Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 44: Kim nhân đại hình



Tạ Linh Nhai ngồi ở sau bàn, vùi đầu viết chữ Phúc, cứ viết xong một tấm, trước mặt lập tức có người lấy đi, mực còn chẳng kịp khô, tự mình cầm vừa đi vừa thổi, đương nhiên cũng không quên nói một câu: “Cảm ơn Tạ đạo trưởng.”

Tạ Linh Nhai không phải đạo trưởng, nhưng lúc này cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Từ pháp hội giao thừa đêm 30, Bão Dương quan liền viết chữ Phúc cho tín đồ. Vốn dĩ không có ý định làm lớn, chỉ cầu mong vui vẻ thôi, thế nhưng hôm sau những tín đồ khác không tham gia biết được việc này, cũng hi vọng nhận được chữ Phúc do đạo trưởng viết.

Ngoại trừ Tạ Linh Nhai, chữ bút lông của Trương Đạo Đình viết chẳng ra sao, Lưu Bá Hợp và Hầu Hư Trung thì lớn tuổi hơn chút, cũng biết viết, có điều Trương Đạo Đình phải tiếp đón tín đồ, Hầu Hư Trung thì phải giải xăm, cho nên hai người Tạ Linh Nhai và Lưu Bá Hợp ngồi ở hậu viện, bày hai cái bàn viết chữ Phúc, ai muốn thì đến nhận.

Không ngờ rằng quần chúng nhân dân nhiệt tình như vậy, nhanh chóng xếp thành hàng, mới đầu chỉ là xếp hàng trong quan, từ hậu viện xếp tới tiền viện, sau đó không hiểu sao lại thêm rất nhiều người, không biết là nghe được tin tức, hay là người qua đường thấy đông đúc đến tham gia trò vui, hệt như đêm 30.

Có vài người tuy rằng không phải tín đồ, nhưng cái này kiểu như kết duyên, Tạ Linh Nhai và Lưu Bá Hợp vẫn viết cho. Nhưng sau đó Trương Đạo Đình nói cho họ biết rằng đội ngũ đã xếp tới tận quảng trường Lê Minh rồi.

Người đi đường không rõ tình huống cũng thấy kỳ quái, đây là tới cướp muối hả?

Nghe nói là tặng chữ Phúc, cũng có người không muốn xếp hàng dài vậy, chỉ muốn xem xem đến tột cùng là chữ tốt cỡ nào, nhưng mà trong Bão Dương quan đã chen chật ních. Hơn nữa lúc này có người cũng mới phát hiện, vẻ ngoài Bão Dương quan có chút thay đổi.

Cửa tiệm báo lúc trước đã đập đi, mở rộng cửa cổng. Sau khi xây lại, cửa cổng Bão Dương quan rộng tới mấy mét, do hậu nhân «Lỗ Ban thư» thiết kế, cũng tự mình đi tìm vật liệu gỗ, gạch, đá, vô cùng cổ điển, lại treo thêm tấm biển có trăm năm lịch sử, cửa cổng Bão Dương quan hiện giờ rất là kích thích người ta đến tham quan thậm chí là chụp ảnh.

Mà lúc này, cửa cổng mở rộng, chỉ thấy bên trong người người nhốn nháo, xếp hàng nhận chữ Phúc, dâng hương, uống trà, người bên ngoài căn bản không chen vào được.

Đã như vậy rồi mà ở cửa còn có người xách theo thùng: “Có thể nhường chút cho tôi vào gánh nước không, sắp hết thời gian mất rồi!”

– – Người này loanh quanh ở cửa mười phút vẫn không chen vào được, nghĩ sắp hết thời gian múc nước, sợ mình đi một chuyến uổng công.

Tình hình náo nhiệt như vậy, dẫn tới người ở tòa lầu bên cạnh cũng không khỏi quay một cái video từ bên trên xuống, đăng lên trang cá nhân: Bão Dương quan ngày tết có thể so với trạm xe lửa…

Video được repost rộng rãi, nhân dân Nữu Dương đều kinh ngạc, ngoài ra cũng sinh ra một chút cảm giác muốn tham dự: nhiều người muốn có như vậy, khẳng định là đồ tốt nhỉ?

Vì vậy sáng hôm sau, người đến nhận chữ Phúc lại càng nhiều.

Tay Tạ Linh Nhai và Lưu Bá Hợp đều sắp rút gân, hết cách, Hầu Hư Trung phải bỏ việc giải xăm lại, thay phiên cho họ.

