Tạ Linh Nhai vốn đang nghiên cứu bút ký Bão Dương, xem có phương pháp gì dùng tốt hay không để dùng cho đạo quan.
Trương Đạo Đình cũng ở bên cạnh, hắn khá là muốn Tạ Linh Nhai tìm xem có phương pháp gì mê hoặc người ta đến đạo quan làm việc hay không, người mẫu là hắn ta thực sự rất cực khổ, thật sự là không có riêng tư, ngay cả ăn cơm cũng có người đến chụp, chỉ thiếu đi nhà xí nữa thôi.
Lúc này trên màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến của Hạ Tôn, Tạ Linh Nhai mới nhận liền nghe Hạ Tôn không hề thở dốc nói một lèo, hắn nhất thời kéo tay áo đứng dậy, đẩy Trương Đạo Đình hiếu kỳ ra.
Sơn âm vốn nhiều quỷ quái, huống hồ người vận thế thấp hỏa khí yếu như Hạ Tôn vào núi, càng dễ gặp được âm vật.
Lại thêm nơi nhóm Hạ Tôn đến còn là Bạc Sơn, chỗ kia núi cao rừng sâu, cảnh sắc đẹp thì đẹp, nhưng nghe đâu trước đây đã từng có người ở nơi đó thấy quỷ đèn khắp núi, là do âm binh áp giải vong hồn quá cảnh.
Cũng may mấy ngày nay Hạ Tôn vẫn luôn cung phụng Vương Linh Quan, tay nắm Linh Quan quyết, còn có thể gọi được điện thoại, bằng không ngay cả Tạ Linh Nhai cũng liên lạc không được, có lẽ liền thảm.
“Tiểu Hạ, bây giờ tôi nói cái gì, cậu liền làm theo cái đó, hiểu không?” Tạ Linh Nhai nói, bọn họ cách mười vạn tám ngàn dặm, nếu muốn đuổi quỷ từ xa, một số chuyện nhất định phải mượn người ở ngay hiện trường động thủ.
[ Bạn tốt của ngài Tạ Linh Nhai xin được trợ giúp từ xa, xin lựa chọn chấp nhận hoặc từ chối ]
Hạ Tôn điên cuồng gào thét: “Được!!”
Đạo gia có rất nhiều bùa chú vào núi, chẳng những có thể phòng quỷ quái còn có thể phòng lang hổ, nhưng nếu không có mang theo bùa chú, hoặc là mất bùa như Hạ Tôn, vậy thì niệm lục giáp mật chú là lựa chọn vô cùng tốt.
Nói lục giáp mật chú có lẽ có người không biết, còn nói về một cái tên khác của nó, cửu tự chân ngôn, vậy thì rất nhiều người biết. Bão Phác Tử Cát Hồng* từng nói: Vào núi nên biết lục giáp mật chú, chú nói: Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành. Phàm chín chữ, thường niệm mật chú, không vô ích.
*Bão Phác Tử Cát Hồng: Cát Hồng, tự là Trĩ Xuyên, hiệu là Bão Phác Tử (đời gọi là Tiểu Tiên Ông), là nhà y học đạo giáo trứ danh thời Lưỡng Tấn.
Lục giáp mật chú này truyền tới Đông Doanh, bốn chữ sau còn bị truyền nhầm thành trần liệt tại tiền.
Mà được Cát Hồng nói là không vô ích, đã có thể thấy được chỗ lợi hại của lục giáp mật chú. Chỉ có điều lúc ngâm tụng lục giáp mật chú, cần phải tập trung tinh thần, nếu Hạ Tôn có thời gian như vậy, thì có thể học xong Linh Quan chú luôn rồi.
Nghe từ trong điện thoại, mấy sinh viên đó đều đã sợ vỡ mật, đọc ra có lẽ cũng phù phiếm vô lực, không có hiệu quả gì.
“Trên người các cậu có ai đem theo gương không?” Tạ Linh Nhai hỏi.
Ở đây có con gái, lập tức bắt đầu tìm kiếm. Có người mang theo cái gương nhỏ, có gương trong hộp mỹ phẩm, to nhỏ không đồng đều, tổng cộng tìm ra năm cái.
