Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 38: Chồn con cầu cứu



Tạ Linh Nhai rất không vui, hắn cảm thấy mình bị đánh mặt. Mới vừa nói với tiểu Lượng là để cậu ta mở mang kiến thức xem đạo sĩ chân chính sống kham khổ bao nhiêu, Trương Đạo Đình đã hào quang vạn trượng đi ra, ai không biết còn tưởng hắn ta là minh tinh người mẫu, nhiều người đi theo quay chụp như vậy.

Đặc biệt là đứa nhỏ tiểu Lượng này thiếu thông minh như thế, cậu ta nhìn thấy còn không hiểu lầm à.

Tạ Linh Nhai nghĩ nghĩ, nhanh chóng bẻ lại: “Xuất gia có rất nhiều thử thách, chẳng hạn như nếu mặt mũi đẹp, thì sẽ có rất nhiều mê hoặc, hơi nắm giữ không được thì sẽ chạy đi làm người mẫu ngay. Nếu tố chất thân thể tốt, cũng có thể người ta sẽ kêu cậu đi luyện thể hình, tiền nhận được đều nhiều hơn làm đạo sĩ. Thế nhưng, giống Trương đạo trưởng này, vẫn luôn giữ vững đạo tâm!”

Tiểu Lượng nghĩ cũng thấy rất có đạo lý, gật đầu liên tục, “Em khẳng định cũng sẽ không, em không làm cái khác đâu!”

Nguy hiểm thật. Tạ Linh Nhai nhanh chóng dẫn cậu ta ra phía sau, cho cậu ta ngắm nghía cẩn thận phòng ốc ở đạo quan, “Thấy không, điều kiện ăn ngủ của chúng tôi cũng rất bình thường, cậu ở lại đây còn phải ở chung phòng với người khác đó.”

“Vậy đã rất tốt rồi, lúc em ở nhà toàn là ngủ chung giường với hai đứa em trai.” Tiểu Lượng vui mừng nói.

Tạ Linh Nhai: “…”

Tạ Linh Nhai vừa định nói chúng tôi còn phải trồng trọt, thế nhưng vừa thấy khoảnh đất trồng rau kia còn có du khách thưởng thức, làm như thực vật quý hiếm gì đó, chỉ có thể thôi.

Hết thảy hành lý của tiểu Lượng tổng cộng chỉ có một cái túi, lúc cậu ta bái Triệu đại sư, tất cả tiền trên người đều giao cho Triệu đại sư, sau khi trở thành đồ đệ rồi Triệu đại sư cũng không phân chia thù lao cho cậu, chỉ bao ăn bao ở.

Tạ Linh Nhai hỏi thăm một chút, tiểu Lượng là người ở tỉnh ngoài, tốt nghiệp trung học xong liền ra ngoài lang bạt, hiện tại chưa tới hai mươi tuổi.

Từ nhỏ tiểu Lượng đã cảm thấy tương đối hứng thú với phương diện này, khi còn bé tự mình tìm một ít sách để xem, nhưng mà đều là cái loại sách nhảm nhí như «Ba mươi ngày dạy bạn linh hồn xuất khiếu» «Ba năm ngộ đạo năm năm ích cốc».

Sau đó cũng lục tục đi tìm mấy người gọi là tài ba ở nông thôn, nhưng mà sự thực chứng minh công lực đều rất bình thườmg– cậu ta còn chưa nhìn thấu người ta là lừa đảo nữa, Tạ Linh Nhai nghe mà mặt đen cả lại.

Sau nữa tiểu Lượng biết cách lên mạng, cậu cảm thấy hẳn là vì quê mình không phải nơi tu đạo tốt, vì vậy sau khi thi rớt đại học, người nhà vốn dĩ kêu cậu học trường nghề, cậu lại lựa chọn ra ngoài lang bạt, đi tiên sơn phúc địa tìm kiếm cao nhân.

Nhưng có lẽ là mấy thứ lúc mới bắt đầu tiếp xúc tương đối lệch lạc, lại thêm bản thân có hơi ngốc, phép thuật chính thống thì không học được, trái lại tiếp xúc với bọn bịp bợm giang hồ. Dù sao thì so với đạo sĩ thật, những người này càng biết chém gió hơn.