Chính là dưới tình hình như thế, vợ chồng Liễu Vân Vân chen một đường từ ngoài cổng đến tận trước mặt Trương Đạo Đình, lại bị Trương Đạo Đình dẫn chen đến hậu viện gặp Tạ Linh Nhai.

Có người xếp hàng không nhịn được nói: “Oa, đạo trưởng dẫn người đến chen ngang à?”

Trương Đạo Đình vội phân bua: “Không có không có, là chuyện khác.”

Hắn nhỏ giọng nói với Tạ Linh Nhai; “Vị nữ sĩ này hình như quen cậu của cậu đó, trong nhà xảy ra chút chuyện.”

Tạ Linh Nhai vừa nghe thế liền để bút xuống, kêu bọn họ theo mình vào phòng trò chuyện.

Tạ Linh Nhai vừa đi, người xếp hàng đều duỗi dài cổ, thoạt nhìn là cậu đẹp trai này sẽ không trở về trong thời gian ngắn, bọn họ chuyển ánh mắt về phía Trương Đạo Đình: “Tiểu đạo trưởng, cậu tới viết đi.”

Trương Đạo Đình đổ mồ hôi: “Không, tôi không biết viết.”

Quần chúng: “Không có gì, viết đại thôi!”

Trương Đạo Đình không ngờ mình đã nói không biết rồi mà còn có người giựt giây hắn viết, “Tôi thật sự là không biết, hừm, để tôi tìm Hầu đạo trưởng đến đây.”

Quần chúng: “Không cần! Cậu viết đi! Chúng tôi muốn kết duyên với cậu!”

Trương Đạo Đình: “…”

Lúc Trương Đạo Đình bị đùa giỡn, Tạ Linh Nhai dẫn đôi vợ chồng kia vào phòng, ngăn cách tiếng huyên náo ở ngoài cửa, bắt tay với họ, “Tôi tên Tạ Linh Nhai, hai người biết cậu tôi à?”

“Tôi tên Liễu Vân Vân, đây là chồng tôi Hoàng Bân.” Liễu Vân Vân giới thiệu một chút, lại có chút do dự nói, “Ông ngoại tôi là Chu Thành Mai.”

“Chu lão tiên sinh Lư Sơn pháp, tôi có nghe cậu tôi nhắc qua.” Tạ Linh Nhai nói.

Hắn nhớ lại một chút, đúng là có chút ấn tượng, hắn chưa từng tận mắt gặp đuọc, thế nhưng trong sổ của cậu hắn có đề cập tới, hình như là một lão pháp sư phái Lư Sơn.

Phái Lư Sơn là lưu phái dân gian, pháp sư đều phân tán. Trong đó còn phân ra các phe phái cụ thể, từ nhỏ đã hấp thu nội dung của đạo, vu, phật, trong đó quan hệ với đạo giáo là sâu nhất, sau nữa cũng quy về pháp mạch Chính Nhất phái.

Ngoài ra hình như còn dùng nghi lễ của phật giáo khá nhiều, đặc biệt là trai giới, cơ bản là rập khuôn, bị gọi đùa là “sư gia ăn vụng cơm hòa thượng”.

Vương Vũ Tập và Chu Thành Mai từng thảo luận một ít pháp thuật, đạo thống mà Chu Thành Mai được truyền thừa bao hàm các pháp thuật truyền lại từ mạch Tát Tổ như là Tát chân nhân chú. Có điều, pháp sư Chu Thành Mai này, hẳn là đã qua đời mấy năm rồi.

Quả nhiên, Liễu Vân Vân nói: “Ông ngoại tôi đã qua đời, cậu của ngài còn từng tới tham gia tang lễ. Không dối gạt ngài, trong nhà gần đây xảy ra chút chuyện, thế nhưng sau ông ngoại tôi, đã không còn con cháu nào tiếp xúc với Lư Sơn pháp nữa. Tôi chỉ nhớ rõ ông ngoại từng khen bản lĩnh của cậu ngài, cho nên muốn nhờ giúp đỡ, thế nhưng…”

Vẻ mặt cô đầy nét xin lỗi, cô không biết Vương Vũ Tập đã qua đời rồi, đầu năm nhắc tới, cảm thấy rất làm người ta đau lòng.

Nếu là trước đây thì Tạ Linh Nhai khẳng định sẽ thấy cảnh thương tình, nhưng kể từ khi biết cậu hắn làm Thành Hoàng thì hắn đã ổn rồi, lúc này chắc cậu hắn đang ở trong miếu hưởng thụ hương khói.