“Mỗi người một cái, đeo ngược ở sau lưng. Thiếu hả? Ưu tiên con gái.” Tạ Linh Nhai căn dặn họ dùng dây thun linh tinh cố định gương ở sau lưng, gương sáng trừ tà, gương sáng 9 tấc lơ lửng ở sau lưng, sơn tinh quỷ mị không tiếp cận được. Nơi này tuy rằng không phải mỗi chiếc gương đều lớn 9 tấc, thế nhưng có chút ít còn hơn không.
Hạ Tôn đã sớm mở loa ngoài, nhất thời hết thảy mấy cô gái đều tháo thun buộc tóc ra, lại tìm dây thun còn lại ở trong túi, nghĩ cách cố định gương.
“Sau đó, tất cả con trai đều cởi áo.” Tạ Linh Nhai tiếp tục nói. Ngực người có bát quái, tác dụng của bát quái tự nhiên không cần phải nói, con gái không tiện lắm, còn con trai vẫn có thể cởi áo.
Mấy cô gái còn chưa hết bận, đám con trai đã lập tức cởi quần áo, trong núi ban đêm còn rất lạnh, nhưng thời điểm thế này cũng không lo được nhiều như vậy.
“Hạ Tôn, vận thế cậu thấp, hỏa khí không đủ mạnh, nếu có đem theo dao thì dùng dao, nếu không mang thì tự mình cắn rách ngón giữa.” Tạ Linh Nhai nói một câu khiến Hạ Tôn muốn bật khóc.
Máu trên ngón giữa có khí thuần dương bẩm sinh, hồi trước Thi Trường Huyền dùng hết bùa chú, chính là cắn rách ngón giữa vẽ bùa thay chu sa.
Một tay Hạ Tôn còn kết Linh Quan quyết, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau dùng dao cạo chân mày của bạn học nữ cắt rách ngón giữa một tay khác, máu tí ta tí tách chảy ra, thuận thế chọt mấy lần trên người những bạn học khác, nói: “Không nên lãng phí…”
Mọi người: “…”
Trương Đạo Đình cũng ở bên cạnh lắng nghe, hắn ta kề sát qua nhỏ giọng nói: “Lão đại, phải dùng nhiều trò như thế à.”
Tạ Linh Nhai cũng nhỏ giọng trả lời: “Vầy còn chưa xong nè! Tôi làm sao biết bọn họ gặp phải cái gì, lỡ không phải ma quỷ mà là sơn mị gì đó thì sao, giăng lưới rộng chung quy không sai đượ.”
Trương Đạo Đình: “…”
Lúc nãy Tạ Linh Nhai nói cực kỳ tràn trề tự tin, kỳ thực không phải cố ý làm màu (đa phần không phải), vốn dĩ chuyện như vậy chính bản thân có thể ổn định mới quan trọng, hắn sợ mấy sinh viên kia không có cảm giác tín nhiệm, cho nên phải khua chiêng gõ trống một chút, cho bọn họ an tâm.
“Tiếp đó, các cậu để ngón tay trái ở dưới mũi, chỗ giữa lỗ mũi. Đưa điện thoại di động đối mặt sau lưng, đi về hướng khách sạn, tôi niệm cái gì, các cậu niệm theo. Nếu có động tĩnh gì, chỉ coi như không nghe, đừng dừng lại cũng đừng quay đầu lại.” Nơi mà Tạ Linh Nhai kêu họ ấn lên gọi là “sơn nguyên”, có câu nói tay trái ấn sơn nguyên, giếng quỷ lập tức đóng cửa.
Tạ Linh Nhai hỏi bọn họ đều chuẩn bị xong rồi, liền nhắc nhở, “Niệm lớn tiếng chút.”
“Được.” Hạ Tôn và các bạn cậu ta tâm tình thấp thỏm tiếp tục đi về phía trước, trong bóng tối, giọng nói ở đầu kia điện thoại tạo cảm giác an toàn cho họ.
Lá cây xung quanh bị gió thổi vang xào xạc, trên trời không trăng không sao, âm thanh ấy khiến người ta cảm thấy một luồng nôn nóng khó giải thích được, như là có sinh vật gì đó đang rục rịch.