Cũng chính nhờ gặp được Tạ Linh Nhai, tiểu Lượng mới chính thức gặp được một người có bản lĩnh.

Tiểu Lượng hỏi Tạ Linh Nhai: “Đúng rồi, thầy Tạ, em đến tuổi này mới học tập, có thể quá muộn hay không?”

Những người trước đây cậu gặp phải đều nói với cậu rằng, tuổi tác cậu quá lớn, học pháp thuật phải luyện từ nhỏ, sau đó miễn miễn cưỡng cưỡng nhận cậu.

Tạ Linh Nhai lắc đầu, “Quan trọng nhất không phải thời gian, mà là bản tâm của mình.”

Thật ra ở trong đạo gia, tuổi tu đạo tốt nhất là hai mươi, ba mươi tuổi, lúc này bất luận là đầu óc hay là cơ thể, đều là trạng thái tốt nhất.

Đương nhiên đó cũng không phải nhất định, chẳng hạn như Thi Trường Huyền từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc, do nhà anh truyền lại. Tổ sư Tát Thủ Kiên năm đó còn học y thuật trước, sau này phát hiện học y không cứu được người Hoa… không đúng, là y thuật không quá cao minh, không trị được bệnh nhân, vì vậy vứt y theo đạo.

Mọi người đều có cơ duyên và sở trường của mình, Tát Tổ học y không cứu được người, học đạo thì lại dùng chú táo pháp cứu được rất nhiều bách tính.

“Kỳ thực, mặc dù bây giờ cậu thật sự muốn hướng đạo, cũng không phải lập tức xuất gia, phải qua thời gian học tập thử thách ít nhất ba năm, sau đó mới có thể truyền độ. Thời gian này cũng là để cho cậu suy nghĩ.” Tạ Linh Nhai giải thích, “Tôi chỉ không hy vọng sau này cậu hối hận vì lãng phí thời gian, cái tuổi của cậu, đang là giai đoạn đẹp nhất.”

Thời đại này, không phải mỗi đạo sĩ đều có thể giống như cậu của hắn, tiểu Lượng vì hắn mà chạy tới Bão Dương quan, dù hắn có thiếu người thì cũng không thể không chịu trách nhiệm, tùy tùy tiện tiện nhận lấy, cho nên phải giải thích, khuyên bảo tiểu Lượng suy nghĩ tỉ mỉ.

Cái gọi là đại sư mà tiểu Lượng đã từng gặp, chưa có ai nói như vậy, thường thì sau khi xoi mói tư chất của cậu rồi, nhất định sẽ bày ra quan niệm là cái nghề này, hàng yêu phục ma kiếm bộn tiền, ai không làm là đầu đất.

“Sau này cậu phải nhớ, tôn giáo đàng hoàng chắc chắn sẽ không thúc giục người ta vội vàng thờ phụng. Bất luận phật gia hay là đạo gia, muốn trở thành người xuất gia chân chính, đều phải trải qua rất nhiều thử thách. Thử thách xong, còn có rất nhiều giới luật phải tuân thủ.” Tạ Linh Nhai lại nói, “Mà sau khi trải qua nhiều như vậy rồi, nếu cậu muốn hoàn tục, lại chẳng cần đến nửa ngày.”

Từ bỏ dễ dàng hơn theo đuổi rất nhiều. Nếu như lại đổi ý một lần nữa, xuất gia một lần nữa, thì chỉ có thể tu lại từ đầu.

Tiểu Lượng hỏi: “Vậy có bao nhiêu giới luật ạ?”

Tạ Linh Nhai thuận miệng nói: “Cỡ ba trăm điều.”

Tiểu Lượng bị dọa, “Ba trăm điều?!”

Chỉ ghi thôi đã phải ghi nửa tháng rồi nhỉ?

Tạ Linh Nhai còn lấy điện thoại ra bật cho cậu ta xem, “Thấy không, ba trăm điều.”

Tiểu Lượng cầm điện thoại rơi vào trầm tư, qua sự luân phiên “đe dọa” của Tạ Linh Nhai, tư tưởng của cậu đã vô cùng dao động, cũng không phải lùi bước, mà là nghĩ đến những lời Tạ Linh Nhai nói, tỉ mỉ suy nghĩ đến điều mà cuộc đời mình theo đuổi.