“Ưm, cậu tôi qua đời năm ngoái. Nhưng nếu cô có chuyện gì thì có thể nói với tôi thử một chút xem.” Tạ Linh Nhai nói rằng.

Lúc này Liễu Vân Vân mới yên tâm, cô nghĩ Tạ Linh Nhai gia học uyên thâm, cậu hắn lợi hại, thì hẳn là hắn cũng không kém, chỉ sợ là Tạ Linh Nhai cũng không học theo giống như nhà cô thôi. Thời đại bây giờ không có bao nhiêu người trẻ tuổi bằng lòng kế thừa mấy thứ này hết.

Bao gồm cả bản thân cô, từ nhỏ đã nghe cha mẹ khuyên ông ngoại đừng làm nghề này nữa, khi đó cô cũng cảm thấy rất đáng sợ, ông ngoại luôn thần thần bí bí. Thế nhưng thật sự gặp chuyện như vậy rồi, Liễu Vân Vân mới nhớ tới lời của ông ngoại.

“Như vầy, vẫn nên để chồng tôi nói đi, kỳ thực chủ yếu là hắn gặp phải.” Liễu Vân Vân nói, kéo kéo chồng cô.

Chồng Liễu Vân Vân là Hoàng Bân thoạt nhìn có chút câu nệ, trạng thái tinh thần không tốt lắm, hắn ngượng ngùng nói: “Lúc trước tôi và Vân Vân cãi nhau, trong cơn tức giận, Vân Vân liền chuyển đến một căn hộ khác của chúng tôi ở.”

Tới tết, hai vợ chồng không muốn bị thân thích nói này nói kia, vì vậy ban ngày vẫn cùng đi thăm người thân, chỉ là buổi tối ai về nhà nấy.

Trong lòng Hoàng Bân có chút hối hận, lấy lòng Liễu Vân Vân, nhưng Liễu Vân Vân không để ý tới hắn.

Có điều buổi tối mấy ngày trước, lúc Hoàng Bân ngủ, cảm giác được có người vào phòng, ngủ bên cạnh hắn. Hoàng Bân ngủ mơ mơ màng màng, nghĩ hẳn là Liễu Vân Vân trở về, trong lòng vui vẻ, xem ra ban ngày lấy lòng vẫn hữu dụng.

“Vân Vân…” Lúc đó Hoàng Bân hô một tiếng, thế nhưng “Liễu Vân Vân” không lên tiếng, hơn nữa nằm cách hắn rất xa, hắn cũng không dám đến gần.

Liễu Vân Vân vừa tức giận liền thích chiến tranh lạnh, Hoàng Bân cảm thấy hẳn là cô còn chưa hoàn toàn hết giận, vì vậy cũng không dám nói tiếp.

Hôm sau thức dậy, Liễu Vân Vân đã không còn ở đó — cô làm y tá ở bệnh viện, nghỉ cũng chỉ được hai ngày thôi. Hoàng Bân chỉ cho là cô đi làm, hoàn toàn không nghĩ nhiều.

Đến nửa đêm hôm đó, “Liễu Vân Vân” lại trở về, yên lặng bò lên giường, chỉ là vẫn không nói lời nào. Hoàng Bân cảm thấy cô đi làm cũng mệt mỏi, vì vậy cũng không quấy rối.

Như vậy liên tục bốn năm ngày, càng không nói một lời, mãi đến tận khi hai vợ chồng nhắn tin nhau hẹn đến nhà thân thích.

Trước khi đi, Hoàng Bân đặt túi xách của Liễu Vân Vân ở trên xe mình, chuẩn bị cùng cô về nhà.

Liễu Vân Vân nguýt hắn một cái, cầm túi xách giận đùng đùng tự mình đi mất, cảm thấy Hoàng Bân hơi quá đáng, không xin lỗi mà đã cảm thấy cô sẽ theo về.

Hoàng Bân lại mặt mày mờ mịt, không biết tại sao Liễu Vân Vân lại tức giận.

Buổi tối Hoàng Bân ngủ, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy “Liễu Vân Vân” lại trở về, nằm bên cạnh mình, vẫn ở xa xa.

“Bà xã, em còn giận sao?” Hoàng Bân nói một câu, “Thôi quên nha, đã nhiều ngày vậy rồi.”