Có bạn nữ nhát gan cố nén nghẹn ngào, trên lưng cô có một hộp phấn mắt bị mở ra, dùng dây cột tóc buộc vào dây lưng ba lô, lộ ra chiếc gương bên trong, gương phản chiếu ra đường núi thật dài phía sau.
“Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn… thể hữu kim quang, phục ánh ngô thân…” Giọng Tạ Linh Nhai từ trong điện thoại di động truyền ra, mang theo cảm giác tiết tấu kỳ dị khiến người ta bình tĩnh.
Hắn niệm từng chữ từng câu rất rõ ràng, mọi người bất tri bất giác niệm theo, mà chậm rãi càng niệm càng trôi chảy lớn tiếng, tuy rằng không niệm ra được mùi vị như Tạ Linh Nhai, nhưng niệm niệm, sinh ra một luồng dũng khí.
Bạn nữ nhát gan kia cũng xoa xoa nước mắt, vừa niệm vừa nhanh chân bước lên cầu thang.
Hạ Tôn đi ở bên cạnh, miệng vừa niệm, khóe mắt lại liếc về phía bụi cỏ ở một bên dường như hơi động đậy, cậu ta không dám ngừng niệm chú, lại không dám quay đầu lại nhìn kỹ, nghĩ đến lời Tạ Linh Nhai nói, im lìm không rên một tiếng tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng cây cỏ sột soạt liên miên không dứt, lại như có rắn đang bò trườn, mà sau khi quan sát, Hạ Tôn phát hiện có lẽ chỉ có mình mình nghe thấy, hai hàm răng trên dưới cậu ta va nhau mấy lần, nặn nặn ngón giữa, ngón tay vốn đã hết chảy máu lại chảy ra tiếp.
Tuy trong lòng tự nói với mình đừng để ý đến, nhưng Hạ Tôn vẫn không nhịn được dùng khóe mắt nhìn nghiêng phía sau.
Mọi người vừa leo núi vừa niệm chú, chỉ chốc lát đã có chút thở dốc, bạn nữ nhát gan kia đi lên một bậc thang tương đối cao, hộp phấn mắt sau lưng dao động hai lần, “cạch” một tiếng khép lại.
Hạ Tôn nhìn thấy, trong lòng cực kỳ căng thẳng, bạn nữ kia cũng run cầm cập một trận, trở tay tìm tòi.
Lúc này, gần như tất cả mọi người đều cảm giác được một trận gió lạnh, từ phía sau thổi đến, giọng điệu mọi người cũng không khỏi bất ổn. Hạ Tôn theo bản năng đưa tay, giơ điện thoại di động đến phía sau bạn nữ.
Tạ Linh Nhai ở đầu kia điện thoại tuy rằng không nhìn thấy, nhưng tựa như có thể cảm ứng được từ trong giọng điệu của mọi người, giọng nói vô hình chung càng thêm cô đọng, cũng nhanh hơn một chút, như vang lên bên tai mọi người: “Kim quang tốc hiện, phục hộ chân nhân!”
Trong tích tắc, bạn nữ kia cũng nhắm hai mắt lại, hô theo: “Kim, kim quang tốc hiện…!”
…
Xào xạc…
Lá cây theo gió dịu dàng vẫy nhẹ, ánh trăng đẩy tầng mây ra trút xuống nhân gian.
Trong khoảnh khắc, lớp màn che chắn bao phủ trên người đám sinh viên dường như đã tiêu tán trong vô hình, bảng chỉ dẫn của khách sạn phía trước cũng xuất hiện ở trước mắt: Còn 500 mét là đến.
Không cần Tạ Linh Nhai nói, bọn họ cũng dường như tự cảm nhận được: đã không sao rồi.
Bạn nữ kia ngơ ngác trở tay mở nắp hộp phấn mắt ra, vừa nãy cô khẩn trương đến độ làm cũng làm không cẩn thận. Cảm giác của cô là rõ ràng nhất.
Lúc làn gió lạnh lẽo từ phía sau thổi tới, trong lòng cô gần như sụp đổ, thế nhưng theo vị “thầy Tạ” kia đọc lên câu chú cuối cùng, cô chỉ cảm thấy trong cơ thể tựa như sinh ra một dòng nước ấm, làm cô cũng không kiềm lòng được bật thốt lên đồng thời đọc theo, cũng quên mất sợ sệt.