Tạ Linh Nhai nhìn dáng vẻ của tiểu Lượng, thu hồi ánh mắt, thấy Thi Trường Huyền có chút cạn lời nhìn mình, liền lén lút nở nụ cười.

Giới luật đạo giáo có rất nhiều loại, chủ yếu như Lão Quân tưởng nhĩ giới, sơ chân giới, thường thì nhập môn đều là tu sơ chân giới trước tiên, thật ra cũng chỉ mười điều tám điều.

Tạ Linh Nhai cố ý nói cái nhiều nhất doạ cậu ta, ba trăm điều chính là trung cực tam bách đại giới, bao hàm mỗi một phương diện, cực kỳ tỉ mỉ, mỗi tiếng nói cử động đều có quy định. Thường thì học sơ chân giới rành rọt không phạm sai lầm rồi, mới học trung cực đại giới.

Lúc sau, Tạ Linh Nhai giới thiệu tiểu Lượng cho mấy người trong Bão Dương quan, nói rõ là cậu ta ở tạm đây để tham quan, để chứng minh trước đó mình nói đạo sĩ sống khổ là không sai, vừa thấy hôm nay mười lăm, liền tổ chức ba đạo sĩ quét tước vệ sinh, đặc biệt là Trương Đạo Đình.

Trương Đạo Đình vẻ mặt mờ mịt, bị Tạ Linh Nhai sai đi quét dọn lư hương, tượng thần.

Công việc này, mấy tháng trước đều là Tạ Linh Nhai làm, để giảm bớt chút gánh nặng cho Trương Đạo Đình. Hồi trước Trương Đạo Đình từng làm việc ở điểm du lịch một quãng thời gian rất dài, tính ra thì hắn ta cũng đã rất lâu chưa làm.

Trương Đạo Đình trải một lớp giấy vàng, trước tiên nhổ chân hương trong lư hương ra, cắm trên quả quýt trước đó đã chuẩn bị kỹ càng, lại đổ hết tàn hương lên giấy vàng, dùng cái sàng sàng qua một lần. Sau khi sàng xong liền đổ tàn hương lại trong lư đè cho bằng, hương cũng cắm trở lại.

Hương khói Bão Dương quan dần tăng, tro trong lư hương thật sự rất nhiều, nhưng thường thì chỉ có mùng một và mười lăm tháng chạp mới được bỏ đi hương tro.

Thu dọn xong từng cái từng cái, dọn dẹp tro tàn còn thừa gói lại, trước đây tro thừa phải đổ vào trong nước, nhưng sống trong thành phố để giữ vệ sinh sông ngòi, nên cũng không quá để ý.

– – Người trong khu này luôn nhìn chằm chằm Bão Dương quan, sợ bọn họ đốt cái này ném cái kia ảnh hưởng môi trường, có điều Bão Dương quan bảo vệ môi trường cũng không tệ lắm, tuy rằng còn chưa thể dùng tâm hương để thay thế đèn nhang.

Về phần tượng thần, sau khi dọn dẹp lư hương xong mới lau chùi. Không thể dùng nước rửa, trước tiên phải dùng bàn chải quét đi tro bụi, sau đó dùng mặt trắng phía trong vỏ bưởi để chùi, cuối cùng còn phải dùng tinh dầu chùi qua một lần. Tượng thần lớn như vậy, đây chính là một việc lao động tay chân.

Trương Đạo Đình lau tượng Tam Thanh trước, sau đó lau tổ sư gia, tê mỏi cả tay, ngồi trên ghế xoa tay.

Tiểu Lượng ở bên cạnh nghiêm túc xem, còn xoa tay giúp Trương Đạo Đình.

Tạ Linh Nhai cũng không ngăn cản, hắn đi dâng hương cho tổ sư gia, trong lòng niệm thầm: “Tổ sư gia, cái tên trộm Đô Công ấn thu quỷ hồn của địa phủ, ngài phù hộ một chút, để con gặp được hắn, vì dân trừ hại, thuận tiện kiếm được một triệu. Con muốn tích góp tiền xây dựng thêm, kiếm cho ngài một cái chính điện.”