“Liễu Vân Vân” im lặng không nói.

“Anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi.” Hoàng Bân làm nũng nói một câu, vươn người ôm “Liễu Vân Vân”.

Nhưng tay vừa khoát lên trên người “Liễu Vân Vân”, Hoàng Bân lập tức sợ đến đổ một thân mồ hôi, lạnh từ đầu tới chân. Trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, trên người “Liễu Vân Vân” hoàn toàn lạnh ngắt, không hề giống người.

Lúc đó Hoàng Bân liền nhảy dựng khỏi giường, liên tục lăn lộn chạy ra ngoài phòng khách, mở cửa lao ra, điên cuồng gõ cửa nhà hàng xóm.

Hàng xóm Hoàng Bân bị đánh thức, nghe Hoàng Bân lộn xộn luống cuống nói bà xã hắn bị giả mạo, ngủ chung giường với hắn, mới đầu còn tưởng là trộm, thầm nghĩ chẳng lẽ tên trộm muốn cướp sắc, nhưng Hoàng Bân là nam mà.

Nhưng nghe tiếp, Hoàng Bân còn nói không phải người, hàng xóm không tin mê tín, buồn cười theo Hoàng Bân đi vào, nói nhất định là hắn ngủ đến choáng váng, quá nhớ bà xã thôi.

Hoàng Bân cảm thấy khẳng định không phải là mơ, nhưng cũng có chút hoài nghi, chẳng lẽ là ảo giác? Hắn và hàng xóm nơm nớp lo sợ đi vào, hai người đều thấy được một cái bóng đen từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Lần này ngay cả hàng xóm cũng bị dọa, cái hình dáng, thân thủ kia, tuyệt đối không phải con người!

Đặc biệt là Hoàng Bân, lập tức ngất đi tại chỗ.

– – Hắn nghĩ mình với cái thứ kia ngủ chung trên một cái giường chừng mấy ngày.

Hoàng Bân được đưa đến bệnh viện của Liễu Vân Vân, Liễu Vân Vân vừa lúc đang trực ban, nghe nói chồng bị đưa tới cũng sững sờ, người hàng xóm kia cũng tới, cực kỳ sợ hãi, nói năng lộn xộn kể với nhân viên y tế rằng mình gặp quỷ.

Người ta đều không coi là chuyện to tát gì, còn Liễu Vân Vân bởi vì có ông ngoại là pháp sư Lư Sơn nên mặt lập tức trắng bệch, không có qua loa cho xong, tự mình đến chăm sóc chồng, lại đến tiệm thuốc bắc mua thuốc về sắc, cho bọn họ định thần.

Hôm sau, Liễu Vân Vân liền xin nghỉ, dẫn Hoàng Bân đến Bão Dương quan.

Hoàng Bân nhớ lại cảnh mình gặp phải, hắn vừa nhớ tới cái xúc cảm buồn nôn kia, cả người liền nổi da gà.

Sau khi Tạ Linh Nhai hỏi rõ hình dáng, cảm giác, liền gọi điện thoại cho Thi Trường Huyền, thỉnh giáo anh có biết đó là gì hay không.

Thi Trường Huyền nói với Tạ Linh Nhai, cái này tục xưng là quỷ lên giường, còn gọi là quỷ vợ chồng, bình thường xuất hiện thành đôi thành cặp, ra tay với những cặp vợ chồng nhân loại có hiềm khích. Vợ chồng quan hệ không tốt không dễ dàng phát hiện, lâu dần, chúng nó hút tinh khí người đó, sẽ thay thế người thật.

Tạ Linh Nhai hỏi xong, nhìn Liễu Vân Vân, “Buổi tối cô không gặp phải cái gì sao?”

Liễu Vân Vân không rõ, “Không có, sao vậy?”

“Loại quỷ này, bình thường đều xuất hiện thành đôi thành cặp.” Tạ Linh Nhai lại nói, “Cô nhớ kỹ lại một chút, có chuyện gì kì quái phát sinh hay không.”

Liễu Vân Vân suy nghĩ, “Mấy ngày nay tôi đều đổi ca đêm, luôn ở cùng đồng nghiệp, thật sự không nhìn ra có gì không ổn.”

“Có lẽ là do không có cơ hội.” Tạ Linh Nhai nói, “Không sao, lát nữa tôi đến nhà hai người, bắt lấy con quỷ kia.” Hắn nhìn Hoàng Bân một cái, “Hoàng tiên sinh, anh theo tôi đến điện Linh Quan thắp nén hương đi.”