Kế tiếp, cảm giác lạnh lẽo cứ thế biến mất.
“Chúng tôi đến khách sạn rồi, thầy Tạ!” Hạ Tôn kích động nói.
“Ừm, ” Thầy Tạ vô cùng bình tĩnh, giống như hết sức rõ ràng bên phía bọn họ đã an toàn không việc gì, “Mau đi đi.”
Sau đó liền cúp.
Hạ Tôn cực kỳ kích động, “Tớ… ai da!”
Các bạn học sốt sắng nói: “Làm sao vậy?”
“A tay tớ hình như rút gân rồi.” Hạ Tôn rưng rưng nước mắt, giơ cái tay nắm Linh Quan quyết, chọt chọt ngón tay quấn lấy ngón giữa, “Không được không được mở không ra…”
Mọi người: “…”
Hạ Tôn nhịn đau nói: “Hu hu hu chúng ta đến khách sạn trước đi…”
Cậu ta cứ như vậy duy trì dấu tay cùng các bạn học chạy về phía khách sạn.
Bảo vệ và tiếp tân khách sạn giật nảy mình, giữa khuya, mấy sinh viên tóc tai bù xù đẩy cửa chạy vào, đầu đầy mồ hôi, con trai đều không mặc áo, hai cậu trai trong số đó trên mặt còn có vết máu, trên tay cũng là máu, không biết gặp chuỵen gì.
Một người trong đó vung vung tay, nhìn kỹ — mẹ nó còn giơ ngón giữa!
…
Tạ Linh Nhai cúp điện thoại, như có điều suy nghĩ sờ cằm: “Anh nói xem, thứ bọn họ gặp phải rốt cuộc là cái gì…”
Trương Đạo Đình: “…”
Trương Đạo Đình đổ mồ hôi: “Lão đại, cậu đuổi xong luôn rồi còn không biết đó là cái gì hả?”
Tạ Linh Nhai liếc nhìn hắn một cái, “Tôi chỉ có chút cảm ứng, nhưng ít kinh nghiệm không biết có chính xác hay không, tôi hoài nghi là sơn mị, phong tử quỷ gì đó. Bởi vì nếu là dã quỷ bình thường, mấy chiêu trước đã có thể làm cho nó tránh thật xa rồi, không đến nỗi đợi dùng kim quang thần chú mới có hiệu lực.”
Tạ Linh Nhai nói thiếu kinh nghiệm, Trương Đạo Đình lại càng đổ mồ hôi.
Kim quang thần chú là một trong tám đại thần chú đạo giáo, hộ thân trừ tà, có thể nói người người đều biết niệm, nhưng không phải người nào niệm cũng có uy lực, dù sao thì bản thân người niệm chú tương đương một vật dẫn kết nối với thiên địa, vật dẫn khác nhau, hiệu quả khác nhau.
Cho nên mấy sinh viên kia thì khỏi cần nghĩ, Tạ Linh Nhai bảo bọn họ niệm theo đơn giản chỉ là để dọa dọa quỷ, tăng cường dũng khí, giống như bật ghi âm niệm kinh vậy, có chút ít còn hơn không. Nếu như người có khí thế cao, dù không có tu vi gì, quỷ tự nhiên cũng chạy trốn. Nhưng nếu gặp phải ác quỷ, vậy chỉ dọa thôi cũng sẽ không chạy.
Lão đại có thể trừ quỷ ở khoảng cách xa, đã khiến Trương Đạo Đình bội phục sát đất, huống hồ còn là “ít kinh nghiệm”. Độ khó của cái này cao hơn ngay mặt niệm chú không biết bao nhiêu lần, hắn vốn cho rằng Tạ Linh Nhai sẽ dạy đám sinh viên kia thần chú mời sơn thần bản địa che chở chứ.
Đương nhiên, nếu như Trương Đạo Đình hỏi ra vấn đề này, Tạ Linh Nhai sẽ nói cho hắn biết: chưa từng học, quá khẩn cấp không học tại chỗ kịp.
_
Ngày hôm sau Hạ Tôn trở về, dẫn bạn học cùng đến Bão Dương quan.