Tạ Linh Nhai mở mắt nhìn, phát hiện hương cháy cực kỳ nhanh, rất nhanh liền cháy tới chân hương, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, có phải là tổ sư gia quá kích động không.

“Vậy thì nói rồi nha, tuy hắn có Đô Công ấn với Tam Ngũ Trảm Tà kiếm, thế nhưng con tin tưởng dùng mắt thần của tổ sư gia, nhất định có thể nhìn thấy hắn ở đâu. Đúng rồi, không biết tại sao, đột nhiên con lại có mặt mũi ở chỗ Thành Hoàng gia, có phải là ngài nói tốt vài câu không?” Tạ Linh Nhai lại nói thầm, “Ngài phải tiếp tục duy trì nha, tên kia chiêu nhiều quỷ hồn như vậy, sau này nói không chừng con còn phải mượn binh của Thành Hoàng gia để đánh nhau nữa đó.”

Cầu xin thần phật phù hộ xong, Tạ Linh Nhai liền đắc ý suy nghĩ xem nếu sau này có thể xây dựng thêm thì sẽ là quang cảnh thế nào.

Đến buổi tối, Thi Trường Huyền nhận một cuộc điện thoại nhà, sau khi trở lại Tạ Linh Nhai hỏi anh thế nào rồi.

Thi Trường Huyền nói rằng: “Thành Hoàng không ở trong miếu.”

Trước đó có nói nhờ đạo hiệp bẩm báo cho minh thần về việc tên trộm ấn chặn âm hồn, Tạ Linh Nhai khó hiểu: “Là đi công tác hay là sớm biết chuyện này, đi đến chỗ cấp trên.”

Thị trưởng nhân gian còn đến thành phố khác thị sát nè, nói không chừng Thành Hoàng gia tỉnh thành cũng đi khảo sát tỉnh thành khác học hỏi kinh nghiệm?

Thi Trường Huyền lắc đầu, “Hai ngày trước trong miếu liền không bói ra bất cứ thứ gì, các pháp sư suy đoán là Thành Hoàng gia đổi nhiệm kỳ, mấy chục năm trước cũng từng có tình huống như vậy.”

Cõi âm đương nhiên cũng có điều động nhân sự, Thành Hoàng vốn là anh linh bản địa đảm nhiệm, phạm sai lầm chuyển việc, mất chức, công đức tu đầy thăng chức, đều là bình thường.

“Sao cố tình lại đổi nhiệm kỳ ngay lúc này!” Tạ Linh Nhai cảm khái, đối ứng với thời cổ đại, Thành Hoàng gia hiện đại có các cấp bậc huyện thị tỉnh kinh, Thành Hoàng gia tỉnh đã tương đối cao cấp, quản cả một tỉnh.

Đây không chỉ là vấn đề báo tin, bên phía Thành Hoàng gia báo không được, còn có thể từ con đường khác báo cho quỷ thần địa phủ. Thế nhưng nếu người kia không hề rời khỏi Thước Sơn, thì đến cùng vẫn phải có Thành Hoàng bản địa giúp đỡ là tốt nhất.

Cũng không biết hiệu suất làm việc cõi âm như thế nào, đổi nhiệm kỳ phải đổi bao lâu. Tạ Linh Nhai nói: “Vẫn là tổ sư gia của chúng ta đáng tin hơn, lúc tôi dâng hương cho ông ấy, ông ấy đáp ứng sẽ hỗ trợ.”

Không phải người nào cũng có cảm ứng mạnh với tổ sư gia bản phái giống như Tạ Linh Nhai, cũng không phải mỗi một thần linh đều nhiệt tình đến thế, người ta cũng có cá tính, cũng có thể làm ngơ chuyện không liên quan tới mình.

Trong lòng Thi Trường Huyền được an ủi một chút, Vương Linh Quan hỏa nhãn kim tinh, duy trì trật tự nhân gian, e rằng thật sự có thể cho được một ít chỉ dẫn.