Hắn dẫn Hoàng Bân tới điện Linh Quan, nơi này vừa vặn còn có cư sĩ đang đọc kinh, Hoàng Bân thắp hương xong, đứng ở một bên nghe người ta đọc kinh, tinh thần cuối cùng cũng coi như hòa hoãn xuống.

_

Buổi tối, Tạ Linh Nhai thu dọn đồ đạc xong, đến nhà vợ chồng Liễu Vân Vân.

Ban ngày thì Hoàng Bân còn ổn, vừa vào đêm lại vô cùng sợ sệt, ở trên xe nhân tiện nói: “Tôi cảm thấy tôi nhìn cái thứ kia thêm một cái nữa là cũng bị dọa ra bệnh tim luôn đó.”

Trải nghiệm tối hôm qua khiến tinh thần hắn có chút sụp đổ, sau khi hắn và Liễu Vân Vân kết hôn thì ông ngoại Liễu Vân Vân qua đời, cho nên hắn không hề bị tiêm nhiễm.

Tạ Linh Nhai vừa thấy Hoàng Bân như vậy, sợ là không chịu nổi kích thích một lần nữa, đơn giản nói: “Nếu vậy thì hai người sang căn hộ khác đi, tôi tự mình dẫn con quỷ kia ra.”

Tạ Linh Nhai nghĩ mình có thể dùng kim nhân đại hình.

Kim nhân đại hình là thuật dời tai, dùng giấy thiếp vàng làm thành hình người, viết thần chú, để làm thế thân. Tạ Linh Nhai hơi cải tạo một phen, dán kim nhân đại biểu cho Hoàng Bân ở trên người mình, quỷ vợ sẽ sản sinh ảo giác, cho rằng hắn mới là Hoàng Bân.

“Tách ra khỏi ngài à?” Hoàng Bân lại không dám.

“Không sao, hai vợ chồng các anh ở cùng nhau, nó không có cơ hội lợi dụng.” Tạ Linh Nhai giải thích một chút, đây cũng không phải là loại ác quỷ có thể đối đầu trực diện, bằng không đâu hà tất phải chuyên tìm vợ chồng có hiềm khích mà ra tay.

Lúc này Hoàng Bân mới yên lòng lại, hận không thể ôm bà xã không buông.

Liễu Vân Vân mở cửa cho Tạ Linh Nhai xong mới rời đi, kỳ thực căn hộ khác ở ngay một tiểu khu cách nơi này không tới mấy phút đường xe.

Một mình Tạ Linh Nhai dạo quanh nhà vợ chồng Liễu Vân Vân một cái, xem ti vi, chơi di động, trong lúc đó Hoàng Bân vẫn luôn gửi tin nhắn đến, hỏi bắt được quỷ chưa.

Tạ Linh Nhai nói: “Anh còn hỏi nữa là tôi dọn hết nhà anh đi đó.” Cứ nhắn tin hoài, quỷ cũng bị dọa chạy mất.

Hoàng Bân: “…”

Đến giờ tý, Tạ Linh Nhai mới nằm trên giường, quần áo không cởi, nhắm mắt chợp mắt.

Qua khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, quả nhiên Tạ Linh Nhai nghe thấy phòng khách truyền đến động tĩnh, sau đó là tiếng bước chân lẹt xẹt, dường như còn mang dép lê, ai đó đi vào phòng ngủ, trong bóng tối đứng ở đầu giường nhìn Tạ Linh Nhai một chốc.

Trong lòng Tạ Linh Nhai thầm nghĩ, sao còn nhìn vậy, hẳn là phải không nhận ra chứ, mỗi một bước kim nhân đại hình của hắn đều dựa theo trong sổ dạy làm mà. A, hoặc có lẽ do tối hôm qua bị giật mình, trong lòng con quỷ này cũng có chút thấp thỏm.

Quỷ vợ nhìn một chốc, dường như xác nhận không sao, lúc này mới vòng sang một phía khác, chui vào trong chăn.

Thông thường qua một lát “Hoàng Bân” liền ngủ say, quỷ vợ sẽ bò qua hút tinh khí của hắn. Ngày hôm nay, quỷ vợ cảm thấy “Hoàng Bân” không nói lời nào, hẳn là ngủ say rồi, cũng chầm chậm ngồi dậy, vươn mình qua phía trên “Hoàng Bân”, dán mặt gần xuống —

Hơi thở lạnh như băng phả lên trên mặt, đến lúc rồi.