Các bạn học của cậu ta vừa nhìn thấy Tạ Linh Nhai liền đỏ mặt một cách khó hiểu, bao gồm cả con trai. Chủ yếu là hồi trước họ không chịu đến đây chung với Hạ Tôn, đi uống trà cũng chưa từng, tối hôm qua cũng bối rối. Hôm nay tới hơi có chút ngại ngùng, hơn nữa nhìn thấy Tạ Linh Nhai cũng vô cùng giật mình.
Tối hôm qua nghe giọng Tạ Linh Nhai làm người ta rất thoải mái, để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm, bây giờ lại nhìn thấy người thật, thế mà còn trẻ như vậy, khó tránh khỏi cảm xúc dâng trào.
Tạ Linh Nhai đã sớm chuẩn bị xong mấy vật nấu nước như vân mộc hương, bọn họ đến liền kêu dùng nước này lau người tiêu uế, dù sao thì hôm qua cũng đụng phải âm vật.
Trên mặt mấy sinh viên đều mang theo vành mắt đen, tối hôm qua họ ở khách sạn cơ bản không dám ngủ, gương cũng không dám lấy xuống.
“Hôm qua bảo vệ suýt nữa báo cảnh sát, cho là bọn tôi bị đánh cướp.” Hạ Tôn buồn bực nói.
Một người bạn khác sâu xa nói: “Suýt nữa muốn đánh mày thôi, mày chỉa ngón giữa về phía hắn cả mười phút.”
Hạ Tôn: “… Còn không phải do tao rút gân sao!”
Tạ Linh Nhai nghe cậu ta nói kết Linh Quan quyết tới nỗi tay bị chuột rút không tháo ra được, mém tí cười đến độ hoàn toàn mất sạch phong độ cao nhân.
Hạ Tôn buồn bực nói: “Còn không phải nhờ có Linh Quan quyết của tao hả, không thì điện thoại cũng gọi không được. Thầy Tạ, sau đó chúng tôi đến khách sạn, tiếp tân nói điện thoại của họ chưa từng thay đổi, giữa lúc đó cũng không nhận được điện thoại của bọn tôi. Bọn tôi liền gọi lại ngay tại chỗ, phát hiện điện thoại lại gọi được.”
Tạ Linh Nhai đã sớm nghĩ tới, vui vẻ nói rằng: “Coi như là luyện tập đi, cậu vẫn phải tự mình cẩn thận là chính, đặc biệt là buổi tối. Không thì lần này nếu tên kia lợi hại hơn một ít, điện thoại cũng không gọi được luôn thì làm sao bây giờ?”
Hạ Tôn vừa nghĩ, quả thực tóc gáy dựng thẳng, gật đầu liên tục nói phải.
Nhóm sinh viên thay phiên ở trong phòng dùng nước vân mộc hương lau người, sau khi ra ngoài cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, thấy tinh thần sảng khoái hẳn.
Hạ Tôn quen cửa quen nẻo dẫn bọn họ đi thắp hương cho tổ sư gia, sau đó ở sân trước uống trà. Tạ Linh Nhai kêu cậu ta chờ, lại chuẩn bị bùa hộ mệnh cho cậu ta.
Sau khi bạn Hạ Tôn ngồi xuống, sáng sủa hơn vừa nãy một chút, thảo luận:
“Không ngờ chỗ này còn rất đẹp, rất có cảm giác năm tháng, còn có thật nhiều người đến chụp ảnh.”
“Tớ cảm thấy bất ngờ nhất chính là thầy Tạ…!”
“Ừ, đúng vậy đó, Hạ Tôn cậu sớm nói thầy Tạ đẹp trai như vậy, thì bọn tớ đã sớm đến xem rồi!”
Các bạn học nữ quay ngược lại trách Hạ Tôn.
Hạ Tôn: “… Mấy cậu cho rằng tớ không muốn sao? Lần trước tớ nói với con gái lớp mình, là dung mạo thầy Tạ và đạo sĩ nơi này đều rất đẹp, họ liền nói tớ gay gay!”
Mọi người: “…”
Lúc này Tạ Linh Nhai cũng đi ra, cầm trong tay vài lá bùa mới vẽ xong, gấp lại bỏ vào trong bao nhựa dẻo. Cái bao nhựa dẻo này là mới nhập hàng về, hiện giờ đạo quan không còn nghèo vậy nữa, bùa chú cũng được đóng gói lại.