_

Hôm sau, Tạ Linh Nhai vốn định bói toán mấy lần, xem có đầu mối hay không, ông chủ Tôn Tôn Phú Dương của tiệm báo chí ngoài cửa đột nhiên tới đây thương lượng với hắn chuyện hủy hợp đồng thuê.

Bên ngoài Bão Dương quan ngăn ra một không gian nhỏ, cho thuê kiếm chút tiền, một quãng thời gian rất dài đều là nguồn thu nhập lớn của đạo quan, vô cùng quan trọng.

Tôn Phú Dương thuê cũng đã mấy năm, hắn ta nói con trai sống ở tỉnh thành rất tốt, đã quyết định chuyển cả nhà qua bên đó đoàn tụ với con trai, cửa hàng báo chí này đương nhiên cũng không mở nữa. Trước kia còn có chút ngượng ngùng, thế nhưng gần đây Bão Dương quan phát triển rất tốt, hắn cũng yên lòng đề xuất.

Hết cách rồi, Tạ Linh Nhai đàm luận chuyện này xong, hai bên hòa bình hủy hợp đồng, thu hồi mảnh đất đó lại, qua mấy ngày nữa thời hạn thuê tháng này chính thức kết thúc, Tôn Phú Dương sẽ dọn đồ đạc đi.

Tạ Linh Nhai nghĩ, Tôn Phú Dương đi rồi, mảnh đất đó không cho thuê nữa, trái lại sẽ kêu người tới phá bỏ, xây lại tường cổng. Đổi cánh cửa lớn một chút cho Bão Dương quan, lại treo tấm biển đồ cổ lâu năm kia lên, vậy có phong phạm biết bao nhiêu.

Hiện giờ một đặc sắc lớn của Bão Dương quan chính là kiến trúc cổ bên trong, rất nhiều du khách đều vì cái này mà đến, thiết kế cánh cửa lại một lần nữa, còn có thể làm rạng rỡ hơn. Bây giờ nơi này còn có cả truyền nhân «Lỗ Ban thư», tin tưởng có thể tạo ra một cánh cửa thích hợp.

Nghĩ như thế, Tạ Linh Nhai liền chạy ra cửa xem, tưởng tượng xem có thể làm cửa bao lớn.

“Thầy Tạ, thầy Tạ!!”

Tạ Linh Nhai chợt nghe có người gọi mình, quay đầu lại nhìn, một chiếc xe mới vừa vững vàng đậu lại, một người bước xuống từ trên đó, nhanh chân bước qua nắm tay hắn.

“Đường tiên sinh à.” Tạ Linh Nhai vừa nhìn, đây không phải là Đường Khải sao, hắn mỉm cười nói, “Mấy hôm không gặp, tới dâng hương hả?”

Đường Khải hơi gấp, nói: “Không phải dâng hương, chỗ tôi xảy ra vấn đề rồi.”

Tạ Linh Nhai mở to mắt, “Không thể nào!”

Có Thi Trường Huyền làm pháp sự, hắn lại cố ý vẽ Thái thượng bí pháp trấn trạch linh phù, vầy mà cũng xảy ra chuyện được hả?

Đường Khải cũng không chờ vào trong Bão Dương quan, thật ra hắn hận không thể trực tiếp kéo Tạ Linh Nhai lên xe, đứng ở bên lề đường nói: “Có một công nhân vào trong núi bắt thỏ, kết quả cứ như trúng tà, lúc tìm được hắn thì hắn đã điên rồi! Không ngừng kêu có quỷ!”

“Xác định không phải là người làm ra chứ?” Tạ Linh Nhai hỏi.

Đường Khải nghe thế, không dám chắc, “Ây, cậu nói vậy, tôi cũng không dám xác định… có người muốn gây chuyện hại hạng mục của tôi sao?”

Tuy nói người kia hô có ma quỷ, nhưng xác thực cũng không nhất định là bị quỷ dọa. Hắn ta rất tin tưởng Tạ Linh Nhai, cũng tin tưởng pháp sự họ làm, cho nên rất buồn bực.

Tạ Linh Nhai định nói không thì dẫn Hải Quan Triều đến xem xem, lúc này cốp sau xe Đường Khải lại vang lên hai tiếng cộp cộp.