Tạ Linh Nhai bỗng nhiên mở mắt, tay rút ra từ trong chăn, kết thành Linh Quan quyết, “Cút bà mày đi!”

Ngón tay giữa chọt ngay trên trán quỷ vợ, quỷ vợ lập tức văng ra sau ba mét, đập vào trên tường, giữa chân mày đau đớn như hỏa thiêu!

Tạ Linh Nhai nhìn kỹ, quỷ vợ này ục ịch tròn vo, hình thể khá giống xí quỷ, thế nhưng cả người đen sì. Đây là bởi vì nó vẫn chưa hút đầy đủ tinh khí, nếu như lâu dần, sẽ trở nên càng ngày càng giống Liễu Vân Vân.

Tạ Linh Nhai lấy ra một lá bùa, “Chúng thần chắp tay, tà ma quy chính!”

Quỷ vợ muốn nhảy ra ngoài cửa sổ chạy trốn lại bị bùa trấn áp, ngã ập tại chỗ, miệng phát ra âm thanh trầm thấp: “Mày không phải Hoàng Bân…”

Tạ Linh Nhai kéo kim nhân xuống, “Tao dĩ nhiên không phải Hoàng Bân, có điều mày cũng chẳng giống quỷ vợ, giọng mày sao như đàn ông vậy.”

Quỷ vợ: “…”

Sau đó Tạ Linh Nhai mới biết, quỷ vợ chồng cũng không nhất định là một nam một nữ, chỉ là gộp lại với nhau làm hai vợ chồng mà thôi, có thể là hai nam quỷ, dù sao thì cuối cùng cũng có thể hóa hình, biến tính cũng chả sao.

Tạ Linh Nhai thấy quỷ vợ không đáp lời, tiếp tục hỏi: “Mày còn một đồng bọn khác nhỉ, ở đâu?”

Không ngờ thực lực con quỷ này không mạnh, nhưng lại rất có nghĩa khí, Tạ Linh Nhai hù dọa sao nó cũng không nói.

Trước tiên Tạ Linh Nhai gọi điện thoại cho Liễu Vân Vân, nói bây giờ hắn sẽ qua đó một chuyến, thử xem có thể dùng quỷ vợ để dẫn quỷ chồng ra hay không, không thì sẽ luôn là mối uy hiếp đối với Liễu Vân Vân.

Sau đó, Tạ Linh Nhai hơi thúc đẩy tâm ấn, gọi một minh sai Thành Hoàng tới, khóa quỷ vợ lại, cùng nhau đi tới chỗ Liễu Vân Vân.

Nửa đêm đã không còn xe bus, may mà nơi này không tính là hẻo lánh, Tạ Linh Nhai kêu một chiếc taxi đến căn hộ khác của nhà Liễu Vân Vân, Liễu Vân Vân và Hoàng Bân đã chờ ở cửa tiểu khu.

“Đã, đã bắt được rồi sao?” Hoàng Bân nhìn xung quanh.

“Không nhìn thấy đâu, nhờ minh sai khóa lại rồi.” Tạ Linh Nhai nói, hắn đã vẽ mắt thần Linh Quan lên. Lúc trước vốn dĩ Hoàng Bân có thể nhìn thấy là bởi vì quỷ vợ tự mình hiện hình hại người.

Liễu Vân Vân siết chặt áo khoác, “Làm sao bây giờ, ngài nói bên chỗ tôi có lẽ cũng có quỷ đi theo à?”

Hoàng Bân nhanh chóng nắm tay bà xã.

Tạ Linh Nhai đang muốn nói chuyện, lại thấy con đường trước tiểu khu bỗng nhiên có một đội binh mã nghênh ngang đi qua, mặc binh phục cổ đại, đội ngũ còn rất chỉnh tề.

Liễu Vân Vân thấy Tạ Linh Nhai sững sờ, “Làm sao vậy?”

Hai người bọn họ cũng quay đầu nhìn sang, nhưng phía sau chẳng có gì, buổi tối tiểu khu không có một ai, đèn đường lẻ loi chiếu sáng, nhất thời cả người phát lạnh.

“Đây là âm hồn chết trận thời cổ đại sao?” Tạ Linh Nhai hỏi minh sai mình kêu đến, “Mấy anh có cần quản không.”

Minh sai nhìn quanh một cái, nói: “Thầy Tạ, đây là binh mã có người cung phụng, tôi không quản được.”