“Lần này cũng đừng để mất nữa, cậu cầm hai tấm dự bị đi.” Tạ Linh Nhai cho Hạ Tôn thêm một tấm.
Hạ Tôn vội vàng nói: “Quá cảm động, thầy Tạ.”
Năm nay vận thế Hạ Tôn thực sự là thấp tới trình độ nhất định, lại nhiều lần gặp ma, cậu ta cẩn thận cất bùa đi, tự mình trào phúng: “Nếu mà còn mất nữa, sau này tôi cũng khỏi đi tỉnh thành, bán nhà mua lại ở gần đây, thuận tiện cho thầy Tạ che chở tôi.”
Tạ Linh Nhai nâng mắt nhìn cậu ta một chút, “Vậy không bằng cậu quyên một kim thân cho tổ sư gia đi, bảo đảm cậu đi khắp thiên hạ cũng không sợ.”
Hạ Tôn: “…”
Bạn học của cậu ta cũng đều cười rộ lên, “Đúng vậy, quyên kim thân đi!”
Hạ Tôn thề son sắt nói: “Chờ sau này tôi có công việc rồi, kiếm được nhiều tiền. Thầy Tạ anh chờ đó.”
Tạ Linh Nhai nói thầm trong lòng, có lẽ còn chẳng nhanh bằng tôi tự mình kiếm tiền nữa.
…
Qua cuối tuần, Hạ Tôn lại tới Bão Dương quan, không phải cậu ta phát tài, mà là cậu ta bỏ quên một chuyện.
“Tay tôi đau muốn chết!” Vẻ mặt Hạ Tôn đưa đám, giơ hai bàn tay lên, “Một ngón giữa bị rách, một cái bị vặn qua chỗ khác co rút đau nhức thật lâu, ngày đó quá kích động, chỉ lo xin bùa, quên mất nhờ thầy Tạ giúp tôi xem một chút.”
Mọi người Bão Dương quan nhìn cậu ta chằm chằm, “Sau đó thì sao?”
Hạ Tôn vắt tréo chân ngồi trên ghế, sống không còn gì luyến tiếc nói: “Tôi có mấy môn tự chọn sắp kết thúc, tuần này thi, vốn dĩ tính nhờ bạn bè hỗ trợ là được, kết quả giám thị không hiểu sao đột nhiên cực kỳ nghiêm, có hai môn tôi làm không kịp…”
Mọi người: “……”
Hạ Tôn ôm bàn gào: “Tôi có học mà, tôi có học đó! Không thì tôi làm sao dám đi ra ngoài chơi!”
Kết quả chơi quá lố, lật xe.
“Thật ra tôi vốn định xin thầy cho hoãn thi, lúc sau thi riêng. Kết quả thầy không tin tay tôi bị chuột rút, hoài nghi tôi chơi game tới đau tay, còn nói rớt đi học kỳ sau thi lại cũng vậy thôi.” Ánh mắt Hạ Tôn không khác nào đã chết, “Thầy Tạ, sao nói người có thể thắng được mệnh trời mà?”
Mọi người thương hại nhìn Hạ Tôn, Tạ Linh Nhai dịu dàng nói: “Cậu xem, ngày thường cậu làm người phải thành khẩn một chút, sao thầy giáo cứ luôn hoài nghi là cậu chơi game mà ra? Hơn nữa thành tích còn chưa có, không phải cậu chỉ có hai môn không làm kịp thôi sao, nói không chừng chỉ rớt có hai môn, còn cứu về được một môn thì sao?”
Hạ Tôn: “…”
Hải Quan Triều như có điều suy nghĩ nói: “Đây là số mệnh.”
Lúc trước Hạ Tôn biết mình sẽ rớt, vì vậy liều mạng ôn tập, sau đó cảm thấy ôn tập tốt rồi liền ra ngoài thả lỏng, kết quả lúc thả lỏng tay bị chuột rút, trái lại dẫn đến thi cử bất lợi. Chuyện như vậy, thực sự là nói không chuẩn.