“Má ơi.” Đường Khải sợ hết hồn, đứng xa vài bước, cảnh giác nói với tài xế, “Anh bỏ gì trong cốp sau vậy?”

Tài xế cũng ngu người, “Không có gì cả, chỉ một ít đồ dùng thôi.”

Hắn ta tỉ mỉ nhớ lại xem bên trong có gì, thực sự không nghĩ ra thứ gì có thể phát ra âm thanh như thế.

Giờ nếu không phải ban ngày, thì Đường Khải đã sợ đến mức trực tiếp nhảy ra sau lưng Tạ Linh Nhai rồi, “Mở ra xem!”

Tài xế ấn xuống một cái, cốp sau liền bật lên.

Tạ Linh Nhai nhặt tảng đá phòng thân bên luống hoa, đi tới nhấc lên nhìn, giữa một đống đồ hỗn độn bên trong, thình lình có một chú chồn con màu cam vàng ngồi chồm hỗm!

Tạ Linh Nhai ném cục đá đi, “Tại sao lại là mi.”

Tài xế khó có thể tin, “Nó, nó đi vào hồi nào, rõ ràng tôi không thấy!”

Đường Khải ổn hơn chút, “Là chồn à…”

Hắn cũng nhận ra, đây chính là một trong ba con chồn trộm xương sọ đợt trước. Bởi vì từng gặp, cho dù biết là tinh quái, nhưng trong lòng hắn lại không sợ.

Sau khi chồn con nhìn thấy Tạ Linh Nhai, liền chắp chân trước với Tạ Linh Nhai, cứ như chắp tay bái bái mấy lần, sau đó nhảy xuống khỏi cốp sau, ôm cẳng chân Tạ Linh Nhai.

Tài xế nhất thời có chút không chấp nhận nổi, đây là chồn hay là chó vậy.

Đường Khải nhìn thấy động tác này, thầm nói sao giống cầu cứu thế? Chồn con có linh, tất nhiên không phải làm bậy.

“Anh đi lên đi.” Đường Khải trực tiếp kêu tài xế đi lên xe.

Trước khi đi tài xế quay đầu lại nhìn qua, hắn rất muốn nói trong cốp xe tôi để sữa chua sao cứ có vẻ như bị cắn rách…

Đường Khải hỏi, “Thầy Tạ, nó cố ý tới tìm cậu đó, có liên quan gì tới chuyện trên công trường chỗ chúng tôi không?”

“Có thể.” Tạ Linh Nhai cũng không hiểu tiếng chồn, nhưng dáng vẻ chồn con dường như đang cầu viện, bên chỗ Đường Khải lại vừa vặn xảy ra chuyện, e rằng thật sự có quan hệ.

“Đi vào trước rồi nói, tôi gọi điện thoại cho Thi đạo trưởng.” Thi Trường Huyền đi học, Tạ Linh Nhai thuật lại trong điện thoại, anh liền xin nghỉ quay về.

Tạ Linh Nhai ôm chồn con vào đạo quan, chồn con cuộn tròn trong lòng hắn, có khách hành hương nhìn thấy, còn tưởng rằng đây là chó nhà.

Tạ Linh Nhai bảo Đường Khải ngồi xuống, nói tường tận tình huống của công nhân kia lại một lần. Bởi vì chồn con cũng tới, nên Tạ Linh Nhai liền mơ hồ cảm thấy đó xác thực không phải là do người làm.

Mà mảnh đất Đường Khải mua cũng không phải quá sâu trong núi, đi vào bất quá chỉ nửa tiếng đồng hồ đường xe mà thôi, không thì sao có thể hấp dẫn du khách.

Núi liền với núi, càng đi vào bên trong tự nhiên càng bao la, núi cao rừng sâu, tinh quái liền nhiều. Công nhân kia vào núi quá sâu, hoặc là có quỷ quái gì đó lợi hại, hoặc cũng có khả năng xảy ra chuyện.

Đường Khải cũng đã nghe người ta thuật lại, hắn nói: “Bọn họ tổng cộng ba người cùng đi, đi vào sâu hay không khó nói, nhưng mấy công nhân đó đều là người bản địa, rất quen thuộc với cánh rừng, trước đây cũng từng đến bắt thỏ.”

