ thoáng như cha mẹ hắn, và nếu không phải nhà họ Thi và đạo giáo trong giới của họ cởi mở, thì chuyện yêu đương của cả hai cũng sẽ không diễn ra suôn sẻ như vầy.
Và tất nhiên cũng có những tiền bối của Hiệp hội Đạo giáo luôn quan tâm đến Tạ Linh Nhai, hy vọng hắn sẽ nhanh chóng công bố chuyện yêu đương càng sớm càng tốt. Họ cũng rất ủng hộ, thậm chí còn lén lút hỏi thăm Thi Trường Huyền khi nào sẽ đãi rượu để mọi người cùng đến chung vui. Hay có phải là chuyện của cả hai cũng sẽ được công bố nhanh thôi phải không?
Rồi cũng trong ngày vui này, Tạ Linh Tư dẫn theo Đại Bảo và Tiểu Bảo chạy tới chạy lui rải cánh hoa hồng, còn Ngoan Long cũng đeo trên cổ chiếc nơ bướm nhỏ xinh, rất hợp với bầu không khí xung quanh.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tạ Linh Nhai nằm liệt trên sô pha của khách sạn, nói: “Ngày mai anh có bận việc không? Trần đạo trưởng muốn chúng ta đến để thảo luận về thuật giả kim. Về chuyện này em thật sự không hiểu lắm, vì môn hóa học em cố lắm mới đạt tiêu chuẩn thôi.”
Thi Trường Huyền im lặng một lúc, lộ ra vẻ mặt khó nói.
Tạ Linh Nhai: “Sao vậy, anh có chuyện gì sao?”
Thi Trường Huyền buồn bã nói: “Anh định trong khoảng 7 ngày này sẽ không ra ngoài…”
Tạ Linh Nhai: “Ừm thì không ra ngoài cũng không sao… Chỉ là!”
Sau đó phải mất một lúc Tạ Linh Nhai mới phản ứng lại.
Hắn không biết phải nói gì. Có đôi lúc sư huynh sẽ luôn dùng hành động thay cho lời nói, thậm chí còn quá thẳng thắn, khiến hắn không theo kịp được suy nghĩ của anh.
Bây giờ Tạ Linh Nhai mới nhận ra Thi Trường Huyền tuy không nói ra. Nhưng trên thực tế, anh rất coi trọng chuyện này.
Tạ Linh Nhai đánh vào bả vai của Thi Trường Huyền, nghiêm túc nói: “Sư huynh, em hiểu ý anh, anh yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức để ở bên cạnh anh và dẫu có chết trên giường em cũng chịu!”
Thi Trường Huyền: “?!!”
Tạ Linh Nhai: “Sao vậy, anh làm sao, hay là em lại hiểu sai ý anh nữa rồi?”
Thi Trường Huyền: “… Không, không có.”
Hết phiên ngoại 4.
Toàn văn hoàn.