_
_
Đạo quan và phòng khám đều không có ngày nghỉ, thậm chí ngày nghỉ còn bận rộn hơn so với lúc thường.
Cuối tuần, Trương Đạo Đình đang tiếp đón tín đồ, Hải Quan Triều cũng ở phòng khám bệnh, Tạ Linh Nhai chuẩn bị đi ra ngoài mua hoa quả, dùng để cung phụng tượng thần, liền vô cùng không biết xấu hổ mời Thi Trường Huyền đi cùng mình.
Thi Trường Huyền không nói tiếng nào theo Tạ Linh Nhai ra cửa.
Hai người đi bộ ra chỗ cách mấy con phố mua hương, còn hoa và trái cây mua ở chợ phía sau là được. Lúc trở về đi ngang qua một cái công viên, rất nhiều người già đều ở nơi này tập thể hình.
Bên ven đường còn có mấy người bày quán vỉa hè đoán mệnh, bói toán, từng người đều ăn mặc ra dáng ra hình hơn cả đạo sĩ đứng đắn là Thi Trường Huyền.
Tạ Linh Nhai cũng hiếu kỳ nhìn qua, một thầy tướng số trong số đó có lẽ cảm thấy có mối làm ăn, cất giọng nói: “Cậu em, cậu không đến xem thử chuyện cậu cầu mong sao?”
Tạ Linh Nhai nhìn bên cạnh, “Tôi hả?”
Thầy tướng số gật đầu, “Đương nhiên là cậu, trong lòng cậu hiểu rõ mà.”
Tôi hiểu rõ cái gì, trái lại là ông mới không rõ hai người chúng tôi một người ở đạo quan một người là đạo sĩ gia truyền đó. Có điều Tạ Linh Nhai vẫn đi về phía trước hai bước, ngồi chồm hỗm xuống nói: “Ông mới nói tôi có việc cầu mong à?”
Thi Trường Huyền thì lại đứng ở bên cạnh, hờ hững nhìn.
Thầy tướng số quan sát Tạ Linh Nhai hai cái, cười ha ha, “Nếu như tôi nói không sai, chuyện cậu cầu mong, có liên quan tới người nào đó.”
Tạ Linh Nhai lặng lẽ nhìn Thi Trường Huyền, “Phải, không sai.”
Dân gian cũng có rất nhiều kỳ nhân, không phải nói bày quán vỉa hè thì nhất định không có bản lĩnh, đương nhiên, Tạ Linh Nhai gật đầu cũng không phải lập tức tin tưởng, mà là sinh ra hứng thú nghe tiếp.
Thầy tướng số rút ra hai cái ghế từ phía sau, “Ha ha, hai vị ngồi xuống nghe đi.”
Tạ Linh Nhai hào phóng ngồi xuống, phát hiện Thi Trường Huyền còn không có động tĩnh, nghiêng đầu nhìn một cái, “Thi đạo… a, Trường Huyền, anh cũng ngồi đi.”
Thi Trường Huyền: “……”
Một lát sau, anh mới có chút gian nan ngồi xuống.
Tạ Linh Nhai cúi đầu nhìn đĩa lục nhâm* trên quầy của thầy tướng số, cười một tiếng nói: “Tiên sinh tính lục nhâm ư? Vậy tính cho tôi một quẻ đi?”
Thầy tướng số nhìn dáng vẻ rất quen thuộc của hắn, giống như còn có chút hiểu biết về lục nhâm, chớp mắt một cái, nói rằng: “Không cần dùng đến đĩa lục nhâm, bói một quẻ Thần Nông cho cậu.”
Quẻ Thần Nông? Cái này chưa từng nghe tới, Tạ Linh Nhai tò mò nhìn ông ta.
Thầy tướng số móc ra ống trúc và một túi gạo nhỏ từ trong hộp, sau đó dùng ống trúc đong gạo đếm gạo nhiều lần.
Tạ Linh Nhai nhìn một chốc cũng không nhìn ra manh mối, liền nhìn Thi Trường Huyền.
Thi Trường Huyền vốn đang nhìn chằm chằm nơi xa xa, bị Tạ Linh Nhai nhìn đến thu hồi ánh mắt, “… Tiên sinh đến từ tây nam ư?”