Cố tình lần này lại xảy ra vấn đề, ba người phân tán ra, một người trong đó bỗng nhiên kêu to, hai người khác còn tưởng là gặp phải rắn độc mãnh thú, chạy tới nhìn, người đã té xỉu. Sau khi cõng về, vừa đến công trường, đang gọi xe đến đỡ người xuống thì người đó đã tỉnh lại, nhưng lúc này thần trí đã không còn tỉnh táo.

Thông tin quá ít, Tạ Linh Nhai nhất thời cũng không phân biệt ra được gì, hỏi chồn con: “Cha mẹ mi xảy ra chuyện gì sao?”

Chồn con gật gật đầu, lại lắc đầu.

“Vậy là bị thương?” Tạ Linh Nhai hỏi.

Chồn con gật đầu.

Tạ Linh Nhai: “Có liên quan tới chuyện ở công trường sao?”

Lần này chồn con nghiêng đầu suy nghĩ rất lâu, đại khái là nó cũng không biết.

Không lâu lắm, Thi Trường Huyền xin nghỉ trở về, hỏi thăm xong liền nhất trí ý kiến với Tạ Linh Nhai, lên trên núi xem sao.

Tiểu Lượng đang theo Trương Đạo Đình đọc sách, đây cũng là một phần tìm hiểu cuộc sống ở đạo quan của cậu, lúc này thấy Tạ Linh Nhai lấy kiếm, vẻ mặt sùng bái ngóng trông, hận không thể đi theo, thế nhưng cậu biết Tạ Linh Nhai không giống Triệu đại sư, chắc chắn sẽ không dẫn cậu theo.

Lúc này chồn con bám trên cửa nhìn Tạ Linh Nhai, nó rất sốt ruột, đuôi quét qua quét lại dưới đất, không thể chờ đợi được nữa.

Tiểu Lượng nhìn thấy động tác nhân tính hóa của chồn con, hâm mộ nói: “Thầy Tạ, anh còn nuôi hồ ly tinh à.”

Tạ Linh Nhai: “…”

Sao nghe quái quái vậy?

Tạ Linh Nhai bế chồn con lên, nói: “Tôi ra ngoài làm việc, cậu và Đạo Đình xem sách cho kỹ, đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ.”

Tiểu Lượng liền vội vàng gật đầu, “Dạ, em biết rồi.”

Tạ Linh Nhai, Thi Trường Huyền cùng với chồn con, cùng nhau lên xe của Đường Khải, dưới sự thúc giục của Đường Khải, dùng tốc độ tối đa trong hạn mức giao thông chạy vào trong núi.

Lúc gặp phải chuyện thế này, tính nóng vội của Đường Khải phát huy đến cực hạn.

Đường xe bị rút ngắn gần một phần ba, đợi đến công trường rồi, xuống xe nhìn, Thi Trường Huyền lập tức nói: “Âm sát khí quá nặng.”

Đây vốn là phúc địa long mạch, nhưng giờ Thi Trường Huyền nhìn, bốn phía lại đều có âm sát khí, nhưng bởi vì có bảy mươi hai lá bùa Thái thượng bí pháp trấn trạch, nên mới không xâm nhập vào.

Hơn nữa, khí này càng đi vào trong núi càng dày đặc!

Nếu không phải lúc trước họ từng tới đây một lần, thì còn phải xem xét xem có phải bắt nguồn từ phong thủy hay không, nhưng mà lần trước bọn họ đến, nơi nảy không những là huyệt địa, mà xung quanh cũng bừng bừng sức sống, bằng không làm sao nuôi ra một ổ chồn có linh tính chứ.

“Âm khí nặng như vậy, bãi tha ma cũng chỉ đến thế đi.” Tạ Linh Nhai lẩm bẩm nói.

Nói đến bãi tha ma, trong lòng hắn và Thi Trường Huyền đều nghĩ tới Bạc Sơn, còn có tên trộm ấn.

Nơi này tuyệt đối không phải con đường quá cảnh của âm binh, đột nhiên âm khí tụ tập như bãi tha ma, làm cho không ai mà không suy đoán, có phải có người nào đó thật sự chuyển dời một lượng quỷ còn nhiều hơn cả bãi tha ma đến đây hay không…

Lẽ nào sau khi người kia rời khỏi Bạc Sơn liền tới Nữu Dương. Gã đang luyện hóa, hay là luyện binh?