Lúc này đội binh mã kia đã ngay ngắn có trật tự đi tới bên này, lúc đi tới đây, đội trưởng dẫn đầu ôm quyền hành lễ với minh sai, lại chào hỏi Tạ Linh Nhai, “Pháp sư.”

Chắc là đã nhìn ra Tạ Linh Nhai làm nghề này.

Tạ Linh Nhai cũng đáp lễ, “Không biết các vị là do pháp sư nào cung phụng?”

Đội trưởng đáp: “Chúng tôi là bộ hạ của pháp sư Chu Thành Mai phái Lư Sơn.”

Tạ Linh Nhai giật mình, nhìn Liễu Vân Vân một cái, nghi ngờ nói: “Pháp sư Chu Thành Mai đã tạ thế, hẳn mấy người phải tự trở về nơi của mình mới đúng.”

Phái Lư Sơn cũng có thói quen nuôi âm binh, hơn nữa có rất nhiều nghi lễ, có thể đưa tới binh mã các giới, gọi là “binh mã tam giới ngũ doanh”, nhưng dựa theo lời Liễu Vân Vân từng nói, Chu Thành Mai không có truyền nhân, binh mã ông cung dưỡng hẳn là phải giải tán ngay tại chỗ, ai về nhà nấy.

Cung dưỡng binh mã cần có lương thảo, mỗi lần đến dịp tết pháp sư Lư Sơn còn phải khao thưởng ba quân, thậm chí cho binh mã nghỉ, phát quân phí để binh mã tự mình đi chơi.

Liễu Vân Vân nghe Tạ Linh Nhai nhắc đến tên ông ngoại, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy? Rốt cuộc là cái gì?”

Hoàng Bân run run, ôm Liễu Vân Vân hai mắt không dám mở ra.

“Chờ lát.” Tạ Linh Nhai nói, hắn muốn nghe mấy âm binh này giải thích xong đã.

“Mệnh lệnh cuối cùng của pháp sư khi còn sống, chính là lấy mười năm hương khói sau khi chết, mời chúng tôi bảo vệ bên cạnh Liễu Vân Vân.” Đội trưởng giải thích, “Cho nên pháp sư không còn, chúng tôi vẫn như thường lệ huấn luyện, tuần tra, hiện giờ ăn tết, liền thay phiên nhau nghỉ ngơi, bình thường đội tuần tra của chúng tôi còn đông hơn nữa.”

Hắn dứt lời, còn nhỏ giọng nói thêm: “Chúng tôi nhiều người như vậy, hương khói của một mình pháp sư không đủ ăn, thế nhưng khi còn sống ông ấy dắt chúng tôi làm rất nhiều công đức, cho nên các anh em đều tự nguyện ở lại.”

Tuy nói khi còn sống pháp sư có lệnh, nhưng binh mã không đủ cung dưỡng, kỳ thực không cần tuân thủ hứa hẹn, dù là bản thân pháp sư, nếu như bày đồ cúng không đủ, binh mã cũng sẽ trốn đi.

Lúc này nhìn kỹ, quả nhiên, những âm binh đó xiêm y cũ kỹ, không hề ngăn nắp, hiển nhiên cung dưỡng không phải quá tốt, sợ là lúc thường còn phải tự mình đi tìm chút đồ ăn bổ sung thêm.

Tạ Linh Nhai nghe xong, sửng sốt một hồi lâu, sau đó hoàn hồn lại: “Nói như vậy, mấy người có từng thấy một con quỷ dáng dấp giống vầy chưa?”

Hắn chỉ vào quỷ vợ hỏi.

Quỷ vợ đã run rẩy cả người, nó vốn cho rằng đối tượng của mình đã sắp thành công rồi, còn cực kỳ nghĩa khí không chịu tiết lộ, bây giờ nhìn lại…

Quả nhiên, đội trưởng kia đánh giá một chút, từ tốn nói: “Bắt được một con, các anh em xé ra ăn bữa ngon rồi.”

Phái Lư Sơn dung hợp rất nhiều vu thuật, vốn dĩ đều là lưu hành ở dân gian, cho nên trong Lư Sơn pháp có vài thứ rất hung ác.

Một câu nói của âm binh dọa quỷ vợ tới mức gần như nức nở.

Tạ Linh Nhai lại thấy buồn cười, xem ra Liễu Vân Vân không gặp phải thứ gì, không phải là do trực ban có người ở cùng, mà là do bên cạnh có đông đảo binh mã hộ vệ.