Thầy tướng số cứng đờ, ngẩng đầu lên nói: “Làm sao cậu biết? Giọng tôi không có khẩu âm mà?” Đâu chỉ là không có khẩu âm tây nam, ở Nữu Dương lâu như vậy, có khẩu âm Nữu Dương luôn rồi.
Thi Trường Huyền nhìn gạo trong tay ông ta, bình tĩnh nói: “Quả đánh gạo…”
Thầy tướng số nhất thời biết gặp phải người hiểu nghề, phương pháp đoán mệnh nhiều như vậy, kỳ môn độn giáp, lục nhâm, tử vi đấu sổ, mấy cái này chỉ là mấy cái mà người bình thường biết rõ thôi.
Dân gian có càng nhiều cách bói, từ giáp cốt bặc thời viễn cổ, đến bôi, tinh chiêm, mộng chiêm mà trong đạo quan thường dùng, đoán chữ, thỉnh thần phụ thể, dùng hiện tượng sinh lý của con người để bói toán, dùng khí hậu thiên nhiên bói toán… rất nhiều.
Mà mỗi cái đều có đặc sắc riêng, Thi Trường Huyền nhìn từ thủ pháp bói toán của thầy tướng số này, liền nhìn ra lai lịch của ông ta, hoặc bản thân ông ta đến từ tây nam, hoặc ông ta học được chiêu thức ấy từ chỗ người tây nam.
“Thất lễ.” Thầy tướng số liên tục nói, ông ta cũng không cảm thấy người nọ chỉ vừa vặn biết đến lai lịch của quẻ đánh gạo.
Thi Trường Huyền lắc đầu một cái, cũng không để bụng.
Tạ Linh Nhai thì lại hỏi: “Tiên sinh còn bói không?”
Thầy tướng số đỏ mặt: “Không dám.”
Ông ta tự biết mình có bao nhiêu cân lượng, lúc bắt chuyện với Tạ Linh Nhai, những câu hỏi đó đều là mấy câu nói nước đôi, Tạ Linh Nhai trả lời thế nào cũng có thể đáp được, tám chín phần có thể làm cho Tạ Linh Nhai cảm thấy nói có chút đạo lý. Nhưng nếu muốn gạt tiền trước mặt người trong nghề, vậy thì có chút không hợp quy củ.
Tạ Linh Nhai thoáng thất vọng, xem ra người có bản lĩnh thật cũng không phải có thể tùy ý gặp được.
Hai người đứng dậy gật gật đầu với thầy tướng số xong liền đi, trên đường Tạ Linh Nhai hỏi Thi Trường Huyền: “Thi đạo trưởng anh biết lục nhâm không?”
Thi Trường Huyền lắc đầu, “Tôi dùng sự vật để bói.”
Cái này rất ảo diệu, rất nhiều đạo sĩ đều biết bói toán, chỉ là không nhất định sẽ tinh thông. Mà bói bằng sự vật coi như một loại lớn, chính là dùng tình trạng của sự vật để bói toán, bao hàm vạn ngàn, chim chóc hoảng sợ, lang hổ xổng chuồng, cỏ khô phục sinh, đều có thể dùng để bói toán.
Thi Trường Huyền nói như vậy, ý tứ không giống như là biết một loại trong đó, nghe càng giống như là từng cọng cây ngọn cỏ đều có thể dùng để bói toán.
Tạ Linh Nhai hỏi: “Vậy anh xem cây liễu này, có thể tính được không?”
Thi Trường Huyền liếc nhìn cây liễu bên cạnh, đây là cây công viên trồng, ven đường trồng nguyên một hàng ghiêm chỉnh, anh quan sát một chốc, có vẻ như tùy ý nói: “Liễu mọc hướng tây, đêm nay tôi vào núi có chuyện tốt.”
Chỉ đơn giản như vậy à? Vầy có nghe ra được cái gì đâu!
Tạ Linh Nhai lập tức nói: “Vậy để nghiệm chứng, đêm nay tôi với anh vào núi, thế nhưng tôi phải hỏi rõ trước, thế nào coi là chuyện tốt, chuyện anh ở bên lề đường nhặt được năm đồng thì không được tốt lắm đâu nha!”
“…” Thi Trường Huyền càng không có gì để nói.