“Đường tiên sinh, tốt nhất anh nói với đám thuộc hạ của anh, là đừng có rời khỏi công trường nữa.” Tạ Linh Nhai nghiêm túc nói thế. Ở trong công trường thì bùa trấn trạch của hắn còn có thể bảo vệ, chứ rời đi rồi liền không nhất định.

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Đường Khải sắp đổ cả mồ hôi, “Có thể giải quyết không? Sau này tôi còn làm ăn được không?”

“Cố hết sức.” Tạ Linh Nhai vội vàng lấy hết bùa của mình ra, hắn phải nhanh chóng vẽ một bộ bùa nữa. Bởi vì hắn nhớ Đường Khải nói quanh đây còn có một ngôi làng, cũng không biết có bị ảnh hưởng không.

Thi Trường Huyền thì lại thông báo cho đạo hiệp, đạo hiệp tỉnh hẳn là tới không kịp, nhưng đạo hiệp Nữu Dương thì được.

Chồn con kêu vài tiếng, Thi Trường Huyền liền theo nó cùng rời đi một chốc, qua khoảng mười phút, trong tay Thi Trường Huyền ôm hai con chồn lớn trở về.

Trên người hai con chồn lớn đều có thương tích, hơn nữa vết thương cũng có sát khí quấn quanh, không cách nào khép lại, không ngừng chảy máu, hiển nhiên là âm vật tổn thương, chung quy thì chúng nó vẫn chưa thành tinh thật, chứ nếu là chồn tiên thật thì đánh nhau với quỷ cũng không đến nỗi rơi xuống thế hạ phong.

Tạ Linh Nhai liền tranh thủ dùng chúc từ thuật xử lý vết thương cho hai con chồn, tiêu trừ sát khí, lúc này máu mới ngừng lại, nhưng bởi vì lúc trước chảy máu quá nhiều, đám chồn hết sức yếu ớt, dùng đầu lưỡi liếm liếm đầu chồn con, nhìn về phía Tạ Linh Nhai, lộ ra cảm xúc hệt như con người.

“Yên tâm, bọn mi cố gắng dưỡng thương đi.” Tạ Linh Nhai trấn an một câu, lúc này chúng mới an tâm quay đầu, chồn đực ngửi ngửi vết thương của chồn cái, xác nhận nó không sao.

“Đường tiên sinh, có thể làm phiền anh liên lạc bệnh viện thú y không?” Tạ Linh Nhai chỉ chỉ hai con chồn kia.

“Được được!” Đường tiên sinh hoàn hồn lại, lập tức kêu tài xế đưa gia đình chồn đến nội thành cứu chữa.

Ngoài ra, còn phải nhờ thuộc hạ của hắn đưa bùa vào đến thôn làng và thuyết phục thôn dân đừng vứt.

Làm xong hết, Tạ Linh Nhai nói với Thi Trường Huyền: “Tôi thấy lần này sợ là chỉ hai chúng ta thôi không đủ.”

Một mình hắn một thanh kiếm, có hung tàn thế nào nữa, cũng không thể một kiếm chém hết mười vạn âm hồn. Toàn thể tình huống Nữu Dương hai người họ cũng hiểu, những đồng nghiệp khác không quá am hiểu phương diện này.

Thi Trường Huyền gật đầu, “Lập đàn đi.”

Người không đủ, quỷ góp đủ số.

Lúc trước Tạ Linh Nhai vẫn luôn nhờ tổ sư gia nói tốt vài câu với Thành Hoàng, chấp nhận cho hắn chiêu thêm chút binh mã đến giúp đỡ. Huống hồ chuyện này, vốn là có liên quan đến cõi âm.

“Được.” Tạ Linh Nhai bày pháp khí xong, còn nhỏ giọng hô một câu khẩu hiệu, “Đả đảo kẻ trộm ấn — bắt sống Liễu linh đồng –!”

Thi Trường Huyền: “……”

Thương Lục thần: “?????”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.