Chu Thành Mai cũng ôm tấm lòng bảo vệ vãn bối, bằng lòng dùng hương khói của mình phân cho những âm binh này, các âm binh cũng cảm nhớ công đức của ông khi còn sống, đói bụng nghe lệnh.

Tạ Linh Nhai thuật lại cho Liễu Vân Vân, Liễu Vân Vân nghe đến một nửa nước mắt đã rơi đầy mặt.

“Trước đây mỗi lần ông ngoại lập đàn, bày đồ cúng, tôi đều sợ hãi tránh né, còn không muốn để bạn bè tới nhà chơi, bởi vì ông ngoại để rất nhiều pháp khí ở nhà.” Đầu tiên Liễu Vân Vân nghẹn ngào, sau đó ngồi xổm xuống đất gào khóc, ông ngoại đã qua đời sáu bảy năm, loại bi thương ấy lập tức tăng lên gấp bội xông lên đầu.

Nhớ lại những hình ảnh quá khứ, lại nghĩ ông ngoại ở dưới đó đã chịu đói sáu bảy năm, Liễu Vân Vân nào có nhịn được cất tiếng đau buồn.

Cô muốn hỏi tại sao ông ngoại không nói với cô, để cô đốt thêm một chút đồ cúng, nhưng lại nghĩ người nhà bài xích những thứ đó, nhất định là ông ngoại biết bọn họ không thích…

Nhóm âm binh đứng ở một bên, tay chân luống cuống: “Vậy chúng tôi tiếp tục tuần tra nhé? Đúng rồi, pháp sư, ngài có thể chuyển lời cho cô ấy, nhờ cô ấy đốt thêm vài thứ cho Chu pháp sư không — tôi không có ý gì khác, chúng tôi vẫn chỉ lấy đủ số đó thôi, đốt thêm một chút là có thể dư ra cho Chu pháp sư.”

Tạ Linh Nhai liền thuật lại cho Liễu Vân Vân, Liễu Vân Vân lập tức kéo Hoàng Bân đứng dậy, lau nước mắt, “Tôi lập tức đi ngay!”

Tạ Linh Nhai đi cùng Liễu Vân Vân, nửa đêm bày đồ cúng kiến, tất cả đồ ăn đều đem ra cúng, lại gấp nguyên bảo đốt lên. Nếu không phải nửa đêm không có tiệm nào mở cửa, Liễu Vân Vân còn hận không thể ra tiệm càn quét.

Về phần quỷ vợ thì đã bị minh sai mang đi. Binh mã Chu Thành Mai để lại cho Liễu Vân Vân thì lại nhận được thêm rất nhiều quân phí, tuy rằng trước đó bọn họ nói không cần, nhưng Liễu Vân Vân không thể thật sự không đốt.

Vốn dĩ Hoàng Bân sợ đến hai chân nhũn ra, nhưng sau đó cũng đỡ hơn, cùng đốt vàng mã với Liễu Vân Vân. Hắn còn có gì để sợ chứ, đi theo bên cạnh bà xã không biết an toàn cỡ nào.

Ba giờ khuya, Tạ Linh Nhai mới nói lời từ biệt với Liễu Vân Vân, quay về Bão Dương quan.

Trước khi đi, Liễu Vân Vân đỏ mắt nói: “Thầy Tạ, cám ơn ngài, tôi biết được quá muộn, nhưng nếu không phải nhờ ngài, e rằng tôi sẽ mãi mãi bỏ qua, vĩnh viễn cũng không biết ông ngoại tốt với tôi bao nhiêu.”

Tạ Linh Nhai nở nụ cười với cô, an ủi: “Chỉ cần biết được thì đều không muộn. Hoan nghênh cô tới Bão Dương quan làm đạo trường, xem ở mặt mũi ngài Chu, tôi giảm cho cô 20%…”

Liễu Vân Vân nhất thời nín khóc mỉm cười, vừa cười vừa rưng rưng nói: “Nhất định, chỉ là không biết ông ngoại có thành kiến môn phái không.”

Ông cụ là truyền nhân phái Lư Sơn, không có đệ tử cũng chỉ do bất đắc dĩ vì bối cảnh thời đại, nhưng đến miếu Linh Quan làm pháp sự thích hợp sao?

Tạ Linh Nhai đùa giỡn: “Tôi cũng có thể học nghi thức Lư Sơn pháp.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.